Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 98: Cha con hiếm thấy



Khi hắn trở về Bắc Tú sơn trang, phía bên ngoài có một chiếc Mercedes-Benz S-Class đang đỗ, vài tên vệ sĩ đang trông chừng.
Tô Ánh Tuyết nhìn biển số xe, nhăn mày.
- Cha tôi tới rồi.
Lâm Phi thầm nghĩ rốt cuộc đã về rồi. Ban ngày xảy ra chuyện lớn như vậy lại chả thấy bóng dáng đâu.
Quả nhiên khi đi vào trong phòng liền thấy Tô Tinh Nguyên đang ngồi trong phòng khách xem TV, mà ngồi cùng lão còn có Hứa Vi, thư ký của lão.
Hứa Vi thấy hai người, mỉm cười vẫy vẫy tay.
- Cha, sao cha tới đây.
Tô Ánh Tuyết đi tới bên Tô Tinh Nguyên, tiện tay vứt túi xách qua một bên, lên tiếng hỏi.
Tô Tinh Nguyên đang xem một bộ kịch truyền hình tên Thủ tê quỷ tử, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái thì có chút giật mình, lúc này mới ngẩng đầu cười nói:
- Hả, tiểu Tuyết về rồi sao. Chẳng phải là cha lo lắng chuyện ban ngày đã xử lý xong chưa hay sao? Sao chuyện này lại làm lớn như vậy...
Tô Tinh Nguyên chuyển mắt nhìn Lâm Phi:
- Quả nhiên cậu không hợp với nghề vệ sĩ, sao có thể gây ra nhiều chuyện phiền toái vậy cơ chứ.
Lâm Phi đang cầm một quả táo, gặm một miếng, cả ngày nay đã không nhét gì vào bụng, giờ quan tâm lão già Tô Tinh Nguyên này lảm nhảm làm gì, chỉ đáp:
- Chủ tịch tới một mình sao? Đừng khách khí, cứ coi đây là nhà mình!
Tô Tinh Nguyên không khỏi trợn mắt, đây là nhà của con gái mình, đến lượt thằng nhãi con này thay mặt chủ nhân tiếp đãi mình sao?
Tô Ánh Tuyết cùng Hứa Vi đều nghẹn họng không nói nên lời, rốt cục trong đầu tên này nghĩ cái gì vậy?
- Cha cứ an tâm, không có chuyện gì đâu, cảnh sát cũng không có ý định khởi tố, phía bên trên muốn ép chuyện này xuống, cho dù người phía Mã gia muốn làm gì cũng khó.
Tô Ánh Tuyết đáp.
- Vậy thì tốt, gần đây công ty có rất nhiều chuyện, làm lớn chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Tô Tinh Nguyên đứng dậy nói với Lâm Phi:
- Cậu theo tôi ra ngoài, tôi có chuyện cần nói.
- Tôi?
Lâm Phi chớp chớp mắt, chẳng lẽ lão có ý định chơi mình sao? Nhưng sao phải xoắn! Hắn miệng ngậm một quả táo, tay cầm một quả, cùng Tô Tinh Nguyên đi ra ngoài.
Tô Ánh Tuyết có chút lo lắng, không biết cha tìm Lâm Phi nói chuyện gì, hơn nữa còn giấu cô, nhưng chuyện này cô cũng không tiện hỏi.
Chờ sau khi một già một trẻ đi ra, Hứa Vi mới ân cần hỏi thăm:
- Tiểu Tuyết, Lâm Phi không sao chứ? Có bị thương không? Việc này khiến dư luận xôn xao, rất nhiều người nói lúc đó còn nổ súng giữa đường.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết nhìn Hứa Vi có vài phần cổ quái, hỏi ngược lại:
- Vi Vi, chị và Lâm Phi không yêu nhau thật sao?
Hứa Vi sững sờ, cười đáp:
- Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Lâm Phi nói cho em sao?
- Anh ta chỉ nói hai người là chị em.
Tô Ánh Tuyết gật đầu.
Hứa Vi cười có phần mất tự nhiên:
- Thực đúng là chuyện gì cũng nói cho em biết! Đúng vậy, chị cảm thấy không hợp, làm chị em vẫn tốt hơn.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết lộ ra vài phần dị sắc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hứa Vi lại giống như đùa giỡn nói:
- An tâm đi, không ai giành với em đâu. Chị sớm thấy em thích cậu ta, chị em tốt sao có thể tranh đoạt đàn ông chứ. Em nói có đúng không?
Lần này Tô Ánh Tuyết cũng không có ý phản bác, nhếch môi, mặt có chút phiếm hồng, cúi đầu ngồi trên ghế, không lên tiếng.
Hứa Vi có phần kinh ngạc nói:
- Tiểu Tuyết... Chẳng lẽ hai người... đã bắt đầu?
- Cái gì mà bắt đầu với không bắt đầu chứ...
Tô Ánh Tuyết dịu dàng nói:
- Chỉ do em ngu ngốc thôi, sớm biết vậy đã không ăn nhiều kẹo dẻo như vậy...
Tiếng của cô rất nhỏ, Hứa Vi không thể nghe rõ, nhưng cũng đã hiểu vài phần.
Nhìn ra Tô Ánh Tuyết đã rơi vào hũ mật của đối phương, vốn cô nên cao hứng nhưng chẳng hiểu tại sao Hứa Vi lại cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngoài phòng, đi dọc theo đường lớn, Tô Tinh Nguyên đi trước, Lâm Phi gặm táo đi theo.
Ăn xong một quả táo, Lâm Phi tiện tay vứt hột lên bãi cỏ, tiếp tục ăn quả thứ hai. Tô Tinh Nguyên không mở lời, hắn cũng lười chủ động đi hỏi.
Tô Tinh Nguyên đi trước, trong lòng âm thầm kinh hãi. Tâm tư người trẻ tuổi này không xứng với cái tuổi của hắn, bởi vì ông nhìn ra được Lâm Phi lòng tĩnh như nước, căn bản không có phần gấp gáp hay có phần ngờ vực.
Càng như vậy trong lòng Tô Tinh Nguyên lại càng bất an, tên nhãi này tuyệt đối đã trải qua cuộc sống không giống người thường mới có tâm thái như vậy. Có người như vậy bên cạnh con gái mình, chuyện này không rõ là phúc hay họa.
Chờ khi đi một đoạn đường, Tô Tinh Nguyên quay người, đi ngược lại.
Lâm Phi thầm nghĩ lão già này có bệnh hay không, gọi mình ra không nói một câu, sau đó lại đi trở về?
Lúc này cuối cùng Tô Tinh Nguyên cũng mở miệng:
- Lâm Phi, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu cần nói thật cho tôi rõ.
- Cứ hỏi đi, có nói thật hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo.
Lâm Phi thẳng thắn đáp.
Sắc mặt Tô Tinh Nguyên tối sầm lại, không rõ có nên nói ra hay không.
Nghe nói thằng này có thể vào Bộ Công an đi dạo một vòng rồi đi ra, lão cũng không dám khinh thường.
- Cậu có làm những chuyện khiến Tiểu Tuyết tổn thương không?
Tô Tinh Nguyên quay đầu, trầm giọng hỏi. Đây là chuyện lão quan tâm nhất.
Lâm Phi run lên, không có nghĩ tới lão già này vẫn rất quan tâm con gái mình, chỉ là hỏi vấn đề này cũng cần đi ra ngoài hỏi? Chẳng lẽ lão không muốn để Tô Ánh Tuyết biết mình quan tâm đến cô ấy?
- Đúng là một cặp cha con hiếm thấy.
Lâm Phi không khỏi thầm nghĩ.
- Tôi thừa hơi sao mà không chuyện gì tổn thương tới sếp của mình. Chỉ cần giám đốc Tô không làm hại tôi, đương nhiên tôi sẽ chỉ bảo vệ cô ấy.
Lâm Phi đáp.
Tô Tinh Nguyên nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Phi, muốn biết lời đối phương có thể tin được hay không, nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra điều gì.
Cuối cùng lão đành lắc đầu, rảo bước trở về.
Trong phòng, Hứa Vi và Tô Ánh Tuyết đang vui đùa với nhau, khiến cằm Tô Ánh Tuyết đã sắp chạm tới ngực, khuôn mặt đỏ bừng, kiều diễm ướt át.
Thấy Tô Tinh Nguyên và Lâm Phi trở về, cô quả nhiên giống như thỏ trốn đồng hoang, chạy vụt lên lầu, điều này khiến cho Tô Tinh Nguyên có phần kinh ngạc.
- Nha đầu kia sao vậy? Tiểu Tuyết? Cha đi đây!
Tô Ánh Tuyết trên lầu “vâng” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Tô Tinh Nguyên có phần buồn bực, nhìn Hứa Vi ý hỏi. Hứa Vi chỉ nhẹ nhàng cười:
- Chủ tịch, chúng cháu đang đùa nhau thôi.
- À...
Tô Tinh Nguyên cũng không hỏi nhiều chuyện của con gái, nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi. Sau khi về công ty cô cũng có thể nghỉ.
Lâm Phi rất khách khí đi tới chỗ Hứa Vi:
- Chị Hứa Vi, không bằng ở đây ăn cơm đi, sau đó em đưa chị về?
Hứa Vi cười lắc đầu:
- Thôi, để hôm khác đi, hôm nay hai người đã mệt rồi. Hơn nữa cả ngày đều không tới công ty, trong công ty còn có chút việc.
Lâm Phi tiếc nuối thở dài:
- Vậy em tiễn chị.
Tô Tinh Nguyên bên cạnh kỳ quái nhìn hai người, hai người này sao lại quen nhau như vậy. Giống như trong mắt Lâm Phi, chủ tịch như hắn căn bản không quan trọng bằng Hứa Vi.
Không lâu sau, Tô Tinh Nguyên và Hứa Vi ngồi xe về công ty.
Ngồi phía sau xe, Hứa Vi cúi đầu, trong lòng không khỏi nghĩ tới cảnh trò chuyện với Tô Ánh Tuyết, bất kể nhìn như thế nào, giữa Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi đã có tiến triển.
Đang lúc trong lòng cô khó chịu, đột nhiên giật mình trong lòng, có một bàn tay có phần thô ráp không biết từ lúc nào đặt lên đùi cô.
Cách chiếc tất chân màu đen, Hứa Vi có thể cảm thấy nhiệt lượng, đó chính là cánh tay của Tô Tinh Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.