Thẩm Chiêu liếc mắt là thấy ngay công tử Thẩm Cẩn đang chuyên chú đọc sách, nàng xách hộp đồ ăn đi qua, giọng nói ngọt ngào: “Nhị ca.”
Thẩm Cẩn ngẩng đầu, thấy người đến là Thẩm Chiêu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “A Chiêu, sao muội tới đây?”
Dứt lời, Thẩm Cẩn nghĩ ngay đến người kia, hẳn là Thẩm Chiêu đến tìm Tiểu Kính vương gia nhỉ?
Thẩm Cẩn cười khổ trong lòng.
Thẩm Chiêu đặt hộp đồ ăn xuống, khuôn mặt đáng yêu mang theo nụ cười, mi mắt cong cong: “Nhị ca, muội mang điểm tâm cho huynh nè, huynh muốn thử không?”
Suýt nữa thì Thẩm Cẩn tưởng tai mình có vấn đề: “A Chiêu, muội……. điểm tâm này là cho ta hả?”
Thẩm Chiêu biểu hiện ngoan ngoãn lắm ấy: “Tất nhiên rồi, huynh chính là ca ca ruột của ta, điểm tâm này không tặng huynh thì tặng ai?”
Tạ Vân Phong và Trương Chính Thắng một trước một sau đi vào học đường, chọn một chỗ ngồi xuống đọc sách, cách xa Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu nói chuyện hăng say với Thẩm Cẩn, không chú ý Tạ Vân Phong đến học đường, Thẩm Cẩn hiển nhiên cũng không có ý định nhắc nhở muội muội nhà mình.
Thẩm Cẩn không hy vọng muội muội nhà mình và Tạ Vân Phong ở bên nhau.
Huống hồ lần trước Tạ Vân Phong còn tự đến cửa huỷ ước, nháo một hồi lâu, thậm chí còn bị tung ra không ít tin đồn nhảm nhí, nói A Chiêu nhà bọn họ tính cách kiêu căng, Tiểu Kính vương gia chướng mắt nàng……….
Thẩm Chiêu không biết suy nghĩ trong lòng nhị ca, nàng tới tìm huynh ấy là muốn nhờ huynh ấy tìm người theo dõi tên Phương Kiêm kia.
Thẩm Cẩn là học sinh trong thư viện, quen biết rộng, Thẩm Chiêu suy tính không tồi.
Học đường nhiều người ra vào, Thẩm Chiêu không tiện nói thẳng, đành tìm cớ để Thẩm Cẩn dẫn nàng dạo quanh thư viện.
Thẩm Cẩn rất chi là vui vẻ.
Thẩm Chiêu kéo Thẩm Cẩn đến chỗ ít người nói chuyện, thậm chí còn dẫn dụ Liễu Thanh đi nơi khác.
Thẩm Cẩn đâu có biết muội muội nhà mình muốn làm gì, kiên nhẫn chờ nàng nói.
Thẩm Chiêu: “Nhị ca, huynh có biết Phương Kiêm không? Là người thi đậu tiến sĩ tháng trước đó.”
Thẩm Cẩn chỉ nghe người khác nhắc đến Phương Kiêm, còn lại không quen biết chi: “A Chiêu, sao muội biết Phương Kiêm?”
Thẩm Chiêu đã đồng ý giữ bí mật giúp đại tỷ, vậy nên không thể kể với nhị ca mối quan hệ giữa Thẩm Yên và tên Phương Kiêm đó.
Nàng đành nũng nịu với Thẩm Cẩn, ý đồ lảng tránh những câu hỏi của huynh ấy: “Nhị ca giúp muội một chuyện bé tí tẹo nha?”
Lúc nói chuyện, Thẩm Chiêu còn duỗi tay kéo kéo y phục của nhị ca, lắc nhẹ cánh tay huynh ấy: “Nhị ca, huynh tìm người theo dõi tên Phương Kiêm kia giúp muội được không?”
“Muội để mắt đến hắn?” Thẩm Cẩn vô thức nhăn mày, nhưng đối với hành động làm nũng của muội muội thì lại bất lực đôi chút.
Thẩm Chiêu vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Nhị ca, huynh hiểu lầm rồi, muội không thích hắn đâu.” Mắt nàng đâu có đui mà đi thích tên nam nhân xấu xa đó chứ.
“Vậy muội muốn ta tìm người theo dõi hắn làm gì?” Thẩn Cẩn vẫn nghi ngờ: “Ta nghe người khác nói tên Phương Kiêm kia tài hoa thì tài hoa thật, nhưng con người hắn…… phê bình kín đáo.”
Thẩm Chiêu vừa nghe xong, hứng thú bừng bừng: “Nhị ca, huynh nói rõ về tên Phương Kiêm đó cho muội đi.”
Thẩm Cẩn: “……”
Thẩm Cẩn nhìn muội muội hứng thú với tên Phương Kiêm thì không muốn nói tiếp.
Nhưng huynh ấy vẫn đầu hàng trước hành động làm nũng của Thẩm Chiêu.
Cuối cùng, Thẩm Cẩn vẫn kể đôi ba sự tình của tên Phương Kiêm cho Thẩm Chiêu nghe.
Thẩm Chiêu nghe xong làm nũng thêm lần nữa, dỗ Thẩm Cẩn vui sướng như mở cờ trong bụng, ngay lập tức đồng ý tìm người theo dõi giúp nàng.
Hoàn thành, Thẩm Chiêu cũng nên về rồi.
Nàng tạm biệt nhị ca, gọi Liễu Thanh chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Có điều mới đến cửa lớn của thư viện đã đụng phải Tạ Vân Phong và Trương Chính Thắng.
Trương Chính Thắng vui vẻ chào hỏi với Thẩm Chiêu, người bên cạnh thì lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng ơi là lạnh lùng.
Thẩm Chiêu nhìn thấy chàng, ngực bỗng nhiên đau đớn, có lẽ là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ.
Tạ Vân Phong lớn lên quá mức xuất chúng, tóc đen đầu đội kim quan, y phục màu tím, dáng người cao lớn, là bông hoa lạnh lùng không thể coi thường.
Trương Chính Thắng bên cạnh mở miệng gọi nàng lại: “Thẩm Chiêu cô nương, nhanh như vậy đã về rồi sao? Không ở lại chơi thêm chút nữa à?”
Thẩm Chiêu vốn muốn từ chối một các lễ phép, nhưng nhớ đến Tạ Vân Phong đang ở đây, tức khắc nổi lên tính cách kiêu ngạo ngang ngược của nguyên chủ: “Không, thư viện này chẳng có gì chơi.”
Không biết là lời này của Thẩm Chiêu đã kích thích dây thần kinh nào của Tạ Vân Phong, chàng nói: “Thư viện vốn là nơi để học tập, tiểu thư nũng nịu như ngươi lại không cần đọc sách, đến đây làm chi? Nếu muốn chơi thì tìm nơi khác, kinh thành lớn như vậy, nơi vui chơi rất nhiều.”
Không thể nghi ngờ, những lời này đang ngầm trào phúng Thẩm Chiêu.
Mấy ngày trước nói chuyện vẫn êm đẹp, giờ lại trào phúng nàng trước mặt người khác ư?
Tuy nhiên Thẩm Chiêu cũng lười so đo, đè xuống suy nghĩ trong lòng, hừ một tiếng, tỏ vẻ muốn lên xe ngựa rời đi.
Và đâu ai ngờ Thẩm Chiêu sẽ bước hụt lên thang, sắp ngã lăn ra đất đến nơi rồi thì có một bàn tay vòng qua eo, kéo nàng lại.
Theo quán tính, Thẩm Chiệu thuận thế ngã nhào vào lòng người kia, khuôn mặt đáng yêu nhợt nhạt, có lẽ bị doạ rồi.
Tạ Vân Phong cúi đầu nhìn Thẩm Chiêu đang bám chặt y phục mình không buông, lạnh lùng mở miệng: “Thẩm Chiêu, ngươi còn muốn bám đến khi nào?”
“Ôm……. xin lỗi!”
Nghe chàng nói vậy, khó khăn lắm Thẩm Chiêu mới phục hồi lại tinh thần, nhận ra mình đang ôm Tạ Vân Phong thì sợ hãi, nhanh chóng buông tay, lỗ tai đỏ lên.
Xấu hổ đó!
Khuôn mặt Thẩm Chiêu đỏ bừng, không dám quay đầu, bò lên xe ngựa đi luôn.
Tạ Vân Phong nhìn xe ngựa rời đi, lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm giấu trong cổ tay áo, tâm chàng lộn tùng phèo hết cả rồi, ban nãy đỡ Thẩm Chiêu đã sờ qua cái eo thon kia.
Lại cứu nàng một lần.
Rõ ràng đã quyết định chặt đứt mọi quan hệ, nhưng chàng vẫn không nhịn được……. theo bản năng vội cứu nàng.
Mấy ngày trước nàng rơi xuống nước là vậy, nay cũng tương tự, có lẽ là thói quen đời trước, luôn đặt Thẩm Chiêu ở đầu quả tim mà che chở.
Khoé môi Tạ Vân Phong hơi mím lại, tay nắm chặt thành quyền, không ngừng tự nhủ trong lòng: Chàng không thể làm vậy nữa!
Thẩm Chiêu sẽ hại chết chàng……..
Trương Chính Thắng đâu hay biết người bên cạnh mình nghĩ nhiều như vậy, chỉ hỏi một câu cộc lốc: “Tiểu Kính vương gia, ngài có cảm thấy gần đây Thẩm Chiêu cô nương đáng yêu hơn không?”
Đặc biệt là giọng nói ban nãy, khuôn mặt nhỏ phồng lên, hai má hồng nhuận, nét trẻ con vẫn hiện diện, thật sự nghịch ngợm.
Tạ Vân Phong đè nén phiền muộn trong lòng, dáng vẻ lạnh nhạt từ đầu đến cuối: “Ngươi thấy đáng yêu, vậy thì cưới nàng đi?”
Trương Chính Thắng: “……”
Ai mà không biết người trong lòng Thẩm Chiêu là Tiểu Kính vương gia chứ?
__
Xe ngựa rời khỏi thư viện, Thẩm Chiêu chưa về phủ vội mà dẫn theo Liễu Thanh đi dạo phố.
Trước kia ở hiện đại nàng đã xem hàng tá phim cổ trang rồi, thấy rất nhiều mỹ vị thời cổ đại, lúc ấy thèm chảy cả nước miếng, giờ đã xuyên qua thì phải ăn ăn ăn ngay và luôn.
Thẩm Chiêu dẫn theo Liễu Thanh xuống ngựa, đầu tiên là mua những món ăn vặt đẹp mắt làm bằng đường.
Lúc trước nàng làm việc ở cục dân chính, áp lực công tác đè nặng, thường xuyên phải ăn đồ ngọt để giảm stress.
Lâu dần trở thành người nghiện đồ ngọt.
Đã là thói quen sẽ khó thay đổi.
Thẩm Chiêu mới nhận đồ ăn, nhanh chóng cắn một miếng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tên Phương Kiêm.
Nàng mới gặp tên đó một lần trên cầu Vân Liễu nhưng vẫn nhớ rõ bộ dạng của hắn.
Nói thật, lớn lên không tệ, tài hoa cũng xuất chúng, chỉ có điều phẩm hạnh không ra sao cả.
Nếu hắn không chọn đường tắt, tự thân vận động tham gia khảo thí, dựa vào nỗ lực thi đỗ trạng nguyên, nói không chừng sẽ được rất nhiều cô nương gia yêu thích.
Nhưng ai biểu hắn ta cặn bã, không những muốn lừa gạt tình cảm của đại tỷ nhà nàng, còn muốn lợi dụng thân phận của tỷ ấy để đạt được vinh hoa phú quý.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Chiêu dâng lên lửa giận ngút trời.
Nàng cắn thêm một miếng đồ ăn bằng đường trên tay, giả bộ vô ý đến gần, nghe trộm tên Phương Kiêm và bạn hắn nói chuyện.
Giọng nói của tên Phương Kiêm không lớn, nhưng nghe vẫn rõ ràng: “Cô nương trước kia ta cứu chính là đại tiểu thư Hầu phủ đấy! Chỉ cần cưới nàng ta, thì sẽ chẳng lo nghĩ về tiền.”
Đồng liêu: “Phương huynh đang nói Thẩm Yên cô nương hả? Đại tiểu thư Hầu phủ? Không tệ nha, nhưng người được cưng chiều nhất Hầu phủ không phải nhị tiểu thư Thẩm Chiêu à?”
“Đúng thế thì sao? Thẩm Chiêu kia tính tình ngang ngược, kiêu ngạo, ta không thích. Theo ta biết thì tính cách Thẩm Yên mềm mỏng, dễ nắm bắt hơn Thẩm Chiêu, dù sau ta có nạp thiếp thì nàng ta cũng không dám phản đối.”
Ai mà không mong vinh hoa phú quý, thê thiếp thành đàn cơ chứ?
Dù sao, đó cũng chỉ là mong muốn của Phương Kiêm mà thôi.
Hắn là thư sinh nghèo, sao có thể so với con cháu nhà quan, nhưng hắn không muốn bị những người đó khinh thường cả đời.
Dù dựa vào nữ nhân, nhưng chỉ cần đạt được vinh hoa phú quý thì hắn cũng chịu.
Người đồng liêu không tán đồng cách làm này của Phương Kiêm, nhưng bọn họ giống nhau, nội tâm luôn khao khát vinh hoa phú quý.
Vậy nên, đối với những việc làm của Phương Kiêm, đồng liêu cũng chẳng có ý định khuyên nhủ.
Thẩm Chiêu nghe những lời này, trong lòng nghi ngút lửa giận, đồ ăn trong tay bị cắn mạnh một miếng siêu bự.
Nàng không ngờ tên Phương Kiêm này vô liêm sỉ tới vậy.
Nàng chỉ biết chút ít về hắn ta thông qua hệ thống và nhị ca, giờ nghe được những lời từ chính miệng hắn nói ra, khiến nàng một lần nữa đổi mới nhận thức với hắn.
Thằng cha cặn bã này ngoài lòng tham, còn muốn nằm mơ giữa ban ngày nữa à!
Tuy nói nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Chiêu từ hiện đại đến, khó tránh khỏi khúc mắc trong việc tiếp nhận.
Sau nàng cũng phải gả chồng, phải chung chồng với nhiều nữ nhân khác, mới nghĩ thôi đã thấy rợn hết cả người.
Nàng không thèm gả đâu!
Chờ nàng lập nghiệp thành công, không dựa dẫm vào Hầu phủ nữa, khi ấy sẽ tìm một người phù hợp để kết hôn.
Sinh một đứa trẻ của mình.
Thẩm Chiêu nghe cuộc nói chuyện giữa tên Phương Kiêm và bạn hắn thì tâm trạng ngày càng trùng xuống, rất chi là không vui.
Thằng cha cặn bã này nói xấu sau lưng nàng còn chưa tính, lại muốn lừa gạt tình cảm của đại tỷ nhà nàng, muốn thê thiếp thành đàn, một đời vinh hoa phú quý…… Mơ đi con!
Thẩm Chiêu nhìn tơ hồng trên cổ tay tên Phương Kiêm, hận không thể dùng kéo cắt đứt ngay lập tức!