Bóng người cuối cùng biến mất ngoài cửa, cánh cửa một lần nữa đóng lại, Sở Tuần mặt dại ra, mở chân ngồi trên giường, trong nháy mắt kia, nước mắt liều mạng áp chế trong mắt ào ào chảy ra, chảy đầy mặt, xuống tới cổ, cảm xúc dồn nén hơn mười năm bùng nổ, lan tràn.
Sở Tuần nhìn quanh, run run, xoay người ôm lấy người bên cạnh.
Khuôn mặt Hoắc Truyền Võ lãnh ngạnh, bình thản, mặt không đổi sắc tránh khỏi cậu, xuống giường, cầm quần áo đi tới toilet. Anh vừa động, mày liền nhíu chặt, cái mông theo dáng đi đường mà thít lại. Hơn nữa, Sở Tuần nhìn thấy mặt sau của Nhị Võ hình như chảy máu.
Tim Sở Tuần đau đớn, người trước mắt kia là tâm can của cậu.
Sở Tuần nhảy xuống giường, tiểu nhị gia hồng nhạt trơn bóng vừa mới làm dịu, lúc này lùi về hình dạng an ổn nhu thuận ban đầu, vẫn còn vạn phần lưu luyến tư vị kia. Cậu đỏ mắt nhìn, muốn giữ chặt người, “Nhị Võ……”
Hoắc Truyền Võ khập khiễng đi vào toilet, cường chống.
Thanh âm Hoắc Truyền Võ lãnh đạm: “Tôi có thể tự làm.”
Sở Tuần bị cửa toilet đụng vào mũi……
Sở Tuần ở trong phòng tê tâm liệt phế đi mấy vòng, khó chịu cực kỳ, trong chua xót lại xen lẫn vài phần ngọt ngào, loại ngọt ngào này sau đó lập tức chuyển hóa thành đau lòng khôn nguôi ngập tràn lồng ngực.
Như kẻ điên đi vòng vòng một hồi, mới phát hiện mình còn trần truồng lộ chim chóc, Sở Tuần túm lấy quần áo lung tung mặc vào, thật vất vả cất giấu tiểu bảo bối vẫn còn ngẩng đầu. Truyền Võ còn chưa đi ra.
Cậu gõ cửa, dưới tình thế cấp bách từ trong túi lấy ra thanh dũa móng tay của cậu, kỳ thật là đồ mở khóa tiện dụng, mở khóa cửa, xông vào.
Hoắc Truyền Võ trần trụi ở bên trong, sắc mặt quật cường đỏ bừng, khuỷu tay đẩy Sở Tuần ra, không cho cậu hỗ trợ.
Sở Tuần vừa rồi vì che dấu tình báo, sợ bị người phát hiện, đẩy một ngón tay vào, đem món đồ đẩy vào quá sâu, đẩy tới bên trong. Chỗ kia tự mình lấy tay làm không được, Truyền Võ một thân mướt mồ hôi, phía sau lưng dính đầy bọt nước.
Sở Tuần ôm eo đối phương, trong toilet chật hẹp hô hấp khó khăn, thân thể cọ vào nhau. Sở Tuần thấp giọng nói: “Ngoan, tôi giúp cậu lấy ra, tự cậu làm sẽ đau ……”
Hoắc Truyền Võ gập lưng nằm trước bồn rửa tay, đem mặt chôn sâu, không cho Sở Tuần nhìn thấy biểu tình. Sở Tuần từ đằng sau dịu dàng ôm anh, thật cẩn thận thăm dò đi vào, tìm được nơi sâu nhất. Cậu cảm nhận được nơi trong cơ thể Truyền Võ kia ở đầu ngón tay cậu run rẩy giật giật. Chỗ kia ước chừng chính là điểm cao trào yếu ớt mẫn cảm nhất trong thân thể người này……
Sở Tuần trong phút chốc tâm thần hoảng hốt, tầm mắt tham lam phác họa thân thể xích lõa mê người trước mắt, tựa như dùng thước đo miêu tả một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ. Hoắc Truyền Võ dáng người cao ngất nam tính, tấm lưng rộng lớn rắn chắc, eo hẹp mông cong, cái mông săn chắc làm Sở Tuần vô cùng lưu luyến nơi ấm áp thít chặt kia. Trời sinh, cậu rất thích mông anh.
Cậu không dám cọ xát nhiều, chậm rãi lấy túi plastic mỏng gói đồ vật ở bên trong ra.
Trong nháy mắt rút ra, Truyền Võ lại run lên một chút, cơ đùi ánh lên màu nâu đậm sáng bóng. Sở Tuần thoáng đảo mắt nhìn, dương cương giữa háng Truyền Võ khẽ ngóc đầu dậy. Chung quy là đàn ông thân thể cường tráng khí huyết phương cương, không thể ngăn được nhu cầu chân thật nhất của cơ thể, thân thể đã bán đứng trái tim lạnh.
Sở Tuần cố kỵ người này da mặt mỏng, ôn nhu nói: “Chảy máu rồi…… chắc là tôi dùng lực quá mạnh, thực xin lỗi.”
Gương mặt Hoắc Truyền Võ bán ẩn dưới ánh đèn tường lờ mờ, khàn giọng nói: “Chấp hành nhiệm vụ.”
Sở Tuần: “……”
Mặt Sở Tuần lập tức trầm xuống, tâm tình nóng hổi đang muốn thoải mái thổ lộ hết thì bị giội một gáo nước lạnh, liền nghẹn lại. Chấp hành nhiệm vụ……
Chấp hành nhiệm vụ, hai người đều cứng.
Chấp hành nhiệm vụ, Nhị Võ bị cậu thúc đến cương, thân thể trần trụi phát tình không ngừng run rẩy. Đóng kịch đóng thành như vậy, tuyệt đối không phải giả vờ.
Truyền Võ nói xong lời này, tự mình cũng cảm thấy già mồm cãi láo. Nhưng là có một số việc quả thật cần một quá trình thích ứng, không nói đến anh cho tới bây giờ chưa cùng một người đàn ông nào làm loại chuyện này, địa phương bí ẩn kia không phải để người ta đâm vào, cho dù là Sở Tuần, suy cho cùng cũng hơn mười năm không gặp. Hai người loạn cục gặp lại, hết thảy đều quá nhanh, làm tâm tư anh hỗn loạn, bị tình cảm ngổn ngang cùng gánh nặng nặng nề đè ép thở không nổi. Thân đang mang sứ mệnh, vào lúc vạn bất đắc dĩ phải không tiếc hết thảy đại giới hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ hẳn là may mắn, hôm nay ở trên giường tên hỗn đản trói anh lại, làm anh bị xé rách chảy máu, là Sở Tuần…… Bằng không tâm giết người anh cũng có.
Sở Tuần lại một lần tiến vào thân thể anh, cẩn thận bôi thuốc. Ngón tay cậu không dám gấp khúc, không dám tùy ý đụng chạm, rất sợ đụng tới nơi mẫn cảm của đối phương, lúc này không có chút tâm tư trêu chọc khiêu khích, sợ “khinh nhờn” người này.
Trong lòng cậu vô cùng chua xót, quan hệ giữa hai người chung quy phai nhạt, duy nhất một lần động tình thân mật lại là loại tình huống đột phát này, là vì nhiệm vụ, đều không phải vì yêu mà đến.
Nhị Võ thay đổi, không giống với trước kia, cả người lạnh lùng như một núi băng phủ đầy bụi, ít cười với cậu, thậm chí không nghĩ tới muốn ôm cậu một cái.
Rửa sạch xong, Hoắc Truyền Võ mặc quần áo, hai tay Sở Tuần chống vào khung cửa, ánh mắt lưu luyến, khàn giọng hỏi một câu: “Vì sao?”
Truyền Võ sửng sốt, không xác định Sở Tuần hỏi đến điều gì.
Truyền Võ và Sở Tuần nhìn thoáng qua nhau, Sở Tuần ôm lấy eo anh, thở hổn hển, nâng mặt anh lên, ánh mắt đỏ đậm nhìn thẳng vào sâu bên trong. Cậu muốn hỏi anh, cậu như vậy, là vì tôi sao? Là vì tôi sao, phải không?
Nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là biến thành, “Còn đau không……”
Sở Tuần ở trước mặt Truyền Võ, khí thế lập tức trùng xuống, buông mi mắt, thanh âm trầm thấp, bộ dáng dường như lại biến thành cậu bé tóc quăn, mi tâm có nốt ruồi son dưới tàng cây ngô đồng năm đó, khóe miệng ngượng ngùng mím mím……
Khuôn mặt thon gầy góc cạnh của Hoắc Truyền Võ ở trong lòng bàn tay cậu ép lại, một vết sẹo khảm sâu mười mấy năm, thống khổ không kể xiết cùng tất cả nhớ nhung, không cần phải nói nói ra.
* * *
Vài giờ sau đó, quân đội bắt đầu hành động, quân chính phủ Myanmar cùng bộ đội đặc chủng Trung Quốc liên thủ, tiến hành tiêu diệt bọn cướp cùng giải cứu con tin.
Quân chính phủ mang theo vũ khí hạng nặng, máy bay trực thăng có trang bị hỏa lực, bao vây vùng đồi núi, oanh tạc ngọn đồi có trang viên Tisa La, đất đá sụp đổ, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa bốc lên từ rừng rậm đỏ rực một vùng trời.
Đằng sau chiến trường, 60 đội viên tinh nhuệ nhất của bộ đội đặc chủng Trung Quốc chia làm hai tiểu đội, từ hai hướng đông tây lẻn vào nơi giam giữ gần khu mỏ, giải cứu con tin. Trong tay đội trưởng chiến đội cầm chính là bản đồ chi tiết do đội viên ẩn náu truyền ra, vị trí trạm canh gác, danh sách nhân sự của quân địch, mục tiêu minh xác, tấn công tinh chuẩn, tập kích tiêu diệt……
Những năm gần đây chứng khoán Mỹ suy thoái, đồng đô la bị giảm giá trị tạo thành cơn khủng hoảng tài chính tựa như sóng thần đối với Đông Nam Á, lợi nhuận kinh tế của các thế lực ngầm ở Kachin bị ngâm nước trên diện rộng, buôn lậu vũ khí thuốc phiện suy yếu, rất nhiều sòng bạc ở biên cảnh vì lượng khách suy giảm nhanh mà đóng cửa, các thế lực hắc bang loại trừ nhau, vì thế trong kẽ hở sống còn bí quá hoá liều, cấu kết với bọn đầu nậu trọng nước, tham gia vào tội ác buôn người. Bọn đầu nậu từ khắp nơi dụ dỗ mấy trăm người Trung Quốc đến Vân Nam, lừa gạt qua biên cảnh, bán cho giới hắc đạo ở Kachin, trở thành nô lệ lao động phi pháp bị chế ngự trong khu mỏ của Tisa La, không thấy mặt trời……
Một chuyện mấu chốt sau cùng phá bỏ khả năng chịu đựng của các vị cấp cao, là hàng chục lao động trẻ em bị lừa ra nước ngoài, bị bắt cóc cực kỳ thê thảm. Thế lực ngầm ở Kachin trắng trợn đòi người nhà các trẻ em Trung Quốc bị bắt phải trả một món tiền chuộc lớn, gia đình sơn thôn nghèo khó không có nổi mấy vạn đô la tiền chuộc, bọn cướp liên tiếp giết con tin, thủ đoạn tàn bạo vô nhân tính…… Quân đội hai nước dưới tình thế này lập tức liên minh quốc tế tiến đánh bọn tội phạm biên cảnh.
Hoắc Truyền Võ hộ tống Sở Tuần, hợp với Lâm Tuấn, ba người lái xe đi đường.
Cả ba đều tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc chuyên nghiệp, không liên quan đến nhiệm vụ một câu vô nghĩa cũng không nói, nhiệm vụ tựa hồ cũng không có gì để nói, vì thế một đường trầm mặc không nói gì.
Truyền Võ quen thuộc địa hình đồi núi, tìm được một hang núi thợ săn già địa phương tạo ra, nghỉ ngơi hồi phục một chút, chờ đợi hành động hoàn tất tập thể lui quân. Ba người đang ngồi trên chiếu trong động, Sở Tuần tìm một nơi sạch sẽ ngồi, thoải mái ngửa cổ, hai đùi mở ra, cẳng chân duỗi thẳng, tập trung suy nghĩ.
Lâm Tuấn ngồi bên cạnh cậu, sắc mặt nhẵn nhụi, yên lặng cách xa nhau hai mét, tránh thân cận quá mức. Hoắc Truyền Võ ngồi ở đối diện, tựa vào miệng hang, không ngẩng đầu, chậm rãi lau khẩu súng trường, nòng súng so với quần áo da thịt toàn thân anh còn sạch sẽ hơn rất nhiều, sáng bóng có thể chiếu ra hình người. Truyền Võ ngồi xếp bằng, áo khoác màu xám đậm bao phủ cơ thể, quần rằn ri căng chặt phác họa cặp đùi rắn chắc.
Sở Tuần híp mắt hỏi Truyền Võ: “Cậu không cần tụ họp với đại đội à?”
Hoắc Truyền Võ nói: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”
Sở Tuần: “Cậu chừng nào thì rời đi?”
Truyền Võ: “Tôi là quân tiếp viện, chờ đợi tin tức phía trước. Hiện tại chúng tôi đang tập kích, không thiếu một ai, tạm thời không cần tôi.”
Hoắc Truyền Võ không ngừng dùng thiết bị không dây nói chuyện với đội trưởng của anh.
Chiến đội đặc thù đã tìm đến vị trí tập trung giam giữ nô lệ lao động……
Đột kích xử lý mục tiêu, hiệu quả của hai cánh quân bùng nổ……
Một tiểu đội khác ở dưới một giếng mỏ lớn bỏ hoang tìm được những trẻ em bị bắt trói, đang dùng cần cẩu tiến hành cứu viện……
Sở Tuần theo dõi tiến trình cứu viện, chậc lưỡi, thấy khát, thuận miệng nói: “Nước đâu?”
Hai người bên cạnh hoàn toàn theo bản năng, cúi đầu sờ bình nước, đưa qua. Hai bình nước đồng thời đưa về phía Sở Tuần.
Sở Tuần: “……”
Sở thiếu gia ra ngoài một thân gọn nhẹ, không cần phải mang trang bị nặng nề, bình nước cũng ngại nặng, ngại mấy thứ kia đè ép bả vai thuôn cùng eo thon dẻo dai của cậu, đều là Tiểu Lâm mang cho cậu, tác phong thiếu gia mười phần.
Lâm Tuấn tay cầm bình nước, không hề động.
Hoắc Truyền Võ hạ mắt, lạnh lùng thu tay, không biểu tình, mím môi.
Sở Tuần nhận nước của Lâm Tuấn uống nửa bình, lại dùng sức với tay qua đoạt lấy bình nước bên hông Hoắc Truyền Võ, thực không khách khí, cũng uống nửa bình.
Hoắc Truyền Võ liếc Sở Tuần…… còn như đứa nhỏ làm xấu.
Ngược lại Lâm Tuấn nhịn không được vui vẻ, hừ nói: “Cậu uống nhiều thế, lát nữa phải đi tiểu mấy lần cho xem.”
Sở Tuần chu miệng: “Tôi thích.”
Lát sau cậu quả thực chạy tới cửa động, xả một bụng nước, tiểu sạch hàng tồn.
Hoắc Truyền Võ cùng đội trưởng của anh khẩn trương trao đổi.
“Tisa La bắt cóc vài đứa nhỏ, giằng co với quân chính phủ và người của chúng ta.”
“Người của Tisa La bị vây bắt gần hết, nhưng trong tay cô ta nắm giữ con tin, cực kỳ kiêu ngạo. Cô ta điểm danh muốn Hàn Thiên làm trao đổi.”
“Trong tay cô ta còn có một người, là tuyến dưới của cậu, cậu nhóc kia……”
Hoắc Truyền Võ sắc mặt đại biến: “Tống Phan……”
Súng trên lưng Truyền Võ đập khẽ vào tai nghe: “Tận lực kéo dài thời gian, tôi đến đó.”
Sở Tuần đứng lên: “Tôi cũng đi.”
Truyền Võ không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: “Hai người phải ẩn náu an toàn.”
Ánh mắt Sở Tuần kiên định, khẩu khí kiêu ngạo mà tự tin: “Nhị gia có khả năng như vậy, văn võ khoa học công nghệ toàn tài, Tiểu Thiên Thiên, không ai trong các người thích hợp hơn tôi!”
……
Một tòa biệt thự trong thâm sơn, hành cung bí mật của nữ phỉ. Hai tòa nhà bằng đá tinh tế xinh đẹp xây dựa vào vách núi, hiện giờ bị quân chính phủ dùng đại bác oanh tạc sụp một bên mái, từng khối đá cẩm thạch, ngọc thạch lớn vỡ vụn sụp đổ. Các bức bích họa Phật giáo lộng lẫy đầy màu sắc trên vách tường bốn phía đình viện bị khói thuốc súng hun càng hiển lộ vẻ đẹp kỳ dị.
Tisa La cùng vài tên thân tín của cô ta trú ở mặt sau tòa nhà đá, sau vách tường nâng súng ngắm, bắn tỉa.
Mấy thiếu niên quốc tịch Trung Quốc bị giam giữ nhiều ngày trong khu mỏ, xanh xao vàng vọt, mặt như bôi vôi, sau lưng trên cánh tay trải rộng vết roi cùng vết phỏng tàn thuốc. Bọn cướp bức bách bọn họ nói chuyện đòi tiền người nhà, người nào ở trong điện thoại khóc không đủ lớn, không đủ đáng thương hoặc không lấy được tiền, sẽ bị đánh.
Chuyên gia đàm phán cùng đám tội phạm này giằng co một lúc lâu. Tisa La chỉ một câu, lão nương không tính khó xử đám nhóc con này, chỉ cần Hàn Thiên, giao Hàn Thiên ra đây, lão nương lột da hắn!
Tisa La hiện giờ hận nhất phản đồ. Cô ta hận nhất không thể thiên đao vạn quả Hàn Thiên, ăn thịt lột da.
Nội gian từng bị phát hiện trong bang, bị bắt trói, ở trước mặt mọi người bị chặt tay chặt chân lột da sau đó đốt cháy sém, những người đó chưa từng khiến cô ta hận như vậy, chưa từng căm phẫn cùng cảm thấy nhục nhã đến thế. Có thể hoàn toàn bởi vì, cô ta đối với người đàn ông từng ở phòng ngủ của mình chịu khổ ba ngày ba đêm không cúi đầu khuất phục, có sự tán thưởng đặc biệt cùng khát khao chinh phục nào đó. Phụ nữ chung quy đều có nhược điểm tình cảm, thế cho nên trong lòng cô ta hoài nghi tư lự nhưng lại hết lần này đến lần khác nương tay với Hàn Thiên, nếu nói mấy năm nay có một người đàn ông duy nhất có thể làm cô ta cầu mà không được, muốn mà không được, cũng chỉ có Hàn Thiên.
Cô ta không dự đoán được, người đàn ông Trung Quốc thần bí anh tuấn thân thủ cường hãn này đúng là nội ứng của quân đội, kế mượn đao giết người lợi dụng thế lực của cô ta diệt trừ mấy bang phái, rồi lại quay ngược nòng súng bán đứng cô ta!
Tứ đại kim cương dưới tay cô ta, Hàn Thiên làm phản, trước khi đi còn bắn chết một người, một người bị họ Kim thừa dịp loạn diệt, hiện giờ chỉ còn một mình Huy Tử ở bên cạnh, đã là cùng đường mạt lộ.
Hoắc Truyền Võ lách người ngồi vào sau công sự che chắn, một thân áo xám, lây dính vết máu tang thương, khuôn mặt lãnh ngạo: “Có gan đi ra bắt tôi, đừng nhắm vào những đứa nhỏ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tisa La bắn ra oán hận sâu sắc, hô: “Lão nương hận nhất người gạt mình, xem tao như khỉ trong sân đùa giỡn, đám đàn ông vong ân phụ nghĩa vô sỉ hạ lưu chúng mày……”
Trong lúc nói chuyện Tisa La đột nhiên giơ tay bắn một phát chỉ thiên, một con khỉ Macaque Myanmar nuôi trong sân biệt thự, “Oa” kêu thảm thiết một tiếng, từ đầu tường rơi xuống, ngã vật trên mặt đất, máu từ lỗ thủng giữa đầu chảy ra……
Hoắc Truyền Võ nói: “Cô muốn trả thù tôi, tôi không phản đối, cô thả người vô tội ra.”
Tisa La nói: “Mày tự tay cắt đầu mày, tao sẽ thả người.”
Hoắc Truyền Võ lạnh lùng nói: “Cô thả người trước.”
“Thả người? Ha ha ha…… Được, tao thả.” Tisa La cười lạnh một tiếng, thanh âm lộ ra khoái cảm trả thù của một mỹ nhân rắn rết lãnh huyết, đột nhiên từ sau tường túm ra một bóng người gầy còm, một thanh mã tấu sắc bén chém xuống, một đao tàn nhẫn chặt nửa bàn tay cậu bé!
“A!!!!!!”
Cậu bé bị người từ trên đầu tường bỏ xuống, ngã xuống khoảng sân rộng phía trước tòa nhà đá. Thân hình nhỏ gầy ở trên mặt đất thống khổ quay cuồng, gào thét, trước mắt bao người, nửa bàn tay đẫm máu rơi xuống đất.
Đội viên cảnh giới đồng thời nâng súng nhắm, Hoắc Truyền Võ thấp giọng hét người nhà: “Đừng nổ súng!”
Trận địa song phương có một khoảng cách, mỗi bên đều có tay súng bắn tỉa sẵn sàng phía sau công sự che chắn, ai cũng không dám tùy tiện ló lên. Trên khoảng đất trống giữa hai bên, cậu bé bởi vì đau nhức mà thân thể run rẩy, trong mắt hàm chứa đầy nước mắt, môi ngập ngừng, đại khái là đang gọi anh “Anh Thiên nhi.”
Hoắc Truyền Võ thở hổn hển, khóe mắt nứt ra đỏ lên, gầm nhẹ nói: “Đủ rồi.”
Trong mắt Tisa La lộ ra bi phẫn: “Phản đồ chính là kết cục như vậy.”
Hoắc Truyền Võ nghiêm nghị nói: “Thả hắn, tôi đổi hắn, cô muốn thế nào?”
Tisa La cười lạnh: “Tao muốn nhìn mày đau lòng. Hàn Thiên, loại đàn ông như mày cũng sẽ vì một người mà đau lòng…… Mày còn có tâm can sao?”
Tisa La cùng đường mạt lộ nhưng lớp trang điểm vẫn không nhòe đi, duy trì khí thế hung hãn cường ngạnh của nữ phỉ Kachin, căn bản không sợ sinh tử. Đôi môi đỏ mọng của cô ta lộ ra một nụ cười quyến rũ, ánh mắt thâm thúy: “Hàn Thiên, mày dù có đến, tao cũng không thả người. Chuyện tới bây giờ, tuyệt lộ phía trước lão nương muốn cược với mày một lần, chúng ta cược một ván cuối cùng.”
Hoắc Truyền Võ mặt không đổi sắc, ứng chiến: “Cô nói, cược cái gì.”