Sở sư trưởng vài ngày sau đã trở lại một chuyến, đặc biệt đến nơi đóng quân của quân đoàn Tây Giao 38 thăm hỏi Hoắc sư trưởng.
Sở Hoài Trí vào nhà, hơi hạ mí mắt che dấu tâm tình, trịnh trọng đối Hoắc Vân Sơn ôm quyền: “Lão Hoắc, cảm ơn.”
Hoắc sư trưởng khoát tay chặn lại, hai người ngồi ở sô pha, một ấm trà đặc, hai điếu thuốc ngon, không có lời khách sáo, đàn ông trong quân đội cũng không ưa giả khách khí.
Sở Hoài Trí nói: “Tiểu tử kia nhà chúng tôi, là miếng thịt trong lòng lão tử, tôi quả thực thương yêu nó như bảo bối, bình thường cưng chiều… Khụ, để anh chê cười.”
“Mạng thằng tiểu nhãi con là anh cứu, tôi cũng không nói với anh lời vô nghĩa, lần này tôi nhớ kỹ.”
Giọng Hoắc sư trưởng thô thô thâm trầm, vẫn là trưng ra vẻ mặt rắn rỏi ngàn năm không đổi, cũng sẽ không cười, sẽ không khách khí, “Bị yêm bắt được, là con nhà ai thì cũng phải cứu. Nếu cứu không được, lão tử nói gì thì nói cũng trước giúp nhẫm đưa ba nghìn tệ, đem người chuộc về.”
Hai người nhìn nhau, đều tự cười thâm trầm.
Sở Hoài Trí lại khoát tay: “Đại ân không dám nói cảm ơn, hai anh em ta còn nhiều thời gian.”
Sở sư trưởng trong lòng vô hạn cảm khái, rất bội phục đối phương, trong đó lại xen lẫn ba phần thưởng thức. Ân oán chuyện cũ năm xưa, song phương đều có nhiều bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nhắc lại.
Vị Hoắc sư trưởng trước mắt này và hắn cùng thế hệ nhập ngũ, cùng tuổi nổi lên trong quân đội, mười mấy năm qua vẫn là lão đối thủ của hắn, mỗi một lần điều động, mỗi một lần thăng hàm, song phương đều âm thầm đọ sức. Sở Hoài Trí là quân đội trẻ trung phái tinh anh, Hoắc Vân Sơn cũng nằm trong phái trẻ trung tinh anh; Sở Hoài Trí được xưng là ngôi sao mới về tài năng quân sự, Hoắc Vân Sơn cũng được xưng thiên tài chiến lược trong quân. Hai người vô luận gia thế, bối cảnh, lý lịch, thậm chí tài hoa, năng lực cá nhân đều rất hợp, nổi tiếng trong các tướng lãnh đồng lứa, được rất nhiều người xem trọng. Đồng nghiệp khi nói chuyện với nhau, đều cho rằng tương lai một vài năm sau, chắc chắn chỉ huy Ngự lâm quân, tranh giành vị trí tham mưu quân khu, cũng chỉ chọn hai trong ba người này.
Sở sư trưởng từ đó tiêu tan tiền ngại với Hoắc sư trưởng, quan hệ dịu đi rất nhiều, có chút điều không cần phải nói ra, cho nhau vài phần kính trọng.
Sở sư trưởng về đến nhà, buổi tối hai vợ chồng ở trong phòng, vẫn nói tới việc này.
Cao Tú Lan nói: “Anh nói, em có nên lại đi thăm Nhị Võ nhà người ta không? Mua cho con người ta thêm chút quà gì đó?”
Sở Hoài Trí gật đầu: “Ba tuổi xem đại, bảy tuổi xem lão, đứa nhỏ kia không tồi, về sau hai nhà năng lui tới.”
Phu nhân sư trưởng liếc chồng: “Em vốn đã thấy con nhà người ta rất tốt. Đây chính là anh nói phải năng lui tới đó, anh không nhớ thù với lão Hoắc à?”
Sở Hoài Trí nhíu mày nói: “Anh cùng hắn có thù gì?!”
Cao Tú Lan cười lạnh nói: “Em nào biết trong lòng anh còn có chút nào nhớ thương ai đó không.”
Sở Hoài Trí nhất thời không nhịn được: “Anh nhớ thương ai? Ai hả?…… Đã bao nhiêu năm, sắp già rồi mà vẫn còn nhớ.”
Cao Tú Lan nhanh tay vỗ hắn, cười nói: “Em trêu anh thôi, anh còn tin là thật sao?”
Sở sư trưởng bị vợ mình chọc đến điểm đau, đàn ông da mặt mỏng, trong lòng khó chịu, liền mặc áo ngủ phủ thêm áo khoác, chạy tới thư phòng đóng cửa đọc sách.
Phu nhân sư trưởng liếc qua ánh sáng phát ra từ khe hở cửa thư phòng, trong lòng cũng buồn cười: thời trai trẻ đụng chuyện này, còn sợ người ta nói tới? Mới nói một câu ngài đã xấu hổ, còn chạy tới thư phòng ngủ, là người nào vậy, cũng là cái già mồm cãi láo.
Chuyện này còn chưa tính xong, lại nói mấy tên lưu manh bắt cóc Sở Tuần kia, ngày đó bị bắt tới đồn công an, rất nhanh liền thẩm vấn rõ ràng.
Mấy tiểu tử kia là bọn côn đồ bị treo số (1) ở đồn công an gần đó, gây khó dễ, bắt chẹt tiền, nhận người sai sử, đương nhiên sẽ không làm vật hi sinh cho người ta. Thổ Lang ngay tại chỗ hô to xui xẻo oan uổng, nói là Hầu gia thiếu gia ở đại viện đường Phục Hưng bảo bọn họ tìm Sở tiểu nhị “giáo huấn một chút”, toàn bộ là Hầu thiếu gia sai khiến cả đám làm.
(1) Treo số: Ý nói có tiền án.
Xét thấy hai bên liên quan là con nhà bộ đội cùng bộ ủy có thân phận quan hàm, cảnh sát cũng không muốn đắc tội, trực tiếp liên hệ với cha mẹ hai bên, ngầm tự mình giải quyết, xem nên làm thế nào?
Đều là trẻ vị thành niên, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ.
Hầu tiểu thiếu gia Hầu Nhất Quần, từ nhỏ đến lớn gây chuyện thị phi, đối với đồn công an đều quen thuộc, nói chuyện không chút sợ sệt, giải thích vấn đề rõ ràng, nói xong nâng mông chạy lấy người, cảnh sát cũng không dám lưu hắn.
Hầu Nhất Quần lộ ra khuôn mặt tiêm gầy, đẹp trai kiểu lưu manh, đôi mắt nhỏ cụp xuống, khi nói chuyện miệng méo mó.
Muốn xử phạt tôi hả, hỏi trước cha tôi xem có đáp ứng hay không.
Các ngươi biết cha tôi là ai không?
Biết ông nội bà nội của tôi là ai không?
Tôi không nói, tự các người hỏi thăm đi.
Đây là con trai Hầu gia.
Sở gia so với Hầu gia, mặc dù cùng là làm quan, cũng là một nhà trên trời, một nhà dưới đất. Sở gia xem như quân nhân cán bộ cao cấp, bậc cha chú trong nhà gia giáo rất nghiêm khắc, giữ lại tác phong gia đình quân nhân cần cù nghiêm khắc; Sở Du mỗi lần gây chuyện, đều bị cha hắn lấy gậy gộc chỉnh đốn. Hầu gia bất đồng, Hầu gia là hồng quý (2) đích thực.
(2) Hồng = nổi tiếng; quý = địa vị cao quý.
Hầu gia vừa thấy con nhà mình thực gây chuyện, dáng vẻ bệ vệ cũng mềm hoá, cũng không thể để con mình đắc tội bên quân đội. Hầu gia lấy tài sản cá nhân bồi thường Sở gia và Hoắc gia, miễn cưỡng ăn nói khép nép bồi lễ, muốn cho hai nhà dàn xếp, đừng đem việc này làm ầm ĩ trong giới. Vốn chỉ là chuyện nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, lại để mấy tên côn đồ chỉnh thành bắt cóc vơ vét tài sản tạo thành trọng thương.
Sở Tuần ở bệnh viện ngồi xếp bằng trên giường, nghe người lớn thuận miệng thảo luận chuyện này, đột nhiên lạnh lùng xen mồm: “Vì sao không kiện? Để Hầu Nhất Quần đi ngồi xổm trong Sở cải tạo trẻ vị thành niên.”
Sở sư trưởng nâng mi: “Sở cải tạo trẻ vị thành niên?”
Sở Tuần ngồi tư thế suy nghĩ, nghiêm trang, gương mặt phảng phất nét lạnh lùng: “Hắn không đủ tuổi ngồi tù, nên giam vào sở cải tạo trẻ vị thành niên, giam hắn vài năm, xem hắn còn dám đụng đến con không.”
Mấy người lớn thật cũng không nghĩ tới, Tiểu Tuần lại nói như vậy. Sở Tuần ở trong mắt người lớn luôn là ngoan ngoãn nhu thuận, bình thường không ồn ào không cãi cọ, mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ cũng không để ý, lại càng không đến mức mang thù, trả thù.
Sở sư trưởng nhíu mắt, hỏi con trai út: “Con thật muốn để con trai Hầu gia ngồi xổm trong sở cải tạo, hủy tiền đồ? Giống như con, vẫn còn là trẻ con.”
Sở Tuần không nghĩ ngợi bình thản nói: “Phim ‘Thiếu niên phạm’ đều diễn vậy, loại như hắn tối thích hợp ngồi xổm trong đó.”
Sở Tuần một khi nổi giận, là loại nóng thật nóng, lạnh cực lạnh. Cậu độc lập từ nhỏ, có chủ ý của mình, mặt tình cảm có khuynh hướng mãnh liệt, nặng bên này nhẹ bên kia, đem người bên cạnh lặng lẽ phân chia ba sáu chín, bất đồng người bất đồng đối đãi. Tốt với tôi, tôi xem cậu như anh em tốt vô cùng thân thiết, tri ân cùng báo; không tốt với tôi, còn dám khi dễ tôi, gia tìm cơ hội bóp chết cậu……
Cậu mới mặc kệ Hầu Nhất Quần có bị hủy tiền đồ hay không, hận chết. Truyền Võ vì cứu cậu mà bị thương thành như vậy, Nhị gia còn đang đau lòng Nhị Võ của ta đây!
Sở Hoài Trí lúc ấy lẳng lặng nhìn con trai út, ý vị thâm trường giáo dục một câu: “Đừng nhất thời xưng khí phách, tương lai nhìn xem.”
Tức giận thì tức giận, đau lòng thì đau lòng, Sở sư trưởng tiếp nhận bồi tội của Hầu gia, không chiều theo ý kiến không buông tha, phải kiện con nhà người ta.
Sở Hoài Trí cũng không phải sợ đối phương, không phải nhún nhường. Trong lòng hắn đã sớm có cái nhìn về tác phong làm việc của Hầu gia, nhưng hắn là người trong quan trường, đều có chừng mực, việc nào có thể làm, việc nào không thể. Đứa nhỏ Hầu Nhất Quần kia, ông nội, bà nội là ai, hắn không cần hỏi thăm cũng rõ ràng, con trai Hầu gia tuyệt đối sẽ không ngồi xổm trong sở cải tạo trẻ vị thành niên.
Bị thương tổn nặng nhất chính là con trai Hoắc gia, Hoắc sư trưởng cũng không truy cứu.
Hoắc Vân Sơn chỉ nói với tên tiểu tử thối Hầu gia một câu: Lão nhị nhà yêm bây giờ bị đánh, là công phu hắn không bằng người, hắn còn nhỏ, khung xương chưa nẩy nở, không đánh lại mấy tên lưu manh kia. Chờ lão nhị nhà yêm trưởng thành, lớn thêm năm tuổi nữa, mấy người bọn nhẫm đánh lại một trận thử xem xem?
Đương nhiên, trên người Hoắc Tiểu Nhị bị cọ rớt một tầng da mềm thịt non, cậu anh trai yêu thương em mình nhất kia, sẽ không chịu để yên.
Sau lại chợt nghe nói, có một ngày Hầu gia thiếu gia ở đại sảnh phòng thu video trong thành chơi nổi, kết quả bị người ta dàn xếp, trúng một trận giáo huấn. Giáo huấn bọn họ là một đám người không lộ mặt không báo danh tự, nhưng nghe giọng có thể nghe ra, là khẩu âm của nhóm binh lính Sơn Đông trong đại viện quân đội……
* * *
Cây ngô đồng ngoài viện đã rào rào rụng hơn phân nửa lá, cây phong trong viện nở rộ một mảnh mây đỏ.
Hoắc Truyền Võ ở bệnh viện vài ngày, thân thể khỏe mạnh, vết thương chóng lành, cũng là một đứa nhỏ hiếu động, ước gì sớm xuất viện. Trường học đã khai giảng hơn hai tuần, cậu bị chậm một ít bài vở, mỗi ngày liền cùng Sở Tuần học tập, Sở Tuần dạy bù cho cậu.
Sở Tuần là xung phong nhận việc dạy bù cho Nhị Võ.
Thành tích Sở Tuần luôn luôn xuất sắc, học sinh ba tốt, mỗi lần cuối kỳ trên bảng công bố kết quả thi, tên của cậu nhất định in ở góc phía trên bên trái, là mũi nhọn trong toàn khối. Truyền Võ từ khi chuyển trường tới đây chỉ đứng ở tốp giữa, không được tốt lắm cũng không tính quá kém, mỗi lần cuối kỳ đều phải tìm trong đám tên rậm rạp dày đặc ở giữa, tên cậu ở khoảng thứ một trăm mấy.
Tên Đại Văn Tử cũng đặc biệt dễ tìm, mỗi lần cuối kỳ trên bảng danh sách, chỗ phía dưới góc bên phải nhất định là cậu ta.
Mấy người bọn họ cùng khối, nhưng chỉ có Sở Tuần Thiệu Quân là chung một lớp, hai người kia học ở hai lớp khác. Chủ nhiệm lớp Hoắc Truyền Võ nguyên bản cắt cử một nữ sinh không tệ đến phụ đạo bài vở cho bạn học Hoắc. Sở Tuần ngầm ra chủ ý, giựt giây Truyền Võ, không cho nữ sinh kia đến nhà, không cần cô bé dạy học bù.
Sở Tuần nói, Vương Yến lớp các cậu thành tích có bằng tôi không?
Nhỏ đó xếp thứ mấy, tôi xếp thứ mấy?
Nhỏ đó là lớp trưởng lớp các cậu sao, là ủy viên học tập sao?
Sở Tuần trong lòng có tính toán, tính độc chiếm ẩn ẩn bành trướng, quả thật cũng vô cùng lo lắng, liếc mắt chờ Truyền Võ lên tiếng.
Truyền Võ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng “Ừ” một tiếng, ai cũng không thông minh bằng cậu, Tuần Tuần cậu đứng nhất khối, thích đi, vui đi?
Hai người mỗi ngày tan học cùng nhau tự học bắt kịp bài vở, sau đó đều tự về nhà ăn cơm tối, sau khi ăn xong lại thuận lý thành chương gặp nhau, đọc sách giảng bài.
Bài học trong hai tuần đầu tiên kỳ thật rất nhanh bổ sung đầy đủ, thầy Sở đầu óc linh hoạt, bạn học Hoắc học được rất nhanh.
Hoạt động học bù bị âm thầm kéo dài, hai người vẫn thường xuyên cùng nhau học tập. Có đôi khi ở nhà Truyền Võ, Lưu Tam Thái lau tay vào tạp dề, ló đầu vào nói với bọn nhỏ: “Tiểu Tuần Nhi, bằng không, cứ ở đây đãi cơm nhé?”
Mẹ Truyền Võ hấp bánh màn thầu lớn, so với nhân viên nhà bếp của căn tin đại viện hấp còn ngon hơn. Gói bánh sủi cảo lớn cũng rất ngon, bánh chẻo vỏ mỏng nhân nhiều, Sở Tuần ăn một hơi hai mươi cái, Truyền Võ có thể ăn hai mươi lăm cái.
Có khi cũng tới nhà ông bà nội Sở Tuần ăn cơm, ở đó có dì nấu cơm, sau đó trở lại nhà Sở Tuần, hai người đóng cửa phòng, cùng nhau nghịch súng, chơi mô hình Transformers, hoặc là song song nằm ở trên giường, vai kề vai, xem tiểu thuyết võ hiệp.
Sở Tuần xem một chốc lại tìm được chỗ buồn cười, tự mình xem đến vui vẻ, túm lấy Truyền Võ kể chuyện xưa, kết hợp cảm xúc thổi phồng của bản thân cùng với linh cảm hư cấu, kể rất sống động. Truyền Võ nghe, nghe xong thấp giọng phun ra hai chữ bình luận, “Tào lao”, sau đó bị Sở Tuần nắm cổ áo lắc mạnh vài cái trút giận.
Sở Tuần không nói lời nào, Truyền Võ cũng không nói.
Cứ như vậy lẳng lặng đọc sách, hai người bọn họ có thể đọc cả một buổi chiều……
Sở Tuần uống nước bị sặc, Truyền Võ thuận tay vỗ vỗ phía sau lưng cho cậu.
Sở Tuần mệt mỏi ngửa mặt ngủ ngáy khe khẽ, Truyền Võ đỡ đầu cậu, lặng lẽ kéo đống chăn ra, để cậu nằm bằng phẳng, lại nhét thêm cái gối đầu, đắp cái chăn, để cậu ngủ thoải mái.
Sở Tuần khi đó đặc biệt lưu luyến loại cảm giác này. Cùng Thiệu Quân Bác Văn ở chung, là cậu chiếu cố hai người kia; cùng Nhị Võ ở chung, Nhị Võ chiếu cố cậu, nhường nhịn cậu, mặc cậu nhéo mặt xoa nắn. Nhị Võ giống như anh trai vậy.
* * *
Tới cuối tuần, mấy đứa nhỏ trong đại viện cùng nhau tới khán phòng xem phim.
“Bộ phim mới nhất, ‘Cao lương đỏ’, đã xem chưa!”
“Mấy đứa vẫn chưa xem phải không? Lạc hậu quá đi. Hay vô cùng luôn!”
Mấy đứa lớn ở trước mặt đám trẻ chơi nổi.
Bộ đội trong đại viện không chỉ được đặc biệt cung cấp rau dưa, mà còn được cấp thuốc lá, rượu, điểm tâm, còn có đặc biệt cung cấp phim ảnh. Lúc ấy chiếu mấy bộ phim nội bộ, rất nhiều đều là phim cấm, chỉ có ở khán phòng bộ đội mới có thể xem. Phía chính phủ còn đang kiểm duyệt phim, bọn họ đã thường xuyên có thể xem trước vài tháng. Thanh niên đắc chí, xem xong phim còn ra ngoài khoe khoang với đám trẻ con, anh mày xem phim này rồi, mấy đứa xem phim nào rồi, mấy đứa chưa xem hả? Ông đây tất cả đều xem qua! Khiến đám trẻ đại viện rất “ghen tị”.
Bộ phim kinh điển “Cao lương đỏ” nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, phủng hồng mấy vị minh tinh điện ảnh quốc tế, trước khi công chiếu bọn họ đã xem thỏa thích.
Bộ tứ chen chúc giữ chỗ ngồi giữa ở hàng ghế đầu. Sở Tuần như thường lệ ngồi ở giữa, Thiệu Quân Bác Văn ngồi bên trái cậu, Truyền Võ ngồi bên phải. Trước khi bắt đầu chiếu, cả đám còn huyên thuyên nói chuyện, sau khi phim bắt đầu, trên màn ảnh tràn ngập các sắc thái tình cảm mỹ lệ ngang nhiên đập vào tầm mắt, tràn ngập tầm nhìn, toàn phòng nhanh chóng lâm vào trầm mặc, tất cả mọi người đều nhập thần, trầm mê.
Sở Tuần trước kia cũng xem qua không ít phim, phim nước ngoài bị cấm chiếu đều đã xem, xem nửa hiểu nửa không, nhưng tuyệt đối đã xem quen các mặt xã hội, nhưng mà lúc này đây, đúng là thể nghiệm tối rung động lòng người khiến cậu vô cùng xúc động.
Hoàng thổ (3) thê lương, hán tử dũng mãnh, cơ thể trần trụi, làn da ngăm đen sáng bóng, tiếng ca hào hùng nghênh ngang quanh quẩn trong khán phòng, cả bộ phim chứa đựng dã tính nguyên thủy kỳ lạ nào đó, sinh mệnh thuần phác lại cường hãn, kích động lòng người.
(3) Hoàng thổ: đất vàng, là tên gọi của các trầm tích đất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ. Đất của cao nguyên Hoàng Thổ dễ bị xói mòn do bị ảnh hưởng của gió và nước. (Theo Wiki)
Một đám hán tử ở trần thô thiển giữa đất trời mênh mông khiêng một cỗ kiệu, “Bà nội tôi” một thân hồng trang, dung nhan xinh đẹp, “Ông nội tôi” ở phía trước một đường hát vang “Em gái ơi mạnh dạn đi về phía trước” (4), Thẩm Bác Văn nhiệt huyết sôi trào nhỏ giọng hát theo……
(4) “Em gái ơi mạnh dạn đi về phía trước” là một câu trong bài hát mở đầu cùng tên của bộ phim Cao lương đỏ.
Bọn quỷ Nhật Bản tiến vào thôn, thảm sát tàn bạo, ruột máu đỏ tươi, các ông cầm bát rượu nhỏ mười tám giọt máu uống một hơi cạn sạch, đập vỡ bát rượu, thề cùng chết với bọn quỷ, Thiệu Quân kìm lòng không đậu xiết chặt tay Sở Tuần, thấy kích động khẩn trương……
Đương nhiên, cả bộ phim, khắc sâu vào tuổi thanh xuân đang nảy mầm của các cậu nhóc, là một mảnh cao lương đỏ rực dã tính mê người kia, một trận “Dã hợp” rung động lòng người.
“Ông nội tôi” phạc bỏ một mảnh cao lương, san bằng.
“Bà nội tôi mặc áo đỏ”, ngửa mặt ngã vào một mảnh cao lương dày đặc, thân hình đầy đặn phập phồng, khuôn mặt diễm lệ, lộ ra ánh sáng rực rỡ.
Sở Tuần nhìn màn hình không chuyển mắt, hô hấp dồn dập, trên màn ảnh, “Ông nội tôi” từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt ngăm đen phát sáng, mặt mày oai hùng, dùng ánh mắt bễ nghễ của đàn ông nhìn chăm chú vào “Bà nội tôi” đang nằm dưới hắn, cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng, khuôn ngực cường tráng đổ mồ hôi nóng rực…
Sột soạt.
Màn ảnh chuyển đi, bị che khuất.
Trí nhớ thời thiếu niên thường là không liền mạch, bị phân thành những đoạn ngắn lấp đầy bởi những cảm xúc mãnh liệt, có chút bị năm tháng nhanh chóng chôn vùi, có chút lại chặt chẽ cắm rễ.
Những ký ức nguyên thủy nhất, dục vọng thuần túy nhất này, dường như có sinh mệnh, tự do tản mạn quấn quanh trong đầu, sinh trưởng, thế cho nên Sở Tuần thẳng đến nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rõ rung động thanh xuân không thể ức chế lúc ấy.
Trong nháy mắt người đàn ông bổ nhào vào cô gái, ngọn cây cao lương chớp lên một tầng kim quang đẹp mắt, trêu chọc tình cảm thiếu niên……
Sở Tuần lẳng lặng ngồi, yết hầu phát khô, máu cả người sôi trào, đặc biệt khẩn trương, chột dạ, cảm thấy bản thân nổi lên ý xấu.
Con trai đối với phương diện tình dục này lãnh hội rất nhanh, trước kia là không để ý, hiện giờ thoáng chốc trước mặt mở ra một cánh cửa lớn, tựa như lập tức rõ ràng hai người kia trong phim đang muốn làm gì nhau. Anh trai cậu đã từng nói, cái gì kêu “Thao mẹ nó”, đó chính là cha chúng ta nhớ thương mẹ chúng ta, muốn “Cái kia”. Sở Tuần nhìn chằm chằm cặp nam nữ mồ hôi nóng đầm đìa, làn da đỏ bừng trong phim, ngay tức khắc suy nghĩ cẩn thận từ “Thao” này có lẽ đại biểu cho một quá trình kỳ diệu khiến kẻ khác say mê……
Là quá trình mặt đỏ tim đập.
Là quá trình cả người nóng lên, máu như bùng cháy.
“Ông nội tôi” khàn giọng dương cương nói: Ta đã san bằng cao lương, nàng hãy nằm xuống, nằm xuống ta liền sung sướng……
Cũng đã tới tuổi tâm tư dần dần lên men, Sở Tuần khi đó ngồi trong khán phòng hắc ám, hạ thân đột nhiên nóng lên, lớn đến sung huyết, cũng đi theo sự sung sướng.
Bóng tối giúp che dấu quẫn bách của cậu, cậu một cử động nhỏ cũng không dám, một tay che đũng quần, lặng lẽ dùng chân trái áp lên đùi phải, đem thứ hơi dị động nhấn trở về, vừa thẹn thùng vừa liều mạng kẹp.
Lòng bàn tay cậu nóng đến đổ mồ hôi, không tự chủ được nắm lấy tay người bên cạnh.
Cậu nắm chặt chính là tay Truyền Võ, đối phương theo bản năng cũng nắm lấy cậu, giống như trước đây.
Tim Sở Tuần đập thình thịch, chầm chậm quay sang…… Người bên cạnh cậu đang nhìn màn hình chăm chú, ánh mắt trầm tĩnh, đáy mắt phản chiếu ánh sáng từ màn ảnh.
Tầm mắt Sở Tuần ức chế không được dời về phía hạ thân đối phương.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt liền phát sốt.
Hoắc Truyền Võ cũng cương, lão nhị nâng cao, đem đũng quần đỉnh thành hình cánh buồm.
Hơn nữa, người này cương còn không tự biết, hô hấp đều đều tự nhiên, đường nét mũi cùng cằm thực tuấn lãng. Trong cả nhóm, quả thực là đẹp trai nhất.