Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 118: Phiên ngoại bốn • bái đường (Hoắc Tư Quy x Đào Tâm Duyệt)



Lăng phu nhân không hề lưu tình nhéo chặt lỗ tai Lăng Huyền Sương, “Cái thằng khốn nạn, trước đây mẹ tưởng con nói thế chỉ là thuận miệng bịa chuyện, thế mà con lại mang nam nhân ngũ đại tam thô về thật, có phải con muốn mẹ đánh chết con đúng không?”

Lăng Huyền Sương oa oa kêu đau, “Sao mẹ không tự trách mình đã nghĩ lời con nói thành chuyện cười! Hơn nữa, Dục Tân mới không có ngũ đại tam thô! Vóc người hắn cực kỳ tốt, không ai hiểu rõ hơn con hết!”

“Con còn dám cãi lại mẹ à!” Bàn tay Lăng phu nhân càng dùng sức thêm, “Chuyện mất mặt như thế mà con cũng không biết ngại mà hô lên, con nói thế, không lẽ chúng mày… Có phải là đã…”

Lăng Huyền Sương lẽ thẳng khí hùng, “Mẹ đoán đúng rồi, chuyện nên làm bọn con đã làm xong xuôi!”

Lăng phu nhân chạy tới đây nên Thiệu Dục Tân phải đứng ngoài cửa dở khóc dở cười nghe động tĩnh trong phòng, cũng tận đáy lòng hi vọng Lăng phu nhân ra tay nhẹ nhàng một tí, vì hắn sẽ đau lòng.

Lăng phu nhân nhéo hắn mỏi cả tay, thả tai hắn ra rồi đến bên cạnh bàn uống trà, “Con nói mẹ nghe xem tại sao mẹ lại sinh ra cái loại không có chí tiến thủ như con thế hả!”

Lăng Huyền Sương mắt nước lưng tròng ngồi xổm trên giường xoa lỗ tai, “Chuyện như vậy mẹ phải hỏi cha hoặc tự hỏi lại mẹ, làm sao con biết được!”

Lăng phu nhân: “…”

Lăng Huyền Sương xuống giường muốn đi ra ngoài.

Lăng phu nhân nhanh chóng đứng lên chặn cửa, “Con muốn đi đâu?”

“Đi tìm Dục Tân thổi lỗ tai giúp con!” Lăng Huyền Sương oan ức nói.

“…” Lăng phu nhân chỉ vào cái ghế, “Con ngồi đàng hoàng cho mẹ.”

Lăng Huyền Sương mếu máo.

Lăng phu nhân thở dài, “Con nói xem tại sao con không thích đứa nhỏ Tâm Duyệt kia ý, cô nương lớn lên trông rất dễ nhìn, còn chọc người thương.”

Lăng Huyền Sương ưỡn ngực nói: “Lẽ nào con không thể càng chọc người thương hơn nàng được sao?”

Lăng phu nhân: “…”

“Mẹ mới nhận thức nàng ba ngày, đã luôn mồm nói nàng tốt;” Lăng Huyền Sương quay lại bên cạnh bàn, uống luôn hai cốc trà, “Mẹ biết con đã ba mươi năm, còn cả ngày quở trách con không nghe lời.”

Lăng phu nhân nói: “Có chỗ nào không đúng à?”

Lăng Huyền Sương: “…”

“Mẹ luôn muốn một con dâu như vậy, ” Lăng phu nhân đau đầu nói, “Mà không phải người đang đứng ở cửa kia.”

Lăng Huyền Sương chua xót nói: “Mẹ muốn con dâu thì chọn người đứng ở cửa kia làm vợ con là được.”

Lăng phu nhân: “…”

“Hơn nữa giờ nàng đã có người yêu khác, ” Lăng Huyền Sương vỗ nhẹ bả vai Lăng phu nhân, “Mẹ đừng nghĩ tới nữa.”

Lăng phu nhân đẩy tay của hắn ra, “Hai đứa mày thật sự…đã phu… Phu chi thực?” (làm chuyện vợ chồng)

Lăng Huyền Sương gật đầu.

Lăng phu nhân hận không thể tát cho hắn hai phát, nhưng nửa ngày dằn vặt hắn đã đủ mệt mỏi, chỉ lườm hắn một cái, nói: “Hắn muốn làm Đại Thiếu phu nhân Ngự Kiếm sơn trang chúng ta cũng không phải không được, phải thông qua cửa ải của mẹ…”

“Chờ đã!” Lăng Huyền Sương cắt ngang lời Lăng phu nhân.

“Làm sao?” Lăng phu nhân nhíu mày.

“Tại sao là Đại Thiếu phu nhân?” Lăng Huyền Sương không nghe, “Hắn là con rể mẹ, là Đại cô gia Ngự Kiếm sơn trang!”

“…” Lăng phu nhân nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ bóp chết con được chứ?”

Lăng Huyền Sương lui về phía sau, “Con sẽ hô phi lễ.”

Lăng phu nhân: “…”

Lăng Huyền Sương thử dò xét nói: “Không còn chuyện gì thì con muốn đi ra ngoài tìm Dục Tân.”

“Dục Tân Dục Tân Dục Tân, con chỉ biết Dục Tân, Dục Tân của mày còn chưa nói hắn muốn làm Đại Thiếu phu nhân hay là Đại cô gia, con biết tự giác quá đấy!” Lăng phu nhân giống như từ bỏ khoát tay áo một cái, “Con muốn đi chỗ nào thì đi, mẹ đi tìm Tâm Duyệt nói chuyện. Tại sao Lăng gia chúng ta lại không sinh được con gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy chứ hả, bình thường ngay cả người nói chuyện cũng không có.”

Lăng Huyền Sương ở sau lưng nàng nhỏ giọng nói: “Vậy cũng không thấy mẹ ít nói hơn câu nào…”

Lăng phu nhân sắc bén quay đầu lại, “Con nói cái gì?”

Lăng Huyền Sương lớn tiếng nói: “Con nói nếu mẹ đã thích nàng đến thế, không bằng giúp nàng xử lý hôn sự cho xong đi! Chứ cứ để một cô nương lẻ loi trở lại Lạc Trần Nguyên, vậy cũng quá xót lòng!”

Con mắt Lăng phu nhân chuyển động, vỗ tay một cái nói: “Nói rất có lý, mẹ sẽ gọi người đi làm!”

Thấy Lăng phu nhân vô cùng lo lắng ra khỏi phòng Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân tiến lên cung kính thi lễ một cái, “Phu nhân.”

Lăng phu nhân lườm hắn một cái, không lên tiếng, đi rồi.

Lăng Huyền Sương tiến lên ôm lấy hắn, “Mẹ ta toàn làm thế với ta, nên cũng không khách khí với ngươi, nên ngươi đừng có để ý.”

“Đương nhiên ta sẽ không để ý, nói thế nào cũng là ta đoạt con trai bảo bối của ngài, xin lỗi cùng cảm kích còn không kịp.” Thiệu Dục Tân xoa nhẹ đầu Lăng Huyền Sương trên hai cái, “Chủ ý này ngươi nghĩ ra ngược lại không tệ.”

“Đúng không?” Lăng Huyền Sương ngẩng đầu, cười rất là đắc ý, “Ta linh cơ linh động, dẫn sự chú ý của mẹ đi chỗ khác.”

Nhìn lỗ tai một bên của hắn đỏ chót, Thiệu Dục Tân đau lòng mà cúi đầu thổi thổi, lại giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa, “Còn đau phải không?”

Lăng Huyền Sương cảm thấy ngứa, né tránh tay hắn rồi chui vào lòng hắn, “Nhìn thấy ngươi sẽ không đau nữa!”

Thiệu Dục Tân dắt tay hắn, “Đi, chúng ta đi nhìn Thiết Mã Kim Qua.”

Tuyết sư sau khi đi tới Ngự Kiếm sơn trang, cũng chịu nhiệt tình hoan nghênh trên dưới toàn trang, Lăng Kha còn đặc biệt dặn dò hạ nhân phải chừa ra một tiểu viện cho chúng nó, đồ ngon vui chơi cũng không thể thiếu.

“Mập.”

Lăng Huyền Sương mới vừa bước vào tiểu viện, liền nghe thấy một câu như vậy, sau đó theo bản năng nhéo hông của mình.

Thiệu Dục Tân cười ra tiếng.

Lăng Huyền Sương nghiêm mặt nói: “Không phải ta.”

Thiệu Dục Tân cười nói: “Ta biết, Tâm Duyệt nói chính là Thiết Mã Kim Qua.”

Đào Tâm Duyệt đang đùa đôi kia tuyết sư để chúng chơi với mình, đùa mãi mà tuyết sư cũng chỉ lười biếng nằm trên đất, lờ tít nàng. Thấy hai người họ đi vào, Đào Tâm Duyệt đứng lên nói: “Sư huynh, muội phải về Lạc Trần Nguyên, cũng mang hai đứa nó về, mới ở đây ba ngày đã mập cỡ này, nếu mà ở lâu không biết sẽ biến thành hình dáng gì đây nữa?”

“Không được!” Lăng Huyền Sương lúc này chạy tới che ở trước mặt tuyết sư, “Ta đã thật vất vả mới dám chơi với hai đứa nó, ngươi không thể mang chúng nó đi!”

Hoắc Tư Quy vẫn đứng ở bên cạnh bồi nàng, nói: “Mang ta mang ta, ta đi với nàng.”

Đào Tâm Duyệt: “…”

“Ai cũng không cho đi!” Lăng phu nhân từ bên ngoài đi vào.

Lăng Huyền Sương ngạc nhiên nói: “Mẹ, không phải mẹ đã đi trước con à?”

Lăng phu nhân nói: “Con biết cái gì, mẹ phải đi gọi người mời tiên sinh nhìn ngày sinh tháng đẻ của hai người họ, tiện thể chọn luôn ngày tốt, hỉ sự này có thể làm ngay.” (việc vui)

Đào Tâm Duyệt không rõ, “Ai muốn làm hỉ sự?”

Lăng phu nhân kéo tay nàng vỗ nhẹ, “Đứa ngốc, con đó.”

Đào Tâm Duyệt: “…”

Lăng phu nhân vừa nhắc tới chuyện này, ngay tức thì được Bà hai cùng Bà ba ra sức chống đỡ, ba nữ nhân cả ngày vây quanh Đào Tâm Duyệt bận bịu liên tục, giống như chính là con gái ruột của mình sắp xuất giá.

Đào Tâm Duyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được ấm áp từ người mẹ, lần này quả thật khiến nàng kiếm lời cả gốc lẫn lãi, trong lòng cảm động ghi nhớ ba vị phu nhân đã thương yêu nàng, hơn nữa cũng có hảo cảm với Hoắc Tư Quy, liền ngại ngùng đồng ý.

Cả ngày nhìn thấy mẫu thân bận bịu tứ phía, Lăng Huyền Sương cảm khái nói: “Bình thường chắc phải tìm ít việc cho mẹ nàng, ngươi nhìn mẹ đi cười rất là hài lòng.”

Hoắc Tư Quy đi ngang qua nghe thấy, ý cười không tốt, “Ta nghe phu nhân nói rồi, lần này đa tạ Lăng đại thiếu ở sau giật dây, Hoắc Tư Quy ta đây vô cùng cảm kích, sau này nếu như Đại thiếu có gì dặn dò, nhất định sẽ không chối từ.”

“Không cần cảm kích ta, ” Lăng Huyền Sương quơ quơ bàn tay đang nắm với Thiệu Dục Tân, “Ta chỉ muốn ít đi một người cướp Dục Tân với ta.”

Hoắc Tư Quy: “…”

Thiệu Dục Tân nựng mũi Lăng Huyền Sương, “Yên tâm đi, ai cũng cướp không được.”

Lăng Huyền Sương đắc ý mà gật đầu.

Thiệu Dục Tân nói với Hoắc Tư Quy: “Hoắc công tử, sau này không chỉ nhờ ngươi chăm sóc Tâm Duyệt thật tốt, mà Lạc Trần Nguyên cũng phải nhọc lòng các ngươi quản lý.”

Hoắc Tư Quy ngẩn ra, “Thiệu nguyên chủ không tính trở lại?”

Thiệu Dục Tân ôm lấy Lăng Huyền Sương, “Cũng chưa biết, lúc nào Huyền Sương muốn đi, thì ta sẽ trở lại.”

Lăng Huyền Sương ôm lấy hắn, trong lòng ngọt ra mật.

“Nhưng mà, ” Hoắc Tư Quy không dám đồng ý, “Tâm Duyệt sẽ không đồng ý chứ?”

Thiệu Dục Tân nói: “Trở về ta sẽ nói với muội ấy, mà chuyện này nếu ta đã ra quyết định, thì sẽ không thay đổi. Trước đây ở Lạc Trần Nguyên ta cũng không phải làm nhiều việc, đại thể là Tâm Duyệt bận bịu tứ phía, chỉ cần ngươi giúp đỡ muội ấy, hai người các ngươi cũng đủ để ứng phó rồi.”

Hoắc Tư Quy trịnh trọng nói: “Thiệu nguyên chủ yên tâm, nhất định ta sẽ chăm sóc Tâm Duyệt thật tốt, sẽ không để cho nàng khổ cực nửa phần.”

Lăng Huyền Sương nói: “Vậy ngươi còn gọi Thiệu nguyên chủ?”

Hoắc Tư Quy hiểu ý nói: “Sư huynh, sư tẩu.”

Lăng Huyền Sương cao hứng vô cùng, “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Đợi đến ngày Hoắc Tư Quy cùng Đào Tâm Duyệt thành thân, thì mấy ngày gần đây Ngự Kiếm sơn trang quả thực náo nhiệt sôi sục vô cùng.

Lăng Huyền Sương ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn Hoắc Tư Quy có vẻ hơi căng thẳng cùng Đào Tâm Duyệt đang được hỉ nương đỡ ra, thấp giọng nói: “Sau Huyền Uyên cùng em dâu Cẩn Du, lại thúc đẩy một đôi giai ngẫu*, thực sự là tiện sát bàng nhân.” *giai ngẫu: vợ chồng. 

*tiện sát bàng nhân: người ngoài nhìn vào mà ước ao.

Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hai mắt hắn sáng lấp lánh, sờ sờ mặt hắn nói: “Chỉ sợ tiện sát không phải người ngoài, mà là ngươi mới đúng?”

Lăng Huyền Sương xoay mặt qua bên khác, “Ta mới không ước ao.”

Thiệu Dục Tân suy nghĩ một chút, bất ngờ ôm lấy hắn, nhanh chóng lắc mình đến phía sau đoàn người, sau đó nhún người nhảy lên nóc nhà gần đó.

Lăng Huyền Sương miễn cưỡng đứng vững, gắt gao nắm chặt ống tay áo của hắn, “Làm cái gì?”

Thiệu Dục Tân cúi đầu hôn môi hắn, “Thành thân.”

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Thanh âm dưới lễ đường vang lên, mọi người ồn ào ầm ĩ bảo Hoắc Tư Quy đưa Đào Tâm Duyệt vào động phòng.

Thiệu Dục Tân nắm tay Lăng Huyền Sương, “Được rồi, ngươi và ta cũng đã bái lạy thiên địa cao đường với nhau, thành thân là chuyện cả đời, ai cũng không được đổi ý.”

Hai mắt Lăng Huyền Sương toả nhiệt, chôn đầu ở trước ngực hắn, “Ai nói không thể đổi ý, biết đâu vào ngày nào đó ta không hài lòng với ngươi thì ta sẽ hưu* ngươi.”

*hưu: viết thư bỏ vợ

“Ngươi đã nói ta là Cô gia, ” Thiệu Dục Tân yêu thương vuốt nhẹ mái tóc đen của hắn, “Muốn hưu cũng là ta hưu ngươi được chứ?”

“Đúng vậy!” Lăng Huyền Sương ngửa mặt lên nhìn hắn, “Vậy chúng ta dành thời gian vào động phòng được chứ?”

Đây là chỗ nào? Thiệu Dục Tân buồn cười, nhưng vẫn ôm lấy hắn, thả người vọt tới gian phòng của hai người.

Vừa lúc là ngày đẹp.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.