Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 49



Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, bằng khả năng tuyệt diệu của Trương Khởi Nhân, một trận phong hàn nho nhỏ đi qua cực nhanh.

Mặc dù ở ngoài nói Thẩm Hàn Sơn dẫn đầu xử lý dịch đậu mùa, nhưng đến thời điểm cần chủng đậu thì lại là Trương Khởi Nhân tự mình động thủ.

Ông chọn người có bệnh tình nhẹ nhất trong mười người còn sống sau khi phát bệnh để lấy vảy nốt đậu, nghiền nát thành phấn, đổ nước nóng, pha loãng thành một bát đầy, cuối cùng dùng mảnh gỗ cẩn thận nhúng rồi đưa vào lỗ mũi của Lý Hoằng.

Những chuyện trọng yếu này đều do một tay ông xử lý, không qua tay một ai khác, Trương Văn Quán và Tiêu Đức Chiêu lúc này mới coi như thoáng an tâm.

Trương Khởi Nhân rửa sạch tay sau khi xong việc, tự mình chạy tới phòng thuốc nhỏ, đun nước mận gai thay Lý Hoằng.

Nhóm lửa sắc thuốc vốn là việc cho tân sinh, bọn họ lúc này cũng như cải lão hoàn đồng, lại trở về thời điểm làm học sinh rồi.

Ông biết hai người Trương, Tiêu không yên lòng với một Thẩm Hàn Sơn không cùng lập trường, đương nhiên cũng không dám có một phần lười biếng, lắc quạt chăm chú nhìn lò lửa, trong con ngươi lạnh lẽo phản chiếu lại ngọn lửa nhỏ không ngừng lay động.

Ngô Nghị đi qua phòng thuốc, phát hiện Trương Khởi Nhân không chỉ đun một bát mận gai mà còn lấy một bình nguyệt hoa hoàn, dặn Ngô Hủ đưa cho một nhà nào đó.

Nghĩ đến cũng vì hiếm có khi mấy vị thái y tiến sĩ này đến Mi châu, không ít dân làng nghe tin lập tức đến Vĩnh Ninh quận phủ, quấn lấy ba người này hỏi thuốc.

Trương Khởi Nhân tuy là người lạnh lùng nhưng vẫn là một đại phu nhân hậu, luôn kiên trì mở hòm thuốc rồi sai người đưa đi.

So với Lý tiến sĩ thuận theo tự nhiên và Thẩm Hàn Sơn "một mực không gặp", động tác này của Trương Khởi Nhân đã giúp Lý Hoằng ôm không ít dân tâm.

Bách tính Mi châu lúc đó có tương truyền, thái tử Lý Hoằng là người có lòng nhân ái, ngay cả thái y hầu hạ ở Đông cung cũng có lòng săn sóc dân tâm, so với hai vị còn lại không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

___

Sau khi chủng đậu, mấy ngày sau Lý Hoằng phát đậu, chỉ có điều vảy đậu đã được nghiền thành phấn lại dùng nước nóng pha loãng nên độc tính đã giảm đi rất nhiều. Y cũng không có cảm giác đau đầu nhức óc, trên mặt ngoài nổi mấy nốt đậu, có chút cảm, ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì.

Y vẫn còn mang bệnh nhưng đã bắt đầu xử lý sự tình sau thiên tai, trận mưa đá này kéo đến phá hủy thu hoạch vốn đã chả có là bao, nhưng dù sao cũng là cơn mưa nửa năm không gặp, một lần nữa tiếp thêm nước cho sông ngòi nhỏ khô cạn.

Đới Chí Đức trấn thủ ở Trường An làm việc cũng vô cùng thỏa đáng, từ lúc nhận được tin cũng chỉ qua nửa tháng công phu đã chuẩn bị được một nhóm lương thảo.

Vương Lăng treo ra bố cáo, phàm người dân lật ruộng nâng độ phì nhiêu của đất, cứ một mẫu bồi thường một thạch lương thực, người giúp đỡ canh tác, đồng dạng bồi thường một thạch lương thực, tới trước được trước, cho đến khi kho lúa của quan gia rỗng mới thôi.

Trải qua một hồi mưa đá cuồng bạo, trong ruộng đâu còn mấy cây có thể thu hoạch được lương thực, các nông dân vốn tay chân luống cuống lại nghe được chuyện tốt này đều tức tốc nâng cuốc, muốn cướp diện tích xới ruộng để lấy phần lương thực.

Như vậy, cũng không biết trận mưa đá này là phúc hay là họa.

Hai đầu công việc đều tiếp tục tiến hành, cây mai ở tây viện cũng khoác lên mình một lớp lá xanh, lặng lẽ quan sát người vội vã đi qua.

Lại một tuần qua đi, nốt đậu trên mặt Lý Hoằng cũng dần bong ra, ngoại trừ lưu lại một vài vệt thâm khiến người tiếc hận cũng không còn dấu vết gì khác.

Nhưng ngay cả mấy vết này cũng coi như khuyết điểm không che khuất được ưu điểm, không nhìn kỹ lại thấy ở khóe mắt hiện thêm mấy nốt ruồi nhỏ, gương mặt vốn đoan trang thanh tú nay lại thêm mấy phần phong lưu.

Đậu bị bong ra được Trương Khởi Nhân tự mình thu cẩn thận, đựng trong một lọ thuốc nhỏ, cũng không lấy ra làm chủng đậu.

Coi như là nốt đậu bệnh đậu mùa thì cũng là từ mặt thái tử mà ra, da thịt hoàng tộc há có thể dùng cho bách tính tóc húi cua.

Lý Hoằng chủng đậu phòng đậu, việc có thể phòng được đậu mùa vừa truyền đi đã có rất nhiều bách tính tranh nhau xin các vị thái y cũng chủng đậu cho bọn họ, dù sao thì thái tử cao quý vô song của bọn họ cũng đã thử qua, thế thì còn hoài nghi gì nữa?

Trong khoảng thời gian ngắn, bách tính Mi châu đều lấy chủng đậu làm nhiệm vụ của mình, phàm là người chưa chủng đậu thì đều trốn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, người đã làm thì nằm trên giường yên tâm chờ đậu phát. Thành Mi châu rộng lớn cũng chỉ có cổng Vĩnh Ninh quận phủ đông như sân đình, còn đường phố thì vắng tanh vắng ngắt, không gặp người đi trên đường.

Đối với bệnh dịch mà nói, đây là một cục diện không thể tốt hơn, mật độ người càng nhiều, tỷ lệ truyền nhiễm càng lớn, mọi người đóng cửa trốn trong nhà kỳ thực lại là biện pháp hữu hiệu tránh cho đậu mùa lây lan.

Ngô Nghị bất giác thở phào nhẹ nhõm, y cũng coi như góp một chút sức trong việc này, tránh được một đợt dịch đậu mùa lớn đáng ghi vào trong sử sách.

Nghĩ đến đây lại cảm thấy vất vả những ngày qua đều đáng giá.

___

Mi châu không phải nơi nên nán lại lâu, tình hình hạn hán cũng như bệnh dịch đã tạm thời được giải quyết, đoàn nhân mã liền nhanh chóng khải hoàn hồi triều, trở về nơi vừa nặng nề vừa vàng son lộng lẫy, cung Đại Minh vạn người hướng tới.

Ngô Nghị vừa mới chỉnh đốn lại chút hành lý của Thẩm thái y trong tiểu các của hắn đã gặp được Thái Bình đang ngồi trên đùi Thẩm Hàn Sơn ăn vạ làm nũng.

Đây vốn là chuyến đi tốn bao nhiêu nước mắt mới đổi được, kết quả vì dịch đậu mùa mà toàn bộ hành trình của tiểu công chúa tôn quý này đều bị giới hạn trong đông viện Vĩnh Ninh quận phủ một bước cũng không được ra ngoài, đương nhiên là bị đè nén đến hỏng rồi.

Đứng xa xa trong góc là một nữ hài tử mi thanh mục tú, vóc người xinh xắn, nhìn qua chỉ lớn hơn Thái Bình hai, ba tuổi, giữa hai lông mày mơ hồ đã hiện ra sự thành thục đoan trang của nữ tử cập kê.

Nhìn thấy Ngô Nghị cũng chỉ hơi nhún hành lễ, còn Thái Bình lại vội vàng lôi tay cô bé giới thiệu cho Ngô Nghị: "Nàng chính là Hòa nhi! Biết rất nhiều điều luôn!"

Giữ đạo hiếu ba năm cũng chỉ là cái danh, Hòa nhi một thân trắng thuần, trên đầu cài trâm bạch hoa, cũng coi như giữ đạo hiếu rồi.

Ngô Nghị vẫn chưa nhận ra "Hòa nhi" này chính là Vi hoàng hậu nổi danh lịch sử sau này, chỉ coi đây là một nữ tử thế gia trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, vội vã chào hỏi rồi hỏi thăm tăm tích Lý Cảnh.

"Nó à?" Thẩm Hàn Sơn tựa như hờ hững quay đầu, hướng phương Bắc bĩu môi, "Lẻn đi Dịch Đình rồi."

Dịch Đình chính là nơi của phi tần, một thế tử nho nhỏ như nó chạy tới nơi đó làm gì?

Thẩm Hàn Sơn chầm chậm lật sách trong tay: "Hiếm có khi có hai người thân trong cung, muốn thăm viếng cũng phải thôi."

Ngô Nghị suy nghĩ một chút liền hiểu ý lời này của Thẩm Hàn Sơn ___ Lý Cảnh là con trai trưởng của Lý Tố Tiết, cũng chính là tôn tử của Tiêu thục phi, Tiêu thục phi có hai người con gái, chính là Nghĩa Dương công chúa tiếng tăm lừng lẫy và Tuyên Thành công chúa, là thân cô mụ của Lý Cảnh.

Y thầm nghĩ không xong, hai vị công chúa này đã không vừa mắt Võ hậu, nếu như việc Lý Cảnh tự tiện xông vào Dịch Đình bị phát hiện...

Đang lúc suy tư, một cơn gió mang theo tiếng va chạm của bội kiếm ngọc bội truyền đến bên tai, Ngô Nghị còn chưa kịp quay qua, trong tầm nhìn đã xuất hiện một áo gấm nam tử, đôi mày tựa kiếm khắc kia, vừa nhìn đã nhận ra là Bùi Nguyên Bùi tiểu tướng quân.

Bùi Nguyên xách Lý Cảnh trong tay tựa như mang theo một con mèo nhỏ, ném vào trong phòng của Thẩm Hàn Sơn, lạnh lùng để lại một câu: "Quản tiểu thế tử cho tốt."

Ngô Nghị vội vàng nói một tiếng tạ ơn, đón lấy Lý Cảnh. Suy cho cùng cũng là hài tử tám tuổi, không còn nhẹ như hồi bé nữa, vừa mới nhận người, y đã suýt ngã nhào xuống đất.

Chờ hai người đứng vững, nhìn về hướng cửa thì đâu còn thấy bóng dáng Bùi Nguyên?

Không cần hỏi Ngô Nghị cũng rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhất định là đứa nhỏ này tự tiện xông vào Dịch Đình, vừa vặn va phải nhóm nhân mã của thái tử điện hạ, Lý Hoằng là người dễ tính mới để Bùi Nguyên đưa tiểu tử làm loạn này về.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào địa bàn nho nhỏ của Thẩm Hàn Sơn đã trở thành cứ địa của Thái Bình và Lý Cảnh, giờ lại thêm vào một Hòa nhi không lớn không nhỏ, không biết sẽ còn ồn ào thành cái dạng gì nữa.

Ngô Nghị không có thời gian khổ não vì sinh hoạt ồn ào của hài tử sau này, trước kéo Lý Cảnh ra khỏi cửa, trốn ở góc sân, hỏi xem nó đến Dịch Đình làm gì.

"Đi gặp hai vị cô."

Lý Cảnh ngẩng đầu nhìn y, lần này tuy không phải quỳ nhưng nét mặt quật cường này lại không khác gì hai năm trước, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước nhưng lại cứng rắn chống đỡ, không để mình rơi lệ.

Nó vẫn còn nhớ quy tắc của Ngô Nghị, khóc nhè là sai phạm thứ nhất, không thể tùy tiện rơi nước mắt trước mặt sư phụ.

Đáp án của Lý Cảnh Ngô Nghị đương nhiên đã sớm liệu đến, có điều y chỉ muốn thử xem đứa nhỏ này có dám nói dối hay không, cũng không phải muônd ép nó oan ức đến cái bộ dạng này.

Y bất đắc dĩ lấy một tấm khăn trắng từ trong tay áo, như hồi Lý Cảnh còn bé mà đưa đến trước mặt nó: "Tự lau đi."

Lý Cảnh cắn môi nhận khăn, đặt dưới mũi dùng sức hỉ, nước mắt nước mũi đồng thời chảy ra. Nó nhanh chóng lau khô mắt, ngoại trừ chóp mũi cùng viền mắt đỏ ửng thì một chút nước mắt cũng không thấy.

Có điều lồng ngực là nhịn không được, phập phà phập phồng một hồi, Ngô Nghị không khỏi buồn cười: "Khóc cái gì."

Mắt thỏ của Lý Cảnh trừng y: "Không khóc."

"Vậy sao ngực ngươi cứ phập phồng thế thế kia?"

"Hức... Nấc cụt."

...

Ngô Nghị cũng không muốn đâm thủng lòng tự ái ngoan cường của tiểu hài tử, mau chóng đổi đề tài: "Ngươi tự tiện xông vào Dịch Đình, có biết như vậy rất nguy hiểm hay không?"

Lý Cảnh cúi đầu không nói, nắng nhẹ buông lên mi dài nhỏ tạo thành bóng đổ.

Ngô Nghị không khỏi mềm lòng, rốt cục cũng là hài tử mình nhìn lớn lên, sao có thể không đau lòng, chỉ có thể lấy thân phận sư phụ để giáo huấn nó.

"Hai vị cô của ngươi thân mang tội, giờ ngươi lại lén lút đến thăm, như vậy chính là gia tăng tội danh của các nàng, ngươi hiểu chưa?"

Lý Cảnh gật gật, lại lắc đầu, cuối cùng ngẩng đầu lên bất lực nhìn Ngô Nghị: "Các nàng không có tội."

Ngô Nghị không khỏi thầm thở dài, tội lớn nhất của các nàng, đó chính là sinh ra là con gái của Tiêu Thục phi.

May mà trong tương lai không xa sẽ có một người hiền lành nhân từ giúp các nàng thoát khỏi biển khổ, khôi phục tự do và thân phận, lập gia đình cho chính mình.

Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói cho Lý Cảnh, Ngô Nghị cũng chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ xuống, ôm hài tử vào trong lồng ngực.

"Ngươi  có nghe lời của sư phụ hay không?"

Cằm Lý Cảnh đặt trên vai Ngô Nghị gật gật.

"Vậy thì nhớ kỹ, hiện tại, ngươi việc gì cũng không thể làm."

Y nâng mặt Lý Cảnh, lần đầu đặt tầm mắt nó ngang bằng mình: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở cùng công chúa và bên cạnh ta, chỗ nào cũng không được đi, ngươi có thể làm được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.