Về Trễ

Chương 46



Cửa phòng khép hờ, Dương Thận bước vào trong nhìn thấy thùng rác nằm trơ trọi trên mặt đất.

Ôn Trì Chi dựa người ra sau sofa, tay kẹp điếu thuốc, TV màn hình tinh thể lỏng treo trên tường đang chiếu một chương trình nào đó, nói cười không ngừng nghỉ, khung cảnh này càng khiến cho anh trở nên lạc lõng.

"Chung Dạng đâu?"

Ôn Trì Chi không lên tiếng, đầu mày hơi nhăn lại. Dương Thận thấy vẻ bất thường, anh ta ngồi xuống ghế rồi nói: "Cãi nhau à?"

Ôn Trì Chi bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn Dương Thận, tâm trạng nặng nề: "Cậu rảnh quá vậy!"

Dương Thận nhìn khắp phòng cũng không trông thấy bóng dáng Chung Dạng đâu: "Chung Dạng đi đâu rồi?"

Ôn Trì Chi nói qua loa đại khái: "Đi rồi."

Dương Thận ngây người ra mấy giây rồi nói: "Cô ấy đi kiểu gì? Đêm hôm thế này làm gì có xe."

Dương Thận vừa dứt lời cửa đã bị đẩy ra, Hồ Dương nói: "Tôi vừa trông thấy Chung Dạng lên trên xe của anh Tôn Phổ."

Dương Thận cười lớn, rồi lại nhìn Ôn Trì Chi, trên mặt anh không có biểu cảm gì, làm như không có chuyện gì xảy ra giơ tay với lấy gạt tàn đang đặt trên bàn, sau đó đem tro thuốc búng vào trong đó.

Nửa đêm, bóng tối tĩnh mịch yên ả, chỉ có duy nhất mấy ngọn đèn với ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Chung Dạng kéo hành lý đứng ở ngoài cửa đại sảnh, mái tóc dài vẫn còn chưa khô hẳn tùy ý xõa trên bờ vai, nhìn cô lúc này giống hệt như một cô hồn dã quỷ.

Gió đêm thổi tới, sau gáy chợt cảm nhận được một sự lãnh lẽo. Chung Dạng cúi đầu, trên chiếc áo khoác màu nâu nhạt còn vương tàn thuốc của anh. Cô nhìn chằm chằm mấy giây rồi giơ tay lên phủi đi.

Lúc ngước mắt lên liền trông thấy một chiếc xe ô tô đậu lại trước mặt. Tôn Phổ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Chung Dạng nói: "Để anh tiễn em."

Môi Chung Dạng khẽ mấp máy, cô lại nghe Tôn Phổ nói: "Muộn như này khó bắt được xe lắm. Anh tiễn em một đoạn, không có ý gì khác đâu."

Chung Dạng do dự rồi cuối cùng nói một câu "cảm ơn", cô mở cửa xe ra rồi ngồi vào bên trong.

Tôn Phổ cầm lấy chiếc khăn mặt đặt ở trên xe đưa cho cô, anh giơ tay chỉ vào mái tóc vẫn còn đang ướt, nói: "Em lau đi, nếu không lại bị cảm lạnh đấy."

Chung Dạng nhận lấy, nói: "Cảm ơn anh."

Tôn Phổ nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Mặc dù Ôn Trì Chi sống có hơi lộn xộn, nhưng cũng không đến mức..."

Anh ta vẫn còn chưa nói xong Chung Dạng đã đổi sắc mặt, ngữ khí cứng rắn: "Anh Tôn, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa!"

Tôn Phổ nhìn ra được sự kháng cự của cô, anh ta mỉm cười, cũng không nói thêm gì nhiều nữa, rồi anh ta nhấn nút mở nhạc để làm dịu đi bầu không khí trong xe.

Khúc nhạc dạo đầu quen thuộc vang lên, vang vọng khắp không gian trong xe.

"Ca hậu với nhiều kiệt tác chớp mắt cũng đã ra đi

Dãy núi xanh miết chớp mắt cũng biến thành gò đất trống

Cái chớp mắt trong vũ trụ này cự tuyệt vĩnh cửu

Thế sự vô thường hay là vẫn nhìn chưa đủ nhìn chưa thấu

Thứ tốt đẹp đến mấy rồi sớm muộn cũng trầm xuống

...

Kɦoáı ƈảʍ cực điểm chớp mắt cũng mất đi

Phong hoa tuyết nguyệt không đợi người

Hòn đảo náo nhiệt là thế chớp mắt liền biến thành bãi đất đỏ đi

Sự cảm mến trường tồn tận đáy lòng chỉ cần một giây là có thể nắm trọn...

...

Tay đang lau tóc của Chung Dạng bỗng khựng lại, có hơi thất thần, thế rồi cô mở miệng: "Có thể đổi bài hát khác không?"

Tôn Phổ nhìn cô, nhướng mày: "Không thích bài này à?"

Chung Dạng "ừm" một tiếng: "Không thích."

Tôn Phổ chuyển bài, cười cười nói: "Anh thấy những cô gái ở độ tuổi của em đều thích nghe nhạc của Eason, còn em thì lại ngược lại."

Chung Dạng cười nhưng không giải thích.

Trải qua chuyện tối nay đã khiến Chung Dạng mệt mỏi rã rời. Cô nói Tôn Phổ đưa cô thẳng ra sân bay, lúc tới nơi là gần hai giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối mịt.

Tôn Phổ hơi bất ngờ, nói: "Sao em không ở lại một đêm rồi hẵng đi?"

Chung Dạng đứng ở trước xe, hơi cong người, cúi đầu vào bên trong chỗ ghế lái phụ, cô nói: "Tranh thủ quay về sớm đón năm mới với cô của em. Tối nay cảm ơn anh nhé, anh Tôn."

Tôn Phổ đặt tay trên vô lăng, nói: "Em khách khí rồi. Chú ý an toàn nhé."

Chung Dạng gật gật đầu, lại nói thêm một câu: "Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Chung Dạng đặt chuyến bay lúc năm giờ sáng, hiện tại trong sân bay chỉ lác đác một hai người.

Cô rút di động từ trong túi ra rồi mở danh bạ điện thoại lên, cô cho số điện thoại của Ôn Trì Chi vào trong danh sách đen, xong xuôi mới thở hắt ra một hơi.

Một cô gái xấp xỉ tuổi cô ngồi ở bên cạnh đang mở một bài nhạc, tựa đề là -Con người thật của tôi- , âm lượng không quá to cũng không quá nhỏ.

🎵🎵🎵

Nếu người biến thành hồi ức thì sẽ càng trở nên say đắm

Tình yêu khiến đôi mắt vốn không sức sống trở nên thâm tình

Chúng ta quen biết tựa như tia chớp lóe lên trong cơn mưa bão

Để rồi chẳng có ai viết nổi được hồi kết.

...

Chung Dạng yên lặng lắng nghe, như cảm giác được gì đó, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười nhạt. Cô gái đó dường như phát giác ra được ánh mắt của cô, thế là mỉm cười hỏi một câu: "Cô bay chuyến bay nào thế?"

Chung Dạng nói: "5 giờ."

Giọng của cô gái đó lập tức trở nên phấn khích: "Trùng hợp quá, tôi cũng bay chuyến 5 giờ."

Trong khoảng thời gian còn lại, hai cô gái không hề quen biết lại ngồi nói chuyện với nhau rất hăng say, mãi cho đến khi phía chân trời bắt đầu hửng sáng hai người mới tách ra để đi làm thủ tục lên máy bay.

7 giờ sáng, Chung Dạng bay đến Nhạc Dương.

Lúc ấy Tô Vân vừa mới ngủ dậy không lâu, bà đang ở trong bếp bận bịu tới lui. Chung Dạng cầm chìa khóa mở cửa, Tô Vân nghe thấy tiếng động liền đi từ trong bếp ra ngoài, nhìn thấy Chung Dạng đứng ở ngoài cửa, bà bất ngờ: "Chẳng phải con nói sẽ không về sao?"

"Lãnh đạo cho nghỉ hai ngày nên con về thăm mọi người ạ."

Tô Vân tiến lên trước cầm lấy hành lý của cô: "Về nhà đón năm mới là tốt rồi, một mình con ở thành phố B cô cũng không an tâm."

Tô Vân nói: "Con về phòng rửa chân tay mặt mũi trước đi rồi ra ăn sáng."

"Vâng ạ."

...

Chuyện Ôn Trì Chi bị một cô gái bỏ rơi ngay đúng hôm sinh nhật của mình rất nhanh đã truyền hết ra bên ngoài. Có người nói cô gái đó không những đá Ôn Trì Chi mà còn cắm cho anh cả cái sừng to tướng. Buồn cười nhất là bạn trai của cô gái đó lại chính là bạn học đại học của Ôn Trì Chi.

Đêm giao thừa, Dương Thận cùng một đám bạn bè tụ tập một chỗ, có người hỏi dò Dương Thận: "Là bà cô nào mà lại lợi hại như vậy? Đến cả Ôn Trì Chi cũng dám đá?"

Dương Thận nhíu mày: "Liên quan gì tới cậu, lo lắng vớ vẩn."

Người đó bị Dương Thận nạt cho một trận nên chỉ biết cười ngượng ngùng, cũng biết điều không truy hỏi thêm gì nữa.

Sau tối Chung Dạng rời đi, Ôn Trì Chi cũng không ở lại Nhạc Trang nữa, anh đặt vé máy bay bay về phương Nam. Khâu Du nhìn thấy anh không khỏi oán trách: "Con lại ăn chơi trác táng với người phụ nữ nào nữa vậy?"

Ôn Trì Chi nghe bà nói thì bật cười.

Đêm giao thừa, Ôn Hinh cũng có mặt ở đây. Tiểu bối trong nhà họ Ôn, người nào người nấy cuộc sống đều không ra làm sao. Trước kia Ôn Thuần Chi cũng là một lãng tử phóng túng, về sau ngã trúng vào vòng tay của một cô gái nhỏ, thế nên bây giờ cuối cùng cũng đã an phận rồi.

Trên bàn ăn, Ôn Hinh uống mấy cốc rượu, móng tay được sơn màu đỏ đậu khấu mân mê thân cốc, sau đó khẽ lắc nhẹ rồi nói: "Nghe nói hai hôm trước anh dẫn một cô gái đến Nhạc Trang chơi?"

Ôn Trì Chi uống ngụm nước, giả vờ như không nghe thấy gì.

Trong lòng Khâu Du vốn dĩ không ưa gì đứa con gái riêng này, bà đanh giọng, nhíu mày nói: "Ôn Hinh, trên bàn ăn đừng nhắc đến chuyện này."

Ôn Hinh không quan tâm, mím môi cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt cô gái đó chạy theo Tôn Phổ, xem ra sinh nhật năm nay của anh sẽ khó mà quên được, nhỉ?"

Ôn Trì Chi cười cười, tay cầm lấy bao thuốc đặt ở trên bàn, sau đó rút một điếu đưa lên trên miệng, anh cúi đầu rồi nói: "Đúng là khó mà quên được!"

Anh trước giờ là vậy, vui giận đều khó mà phân biệt được. Ôn Hinh nhắc đến chuyện này chẳng qua là vì muốn kích động anh, bây giờ thấy sắc mặt anh vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng thì cảm thấy nhàm chán. Cô ta uống thêm một ngụm rượu, dáng vẻ uể oải: "Đúng là vô vị!"

~Hết chương 46~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.