Bên đường Trường An, các câu lạc bộ cao cấp được hàng đèn hoa ngọc lan chiếu ánh tím đỏ lấp lánh, ra vào đều là con cháu hồng quý, phòng trang hoàng điệu thấp thanh lịch, bàn đánh bài gỗ lim, danh họa khảm trên tường đều là bản gốc.
Sở Tuần lấy một chiếc khăn tay xoa xoa chóp mũi, chà lau kính mắt, không nhanh không chậm, không nhìn ánh mắt kiêng kị bên cạnh.
Hầu Nhất Quần hút thuốc, tay vân vê mặt bàn gỗ lim, phà ra một làn khói. Hắn trịnh trọng sờ vào mặt kim phật ngọc bích đã được khai quang đeo trên cổ: “10 vạn, mẹ nó, lão tử có thần quang hộ thể, liền không sợ tà ma.”
Phùng Tiểu Dũng ngậm thuốc cười nhạo nói: “Quần nhi, hôm nay đẩy đi một đống tiền, tay run rồi hả?”
Sở Tuần nhếch khóe miệng: “Tay run, tâm cũng run đấy nhỉ?”
Hầu Nhất Quần giương mắt, liếc xéo Sở Tuần: “Tiểu Nhị, ít ngạo mạn với đại gia đi.”
Sở Tuần mỉm cười, cười đến tao nhã: “Tôi cứ ngạo mạn vậy đấy.”
Trên chiếu bạc thu đẩy jeton, ăn uống linh đình, mỹ nữ tươi cười. Hầu công tử liếc mắt nhìn Sở Tuần chằm chằm, không cam lòng, Sở Tiểu Nhị tiểu tử này, vài năm không tiếp xúc, càng phát ra kiêu ngạo, trước đây thực không nhìn ra, xem như là một nhân vật……
Sở Tuần từ chuyến đi Chicago làm nhiệm vụ trở về, cố ý vô tình, thường xuyên cùng xen lẫn với nhóm người Hầu Nhất Quần này. Song phương tuy nói tính cách cùng chuyện làm ăn dưới tay không giống nhau, nhưng dù sao cũng là người trong cùng một giới, bậc cha chú đều làm quan, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, qua lại cũng hay gặp người quen, cơ hội chạm mặt rất nhiều.
Hầu Nhất Quần từ khi thất thủ ở hội đấu giá, long thủ bị người ta trộm, còn bị sặc khói dẫn đến viêm khí quản cấp tính, sau đó liên tiếp gặp hạn, trên cổ có đeo tám phật Di Lặc cũng không xoay chuyển được vận suy. Công ty làm người trung gian không kiếm được hoa hồng, thâm một số vốn lớn đổ vào hoạt động tài chính. Hắn gần đây thông qua cảng Hồng Kông vận chuyển một nhóm container, cũng bởi vì trạm kiểm soát rất nghiêm cẩn, làm mất lợi nhuận.
Những người phú quý địa vị cao, đều đặc biệt mê tín, hàng năm đi chùa quyên tiền, bái phật thắp hương, trong nhà thỉnh cao nhân chỉ điểm. Hầu Nhất Quần mời vị “Lão Phật gia” có giao hảo với ông nội hắn đến xem, lão nhân chỉ điểm hắn, nói có người chặn cậu hại cậu, vận thế của cậu có đại chuyển biến.
Ai mẹ nó dám chặn đường hãm hại Hầu gia? Tà tính.
Hầu Nhất Quần phóng nhãn nhìn lại, người bên cạnh cũng tra không ra dấu vết, không nghĩ ra ai dám động tay động chân trên địa bàn của hắn. Hắn làm ăn gặp trục trặc, trong lòng phiền muộn, số lần đi ra uống rượu đánh bài liền nhiều hơn.
Sở Tuần cũng đang muốn tìm Hầu thiếu gia nói chuyện, nắm thóp tên này. Song phương vì thế ăn nhịp với nhau.
Hầu gia thân là nguyên lão trong Đảng, cạp váy thâm hậu tay cầm quyền to, có thế lực trong Quân Ủy. Hầu thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, một chút bổn sự cũng không có, dựa vào âm đức tổ tông che chở, hiện tại cũng là trưởng phòng bộ phận nào đó dưới quyền Tổng tham ba, khống chế khu liên lạc Nghiễm Châu Hồng Kông, lợi dụng giấy thông hành sử dụng trong quân đội tham gia buôn lậu, chỉ tiếc về mặt kinh tế không đủ chứng cứ phạm tội để lay động cây đại thụ thâm sâu này. Mặc dù có chứng cớ, còn phải xem mặt trên có bỏ được xuống tay sửa trị hay không. Sở Tuần ở trong lòng bấm đốt ngón tay, cậu muốn đào bới thật sâu, đào lên bộ rễ thối rữa cắm sâu dưới lòng đất của cây đại thụ này, xem Hầu gia còn có thể phong cảnh bao lâu.
Hoắc tiểu mỹ nhân yểu điệu, mặc một bộ váy dài bó sát màu vàng đen, cổ chữ V xẻ sâu, dưới ám quang tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt to quyến rũ linh động.
“Vận may của lão tử mẹ nó đi đâu hết rồi.” Hầu Nhất Quần vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Hoan Hoan, lại đây giúp anh xoa bóp bả vai, đổi vận xem.”
Hoắc Hoan Hoan là một đóa danh hoa trong giới giao tế, rất nhiều công tử gia cùng ông tổng xuất nhập tiệc tùng chiếu bạc đều thích mang theo cô. Cô có danh tiếng, có mặt mũi, giá cả địa vị mặc dù cao, nhưng rất sảng khoái, thông minh, có nhãn lực, phục vụ cả một hàng dài, chưa bao giờ nhăn nhó không phóng khoáng.
Hoắc Hoan Hoan trong lòng trong mắt cân nhắc, Hầu đại thiếu gia ngài muốn đổi vận, tôi có chà xát toàn thân cho ngài cũng không tác dụng, tôi cũng không có vận kia. Nhà ngài giàu có có thể sánh với quốc khố còn ngại vận thế không tốt, mấy tiểu nhân chúng tôi còn chờ nhổ mấy cọng lông trên người ngài mà sống đây. Cô dụng lực nắn tay cho Hầu Nhất Quần, lại lặng lẽ đá mắt với Sở Tuần.
Vị họ Phùng ngồi ở đây cũng là có lai lịch, một trong các tiểu thái tử đương triều, cùng nhóm buôn bán làm ăn với Hầu Nhất Quần. Phùng Tiểu Dũng là một tên dân chơi lưu manh bại hoại đích thực, nói: “Ai, ván này ai thắng, để Hoan Hoan ngồi trên đùi, sờ ngực! Ai thua, Hoan Hoan véo trứng hắn!”
Hầu Nhất Quần: “Đệt, đến.”
Hoắc Hoan Hoan: “Đáng ghét không thích mà!”
Phùng Tiểu Dũng: “Đến hay không? Sở Tuần có dám đến hay không?!”
Sở Tuần kéo dài giọng: “Đến a ——”
Sở Tuần trong lòng thầm mắng, bà nó, ván bài này nếu thắng mà được lấy dây lưng quất Hầu Nhất Quần một trận, Nhị gia nói thế nào cũng gặm sạch ván này.
Hào quang nơi khóe mắt Sở Tuần như điện, đầu ngón tay khẽ chọn bài trên bàn, dưới lòng bàn tay trải ra một sảnh 5, sạch sẽ lưu loát.
Cậu sau khi thắng bài lộ ra nụ cười đơn thuần, như trẻ con, cười hì hì né tránh Hoắc Hoan Hoan dán khuôn mặt nhìn phát ngấy lên, không sờ ngực cô ta.
Cậu thuận tay từ bình hoa rút ra một cọng lông công, cợt nhả quét tới quét lui trước ngực mỹ nữ. Hoắc Hoan Hoan vô cùng chuyện nghiệp, rãnh sâu lập tức kẹp lấy lông công, làm nũng nói “Thực đáng ghét.”
Hôm nay, một đám người đánh bài xong, cả người chướng khí mù mịt, tròng mắt đỏ tươi, đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.
Tay Phùng Tiểu Dũng từ phía sau quấn lấy bộ ngực của Hoắc Hoan Hoan, ở sâu trong cổ chữ V véo mạnh một cái: “Hoan Hoan, ăn ở đâu? Mỹ nữ chọn chỗ.”
Hoắc Hoan Hoan biết Sở thiếu gia khẩu vị nặng, thích ăn cay, vội vàng lấy lòng nói: “Muốn đi ăn cá luộc (1).”
Tiệm cá luộc nổi danh nằm trên đường Xuân Tú, tiếp giáp quán bar Sanlitun, hàng năm lưu lượng khách như mây, vào thời điểm dùng cơm xếp một hàng dài, đông nghẹt. Đám cậu ấm này trong tay có thẻ VIP vàng, ông chủ nịnh bợ bọn họ, bọn họ đều khó được thưởng cho mặt mũi.
Quản lý tự mình nghênh đón mấy vị khách quý vào. Sở Tuần vừa vào tiệm liền cảm thấy khí tràng trong tiệm không thích hợp, hôm nay thật không nên đến đây —— đụng người quen rồi.
Người quen là người nào?
Đoàn người bọn họ đi vào, băng qua bàn tròn ở đại ảnh tiến vào phòng riêng, vừa ngẩng đầu liền đúng lúc chạm mặt mấy vị hán tử thân hình cao lớn mặt mày hồng nhuận nói giọng địa phương, quanh bàn anh tới tôi đi, đang uống rượu.
Sở Tuần vừa thấy, hai mắt lập tức nhìn trời, sờ sờ tóc: “……”
Hoắc Truyền Võ quay đầu, cũng âm thầm sửng sốt, Tiểu Tuần?
Hoắc gia hôm nay là theo hai cậu bạn nối khố đi ăn cơm, uống chút rượu, lảm nhảm việc nhà. Anh bình thường khi không có nhiệm vụ, liền thay anh em xem tiệm, tập thể hình, đánh bi-a, cuộc sống tiêu sái tự tại, mỗi đêm ở trong ổ chăn đánh súng lục nhớ thương Tiểu Tuần. Loại cuộc sống an tĩnh ẩn dật này, anh kỳ thật thực hưởng thụ. Hai nhóm người vốn hết sức tránh phải chạm mặt nhau trong cuộc sống, không nghĩ tới hôm nay chạm mặt ở nơi công cộng.
Lái xe cho Sở Tuần chính là Hà Tiểu Chí. Tiểu Hà có thân phận thuận tiện, làm vệ sĩ đi theo Sở Tổng ra vào quốc nội, đi theo bên cạnh Sở Tuần, cầm túi công văn, hai mắt khôn khéo loạn chuyển.
Hà Tiểu Chí liếc mắt nhìn đồng chí Tiểu Hoắc ngồi bên bàn, chân mở rộng ngồi vững vàng thẳng tắp, kìm không được thiếu chút nữa cười ra, còn phải cố sức kềm chặt khóe miệng, làm bộ như không biết tôn đại thần này. Người trẻ tuổi tính tình hoạt bát, trong trường hợp này nhịn cực kỳ vất vả.
Quốc Khánh, Cát Tường, Truyền Võ tới sớm, rượu đã qua ba tuần, lúc này đều có chút lâng lâng, ánh mắt đỏ lên. Bàn bọn họ gọi một tô ba cân cá (1,5kg), cả tô ngập dầu ớt đỏ.
Truyền Võ một tay kẹp thuốc lá, uống bia.
Quốc Khánh chạy đến sau cửa bếp gọi thêm ba quả trứng sống.
Cát Tường xua tay: “Yêm không thích ăn sống.”
Quốc Khánh liếc cậu ta: “Dế nhũi, trứng sống tráng dương. Nhị Võ, tới không?”
Khóe miệng Truyền Võ nhếch lên thực khốc, khinh thường nói: “Trước kia ở bộ đội thường uống.”
Hai người mỉm cười lộ ra ám chỉ giữa đàn ông với nhau, vì thế cầm trứng đập vào miệng ly bia, lòng đỏ lòng trắng toàn bộ đổ vào, bia đá trộn trứng, một hơi uống cạn. Giữa đám người huyên náo ở đại sảnh, Hoắc Truyền Võ ngồi thực im lặng, mày kiếm hơi chếch, trong an tĩnh mang theo khí tràng khó có thể hình dung.
Quốc Khánh vừa ngoắc vừa gọi: “Ông chủ, cho cái muôi vớt ớt đi, ớt nhiều quá múc sao được?”
Hắn đứng vớt ớt, không chú ý, muôi trong tay vung lên, một thìa dầu ớt nóng hầm hập liền bay trúng người phía sau……
“Ai u ——”
Hầu Nhất Quần vừa lúc đi ngang qua, nâng tay chắn, áo sơmi trước người từ cổ áo đến ngực bụng xuống tới đũng quần tây, thẳng tắp một đường dầu ớt!”
“Cái…… Đệt……”
Hầu Nhất Quần ngẩng đầu đang muốn chửi người, sững sờ một chốc, chậm rãi nhận ra —— là đám tiểu Sơn Đông ở đại viện đường Ngọc Tuyền năm đó.
Quốc Khánh nhíu mắt, nghiêng đầu đánh giá: “U, là anh à.”
Hoắc Truyền Võ đặt ly xuống, không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng mị thành một đường hẹp dài, nhìn chằm chằm họ Hầu, đáy mắt thấu quang.
Năm đó, ở thao trường đường Phục Hưng, hai nhóm tiểu bại hoại kéo bè kéo lũ đánh nhau, ném mạnh cà chua cùng bom nước vào nhau, Tiểu Hoắc tướng quân dưới tay dẫn dắt một đám tiểu Sơn Đông, đều là tham chiến, còn dùng đạn cao su bắn lỗ mông Hầu Nhất Quần. Song phương hơn mười năm không gặp mặt, hôm nay cũng là mấy vị công tử gia “hạ mình” vào tiệm nhỏ bình dân này, cuộc sống của giai cấp hoàng thân quốc thích cùng dân chúng tóc húi cua mấy năm nay kém rất lớn, nguyên bản sẽ không cùng xuất hiện.
Hầu Nhất Quần lắc vai, kéo cổ áo mình, thanh âm không lớn, lộ ra uy hiếp: “Cậu làm dơ lão tử.”
Quốc Khánh đặt muôi vớt vào tô cá, thản nhiên: “Xin lỗi a, yêm không để ý.”
Hầu Nhất Quần: “Không để ý là xong sao?”
Quốc Khánh: “Anh muốn thế nào?”
Song phương nói mấy câu lập tức đứng bật dậy, cũng là nghẹn hỏa năm đó, nhìn nhau không vừa mắt, cũng không lui về phía sau. Sở Tuần ở sau lưng trộm nháy mắt với Hoắc Truyền Võ, ai, phải kiềm chế.
Tầm mắt Hầu Nhất Quần dừng trên người Hoắc Truyền Võ.
Hoắc gia lão Nhị tướng mạo, thân hình, khí chất, rất giống Hoắc Truyền Quân năm đó, chẳng qua trên mặt nhiều hơn một vết sẹo sâu năm tháng mài ra, giống một cái gai, chọc vào mắt Hầu Nhất Quần.
Truyền Võ nếu không hiện thân, Hầu Nhất Quần cũng không nhớ ra chuyện Hoắc Truyền Quân, sớm đã quên có người này. Hầu gia ta kẻ thù đông, tính kế người nhiều không kể xiết, thời gian trôi qua, còn quản các người là ai với ai?
Hầu Nhất Quần híp mắt, cằm vừa nhấc, cười lạnh nói: “Đây không phải Hoắc Tiểu Nhị sao, anh cậu đâu?”
Hoắc Truyền Võ lạnh lùng nhìn hắn.
Hầu Nhất Quần cố ý nói vào khuyết điểm: “Anh cậu không phải còn bị nhốt ở nông trường Xương Bình đào cát đó chứ? …… A, được thả rồi à?”
Hoắc Truyền Võ lấy tay ra khỏi túi quần, chậm rãi đứng lên, cánh tay màu nâu ánh lên sáng loáng.
Hầu Nhất Quần thấp giọng uy hiếp: “U, trên mặt nở hoa rồi? Phải cẩn thận chứ, coi chừng hôm nào đó trên đầu cũng bị một vết, kia có thể làm cái gáo rồi.”
Sở Tuần lặng yên đứng ở phía sau, đáy mắt đột nhiên tuôn ra ánh sáng âm lãnh, bị chọc trúng điểm đau cấm kỵ trong ngực……
Trận chạm mặt này thập phần thú vị, hai nhóm người kỳ thật đều là bạn cũ năm đó, hiểu rõ nhau, thù hận tích lũy nhiều năm khiến ranh giới song phương càng phân minh, thủy hỏa bất dung. Cố tình Sở Tuần cùng Truyền Võ ngầm đi lại với nhau, còn phải làm bộ như ở mặt ngoài không quen. Truyền Võ bận tâm lập trường của Sở Tuần, ẩn nhẫn, không trực tiếp huy quyền đánh mặt họ Hầu. Sở Tuần trong lòng giữ gìn Nhị Võ, nhịn không được muốn nhéo người……
Tình cảnh rối loạn.
Ước chừng là Quốc Khánh ra tay trước, đẩy mạnh vào ngực Hầu thiếu gia.
Chuyện Hoắc Truyền Quân là bóng ma không thể đề cập tới, là vết sẹo mọi người khó nén. Năm đó vẫn là Quốc Khánh chạy đến Hoắc gia, báo tin cho mẹ Truyền Võ, anh Đại Quân bị người hãm hại, chụp ảnh nộp lên phía trên, Đại Quân đã xảy ra chuyện, bị bắt…… Mấy tiểu tử Sơn Đông vô cùng căm tức tên khốn năm đó mật báo bỏ đá xuống giếng, đều hận họ Hầu, cũng hận họ Sở.
Hầu Nhất Quần tung ra một cước, Hoắc Truyền Võ nhanh tay lẹ mắt, nghênh diện mà lên, xoay ngang đầu gối chắn!
Đầu ngón chân Hầu Nhất Quần chống lại xương bánh chè, nhất thời ăn đau, chân chọc về phía mũi giày. Quyền hắn chém ra lập tức bị Hoắc Truyền Võ lưu loát bắt trong tay, siết chặt. Ánh mắt Truyền Võ lạnh như băng, lười nhiều lời vô nghĩa, ngón tay thô lệ nắm xương bàn tay Hầu Nhất Quần, chậm rãi phát lực……
Quản lý đi ra khuyên can, một đám người ba chân bốn cẳng xô đẩy nhau.
Hoắc Hoan Hoan vẫn né ở góc sáng sủa bên hành lang, thờ ơ lạnh nhạt, tránh bị đánh trúng. Một đám đàn ông thô kệch ẩu đả trong tiệm, kiểu này cô đã thấy nhiều, không liên quan đến cô.
Ai đánh thắng cô đi với người đó, ai bị đánh cô không nhìn người đó, đây cũng là nguyên tắc xử sự của Hoắc Hoan Hoan mấy năm nay, là thủ đoạn leo lên trên.
Ai cũng không chú ý Sở Tuần đang làm gì.
Sở Tuần cũng không đánh nhau, Nhị gia là dân kỹ thuật, không dính việc bẩn. Tay cậu so với bất luận ánh mắt kẻ nào đều nhanh hơn, lặng lẽ từ trên bàn nhặt lên một cái thìa, nhanh chóng múc vào tô cá, thuận tay hắt đến dưới chân người nào đó, lại múc một thìa nữa, quăng cả thìa lẫn nước, thủ đoạn âm hiểm, mặt mày trấn định không có biểu tình.
Hoắc Truyền Võ nắm tay Hầu Nhất Quần tận lực bóp, ngón tay Hầu Nhất Quần sắp nát.
Hầu Nhất Quần lui lại, đùi đang định phát lực tung một chiêu đá vào bên sườn, chân trụ đột nhiên trợt. Cả người giống bị người kéo tóc phía sau đầu, bất ngờ không kịp phòng, ngã mạnh về phía sau, bịch ——
……
Tứ chi hướng lên trời, một thân nước canh dầu ớt, áo sơmi quần tây đắt tiền toàn bộ mẹ nó vứt đi.
Đường đường Hầu gia, đêm nay ở đại sảnh trước mắt bao người, té mạnh một cú, mất hết mặt mũi. Mặt hắn đỏ bừng, quả thực tức muốn bạo.
Trong chớp mắt Hầu Nhất Quần ngửa ra sau ngã sấp xuống, Sở Tuần nhẹ nhàng nhảy sang một bên, né tránh dầu ớt.
Sở Tuần lắc lắc ống quần, lau đi mấy giọt dầu vô tình bắn trúng, lại dùng khăn tay lau từng đầu ngón tay.
Hai người Quốc Khánh Cát Tường thở phì phò, chưa đánh đã nghiền, liếc mắt thoáng nhìn thấy Sở Nhị gia đứng bên cạnh đang rũ quần. Sở Tuần không phải là em trai ruột của tên vô liêm sỉ Sở Du kia sao, cũng không phải thứ gì tốt!
Quốc Khánh hoàn toàn là đầu óc nóng lên, thuận tay xách lấy bình đồ uống trên bàn, bên trong đầy tràn nước đá chanh, hắt vào Sở Tuần……
Sở Tuần: “Ai……”
Hoắc Truyền Võ kinh ngạc, muốn đi chắn, nhưng không kịp.
Sở Tuần hoàn toàn không phòng bị, nước đá hắt thẳng vào mặt chảy xuống, đầu, người, quần, bị tạt ướt nhem. Trong mắt cậu ngập nước chanh, nhất thời bị xót, không mở mắt được, bụm lấy.
Hoắc Truyền Võ: “……”
Hà Tiểu Chí nãy giờ vẫn lẳng lặng xem náo nhiệt, giật mình che miệng, đáy mắt toát ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, anh Hoắc, gây họa rồi, anh em anh thế nhưng đánh Sở tổng.
Trong toilet của tiệm, Sở Tuần tỳ trước tấm gương lớn, lau nước dính khắp người mình, tóc cũng ướt. Con gà trống hoa kiêu ngạo, bị nhúng nước.
Cậu lầm bầm mắng họ Hầu, liên lụy Nhị gia gặp xui xẻo, thật đáng giận.
Gia khi về cũng phải đi Bích Vân tự ở Hương Sơn thắp hương, thỉnh Phật mới được.
Khăn tay rất nhanh bị lau ướt đẫm, cửa toilet mở ra, Sở Tuần giương mắt, trong kính hiện lên thân hình cao lớn, phòng nhỏ tràn đầy hơi thở ấm áp quen thuộc.
Đáy mắt Hoắc Truyền Võ mang theo lời xin lỗi, hiển nhiên cũng thực ngoài ý muốn: “Có sao không?”
Sở Tuần híp hai mắt bị nước chanh kích thích: “Cậu thấy sao?”
Toilet nhỏ hẹp lập tức có vẻ chật chội, ngọn đèn trên trần trở nên hôn ám, quang ảnh ánh lên mặt hai người, lông mi nhấp nháy.
Sở Tuần ở trước mặt anh, không để ý tác phong lôi thôi, miệng chậm rãi bĩu ra, tóc tai ướt sũng, chật vật trông thực buồn cười.
Hoắc Truyền Võ đột nhiên cảm thấy vui, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, Bộ dạng chịu ủy khuất của Tiểu Tuần, đặc biệt đáng yêu. Anh đoán ra là Tiểu Tuần hắt dầu xuống đất, cậu chàng xấu xa này, thực mẹ nó hết giận.
Hoắc Truyền Võ lộ ra một hàm răng trắng, chỉ cười không nói, lấy một xấp khăn giấy, lau nước trên cổ Sở Tuần.
Anh xòe bàn tay to, xoa loạn mái tóc ướt nước của Sở Tuần, lại cẩn thận vuốt lại cho ngay ngắn, giống một người đàn ông dỗ dành con trai mình.
Sở Tuần mắng: “Mẹ nó Hầu Nhất Quần…… Còn có cái người kêu Quốc Khánh nhà các cậu nữa, khi về cậu phải thay tôi thu thập hắn, cậu hắt nước vào hắn, nước sôi!”
“Ừ, Khi về tôi sẽ hắt hắn.” Hoắc Truyền Võ bình tĩnh bổ sung, “Quốc Khánh không phải người nhà yêm.”
Sở Tuần há miệng làm hình dáng cắn người, răng cửa cơ hồ cắn vào mũi Truyền Võ, Truyền Võ nhanh chóng lui về phía sau né tránh.
Khuôn mặt Truyền Võ bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp, lông mi và mũi đổ bóng rất đẹp, trầm ổn mà ấm áp.
Áo sơmi màu hồng nhạt, gặp nước liền trong suốt.
Sở Tuần mặc quần áo theo phong cách lưu hành hiện nay, bên trong áo sơmi là thân trần, không giống Truyền Võ tác phong bảo thủ, bên trong nhất định phải mặc áo may ô.
Dưới lớp vải hồng nhạt lộ ra làn da trắng, nổi bật khuôn ngực, vải ướt sũng ma xát ngực, nhũ tiêm nở ra. Sở Tuần ngưỡng mặt đón nhận tầm mắt Truyền Võ, ở sâu trong con ngươi đen nhánh của đối phương tỏa sáng, tựa như ngọn lửa bùng lên, tựa như sao sớm. Nhị Võ nhìn chằm chằm ngực cậu, ánh mắt trắng trợn.
Hơi thở Truyền Võ cực nóng, thổi vào tóc cậu, dán gần sát, yên lặng giúp cậu chà lau, lồng ngực rộng lớn áp sát, hai cánh tay bao cậu vào góc tường, mang theo ám chỉ mãnh liệt. Hai người động tác phối hợp nhất trí, Sở Tuần vừa nhấc cánh tay, Truyền Võ liền biết đưa tay đến chỗ nào.
Đũng quần cũng dính nước, Sở Tuần cúi đầu lấy tay sửa sang lại, bên trong lạnh lẽo.
Truyền Võ nhịn không được cười, lộ ra má lúm đồng tiền, chim nhỏ khẳng định ướt.
Sở Tuần nghẹn khuất: “Cậu cười cái rắm.”
Sở Tuần: “Lau đi, cậu lau phía dưới cho tôi.”
Hoắc Truyền Võ tiện thể duỗi tay lấy ra, Hoắc gia lau chim nhỏ cho cậu……
Sở Tuần lập tức duỗi tay hứng nước từ vòi, hắt vào trên người Truyền Võ.
Truyền Võ ôm hai tay cậu, siết chặt. Thân thể tiếp xúc làm cho hai người hoảng hốt, kìm nén không được xúc động, muốn ôm.
Hai bàn tay to của Truyền Võ nâng xương sườn Sở Tuần, tựa như ôm một con búp bê lớn. Lông mi cùng chóp mũi cọ vào nhau, không nói chuyện.
Sở Tuần cũng không rụt rè, dựa vào, hai người ở dưới đèn áp sát, mặt dán mặt, cứ như vậy lẳng lặng kề nhau, chiếc cằm thô ráp của anh cà vào ngưa ngứa, hai bóng người hoàn mỹ chồng lên nhau in trên đất……
Hoắc Truyền Võ cường ngạnh đè xuống xúc động, kỳ thật cũng không rất rõ ràng, Tiểu Tuần vì sao đột nhiên thuận theo, như mèo vậy, cũng không đấu võ mồm với anh, nhéo anh?
Sở Tuần trong lòng hiểu rõ, cái gì cũng biết.
Cậu cơ hồ mỗi đêm đều đi đến cung điện ngầm, tất cả của Nhị Võ cậu đều biết rõ. Cậu nhìn thấy anh lõa thể từ phía sau rèm tắm đi tới, toàn thân phát ra hào quang, quần lót vân trắng bao lấy cái mông no đủ, vết bớt trên mông hiện lên.
Cậu nhìn thấy Nhị Võ nằm trên võng, một đầu võng cột vào cây cột đá lớn. Nhị Võ lười biếng thả lỏng tứ chi, sau đó chậm rãi nghiêng người, một chân co lên. Sau lưng anh bọt nước ào ào chảy xuôi, thở gấp, cơ thể dưới ánh đèn run rẩy, ngón tay phát lực, tựa như liều mạng áp chế dục vọng lõa lồ cuồng nhiệt của đàn ông, chiếc võng theo động tác bàn tay kịch liệt lay động……
Nhị Võ tiểu tử ngốc này, còn không biết toàn bộ bản thân đã bại lộ với Nhị gia rồi?
Khóe miệng Sở Tuần câu lên một nụ cười sủng ái, thấp giọng nói: “Mau đi ra, đừng để họ Hầu thấy hai ta.”
Truyền Võ kìm nén thở dốc, “Ừ” một tiếng, cánh môi ẩm ướt cọ qua trán Sở Tuần.
Bên tai truyền đến một tiếng đập cửa không biết của ai, trong tiệm tiếng người tiếng bước chân ồn ào.
Hai người nhanh chóng tách ra, dời tầm mắt, lồng ngực phập phồng, đáy mắt một mảnh nhu tình……