Về Trễ

Chương 8



"Trì Chi."

Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, Tô Uẩn cầm túi xách, thướt tha yêu kiều đi đến.

Trước lúc Tô Uẩn bước tới trước mặt, ánh mắt còn quét qua Chung Dạng đang đứng bên cạnh, nói: "Em vẫn chưa về sao?"

Chung Dạng nhìn Tô Uẩn gật gật đầu: "Bây giờ em về đây ạ."

Tô Uẩn thân mật khoác lấy cánh tay Ôn Trì Chi, nhẹ giọng đáp: "Hay là tiễn Chung Dạng một đoạn đi, trời tối như thế này một mình em ấy ngồi xe về cũng không an toàn."

Nghe vậy, Ôn Trì Chi thấp mắt liếc cô ta một cái, giống như không nhìn ra được sự dò xét trong lời nói của Tô Uẩn, tay anh cầm chìa khóa, nói với Chung Dạng: "Để tôi tiễn cô."

Ba người lên trên xe, Chung Dạng yên lặng ngồi ở ghế sau, cô cầm di động, nghiêng đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tô Uẩn nhìn Chung Dạng rồi hỏi: "Chung Dạng, em học năm mấy rồi?"

Chung Dạng quay mặt qua: "Em năm hai rồi ạ."

Tô Uẩn cười nói: "Mới sớm như thế mà đã ra ngoài thực tập rồi à?"

Chung Dạng: "Tích lũy một chút kinh nghiệm cũng tốt mà chị, chuyên ngành phát thanh sau này ra xã hội cũng không dễ tìm được công việc."

"Cũng đúng." Tô Uẩn lời nói thâm sâu, "Ra ngoài va chạm sớm cũng có thể có được nhiều tài nguyên hơn."

Cô ta lại nửa đùa nửa thật: "Sau này nếu em gặp khó khăn trong công việc thì có thể tới tìm anh Ôn, người trong giới giải trí anh Ôn quen biết cũng không hề ít."

Chung Dạng không tiếp lời, ý bóng gió của Tô Uẩn cô đương nhiên nghe hiểu, chỉ cố nặn ra một nụ cười.

Nghe thấy thế thì Ôn Trì Chi trong lòng sáng tỏ như gương nhưng ngoài mặt vẫn nhìn vào Chung Dạng qua gương chiếu hậu, cười cười nói: "Đúng đấy, học tỷ Tô của cô cũng giúp đỡ tôi rất nhiều việc, sau này cô có chuyện gì thì cũng đừng khách khí."

Nụ cười nơi khóe môi của Tô Uẩn thoáng cứng ngắc.

Chung Dạng ngước mắt, ánh mắt của hai người chạm vào nhau qua gương chiếu hậu, ánh mắt của anh sâu sắc, như chứa đầy một ý vị đang xem bộ kịch hay. Chung Dạng sững người, rồi nhanh chóng di chuyển ánh mắt qua chỗ khác, bàn tay đặt trên đầu gối của cô khẽ cuộn chặt lại.

Đợi lúc Chung Dạng xuống xe, Tô Uẩn nhìn bóng lưng Chung Dạng đi xa, nói: "Cô gái như em ấy ở trong trường học chắc chắn có không ít người theo đuổi đâu."

Ôn Trì Chi bật cười, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn nói điều gì?"

Tô Uẩn sát lại gần anh như rắn không xương, hờn dỗi: "Chẳng phải là vì em sợ anh sẽ thích em ấy hay sao?"

Ôn Trì Chi chỉ cười, không nói gì.

Tô Uẩn lại sát lại gần anh hơn, ngón tay mân mê nơi cổ áo của anh, tiếp tục hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, anh thích em ấy rồi à?"

Ôn Trì Chi nắm chặt lại cánh tay của cô ta bỏ về chỗ cũ, thong thả đáp: "Em nói xem?"

Ánh mắt anh vẫn còn chứa ý cười, Tô Uẩn trong tim bỗng chốc nặng trịch.

Xe dừng lại dưới lầu chung cư nơi Tô Uẩn ở, Tô Uẩn tháo dây an toàn: "Anh lên trên ngồi một lát chứ?"

Ôn Trì Chi: "Ngày mai anh còn có việc."

Ý nghĩa của lời nói này rõ ràng như ban ngày, Tô Uẩn hiểu, cô ta rướn người qua phía trước, đặt xuống gò má anh một nụ hôn: "Vậy em lên trước nhé, anh lái xe chú ý an toàn."

Ôn Trì Chi khẽ gật đầu: "Em nghỉ ngơi sớm đi."

Tô Uẩn vừa mới xuống xe, còn chưa kịp đứng vững thì xe đã lái vụt đi.

Tô Uẩn đứng đực ở đó, người đàn ông như thế nào là đáng sợ nhất? Một giây trước vẫn còn nét mặt tươi cười đối đãi, thế nhưng Tô Uẩn biết rõ người này về sau sẽ không bao giờ tới tìm cô ta nữa.

...

Chung Dạng vừa mới về tới trước cửa phòng ký túc liền nhận được điện thoại của Tiếu Thấm. Sau khi cô cúp máy thì không bước vào trong phòng mà quay người đi xuống dưới lầu.

Chung Dạng rời khỏi cổng trường, bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện.

Lúc cô đi tới Khu nội trú, đẩy cửa ra nhìn thấy người trong phòng bệnh thì Chung Dạng khẽ run lên.

Nửa tiếng trước vừa mới gặp mặt vậy mà bây giờ lại gặp lại một lần nữa.

Chung Dạng lên tiếng chào hỏi: "Anh Ôn."

Ôn Trì Chi khẽ gật gật đầu.

Chung Dạng đi đến cuối giường, vừa nhìn đã thấy vết thương trên mặt của Tiếu Thấm, cô nhìn Ôn Trì Chi: "Chuyện này là như thế nào?"

Ôn Trì Chi nói qua loa: "Cô Tiếu và Dương Thận có chút xích mích."

Chung Dạng khẽ nhếch khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm vào anh, ngữ khí giễu cợt: "Có thật là thế không, anh Ôn?"

Khóe môi Ôn Trì Chi mấp máy, hứng thú nhìn cô: "Ừ, nếu không cô nói xem còn có thể là chuyện gì?"

Tầm mặt hai người chạm nhau, ánh mắt của anh như đầm nước sâu rộng, não bộ của Chung Dạng đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khi nãy ở trên xe, cô thu lại ánh mắt, ngữ khí điềm đạm: "Làm phiền anh Ôn rồi."

Ôn Trì Chi ngước mắt, cười nói: "Cô khách khí quá."

Ôn Trì Chi rời khỏi phòng bệnh, sau đó lại quay đầu nhìn vào cánh cửa đang được đóng chặt, càng nghĩ càng cảm thấy cô gái này có phần thú vị.

Dương Thận đang đợi ở dưới lầu, trông thấy Ôn Trì Chi đi ra thì rít một hơi thuốc rồi hỏi: "Người không sao chứ?"

Ôn Trì Chi: "Sống mũi bị gãy, còn lại những chỗ khác đều ổn."

Ôn Trì Chi liếc anh ta một cái: "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Dương Thận cười khẩy: "Cô ta chơi trò một chân đạp hai thuyền với tôi, tối nay tâm trạng tôi không tốt mà cô ta vẫn còn mò đến, tôi không nhịn được nên ra tay có hơi nặng."

Ôn Trì Chi không nói gì, nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, lúc lâu sau anh mới nói: "Đừng có để bản thân cậu lún sâu vào đó."

...

Chung Dạng chăm sóc Tiếu Thấm cả đêm.

Ngày hôm sau, Tiếu Thấm tỉnh lại, Chung Dạng mua đồ ăn sáng cho cô ấy, nhìn cô ấy ăn cháo rồi hỏi: "Có chuyện gì thế hả?"

Tiếu Thấm ấm úng nói không rõ ràng.

Chung Dạng biết cô ấy có ý che giấu, vậy nên cũng không truy hỏi nữa.

Cô lại ở cùng Tiếu Thấm một lúc, đợi tới lúc cô ấy ngủ say thì mới quay về ký túc.

Chung Dạng buổi chiều có tiết, quay về ký túc tắm rửa, thay quần áo rồi đến nhà ăn ăn cơm, xong xuôi nhanh chóng chạy đến phòng học để lên lớp.

Lúc tan học, Chung Dạng lại đi tới bệnh viện.

Bấy giờ trong phòng bệnh có người đang túc trực.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam cùng với quần tây, ánh mắt lúc nhìn cô thì lộ rõ ánh nhìn của người từ trên cao nhìn xuống dưới. Hình như Tiếu Thấm đã quên mất việc người đàn ông này tối qua đã ra tay như thế nào với cô ấy, bây giờ đang sát lại gần Dương Thận, thỏ thẻ điều gì đó.

Tiếu Thấm ngước mắt: "Chung Dạng, cậu tới rồi hả."

Chung Dạng khẽ cười: "Cậu ăn tối chưa?"

Tiếu Thấm cười hihi nhìn Dương Thận, nói: "Dương Thận vừa mua đồ ăn cho mình rồi."

Dương Thận rút di động ra, nhìn thời gian rồi nói: "Em nói chuyện với bạn đi, anh có việc phải đi trước."

Đợi Dương Thận rời đi, Chung Dạng ngồi xuống bên giường: "Tiếu Thấm, cậu..."

Khóe môi Tiếu Thấm cong lên, ngắt lời cô: "Dạng Dạng, mình biết cậu muốn nói gì, mình với anh ta chẳng qua chỉ là thỏa mãn yêu cầu của bản thân mà thôi, người như anh ta mình chẳng có tình cảm gì cả, mình biết rõ bản thân mình muốn gì."

Chung Dạng yên lặng, không nói gì.

Buổi tối, Chung Dạng quay về ký túc thì nhận được tin nhắn của Từ Tôn Đông.

Từ Tôn Đông gửi tin nhắn đến để nói với cô về cơ hội thu nhập thêm, đại khái là tháng sau có một buổi họp báo tuyên truyền của quảng trường nào đó đang tuyển MC, hỏi cô có muốn tham gia không?

Chung Dạng suy nghĩ giây lát rồi gọi điện thoại cho Từ Tôn Đông.

Chung Dạng ít nhiều gì vẫn có chút nhát gan, Từ Tôn Đông khuyên nhủ cô: "Coi như là đi thử sức một chút, không thông qua thì cũng chẳng tổn thất gì cả, còn nếu mà thành công thì sau này trong CV của em sẽ càng thêm phong phú, cũng dễ tìm được việc hơn."

Chung Dạng ngẫm nghĩ rồi nói: "Để em nghĩ đã."

Đầu bên kia Từ Tôn Đông cười khẽ.

Chung Dạng đầu óc mơ hồ, hỏi: "Sao anh lại cười?"

Từ Tôn Đông: "Không có gì, em đừng hiểu lầm, ở trong mắt anh em luôn là một người can đảm độc lập, bây giờ thấy dáng vẻ nhút nhát này của em thì cảm thấy hơi bất ngờ."

~Hết chương 8~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.