Liễu Thanh và Xuân Diệp trơ mắt nhìn tiểu như nhà mình bị người khác đánh vào đầu, đợi khi kịp phản ứng, phía sau đã bị bao vây bởi mấy đại hán tử.
Xuân Diệp thấy thế, nhanh chân chạy trốn.
Còn Liễu Thanh chỉ là tỳ nữ bình thường, không biết võ công như Xuân Diệp, chạy không nổi. Cuối cùng bị đánh ngất.
Xuân Diệp thuận lợi trốn khỏi tửu quán một cách nhẹ nhàng, bỏ lại mấy đại hán đuổi theo phía sau. Giờ Thẩm Chiêu xảy ra chuyện, không thể trì hoãn, phải nhanh chân về bẩm báo với chủ tử.
Tạ Vân Phong vừa từ thư viện về thì nhận được tin tức, chưa kịp nghỉ ngơi liền theo Xuân Diệp tới cứu người.
Chàng vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng Thẩm Chiêu rất có lợi cho chàng sau này, lại nói, Thẩm Chiêu là nhị tiểu thư Hầu phủ. Dù về tình hay về lý, chàng đều không thể trơ mắt nhìn.
Nhưng sao đang êm đẹp Thẩm Chiêu lại chạy đến địa bàn của Lưu Dương? Chuyện này khiến Tạ Vân Phong rất khó hiểu.
Tạ Vân Phong biết Lưu Dương là người của Tứ hoàng tử, nhưng thân phận nhị tiểu thư Hầu phủ của Thẩm Chiêu chói lọi ở đó, ai sẽ dễ dàng động đến nàng?
Tạ Vân Phong nghĩ đây không phải bút tích của Tạ Thừa Châu, bởi lẽ hắn ta sẽ không ngu ngốc làm loại chuyện này. Nếu muốn ngồi lên chiếc ghế Thái tử kia, hẳn nên mượn sức Hầu phủ chứ không phải trở mặt thành thù.
Đắc tội Thẩm Chiêu, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ Hầu phủ.
Trên dưới kinh thành, đâu ai không biết người được cưng chiều nhất Hầu phủ là Thẩm Chiêu?
Tạ Vân Phong mang theo thị vệ, rất nhanh đã đến tửu quán của Lưu Dương, lúc này cửa chính đã đóng chặt.
Tạ Vân Phong phân phó thị vệ vào kiểm tra, không cần khách khí với Lưu Dương, cứ việc kiểm tra. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của Thẩm Chiêu, người Hầu phủ bên kia rất nhanh sẽ đến, không phiền đến chàng.
Tạ Vân Phong cũng không phải người lương thiện gì, cứu Thẩm Chiêu là có mục đích, những chuyện này không nhọc chàng lo lắng.
Chỉ là nơi đây đã vườn không nhà trống.
Tạ Vân Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng phân phó thị vệ đi tìm người, hai người đến thẳng nhà Lưu Dương, những người còn lại tìm ở những nơi lân cận.
Tạm thời Tạ Vân Phong chưa muốn để lộ thân phận của Xuân Diệp, bỏ qua Xuân Diệp, mang theo thị vệ rời khỏi tửu quán. Chờ khi người Hầu phủ đến, sẽ nói thị vệ của mình kịp thời cứu được Xuân Diệp, như vậy sẽ không ai hoài nghi.
Chẳng qua, Tạ Vân Phong chưa chờ được người Hầu phủ đến, đã gặp ngay một tên khả nghi, là Phương Kiêm.
Chàng vốn không quen biết tên này nhưng Xuân Diệp đã báo lại tình huống gần nhất, những việc liên quan đến Phương Kiêm cũng nghe qua một lượt.
Thẩm Chiêu nhúng tay vào chuyện giữa Thẩm Yên và Phương Kiêm…… Tạ Vân Phong nghĩ vậy, bước chân chuyển hướng, đuổi theo Phương Kiêm.
Tạ Vân Phong che giấu rất tốt, lặng lẽ theo sau Phương Kiêm một đường, không bị phát hiện.
Tận đến khi Phương Kiêm dừng trước cái miếu bị phá ở vùng ngoại ô. Nghe nói nơi đây trước kia thường xuyên có quỷ phá, hiếm khi có người ngang qua, không biết sao Phương Kiêm lại đột nhiên chạy đến đây.
Tạ Vân Phong nghi ngờ chuyện xảy ra với Thẩm Chiêu có liên quan đến tên Phương Kiêm này.
Nếu chàng nhớ không lầm thì hôm nay Phương Kiêm đã bị đuổi khỏi thư viện, không đoán cũng biết là Tiêu Chứng làm.
Hắn hôm qua Tạ Vân Phong đã truyền tin tức về Thẩm Yên sang cho Tiêu Chứng, Tiêu Chứng bênh vực người mình, vậy nên sẽ xuống tay với Phương Kiêm. Một thư sinh nghèo muốn theo con đường làm quan, điều tàn nhẫn nhất chính là khiến hắn mất đi tư cách được học.
Hẳn là Tiêu Chứng đã thu thập chứng cứ về Phương Kiêm suốt đêm, tố giác cho phu tử ở thư viện, người nơi đó ghét nhất là phẩm hạnh kém.
Vậy nên khi Phương Kiêm bị đuổi khỏi thư viện, Tạ Vân Phong cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng việc làm của Thẩm Chiêu hẳn đã kết thù với Phương Kiêm, vậy nên hắn nhất định sẽ trả thù.
__
Tại miếu, Thẩm Chiêu và Liễu Thanh bị trói tay, trong miệng nhét vải bố, đầu tóc hỗn loạn, chật vật khắp người.
Phương Kiêm thấy dáng vẻ này của các nàng thì vô cùng sung sướng, đưa ngân lượng cho mấy đại hán trông coi kia.
Còn Lưu Dương, hắn không có ở đây.
Lưu Dương đã về nhà.
Phương Kiêm và Lưu Dương là bạn hồi bé, giao tình không thâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn giúp đỡ vài việc. Hôm nay Phương Kiêm đến thăm hỏi Lưu Dương, trùng hợp gặp được Thẩm Chiêu đang cứu Hoàng Phân Thải.
Vì lòng ghi hận Thẩm Chiêu nên hắn ta đã bẻ cong sự thật, nói với Lưu Dương rằng Thẩm Chiêu hại đứa trẻ trong bụng Hoàng Phân Thải
Vậy nên, Lưu Dương mới thay Hoàng Phân Thải ra tay, đồng ý giúp Phương Kiêm bắt cóc Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu phẫn hận, trừng mắt nhìn Phương Kiêm, trong miệng bị nhét vải bố, nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Phương Kiêm từ trên cao nhìn xuống, thấy Thẩm Chiêu chật vật như vậy thì oán khí trong lòng tiêu hao vài phần. Con tiện nhân Thẩm Chiêu đã hại hắn lưu lạc đến tình trạng này, vất vả lắm mới trói được người đến đây, nếu không chà đạp một phen thì hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Biện pháp tra tấn Phương Kiêm có rất nhiều nhưng hắn sẽ không tự mình ra tay, ngược lại sai mấy đại hán kia làm.
Thẩm Chiêu trơ mắt nhìn mấy đại hán đang đến gần, ánh mắt ghê tởm của bọn họ khiến nàng buồn nôn.
Nàng không dám nghĩ đến chuyện sắp xảy ra.
Đó là một loại tuyệt vọng, dày vò, hoặc bị tra tấn, sống không bằng chết.
Chưa nói thanh danh của nữ nhân ở cổ đại quan trọng ra sao, có đánh chết Thẩm Chiêu cũng không muốn bị người vấy bẩn.
Nhưng trước mắt, ai có thể cứu nàng?
Hệ thống cũng muốn trợ giúp nhưnh nó không có năng lực can thiệp vào thế giới này, chỉ có thể cung cấp công cụ chạy thoát cho nàng.
Thẩm Chiêu sợ bọn họ phát hiện trên tay nàng có dao nên hành động rất cẩn thận. Khi mấy đại hán kia tới gần, trên người mang theo mùi rượu, hẳn là người say rượu.
Liễu Thanh bên cạnh bị doạ khóc, đuôi mắt Thẩm Chiêu đỏ lên, một thân kính trang màu mận chín tán loạn vài phần, nhưng vẫn rất đẹp, nếu bị bắt nạt quả là tư vị khó quên.
Một đại hán gấp gáp, thò tay qua muốn sờ mặt Thẩm Chiêu, kết quả một mũi tên bắn tới, xuyên thẳng qua lòng bàn tay của hắn ta.
Đại hán thảm thiết kêu lên.
Mấy người còn lại bắt đầu luống cuống, đặc biệt là tên đầu sỏ Phương Kiêm, thấy sự việc chệch khỏi đường ray, trong đầu hắn nhảy số, ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn.
Hắn không muốn bỏ mạng ở đây.
Chẳng qua, cơ hội đã không còn.
Một mũi tên nữa bắn tới, người xui xẻo chính là Phương Kiêm, mũi tên bắn vào cẳng chân hắn.
Phương Kiêm chật vật ngã xuống đất, cẳng chân đau đớn kịch liệt, đâm sâu vào gân cốt, xâm chiếm đại não hắn.
Tạ Vân Phong không để ý đến thảm trạng của Phương Kiêm, tiếp tục xử lý mấy đại hán còn lại. Chưa đến nửa khắc đã xử sạch toàn bộ.
Thẩm Chiêu thấy Tạ Vân Phong như thiên thần giáng trần, bước từng bước đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, “Thẩm Chiêu, ngươi luôn khiến người khác lo lắng.”
Chỉ một câu nói như vậy, trong lòng Thẩm Chiêu đã nổi lên một thứ cảm xúc không tên, hốc mắt lại đỏ lên, Tạ Vân Phong gỡ vải bố trong miệng giúp nàng, nàng khó khăn mở miệng: “Vậy ngài đừng cứu ta.”
Ai muốn hắn cứu?
Tuy ngày thường nàng sợ Tạ Vân Phong tức giận, nhưng hôm nay bị bắt cóc, ăn phải quả khổ, sao lại không uỷ khuất chứ?
Huống chi, giờ Tạ Vân Phong còn đến thuyết giáo nàng!
Tạ Vân Phong nhìn dáng vẻ của nàng, quả thật muốn mặc kệ luôn. Nhưng khi nhìn thoáng qua con dao nàng giấu trong tay, trong lòng vẫn mềm xuống.
Tạ Vân Phong cúi người đến gần, duỗi tay cầm con dao, ném xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Chàng rũ mắt nhìn lòng bàn tay nõn nà của Thẩm Chiêu, đã bị trầy xước, dây thừng thô ráp trói chặt khiến tay nàng đỏ một mảng lớn, rất đáng chú ý.
Không chỉ vậy, nơi miếu hoang này quá bẩn, Thẩm Chiêu vẫn luôn ngồi dưới đất nên y phục trên người cũng bẩn đến mức khó nhìn, đen nhẻm, còn có cỏ dại dính trên người.
Tạ Vân Phong cầm khăn tay lau bụi trên tay nàng, nhẹ nhàng chạm vào phần da bị trầy, “Cầm lấy.”
Lời vừa dứt, Thẩm Chiêu chưa kịp phản ứng, Tạ Vân Phong đột nhiên kéo nàng lên, đi vòng ra sau tháo dây thừng.
Gia hỏa Tạ Vân Phong này trở nên dịu dàng từ khi nào vậy?
Thẩm Chiêu nói thầm trong lòng.
Chờ khi dây thừng được tháo xuống, Tạ Vân Phong lại cầm dao, qua cắt dây thừng cho Liễu Thanh.
Chủ tớ hai người thành công được giải cứu.
Tạ Vân Phong nhớ ra Phương Kiêm còn ở đây, ánh mắt chàng trầm xuống, chuyển qua người hắn ta.
“Phương Kiêm, thân là người đọc sách lại dùng thủ đoạn dơ bẩn để đối phó một cô nương yếu đuối, phu tử trục xuất ngươi khỏi thư viện quả thật không sai.” Tạ Vân Phong dẫm đúng vào chỗ đau của Phương Kiêm.
Vì cẳng chân đau đớn, Phương Kiêm không chạy được, chỉ có thể che lại cẳng chân của mình, ngồi chờ chết ở miếu hoang.
Hiện giờ Thẩm Chiêu đã được Tạ Vân Phong cứu, Phương Kiêm càng thêm oán hận, “Tạ Vân Phong, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta? Nếu không phải con tiện nhân Thẩm Chiêu ngáng đường, sao ta có thể lưu lạc đến mức này?”
Hắn vốn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng cố tình Thẩm Chiêu lại xuất hiện, nhiều lần cản trở hắn không nói, còn ép hắn ăn dược!