Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 3: Vết nhơ của Lăng Huyền Sương



Màn đêm sắp xuống, một đội xe ngựa đứng ở trước một quán trọ lớn nhất trong thành.

Lăng Huyền Sương từ từ xoay người nhảy xuống xe, nhấc chân đi vào quán trọ đầu tiên, “Rốt cuộc đã có chỗ để ta duỗi chân ngủ.”

Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đi ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Đại thiếu gia ngài lúc ngủ ở trong xe ngựa, duỗi chân cũng rất rộng nha.

Lăng Huyền Sương ở trong đại sảnh quán trọ tìm chỗ ngồi xuống, vẫy tay với tiểu nhị nói: “Tiểu nhị, Gà xào chua ngọt, Tôm xào chua ngọt, Cá xào chua ngọt, Sườn xào chua ngọt, Cải trắng xào chua ngọt, Nấm xào chua ngọt, Cà xào chua ngọt, Đậu hũ xào chua ngọt, tất cả món trên mang lên cho ta.”

Lần đầu tiên nghe thấy có người gọi món ăn kiểu này, tiểu nhị ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn ghi nhớ. Thấy người theo hắn tiến vào càng nhiều, tiểu nhị lại hỏi: “Khách quan còn muốn gọi gì không?”

“Ta ăn mấy món này là được rồi, món khác thì ngươi đi hỏi bọn họ.” Lăng Huyền Sương chỉ tay vào Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Dạ ngồi ở cách bàn.

Tiểu nhị nói thầm không phải cùng bọn sao, nhưng vẫn chạy tới, “Khách quan ăn  gì?”

Lăng Huyền Thư hỏi ý kiến của hai người trước mặt, thấy bọn họ đều gật gật đầu với mình mới nói cho tiểu nhị: “Gà quay nướng, Tôm xào bóc nõn, Cá hấp quế, Sườn kho, cùng mấy món rau xanh sở trường của quán ngươi.”

Món này rõ ràng bình thường hơn nhiều, tiểu nhị nghe mà vui vẻ, Lăng Huyền Thư lại bảo hắn đi hỏi thử xem mấy đệ tử muốn ăn cái gì.

Lăng Huyền Kỳ đúng lúc này mới lắc lư tiến vào quán trọ, thấy đối diện Lăng Huyền Sương chưa có ai ngồi, liền đi tới ngồi xuống, ánh mắt liếc về phía Lăng Huyền Thư, ho khan hai tiếng nói: “Lúc xuống ngựa không cẩn thận đụng vào bánh xe của chiếc xe chứa lễ vật, thật không ngờ nó lại không được chắc chắn cho lắm.”

Lăng Huyền Thư nhíu mày, “Ta thấy là do  đệ quá rắn chắc.”

Lăng Huyền Dạ cười, “Tốt xấu gì đệ cũng phải để nó chống đỡ được đến Túy Tiên sơn, không thì lễ vật đó đệ phải tự mình chuyển tới.”

“Đệ đã gọi người đến sửa.” Lăng Huyền Kỳ nói thầm một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác, “Gọi món gì rồi, đệ sắp chết đói.”

Lăng Huyền Thư nhấp ngụm trà, nhàn nhã nói: “Nếu muốn ăn cái gì, thì tự dùng tiền của mình.”

“…” Lăng Huyền Kỳ cảm giác mình sẽ phải đói bụng một đường.

Lăng Huyền Sương cười với cậu, “Không sao, ta gọi rất nhiều, mà ăn cũng không hết, ta mời đệ.”

“Đại ca sao lại nói thế, ” Lăng Huyền Kỳ nịnh hót cười, “Nghe vào khách khí quá.”

“Há, ” Lăng Huyền Sương biết nghe lời phải, “Vậy đệ mời ta.”

“…” Lăng Huyền Kỳ tiếp tục nịnh nọt, “Lần sau, lần sau…”

Khi món ăn đều được mang hết lên bàn, Lăng Huyền Kỳ mới rõ ràng tại sao ba huynh trưởng khác đều ngồi đến xa như vậy, một bàn lớn vị chua vị ngọt không ngừng kích thích cậu, rốt cuộc làm cậu nhớ lại khẩu vị đặc biệt của đại ca. Lăng Huyền Kỳ khẽ mỉm cười với Lăng Huyền Sương, bình tĩnh đứng dậy đi tới một cái bàn khác.

Lăng Huyền Thư nhìn cậu, ý tứ phân rõ giới hạn rất rõ ràng.

“Tiểu Tình, ” Lăng Huyền Kỳ hô gọi Lăng Tiểu Tình, “Có tiền không?”

Lăng Tiểu Tình vẻ mặt đau khổ gấp rút chạy tới, “Có.”

Lăng Huyền Kỳ gật đầu, “Được rồi, đi ăn cơm đi.”

Lăng Tiểu Tình: “…” Cắt xén tiền lương hạ nhân chứ gì, đúng là quá phận quá đáng.

Lăng Tiểu Tình đang muốn về bàn ăn cơm lại nghe thấy giọng Lăng Huyền Kỳ đàng hoàng trịnh trọng nói: “Nếu muốn tiết kiệm chút tiền, đồ ăn bên kia của đại ca ăn cũng được, ngươi qua đó cọ cơm đi.”

Lăng Tiểu Tình: “…”

Đoàn người thong thả ngủ ngon giấc, ngày kế sau khi dùng qua đồ ăn sáng, liền muốn xuất phát đi tiếp.

Nhưng mọi người vẫn đang ở trong đại sảnh chờ đợi, bắt đầu do dự có nên gọi bữa trưa hay không, mà vẫn chưa thể nào ra cửa, nguyên nhân chính là —— Lăng Huyền Sương còn chưa thức dậy.

“Đi gọi không?” Lăng Huyền Kỳ hỏi.

“Đại ca cũng sắp ba mươi, lại không chịu tập võ, thân thể không bằng được với chúng ta, huynh ấy muốn ngủ thì cứ để cho huynh ấy ngủ.” Lăng Huyền Dạ đáp.

“Nhưng cứ lấy tốc độ này mà chạy, chờ chúng ta đến Túy Tiên sơn có phải trực tiếp tham gia lễ đầy tuổi của cháu trai Lưu Chưởng Môn luôn không?” Lăng Huyền Kỳ tiếp tục hỏi.

“Không, tốc độ này không nên gọi bằng chạy.” Lăng Huyền Dạ tiếp tục đáp.

“Chỉ cần có giường ấm gối êm đại ca sẽ đặc biệt ngủ đến hăng say, ” Lăng Huyền Thư nói, “Ta cảm thấy, con đường phía sau không phải nghỉ trọ thì đi sẽ rất nhanh.”

Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ trăm miệng một lời nói: “Hơn nữa còn đỡ tốn tiền!”

Lăng Huyền Thư mới cho bọn ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, thì nghe Lăng Huyền Uyên nói: “Dậy rồi.”

Lăng Huyền Sương lười nhác duỗi eo từ trên lầu đi xuống, “Rất đói a, tiểu nhị cho ta một bàn chua ngọt…” Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy bốn vị đệ đệ đều xoay người đi ra ngoài, chúng đệ tử cũng nối đuôi nhau mà ra, mà ngay cả Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ cũng cầm hành lý của hắn đi ra từ phía sau ra thẳng ngoài cửa.

“…” Lăng Huyền Sương bước nhanh đuổi theo ra ngoài, “Huynh đệ chẳng đáng yêu tẹo nào mà...”

Lăng Huyền Thư xoay người lên ngựa, “Nếu không có huynh thì chúng ta đã sớm chạy đi.”

Lăng Huyền Sương phiền muộn tiến vào trong xe ngựa gặm bánh bao, gặm hai cái xong thì ngẩng đầu nhìn Lăng Tiểu Vụ đối diện, “Tiểu Vụ, ngươi hãy xuống xe bảo tiểu nhị làm mấy món chua ngọt, tốt xấu gì cũng phải cho ta ăn bánh bao chua ngọt.”

Lăng Tiểu Vụ nhắm mắt lại không thèm đếm xỉa đến hắn.

Lăng Huyền Sương ai thán, “Chủ tớ chẳng đáng yêu tẹo nào a…”

Lăng Huyền Thư nói tới nói lui, đến cùng vẫn chưa từng để cho Lăng Huyền Sương bị khổ gì hết, mọi người vẫn đợi từng ngày gần buổi trưa chờ hắn thức dậy, mới tiếp tục chạy tiếp. Cũng may Túy Tiên sơn cũng không quá xa, cho dù trì hoãn giữa đường, thì đoàn người ở bảy ngày sau đã nhìn thấy bóng dáng Túy Tiên sơn.

Vốn tưởng rằng trước lúc trời tối sẽ kịp lên núi, ai ngờ còn chưa đi tới chân núi Túy Tiên thì đã lạc lối ở trong rừng cây trước núi, cây cối trong rừng cành lá rậm rạp che khuất bóng trăng, nên rất khó phân biệt phương hướng.

“Cưỡi ngựa trong núi có ý nghĩa gì, cuối cùng hôm nay xem như ta đã biết rõ.” Lăng Huyền Kỳ vẻ mặt đau khổ, vì vội vàng lên núi, cho nên đoàn người chưa từng dừng lại dùng qua bữa tối, làm cậu đói bụng đến khó chịu.

Lăng Huyền Uyên dặn dò đệ tử dắt ngựa đi qua một bên, “Đêm nay sẽ qua đêm ở chỗ này.” Nơi này có một chỗ đất trống, tuy không quá rộng rãi, nhưng cũng tạm đủ cho mọi người nghỉ ngơi.

“Cái gì?” Lăng Huyền Sương nghe vậy từ trong xe ngựa nhảy xuống, “Ngươi để ta ngủ dã ngoại?”

Lăng Huyền Uyên nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ bảo đệ tử đi tìm chút gì đó để ăn no bụng. Bọn họ đi một đường đều ở quán trọ hay tửu lâu dùng bữa, cũng không mang theo đồ ăn, nên không thể làm gì khác hơn là tìm nguyên liệu ở ngay tại chỗ.

Lửa đã cháy lên, Lăng Huyền Sương nhờ vào ánh lửa nhìn quanh bốn phía đen tối vô biên vô hạn, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, xem ra ngoại trừ ngủ lại một đêm ở bên ngoài ra, xác thực không còn biện pháp gì tốt hơn. Hắn bất mãn mà rên nhẹ một tiếng, “Nếu như da thịt không tì vết của ta bị con sâu nhỏ nào đó cắn bị thương, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.” Nói xong thì xoay người trở vào trong xe ngựa.

Lăng Huyền Dạ nhìn về phía Lăng Huyền Thư, “Nguyện vọng huynh không muốn ngủ trọ, xem ra đã được thực hiện.”

Đột nhiên đầu của Lăng Huyền Sương thò ra từ cửa sổ xe ngựa, gắt gao trừng mắt Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư vô tội, “Đệ bảo đảm cục diện này tuyệt đối không phải do đệ tạo ra.” Trên thực tế rất khó nói không phải do chính ngươi ngủ nướng mà tạo thành hay sao, Lăng Huyền Thư chỉ nghĩ như vậy, nhưng vẫn tốt bụng mà không nói ra.

Đệ tử săn được không ít món ăn dân dã trở về, mùi thơm từ thịt nướng tung bay ở xung quanh, Lăng Huyền Sương sớm đã ăn sạch đồ vặt, cuối cùng thua ở trước cơn đói bụng, lại xuống xe ngựa, làm mặt trấn định tiến đến gần.

Lăng Huyền Thư đưa qua một cái chân thỏ, “Đệ còn tưởng huynh đang giận dỗi, không dám gọi huynh.”

Lăng Huyền Sương tiếp nhận, liếc hắn một cái, “Có đúng là đệ muốn tiết kiệm không hả?”

Lăng Huyền Thư đáng tiếc nói: “Dù có tiết kiệm được thì cũng không bán được.”

Lăng Huyền Sương: “…” Cho nên đây là có ý nếu mà bán được thì thà rằng cầm bán còn hơn là đưa cho mình ăn chứ gì?

Gió đêm thổi mặc dù có hơi lạnh, nhưng có lửa sưởi ở trước mặt ngược lại cũng không quá lạnh, Lăng Huyền Sương liền cảm thấy ngủ nơi dã ngoại ngoài trời cũng không khó chịu như trong tưởng tượng. Lăng Huyền Sương sau khi ăn no vô cùng thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, sau đó hơi ngửa mặt về đằng sau, tay chống xuống mặt đất.

Da lông động vật đặc biệt xúc cảm giống như điện giật từ đầu ngón tay truyền đến, Lăng Huyền Sương kinh hô một tiếng, giật mạnh tay về.

Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Dạ ở hai bên trái phải hắn bị làm cho sợ hết hồn, cùng kêu lên hỏi: “Sao vậy?”

Môi Lăng Huyền Sương khẽ run, cũng không dám quay đầu lại, con ngươi liếc liếc về phía sau.

Lăng Huyền Thư nhìn sang, chỉ thấy phía sau có vài con thỏ rừng còn chưa bị giết chết, bị trói chân thả ở quanh đó, lập tức trầm mặt nói với đệ tử bên cạnh: “Đưa đi!”

Lăng Huyền Dạ cũng có hơi không vui, “Ai để ở chỗ này?”

Một đệ tử sợ hãi, “Đây là số còn lại, đại gia muốn lấy hay phóng sinh…”

“Được rồi được rồi đừng nói, ” Lăng Huyền Kỳ sáp đến, “Mau đưa đi nhanh.”

Đệ tử luôn mồm nói vâng, túm đám thỏ rừng chạy xa.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt Lăng Huyền Sương nguyên bản dễ nhìn giờ đã hoàn toàn trắng bệch. Lăng Huyền Thư xoa nhẹ lưng hắn, “Không sao rồi, đừng sợ.”

Lăng Huyền Sương gật đầu, nhưng thân thể vẫn căng thẳng vô cùng.

Lăng Huyền Uyên đi tới nửa đỡ nửa ôm đưa người vào trong xe ngựa, cảm nhận được bàn tay Lăng Huyền Sương đang gắt gao nắm chặt mình, an ủi: “Yên tâm, có chúng ta ở bên ngoài, sẽ không để cho huynh bị thương.”

Lăng Huyền Sương hơi do dự, cuối cùng thì thấy Lăng Tiểu Tuyết cùng Lăng Tiểu Vụ đều đến tiếp mình, lúc này mới thả Lăng Huyền Uyên ra, tiến thẳng vào trong xe ngựa ôm chăn che hết người mình.

Lăng Huyền Sương sợ hãi da lông động vật.

Trong hai mươi bảy năm sinh ra từ trước đến giờ hắn chỉ có một vết nhơ duy nhất, vết nhơ mất mặt đến mức tận cùng.

Ngày nào đó bò lên trên giường bé trai sau đó tiện tay nắm một cái, chẳng may túm phải đuôi một con mèo. Mèo con sau khi nổi giận đuổi theo hắn trả thù trắng trợn, cứ thấy hắn là muốn công kích, mãi đến tận bây giờ trên lưng Lăng Huyền Sương còn giữ lại ba vết cào dài do con mèo năm đó làm bị thương. Tuổi ấu thơ thì luôn nhớ mãi không quên những ký ức đau khổ đó, đến giờ mỗi khi hắn thấy da lông động vật, thì luôn nhớ về xúc cảm túm được đuôi mèo ngày đó, cùng với cảm giác sợ hãi bị mèo đuổi theo không nơi để trốn, cuối cùng cuộn tròn trên đất mặc nó ức hiếp.

Sau chuyện này Lăng Kha mới đầu còn rất vui mừng, bởi vì Lăng Huyền Sương đã không tiếp tục cởi trần truồng chạy khắp nơi, càng không chạy qua nhà bé trai hàng xóm; nhưng sau một thời gian ngắn, khi phát hiện Lăng Huyền Sương ác cảm đối với da lông động vật sâu vào xương thịt, Lăng Kha lại cảm thấy vạn phần đau lòng, hận không thể túm được con mèo đó rồi dùng cực hình làm cho Lăng Huyền Sương hả giận, tuy biết Lăng Huyền Sương ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Lăng Huyền Sương trốn vào xe ngựa xong trước sau đều không yên tâm nổi, luôn cảm thấy nếu hắn vẫn ở trong cánh rừng này, nói không chừng sẽ có động vật gì đó chạy vào trong xe ngựa. Lăn qua lộn lại, muốn ngủ lại không dám ngủ, đến cuối cùng vẫn không ngủ được.

Đại thiếu gia Lăng gia từ trước đến giờ tham ngủ thèm ngủ, rốt cuộc cũng có lúc mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.