Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 95: Thói quen nhiều năm



Lúc trở về Khuynh Thành Quốc Tế, Lâm Phi vừa lên đến tầng văn phòng Tổng giám đốc, ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên kẹp túi công văn, vẻ mặt buồn bực đi ra ngoài.
Còn Trương Tĩnh ở bên cạnh đang khuyên nhủ gì đó, bộ dạng có vẻ rất bất đắc dĩ.
Lúc hai người ngẩng đầu lên thấy Lâm Phi ra khỏi thang máy, hiển nhiên có chút sửng sốt.
- Lâm Phi?
Trương Tĩnh há hốc mồm:
- Sao anh lại quay về rồi?
Lâm Phi khoát tay:
- Bọn họ thả tôi ra nên tôi về rồi.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy nghi ngờ:
- Lâm tiên sinh, bọn họ thả cậu ra rồi? Không bắt cậu sao?
Lâm Phi buồn bực nói:
- Ông là ai?
Trương Tĩnh vội nói:
- Haiz, vị này là luật sư Quan, Tổng giám đốc Tô đặc biệt mời đến để nghĩ cách cứu anh. Nhưng việc của anh quá khó giải quyết, luật sư Quan không có cách nào nên vừa rồi Tổng giám đốc Tô nổi giận, bị đá văng ra ngoài.
- Tổng giám đốc Tô lại nổi giận rồi?
Lâm Phi mỉm cười.
- Không phải là quan tâm đến anh sao! Có cấp trên như vậy, anh lại còn cười vụng trộm, không nhanh theo tôi vào nói với Tổng giám đốc Tô là anh không việc gì!
Trương Tĩnh thúc giục.
Lâm Phi gật đầu liên tục, thực là chủ nào tớ nấy, tính tình của Trương Tĩnh thật giống Tô Ánh Tuyết!
Luật sư Quan thấy Lâm Phi bình thản đi về phía văn phòng, đầu óc mờ mịt:
- Không thể nào... lẽ nào pháp luật nước chúng ta đã sửa đổi rồi? Sao lại thả cậu ta ra ngoài...
Trương Tĩnh cũng cực kỳ hỗn loạn, lắc đầu:
- Luật sư Quan, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không chừng là Chủ tịch âm thầm giúp đỡ cũng nên.
Luật sư Quan gật đầu, cũng chỉ có thể cho là như vậy. Không ai tin là Lâm Phi chỉ động mồm mép, đè ép tội danh giết người, bắt cóc lại.
Thậm chí trong vận hành của cơ quan nhà nước, truyền thông đều tìm các lý do để che đậy lần bắt cóc này, cơ bản không ai dám nói ra sự tình.
Khi Lâm Phi gõ cửa phòng làm việc của Tô Ánh Tuyết, Tô Ánh Tuyết hiển nhiên không cho rằng là Lâm Phi trở về.
Tâm tình cô vô cùng tồi, nghe thấy tiếng mở cửa, giọng điệu đầy sát khí:
- Vào đi!
Lâm Phi đẩy cửa ra, thò đầu vào, thấy Tô Ánh Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha phiền muộn.
Tô Ánh Tuyết từ ghế sô pha đứng phắt dậy, kinh ngạc giương cái miệng nhỏ, nói không ra lời:
- Anh... sao anh...
Tô Ánh Tuyết chớp chớp đôi mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ ửng, bộ dạng rất đáng thương.
- Tổng giám đốc Tô, cô không nằm mơ, họ thả tôi ra rồi.
Lâm Phi đóng cửa lại, cười ha hả.
Tô Ánh Tuyết kích động, suýt chút nữa thì rơi lệ, chạy lên hai bước định ôm lấy Lâm Phi, nhưng vừa chạy được một nửa, lại nghĩ lại sự việc vừa xảy ra lúc trước.
Gương mặt cô thoáng đỏ, nhăn nhó quay người đi chỗ khác, hắng giọng một cái. Hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, không phải bọn họ muốn bắt anh sao?
Lâm Phi bộ dạng nghiêm trang nói:
- Không phải là tôi đều giết kẻ xấu sao, nói rõ ra là không việc gì rồi.
Tô Ánh Tuyết hừ hừ:
- Chỉ biết lừa gạt tôi, đâu có đơn giản như vậy, tôi tìm cả luật sư rồi, chỉ tính riêng việc anh bắt cóc Mã Thanh Hoành thôi đã đủ cho anh ngồi tù mười năm rồi.
- Haiz, nghĩ nhiều vậy làm gì, dù sao thì tôi cũng không việc gì rồi.
Lâm Phi cười hì hì đến gần Tô Ánh Tuyết, áp vào cổ trắng của cô, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên người cô rồi nói:
- Tổng giám đốc Tô, vừa rồi cô định ôm tôi sao? Đến đi, tôi rất hào phóng, tuyệt đối không chạy trốn.
- Ai thèm ôm anh!
Tô Ánh Tuyết đỏ bừng mặt, quay người đi chỗ khác nói:
- Anh... đừng tưởng bở!
- Không phải cô nói là sẽ luôn ở bên tôi sao... Cô thích tôi như vậy... lẽ nào không muốn ôm tôi?
Lâm Phi dáng vẻ vô tội.
Nghe hắn nói xong, tim Tô Ánh Tuyết bỗng đập thình thịch, thầm nghĩ xong đời rồi, lần này bị tên này cười chết rồi, quả là không còn mặt mũi nào gặp người...
Cô đã không còn tâm trạng đâu mà hỏi Lâm Phi ra ngoài bằng cách nào, lúc này, tim cô đập như hươu chạy, lòng rối bời.
Nhưng lúc cô còn đang ngây người không biết phải làm sao thì một bờ vai rộng ấm áp đã ôm lấy cô!
Lâm Phi giang hai cánh tay ra, trực tiếp kéo Tô Ánh Tuyết vào lòng, hai tay ôm chặt, hai người áp chặt vào nhau.
Tô Ánh Tuyết sững người, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, thân thể mềm mại bất lực như nước, thậm chí không dám thở mạnh.
- Cảm ơn cô, khiến cô phải lo lắng rồi.
Lâm Phi trầm giọng nói.
Tô Ánh Tuyết ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại, hai tay muốn ôm eo người đàn ông này, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí đó.
Sau khi biết Lâm Phi đã an toàn, khí thế liều lĩnh của cô đã rút lui, hồi phục lại vẻ ngượng ngùng của người con gái.
- Không... không việc gì thì tốt...
Tô Ánh Tuyết cố nặn ra mấy chữ.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, tựa như được rót mật.
Hiện giờ chí ít cô có thể cảm nhận được rằng Lâm Phi cũng thích cô, nếu không sẽ không dùng hành động này để diễn tả lời cảm ơn.
Trên thực tế, từ lần đầu tiên bị Lâm Phi “cưỡng hôn”, đến khi Lâm Phi giúp cô đánh Hầu Lôi, rồi làm vệ sĩ cho cô, rồi lại lần lượt phát hiện những điều thần bí và học thức trên người hắn, cô phát hiện mình đã không còn cách nào xóa đi hình ảnh người đàn ông này trong đầu. Cô là một người con gái kiêu ngạo, nhưng cũng là một người bảo thủ.
Khi một người đàn ông cướp đi nụ hôn đầu của mình, sờ soạng vào nơi quá giá, hơn nữa người đàn ông này còn có sự dũng mãnh như sư tử, cùng với tri thức uyên bác sâu không thể đo, cô đã phát hiện mình khó mà không thích hắn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy có một người đàn ông mình có thể dựa vào, mặc dù hắn rất xấu xa, rất nhiều khuyết điểm nhưng lại có thực lực chinh phục nội tâm cao ngạo của cô.
Chỉ có kẻ yếu mới thích kẻ yếu, kẻ mạnh thực sự chỉ có thể tiếp nhận người mạnh hơn mình, bao gồm cả người yêu.
Lúc này, trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy yên bình hơn rất nhiều.
Mặc dù chưa thể nói sẽ trở thành người yêu, càng không thể thành người bầu bạn, nhưng chí ít giữa họ đã bắt đầu nảy sinh chồi non.
Nhưng khi hưởng thụ loại cảm giác ấm áp và ngọt ngào chưa từng có này, một cánh tay lại chậm rãi trượt xuống vùng eo thon nhỏ của cô, đi vào bên trong váy, chạm vào bờ mông...
Tay người đàn ông bắt đầu trêu trọc, sau đó vuốt ve bên trong, cặp đùi trắng nõn, hoặc là những nơi sâu hơn...
- Lâm Phi!
Tô Ánh Tuyết đỏ bừng mặt, đẩy mạnh Lâm Phi ra, thở phì phò cắn đôi môi mình rồi sửa sang lại váy.
- Anh không thể đứng đắn một chút sao?
Vừa rồi còn cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, tên này tựa như bữa tối đầy ánh nến lãng mạn, nhưng bỗng chốc cũng chính là hắn đã phá hoại không khí.
Lâm Phi cười ngượng ngùng, vừa rồi ngửi thấy mùi thơm trên người Tô Ánh Tuyết, cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi, nhất thời hắn không nhịn được, muốn chạm vào người cô.
- Cái này... thói quen nhiều năm... sai lầm... sai lầm...
Còn thói quen nhiều năm!
Tô Ánh Tuyết mặt lạnh băng, nhìn hắn chằm chằm:
- Anh coi tôi là loại con gái gì? Đừng cho rằng anh nói với tôi mấy lời kia là muốn làm gì tôi thì làm!
- Ánh Tuyết, cô đừng giận.
Lâm Phi cười làm lành:
- Nói cho cùng chẳng phải bởi vì cô rất đẹp sao... tôi nhất thời không kìm lòng được...
- Hừ.
Tô Ánh Tuyết hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng nói với tôi vài câu dễ nghe là tôi choáng váng. Giờ tôi phải làm việc, anh không có việc gì thì ra ngoài đi, tan làm nói sau!
Lâm Phi hậm hực, nhưng thấy cô không vui, cũng đành quay đầu đi ra ngoài.
Thấy Tô Ánh Tuyết mặc dù thích mình, nhưng nguyên tắc chủ quản của cô vẫn không buông lỏng, có lẽ chỉ đợi đến lúc cô cảm thấy đã đến bước đó mới tình nguyện có những cử chỉ thân mật hơn.
Ít nhất hiện tại, đối với cô gái này, ôm đã là cử chỉ thân mật rồi.
Trở về phòng, Lâm Phi gọi điện thoại cho Lâm Dao, nói với cô rằng mình không việc gì. Lâm Dao cũng rất lo lắng, nghe thấy Lâm Phi bình an vô sự, mặc dù còn nhiều điểm nghi vấn nhưng cũng chỉ có thể để sau này rồi hỏi.
Chỉ có điều, Lâm Phi không biết rằng, cùng lúc này, trong hội sở cao cấp ven hồ Lâm An, một người phụ nữ nhận được điện thoại, biết Lâm Phi không biết vì lý do gì đã được phóng thích, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong cứ điểm của Thanh Phong Đường bên bờ biển, trong phòng sách, Ngô Khâm đang đau đầu về việc làm thế nào để nói đến những tổn thất lớn khi mất bốn tên Huyết Nha.
Hoa Tập gọi điện thoại tới, giọng điệu chứa đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, rất khó khăn nói cho gã biết, Lâm Phi được phóng thích không lý do, hơn nữa Bộ Công an không có ý định khởi tố.
Ngô Khâm nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn bực, đầu óc quay cuồng chóng mặt, suýt nữa thì té xỉu trên ghế làm việc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.