Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 122: Phiên ngoại 8 • dục cầm cố túng



Yến Thanh Tiêu bị bệnh đã biến từ báo nhỏ thành mèo con, Lăng Huyền Thư nói mười câu tới chín câu y đều nghe theo. Còn lại một câu thì theo thói quen từ chối hoặc phản đối, nếu không cả ngày hôm đó y sẽ không thoải mái.

Hiếm khi thấy y nghe lời như thế, Lăng Huyền Thư nhân lúc cho ăn cho uống thuốc chiếm không ít lợi, trông rất là hưởng thụ.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sau năm ngày, Yến Thanh Tiêu khôi phục cũng gần triệt để, lại từ mèo con ngoan ngoãn biến trở về báo nhỏ giương nanh múa vuốt.

Báo nhỏ sau khi chịu đựng ánh nhìn lạnh lùng từ bà hai ở trên bàn cơm, trở về phòng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lăng Huyền Thư từ phía sau ôm lấy y, “Ngươi làm gì vậy?”

Yến Thanh Tiêu tránh hai lần cũng không thoát, liền kệ hắn, “Ngươi biết tính ta không tốt, làm được gì cũng đã làm rồi, nhưng mẹ ngươi không thích ta, ta cũng hết cách rồi.”

“Nên ngươi muốn về Phi Vũ lâu?” Lăng Huyền Thư hôn nhẹ lỗ tai của y.

“Đúng vậy, ” Yến Thanh Tiêu thu xếp ra một bao y phục nhỏ, “Vốn định sau khi khỏi bệnh mới về.”

Lăng Huyền Thư chống cằm lên bả vai y, “Có Phó Nam trông coi giúp ngươi, A Diệu cũng giúp hắn một tay, ngươi còn cái gì mà chưa yên lòng?”

Yến Thanh Tiêu nói: “Yên lòng cái gì, ta chỉ không muốn ở lại chỗ này.”

“Mẹ ta chỉ là…”

“Nàng chưa từng làm khó Bối trại chủ!” trong lòng Yến Thanh Tiêu mất cân đối hết sức, “Là do nhìn ta không hợp mắt.”

Một bên là mẹ ruột, một bên là vợ, Lăng Huyền Thư ở giữa cũng không dễ chịu gì, “Nếu không ngươi hãy cho ta cũng như cho mẹ một chút thời gian, ta sẽ tiếp tục khuyên mẹ, ta tin…”

Yến Thanh Tiêu gỡ bỏ cái tay đang ôm hông mình, xoay người đẩy hắn ra, gằn từng chữ một: “Ta nói rồi, ta phải về.”

Lăng Huyền Thư ủy khuất nói: “Ta thì sao?”

“Không phải ngươi nói ngươi sẽ đi cùng ta về à?” Yến Thanh Tiêu không vui nói.

Lăng Huyền Thư lập tức cười híp mắt ôm y lại, “Đi, đi!”

Lăng Huyền Thư đi theo Yến Thanh Tiêu đến Phi Vũ lâu.

Trước đây giao tình với Yến Thanh Tiêu cũng không sâu, sau đó hai người vì chuyện xảy ra ở Cẩm Tú viên mà trở mặt, bởi vậy dù Lăng Huyền Thư đi ngang qua cửa Phi Vũ lâu không biết bao nhiều lần, mà chính thức tiền vào cửa Phi Vũ lâu, đây vẫn là lần đầu tiên.

Phi Vũ lâu nằm ở Thanh Sơn, nằm trên con đường giao thương qua các thành quận. Cảnh đẹp xuất trần thoát tục, căn nhà ngoài cùng được dựng bởi gỗ lê vàng thành tòa nhã lâu ba tầng, nhìn qua đủ biết đã tốn không ít tâm tư, không ít tiền đổ vào đó. Từ cửa chính đi vào cũng không phải tiền thính, mà là hành lang rộng lớn; đi qua hành lang chính là đại viện rộng thoáng, bình thường các đệ tử đều luyện công ở đây; bốn phía đại viện đều bị mấy căn nhà lầu cao thấp vây quanh, lầu này nối liền lầu kia.

Nói chung khi tiến vào Phi Vũ lâu, nhìn chỗ nào cũng đều là lâu, cấu trúc khá là đặc biệt.

Thấy Lăng Huyền Thư nhìn chung quanh, Yến Thanh Tiêu nói: “Giờ tìm một gian phòng cho ngươi nghỉ ngơi trước đã, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi thăm quan các nơi, để dễ quen với nơi này.”

“Tại sao phải tìm phòng, ” Lăng Huyền Thư nắm chặt tay y hỏi, “Ta không thể đến ngủ phòng ngươi sao?”

Yến Thanh Tiêu hất tay của hắn ra, còn không quên nhìn trái nhìn phải xem có người chú ý tới động tác của hắn hay không, “Không được, đây là nhà của ta, ngươi phải nghe ta.” Đùa à, vừa về tới Phi Vũ lâu đã để các đệ tử biết mình cho hắn ôm hôn gặm tới gặm lui, thân là lâu chủ uy nghiêm ở đâu hả?

Lăng Huyền Thư nhỏ giọng nói: “Ở Ngự Kiếm sơn trang cũng không thấy ngươi nghe ta mà.”

“…” Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng mới nói, “Giờ ở đâu ngươi cũng phải nghe ta, không thì ngươi về đi, hơn nữa cũng đừng mong ta trở lại với ngươi!”

Lăng Huyền Thư tốt tính đáp ứng, tự nhắc nhở bản thân lần này phải để cho Yến Thanh Tiêu cao hứng rồi mới đưa y về, tuyệt đối không thể để cho y nhớ lại những cái không vừa ý khi ở Ngự Kiếm sơn trang, bằng không chẳng may y cứ không chịu theo hắn về thì chỉ sợ hắn sẽ không bù nổi vào cái bị mất.

“Lâu chủ!” Nghe đệ tử thông báo Yến Thanh Tiêu đã trở về, Phó Nam vội vội vàng vàng ra đón, đi tới gần thì nhìn thấy Lăng Huyền Thư, gật đầu một cái nói, “Tam Thiếu cũng tới, nhanh vào trong ngồi đi.”

Dư Diệu từ từ đi ra, “Đương gia làm chủ cuối cùng cũng trở về, có phải nên để cho Tiểu Nam nghỉ ngơi một thời gian?”

Yến Thanh Tiêu nghi hoặc hỏi: “Sao hả, gần đây trong lâu có rất nhiều chuyện hay sao?”

Phó Nam trách Dư Diệu lắm miệng, lườm hắn một cái mới nói với Yến Thanh Tiêu: “Cũng không hẳn là chuyện lớn gì, chính là lúc trước từng tiếp nhận một phần đệ tử Ẩm Huyết Giáo, những đệ tử này còn chưa thích ứng được với sinh hoạt ở Phi Vũ lâu chúng ta, muốn cho bọn họ ở trong lâu quản lí chức vụ của mình có hơi khó khăn; hơn nữa một số đệ tử trong lâu cũng chưa thể tiếp thu bọn họ, một ít mâu thuẫn xung đột xảy ra, nhưng đều là trò đùa trẻ con, không có xảy ra án mạng.”

“…” Yến Thanh Tiêu buồn cười nói, “Chưa xảy ra án mạng vậy thì ngươi cũng không cần phải cố ý nói với ta.”

Phó Nam nói: “Lâu chủ cùng Tam Thiếu đi đường chắc đã mệt mỏi, vậy cũng đừng quan tâm tới mấy việc này, mau vào nghỉ ngơi đi.”

Yến Thanh Tiêu lắc đầu một cái, “Ta muốn đi xem thử.”

Đợi đến khi bóng lưng hai người biến mất ở chỗ rẽ, Dư Diệu mới đi qua đụng bả vai Lăng Huyền Thư, “Ngươi bị lạnh nhạt kìa, huynh đệ, cần cố gắng hơn.”

Lăng Huyền Thư nhìn hắn, “Lẽ nào ngươi tốt hơn ta chỗ nào à?”

Sắc mặt Dư Diệu khẽ biến thành đơ.

Lăng Huyền Thư cười trên sự đau khổ của người khác, “Không lẽ vẫn chưa thể để Phó Nam gật đầu?”

Dư Diệu lườm một cái, đi rồi.

Lăng Huyền Thư đuổi theo kề vai sát cánh với hắn đi vào bên trong, “Nói nghe thử, ta sẽ nghĩ ra một kế hay cho ngươi, huynh đệ.”

Dư Diệu vốn không muốn để ý đến hắn, nghe hắn nói thế, lập tức thay đổi thái độ, khoác vai hắn, “Thật ra cũng không có gì để nói nhiều, dường như hắn biết rõ tâm ý của ta, nhưng ta nhát gan nói rõ với hắn, hắn cũng kệ luôn…”

Từ lúc về Yến Thanh Tiêu khá bận rộn, dù có bận vẫn chưa quên kiên trì giữ gìn uy nghiêm lâu chủ của mình, kiên quyết không cho phép Lăng Huyền Thư vào phòng y. Cuối cùng Lăng Huyền Thư đành phải lùi lại mà cầu việc khác, rốt cục đã khiến Yến Thanh Tiêu gật đầu đồng ý để hắn ngủ ở sát vách.

Khoảng cách không tính là xa, nhưng mỗi ngày Lăng Huyền Thư nhìn thấy y đã ít lại càng ít, Yến Thanh Tiêu ngày ngày dậy sớm ngủ muộn, cả ngày cũng không thấy bóng người.

Tiếp tục như vậy, là không được…

Lăng Huyền Thư nằm trên giường đến giờ tý, nghe thấy Yến Thanh Tiêu đi qua trước cửa phòng mình còn cố ý thả nhẹ bước chân, thở dài liên miên.

Bước chân bên ngoài dừng lại, sau đó tăng tốc, đi qua phòng hắn đến sát vách.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Lăng Huyền Thư dở khóc dở cười xoa xoa huyệt Thái Dương.

Ngày kế, Lăng Huyền Thư cố ý thức dậy cực sớm, nằm nhoài trên lan can tầng ba nhìn xuống phía dưới.

Trời còn chưa sáng, đệ tử thể dục buổi sáng cũng chưa đến đông đủ, đang túm năm tụm ba buôn chuyện.

Không lâu sau, Yến Thanh Tiêu từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hắn thì hơi bất ngờ: “Sao ngươi dậy sớm thế, cách giờ ăn sáng còn lâu, vào ngủ tiếp một lúc đi.”

Lăng Huyền Thư nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, cười cười gật đầu một cái, nửa chữ cũng không nói, đi trở về phòng.

Yến Thanh Tiêu: “…” Thần kinh của tên này có sợi nào hỏng à?

Một lần như vậy Yến Thanh Tiêu cũng không để ý tới, nhưng mà sau đó số lần càng ngày càng nhiều lên, thì Yến Thanh Tiêu muốn quên cũng khó. Đang muốn đêm nay về sớm hỏi xem gần đây Lăng Huyền Thư bị làm sao, thì nghe thấy Dư Diệu đang quấn quít lấy Phó Nam cùng trở về phòng ngủ nói: “Ta nghe Huyền Thư nói ngày mai phải về Ngự Kiếm sơn trang, Yến lâu chủ cũng về cùng hắn chứ?”

Yến Thanh Tiêu sửng sốt, tại sao chuyện thế này không phải là y biết trước? Yến Thanh Tiêu hỏi: “Hắn có việc?”

“Cũng không thấy hắn nói là có chuyện gì, ” Dư Diệu nói, “Mà nghe hắn nói ở đây thực sự không có chuyện gì để làm.”

Yến Thanh Tiêu hơi động trong lòng, đã hơi rõ vì sao mấy ngày liên tiếp Lăng Huyền Thư khác thường. Y qua loa dặn Phó Nam hai câu, bước nhanh tới phòng Lăng Huyền Thư.

Phó Nam nhìn Dư Diệu cười đầy gian trá, “Ngươi cười cái gì?”

Dư Diệu nghiêm nghị, “Ta cười lúc nào? Ngươi xem ngươi mệt đến hai mắt nhìn cũng không rõ, nhanh đi về nghỉ.”

Phó Nam: “…”

Lúc Yến Thanh Tiêu đẩy cửa vào, Lăng Huyền Thư đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài, nghe thấy tiếng vang cũng không quay đầu lại.

Bao y phục đã chuẩn bị tốt đặt sẵn lên bàn, vô cùng dễ thấy.

Yến Thanh Tiêu cau mày nói: “Ngươi thật sự phải về? Chuyện lớn như vậy tại sao không nói với ta?”

“Ta đây nào có chuyện gì lớn, so với những chuyện ngươi bận ở Phi Vũ lâu, chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng nhắc tới.” Lăng Huyền Thư vẫn chưa quay đầu lại.

Nghe ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa không vui, Yến Thanh Tiêu vốn định nói lại mấy câu, lại nghĩ tới mấy ngày qua mình chẳng quan tâm tới hắn, không khỏi chột dạ. Y tới gần Lăng Huyền Thư, không được tự nhiên hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Lăng Huyền Thư cuối cùng cũng quay đầu lại, “Nhìn chỗ ngươi vừa dừng lại nghỉ chân.”

Yến Thanh Tiêu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Lăng Huyền Thư thuận lợi đóng cửa sổ, đứng lên nói: “Hiếm thấy hôm nay ngươi hết bận sớm thế, mau về ngủ đi, trước đó còn mới bị bệnh, nên đừng để cho mình quá mệt mỏi.”

Yến Thanh Tiêu mím mím môi, “Ngươi… Có thể không về được không?”

Lăng Huyền Thư mỉm cười, “Ta ở hay không ở, cũng không khác gì nhau.”

Yến Thanh Tiêu trừng mắt nhìn hắn.

Lăng Huyền Thư vỗ vỗ cánh tay y, “Đi ngủ đi.”

Trong lòng Yến Thanh Tiêu đầy hoang mang.

Từ khi hai người xác lập quan hệ, Lăng Huyền Thư chưa từng như thế với y, được xem như trân bảo thương tiếc bảo vệ lâu như vậy, Yến Thanh Tiêu từ lâu đã sa vào tốt đẹp hắn dành cho mình, giờ tự dưng hắn lại như vậy, lòng không hoảng loạn mới lạ.

Y kéo ống tay áo Lăng Huyền Thư, cúi đầu nói: “Không cho phép ngươi đi.”

Lăng Huyền Thư nói: “Thanh Tiêu, cả ngày ta ở đây không có việc gì làm, chẳng bằng về nhà xem thử chuyện làm ăn tại tiệm gần đây thế nào, cũng đỡ để ta gây thêm phiền phức cho ngươi, rồi còn chọc cho ngươi phiền lòng…”

Yến Thanh Tiêu ôm lấy gáy hắn, hơi nhón chân lên, nhắm ngay môi hắn vụng về hôn lên.

Vẻ đắc ý ở trong mắt Lăng Huyền Thư chợt lóe lên. ( vô sỉ hạ lưu mặt dày công)

“Đêm nay ta ngủ ở chỗ ngươi, ” Hôn một lúc rồi cũng không thấy hắn thay đổi sắc mặt, Yến Thanh Tiêu giận dữ xấu hổ lui lại nửa bước, bắt đầu cởi áo cho hắn, “Ngày mai ta… Sẽ không bận như trước nữa, nên không cho phép ngươi đi.”

Lăng Huyền Thư cố nén suy nghĩ phải nhào tới **, giả vờ làm ra vẻ bất đắc dĩ, “Thanh Tiêu…”

“Ta nói rồi không cho!” Yến Thanh Tiêu ngoài mạnh trong yếu mà hét lên, ánh mắt căng thẳng.

Lăng Huyền Thư không nỡ đùa nữa, một tay ôm lấy eo y, một tay xoa mặt y, ôn nhu hôn môi y, “Ta biết rồi, không đi.”

Yến Thanh Tiêu thoáng yên lòng, nhắm mắt lại tùy ý hắn hôn.

Lăng Huyền Thư hành động càng quá trớn.

Ừm, hiệu quả rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.