Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít

Chương 10



Cuối cùng cũng cảm nhận được sự lợi hại của cái gọi là danh bộ thiết huyết(*).

Trận thứ nhất, mồ hôi lạnh của tôi túa ra. Nếu không phải gần đến ngày thi Lục Tử Kiện ép tôi học mấy bộ đề thì lần này chỉ e tôi thật sự trở thành oan hồn dưới tay danh bộ.

Bởi thế mà sau đó vài ngày, tôi đều điên cuồng ôn bài không cần đến sự đốc thúc của nó.

Mấy môn sát thủ cuối cùng cũng kết thúc.

Chỉ còn một môn học tự chọn phải thi nữa, riêng môn này không cần phải để mắt đến.

Mọi người lần này đều thuận lợi vượt qua kỳ thi, cùng nhau ở trong ký túc xá vui vẻ cười nói ầm ĩ, dường như kỳ nghỉ đông cũng đã đến rồi.

Lục Tử Kiện đứng ở chính giữa gian phòng, tay trái chống nạnh, tay phải duỗi thẳng chỉ lên trên phía bên phải, học theo dáng vẻ của Shin – Cậu bé bút chì, ngửa cổ cười ha ha.

Tôi nằm nghiêng trên giường, cảm thấy rất phấn khích, nhịn không được mà chọc nó: “Xem cậu mừng chưa kìa, cứ như là bắt được tiền ấy nhỉ.”

Nó vẫn giữ nguyên tư thế, quay đầu cãi lại: “Sai rồi! Câu này nên dùng để miêu tả bạn Bảo Bảo vô cùng yêu tiền của lớp chúng ta mới chuẩn.”

Tôi nghiến răng, cầm cuốn sách trên giường ném vào lưng nó.

Nó bây giờ mới nhảy dựng lên, vừa trốn vừa tiếp tục nói: “Hơn nữa anh là anh vui thay em, chỉ khi Lâm Gia Bảo vượt qua kì thi mới có thể đảm bảo tất cả chúng ta an toàn.”

“Vì sao?” Trần Húc hớn hở xem miệng vào.

Tôi bổ nhào đến bóp cổ nó. Cái con người này, miệng chó thì không thể khạc ra ngà voi được mà!

Nó bắt được cánh tay tôi, cười lớn: “Lớp chúng ta còn có ai vừa lười vừa ngốc hơn cậu ấy sao?”

Bọn Trần Húc rất không hề nể mặt mà cười phá lên.

Dám cười nhạo tôi? Tôi quyền cước đấm đá loạn xạ một trận, thẳng đến khi nó chạy trối chết, quỳ xuống đất xin tha mạng.

Tôi đột nhiên phát hiện, lâu nay ở cùng với Lục Tử Kiện tôi càng ngày càng thích nói chuyện, cũng cười nhiều hơn.

Buổi tối trước lúc chuẩn bị đi ngủ, tôi trịnh trọng tuyên bố: “Ngày mai tôi muốn ngủ nướng một giấc thật đã đời, ai dám gọi tôi quyết không tha!”

Mặc dù là có tính chất thông báo, nhưng mọi người đều hiểu là đang nói cho ai nghe. Lục Tử Kiện nằm trên giường khe khẽ cười một tiếng, coi như là đã nghe thấy.

Vừa nghĩ đến giấc ngủ ngon đã thấy tinh thần thoải mái.

Tôi ngủ từ buổi tối đến buổi sáng, lại từ buổi sáng ngủ thẳng đến buổi trưa, vốn vẫn muốn tiếp tục ngủ nữa, hoàn thành một giấc thật thỏa mãn, không ngờ bị một cơn đau quặn thắt làm giật mình tỉnh giấc.

Cơn đau bụng đến càng dữ dội hơn, tôi đau đến mức co cuộn lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Trong ký túc xá tựa hồ có tiếng động, tôi run rẩy kêu lên một tiếng: “Cứu với!” Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, có người trực tiếp nhảy từ giường trên xuống, nhào tới bên giường tôi, vội vã hỏi: “Bảo Bảo, sao vậy!”

Tôi trợn mắt nhìn, là Lục Tử Kiện, càng cảm thấy đau không chịu nổi, miễn cưỡng mở miệng: “Đau, đau dạ dày.”

Nó nhảy dựng lên, luống cuống tay chân chạy đến chỗ ngăn kéo lục tìm thuốc, lại vội vàng rót nước cho tôi.

Tôi uống thuốc trên tay nó, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cảm giác khá lên rất nhiều.

Nó ngồi bên giường tôi, bàn tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng giúp tôi massage. Tay nó rất ấm, dịu dàng đặt trên bụng tôi, thật dễ chịu.

Dần dần đau đớn đã không rõ ràng nữa, nó thấy sắc mặt tôi đã khá hơn nhiều, mới bắt đầu oán trách tôi: “Hù chết anh rồi! Gọi em cũng không dậy ăn cơm! Sao không đau chết luôn đi!”

Tôi hữu khí vô lực, chỉ để kệ nó lằng nhằng.

“Bệnh đau dạ dày của em đã bao lâu rồi không tái phát hả, sao lần này lại nguy hiểm như vậy chứ?”

Tôi biết sao được? Không phải chỉ mới có hai bữa không ăn thôi sao!

“Nghỉ đi bệnh viện khám xem nhé?”

Lần này tôi có phản ứng: “Không đi! Cậu đừng có mà quản tôi!”

Nó nghi hoặc nhìn tôi, cười: “Em sợ đi bệnh viện sao? Có phải sợ tiêm không vậy? Ha ha ha ha…”

Tôi vừa giận vừa quẫn, hung hăng tóm chặt tay nó.

Nó run run, mãi mới nín cười.

Thấy tôi vẫn còn uể oải lười biếng, nó liền dựa vào bên giường tỉ tê chuyện phiếm.

“Em còn trẻ, bị đau dạ dày từ lúc nào thế?”

Tôi sửng sốt, ngơ ngác mất một lúc, không nói gì.

“Hồi trung học em học ngoại trú đúng không? Mẹ em sao lại không chăm sóc cho em chứ, thật là vô trách nhiệm mà!”

Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt đen lay láy của nó. Con người này, là người trân trọng tôi, mặc kệ sau này nó có thể làm cho tôi bị thương tổn hay không, giờ phút này, nó là người quan tâm đến tôi nhất trên thế gian này.

Tôi buột miệng nói: “Mẹ tôi, qua đời lâu rồi.”

Nó ngẩn ra.

“Người đến hôm đó là Gia Minh, là em cùng cha khác mẹ với tôi.”

Lục Tử Kiện nhìn tôi, trong mắt dần dần hiện ra vẻ xót xa.

Nó rút tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt tôi, miệng thì thào: “Chẳng trách em luôn có dáng vẻ cô đơn, chẳng trách em không thích về nhà, trách sao em đối với Gia Minh lại lạnh nhạt như vậy. Haiz, ngày Gia Minh đến hẳn là em rất giận anh đúng không?”

Tôi cười cười với nó, lắc đầu.

Mỗi lần tôi thấy nó cười đều là bộ dạng rất vui mừng, lần này cũng không phải ngoại lệ, lập tức cúi người xuống đòi hôn. Tôi bị nó đè chặt vai không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm im mặc cho nó hôn đủ.

“Bảo Bảo đừng buồn, bây giờ em có anh rồi, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em, anh sẽ khiến cho em hạnh phúc hơn bất kỳ ai!” Nó mạnh miệng nói, vẻ mặt chắc chắn.

Thật muốn nói cho nó biết, bây giờ tôi cũng đang rất hạnh phúc, nhưng nghĩ lại thì, tốt nhất đừng để nó đắc ý thì hơn. Ngoài ra tôi cũng không giống nó, có thể tỉnh bơ thốt ra mấy lời buồn nôn ấy.

“Tỉnh, tỉnh!” Lục Tử Kiện vỗ vỗ mặt tôi, gọi. Thấy tôi trừng nó, có vẻ cụt hứng bảo: “Thật là, anh thổ lộ với em mà em cũng thất thần. Có nhiều lúc thật không biết em đang suy nghĩ cái gì, cả ngày cứ ngây ra.”

Tôi đẩy nó: “Đứng lên đứng lên đi! Cẩn thận khiến người khác thấy.”

Nó hờn dỗi, không hề nhúc nhích.

Tôi nhẹ nhàng hôn trán nó, dỗ dành: “Ngồi ngay lên đi, chúng ta nói chuyện.”

Bây giờ nó mới đứng dậy, lại hỏi tôi bụng có còn đau nữa không, có muốn ăn thứ gì đó không, uống chút nước không, thêm một loạt thứ không được làm, tôi bắt đầu thấy phiền phức: “Này cậu thật sự muốn trở thành mẹ tôi hả?”

Nó cười hì hì, mắng tôi: “Có lòng tốt lại đổi lấy lòng lang dạ thú!”

Có nó ở cùng bên cạnh, tôi không tiếp tục ngủ nữa, rất nhanh đã đến giờ cơm tối.

“Bảo Bảo, hôm nay muốn ăn cái gì? Anh mời.”

Có lẽ là bởi vì đến kỳ cuối, Lục Tử Kiện thường mời tôi đi ra ngoài ăn. Không phải ăn tại canteen trường thật khiến lòng người nở hoa.

“Tôi muốn ăn lẩu cá!” (*)

“Thiếu gia của tôi ơi, dạ dày đang yếu lại còn ăn cay, em có còn muốn sống nữa không?”

“Có thể chọn không cay mà!”

“Lẩu cá không cay… ăn không đúng vị! Gọi lại món đi!”

“Chẳng có thành ý! Cậu rốt cuộc có muốn mời khách không hả? Có phải cậu không có tiền không? Không có tiền thì cứ nói, cậu không nói sao tôi biết được, không lý nào cậu nói rồi mà tôi lại không biết…”

“Yên nào!”

Không biết tại sao, càng lúc tôi càng có thói quen ồn ào làm nũng nó, mà nó, cũng dường như rất hưởng thụ tất cả những thứ đó. Nhiều lúc bị tôi khiến cho tức đến giậm chân, qua một lúc là lại ngoan ngoãn quay lại dỗ dành.

Trước đây có một lần thực sự đã chọc tức nó, một ngày một đêm không hề nói chuyện với tôi, cuối cùng vẫn là nó chịu nhịn trước tôi. Lần đó lương tâm hiếm khi xuất hiện của tôi trỗi dậy, hỏi nó có hối hận hay không, có thấy tôi thực đáng ghét hay không, lúc đó nó đã hết tức rồi, rất sảng khoái mà rằng: “Anh thà để em phát giận phát cáu cũng không muốn em cứ lạnh lùng không thèm đếm xỉa gì đến anh.” Cũng không biết là có phải do mỹ nhân trước mắt, khẩu thị tâm phi, nó thực sự bị tôi rèn giũa thành một tên cuồng ngược mất rồi.

Trên đường đi ăn cơm, Lục Tử Kiện hỏi tôi ngày nghỉ có tính toán gì chưa.

Tôi thì có thể có tính toán gì chứ, còn không phải là tiếp tục cố gắng làm người vô hình sao.

Nếu như là nghỉ hè thì còn có thể kiếm cớ ra ngoài đi du lịch hay làm việc gì đó, nghỉ đông thì căn bản là không có chỗ nào có thể đi cả, lại còn tết âm lịch, ông già khó tính nhà tôi lại nhất định muốn ăn bữa cơm sum họp đêm tất niên. Ài, tôi thực sự là một đứa trẻ mệnh khổ mà!

Lục Tử Kiện cười rộ lên, âu yếm sờ sờ đầu tôi, nghe tôi càu nhàu. Nó biết là tôi cũng chẳng oán hận gì, bình thường nếu là oán giận thì đã chẳng thèm để tâm đến rồi.

Tôi đương nhiên không thèm để ý đến có “bữa cơm tất niên” hay không, tôi cũng chẳng thèm quan tâm bầu không khí trên bàn cơm có tốt hay không, ông già có sầm mặt hay không, tôi chỉ không quen cái cảnh đại gia đình ngồi giả bộ thân thiết.

Dì Lâm rõ ràng không thích tôi mà vẫn cố ra vẻ hỏi han ân cần, rõ ràng không biết khẩu vị của tôi mà vẫn gắp nọ gắp kia. Bố rõ ràng là rất khó chịu với sự tồn tại của tôi, nhưng vẫn cố gắng giả bộ làm người cha hiền từ, vừa nói chuyện phiếm vừa phát hồng bao (bao lì xì). Hừm, nếu không phải vì cái hồng bao đó, tôi thà để bố tức giận chứ cũng chẳng thèm về tham dự.

Bảo tôi không biết điều cũng được, tóm lại mỗi lần ăn bữa cơm “tất niên sum họp” đó, hệ tiêu hóa của tôi lại có vấn đề.

“Vậy… Bảo Bảo, em có muốn đến nhà anh chơi không?” Lục Tử Kiện do dự mở miệng, cứ như nó nói cái gì không hợp lẽ vậy.

Thật không? tôi thật sự có thể sao?! –  Tôi thoáng thấy xúc cảm nghèn nghẹn, nhoi nhói ở tim, không biết mắt có bắt đầu hồng hồng không nữa?

Nó vừa cười vừa lại gần xoa xoa tóc tôi: “Bảo Bảo, em không biết đâu, em bây giờ hoạt bát hơn rất nhiều đó!”

Đùa à, tôi lúc nào mà chẳng anh tuấn tiêu sái hoạt bát đáng yêu chứ.

Nó lại nói tiếp: “Mẹ anh rất hiếu khách, tay nghề của bà ấy rất giỏi đó. Hơn nữa cả nhà anh đều biết em…”

Tôi cả kinh: “Biết cái gì?”

Nó rất kỳ lạ trước phản ứng của tôi, nhìn tôi một cái mới nói: “Còn sao nữa, đương nhiên là bạn tốt rồi! Em không nghĩ là anh lại nói ra quan hệ của chúng ta chứ? Anh vẫn còn muốn sống lâu thêm vài năm đó! Nếu không ông bà già đánh anh tuốt xác mất!”

Tôi bĩu môi, khinh bỉ: “Vậy mà còn dám làm bừa?”

Nó cười hắc hắc, bước tới nắm lấy vai tôi: “Nói gì vậy, thật khó nghe. Cái này gọi là ‘Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu’!”

Tôi bắt đầu thấy lo lắng “Tương tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ”… Dù sao thì cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, tôi còn phải trưng cầu ý kiến của ông già nhà tôi mới có thể quyết định kế hoạch nghỉ đông được.

Bây giờ mới đau đớn nhận ra tầm quan trọng của độc lập kinh tế.

—–
  • Danh Bổ – 名捕 – Từ “Bổ” là viết tắt của từ 捕头 nghĩa là nghề Bổ đầu. Nghề này xuất hiện vào thời cổ đại ở Trung Hoa (từ xã hội nô lệ cho đến xã hội phong kiến), những Bổ đầu là người có nhiệm vụ truy bắt tội phạm, thu thập chúng cứ phạm tội, bảo vệ nhân chứng, nói tóm lại là người đem lại sự công minh cho dân chúng thời bấy giờ, nghe có vẻ tương đương cảnh sát bây giờ. Mình nghĩ “Danh Bổ” dùng ở đây là tiếng long ám chỉ các môn học hung thần ác sát của sinh viên, hồi còn sinh viên thì bọn mình gọi nó là các môn Sát Thủ hoặc Máy Chém =))
  • 水煮鱼: Thủy chử ngư – ngại tìm nên phang bừa thành lẩu cá. Aizzz, đừng ném đá editor lẫn beta nhé, dạo này tớ rất rất lười.
—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.