Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 30: Là ai tưởng bở



Lấy Lưu Chưởng Môn dẫn đầu cùng mấy người khá lớn tuổi khác ho khan mấy tiếng, Liễu Nương là nữ tử đi đường duy nhất trong đám, mắc cỡ đến nỗi đỏ chót cả hai gò má.

Hách bang chủ hận không thể chui vào gầm bàn, “Lăng đại thiếu, chuyện này đừng nói nữa, chúng ta vẫn nên dùng bữa thì hơn.”

Lăng Huyền Sương vô tội nói: “Ta nói cái gì?”

“Dùng bữa, nếu không đồ ăn sẽ nguội.” Lăng Huyền Thư không hề rung động đưa cho Lăng Huyền Sương đĩa rau, hiển nhiên đã nghe quen chuyện hắn ăn nói linh tinh từ lâu.

Thiệu Dục Tân nhìn thẳng Lăng Huyền Sương, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Lăng Huyền Sương xoa mặt, “Nhìn cái gì?”

Thiệu Dục Tân quơ quơ chén rượu, “Đêm nay Thiết Mã Kim Qua sẽ có phòng riêng cho chúng nó.”

Lăng Huyền Sương hơi run, lập tức vui vẻ nói: “Đã hiểu!”

(Editor: Đồ dại trai, nhưng tui thích:3)

Bối Cẩn Du vốn định ăn vài muỗng cháo cho xong, chỉ tội mỗi lần thả cái thìa xuống, Lăng Huyền Uyên đều sẽ im lặng không lên tiếng mặt không hề cảm xúc nhìn sang y, không chờ y cầm lấy thìa múc tiếp, tuyệt không dời tầm mắt. Bối Cẩn Du dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn ở trong tầm mắt của hắn ăn sạch chén cháo.

Khi Lăng Huyền Uyên lại nhìn sang lần nữa, Bối Cẩn Du hất cằm chỉ chỉ bát cháo trống trơn, “Ta đã ăn xong.”

Lăng Huyền Uyên đứng lên, “Ta đưa ngươi về phòng.”

“Huyền Thư, ” Lăng Huyền Sương dùng chiếc đũa gõ lên bát, “Nếu đệ có một nửa săn sóc từ Huyền Uyên, phu phu bọn đệ chẳng phải sẽ hài hòa như lúc này.”

Lăng Huyền Thư còn chưa nói, Yến Thanh Tiêu giành nói ngay: “Không có liên quan gì với ta nha, ta mới không thèm cùng hắn hài hòa, đừng có lôi ta vào cuộc.”

Lăng Huyền Thư nói: “Huynh ấy không nói ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi còn có người khác?” Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói.

“Tại sao nó không thể có người khác?” Lăng Huyền Sương cười, “Em dâu, xem ra trong lòng ngươi chịu nó rồi a.”

Yến Thanh Tiêu lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình vừa nói cái gì, cúi đầu chọt cơm, “Ta không có, chỉ tùy ý hỏi thử.”

Lăng Huyền Sương cho Lăng Huyền Thư một ánh mắt khích lệ, “Có hi vọng, ngươi phải cố gắng hơn.”

Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Nhàm chán.”

Yến Thanh Tiêu hầu như muốn cắn đứt chiếc đũa, trong lòng mắng ‘đáng chết’ không biết bao nhiêu lần.

Lăng Huyền Uyên dìu Bối Cẩn Du ngồi vào giường, rồi lấy thêm gối mềm cho y tựa lưng xong mới nói, “Hôm nay có đỡ hơn hôm qua hay không?”

“Vẫn luôn như thế, không có gì phải gấp.” Bối Cẩn Du nói, “Mà ngươi kìa, vừa rồi chỉ lo nhìn ta, còn chưa ăn gì?”

Lăng Huyền Uyên ngồi xuống cạnh giường, “Ăn được nhiều hơn ngươi.”

Bối Cẩn Du cười khẽ, “Ta không phải trẻ con, đừng trông chừng ta kỹ như vậy.”

Lăng Huyền Uyên không để ý lời y nói, nói: “Đại phu Cửu Ngõa liên hoàn trại các ngươi không trị hết bệnh, cũng không có nghĩa đại phu khác ở ngoài cũng không trị hết, đại phu xuất chúng thiên hạ có rất nhiều, chắc chắn sẽ tìm được người có thể trị hết bệnh cho ngươi.”

“Được ngươi an ủi quả là bất ngờ” Bối Cẩn Du nói.

“Ta sẽ không an ủi ai, nên đó không phải là đang an ủi.” Lăng Huyền Uyên suy nghĩ một chút mới nói, “Đêm qua ta độ chân khí cho ngươi không phải hiệu quả đó sao? Cách này có lẽ thử được một lần.”

Bối Cẩn Du thở dài, “Cách nào mà ta chưa từng thử qua, có thể trước đó sẽ không xông phá cản trở kinh mạch huyệt đạo, tuy có thể áp chế ốm đau nhất thời, còn muốn trừ tận gốc thì chỉ là vọng tưởng.”

Lăng Huyền Uyên nói trắng ra: “Đó là do nội lực của ngươi nông cạn.”

Bối Cẩn Du: “…”

Lăng Huyền Uyên cởi giày khoanh chân ngồi xếp bằng đối diện với y, “Ta giúp ngươi vận công thử xem.”

“Ngươi nghĩ có thành công không?” Bối Cẩn Du cũng khoanh chân ngồi.

Lăng Huyền Uyên nói: “Ta nghĩ, do ngươi bị bệnh quá nặng quá lâu, nếu chỉ bằng vào sức lực của một mình ta sẽ hơi khó khăn. Ta sẽ thử xem có thể giúp ngươi giảm thiểu số lần cùng cường độ thương thế tái phát hay không, nếu như có thể, biết đâu mấy huynh đệ chúng ta hợp sức chữa thương đả thông kinh mạch cho ngươi.”

Bối Cẩn Du cười nói: “Nói cách khác nội lực của ngươi cũng không đủ thâm hậu~?”

Lăng Huyền Uyên vẫn không khách khí, “So với ngươi thì thừa sức.”

Bối Cẩn Du: “…”

Sau nửa canh giờ, Bối Cẩn Du tán đồng lời hắn giải thích rồi, nội lực của hắn thật sự cao hơn y không biết bao nhiêu lần.

“Sao rồi?” Lăng Huyền Uyên thu công.

Bối Cẩn Du thử vận khí ra tiểu chu thiên, “Đúng là thoải mái hơn nhiều. Thảo nào tiếng tăm Ngự Kiếm sơn trang ở trên giang hồ lừng lẫy như vậy, nội lực của ngươi quả là ghê gớm.”

“Là quá chênh lệch với võ công Cửu Ngõa liên hoàn trại các ngươi.”

“…” Bối Cẩn Du nói, “Không nói nữa được không? Chúng ta làm cướp mà sống, lại chẳng phải môn phái tranh cường háo thắng, luyện công phu cao như vậy để làm gì?”

Lăng Huyền Uyên thấy sắc mặt y so với lúc trước hồng hào hơn nhiều, mới xem như thoáng yên lòng, “Ta phát hiện chân khí trong người ngươi tán loạn đến lợi hại, máu chảy cũng không quá xuôi dòng, nhờ nội lực của ta dẫn đường tuy có thể tạm thời tụ vào một chỗ, chỉ khi nào gặp phải ngoại lực mới bị phân tán ra, nếu không thể triệt để thông mở kinh mạch cho ngươi, tình trạng này sẽ không cách nào tiêu trừ. Có cái cũng may chân khí của ta quả thật có chỗ dùng, trở về ta sẽ nói một tiếng với bọn Huyền Thư, chúng ta sẽ cùng giúp ngươi chữa thương.”

Bối Cẩn Du cực lực kìm chế vui sướng trong lóe mắt, “Ý ngươi là, ta có thể cứu được mạng?”

Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Chỉ mỗi thương trên người ngươi kéo quá lâu, nếu muốn khỏi hẳn cũng không phải một sớm một chiều, chờ chúng ta đến Thành Diễn Châu rồi tìm một chỗ yên tĩnh ở lại, để tránh trong lúc chữa thương cho ngươi bị người quấy rối xảy ra sai lầm đáng tiếc.”

“Tạm thời vẫn chưa cần lắm, ” Bối Cẩn Du hoãn hoãn kích động trong lòng, nhìn vẻ mặt Lăng Huyền Uyên tiêu hao chân khí mà có chút mệt mỏi, nói, “Chúng ta còn phải truy đuổi Hỏa Phong, các ngươi không thể vì một mình ta mà hao tổn quá nhiều chân khí, bỏ lỡ chuyện lớn sẽ không tốt.”

Lăng Huyền Uyên có chút khó khăn, “Nếu như có thể giải quyết xong chuyện này rồi chữa thương cho ngươi tất nhiên là tốt nhất, nhưng mà bệnh trong người ngươi không thích hợp chờ thêm, ta…”

“Ta đã đợi đến mấy năm, còn chờ không nổi một chút thời gian này hay sao?” Bối Cẩn Du nhìn cảnh sắc ngoài trời thông qua cửa sổ, “Ta đã rất biết ơn các ngươi, từ lúc bị thương ta đã không rời khỏi Cửu Ngõa liên hoàn trại một lần nào, thật ra ta đã rất sợ kiếp này sẽ không còn cơ hội ra ngoài nhìn ngắm. Không ngờ nguyện vọng này không chỉ thực hiện được, ngươi còn nói ta đây vẫn còn cơ hội cứu được, nhiều chuyện tốt cùng tìm đến cửa như vậy, ta còn đang tưởng mình đang nằm mơ.”

Lăng Huyền Uyên vừa xỏ giầy vừa nói: “Ta không hiểu y lý, chỉ dựa vào đạo lý võ học mà suy đoán, hơn nữa ta thấy thế nào cũng thấy vết thương đó của ngươi chưa đủ để trí mạng. Có thể kéo dài tới ngày hôm nay, chỉ có thể trách chính ngươi, võ công đã thấp như vậy, còn một lòng tin tưởng mấy tên đại phu sứt sẹo trong trại, làm bản thân luôn nghĩ mình sống không được bao lâu.”

Bối Cẩn Du: “…” Chẳng lẽ không thể nói gì hay hơn để ta cao hứng hơn một tí được sao?

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lúc chậm lúc nhanh lúc cố ý thả nhẹ, Thiệu Dục Tân cười cười, đứng dậy đi mở cửa.

Lăng Huyền Sương vừa muốn gõ cửa thì thấy cửa mở, vui vẻ nói: “Có phải ngươi đã chờ không kịp muốn ta? Mau vào đi mau vào đi, đừng để cho người khác nghe được.”

Thiệu Dục Tân không có vạch trần, thấy hắn rón rén đóng cửa, hỏi: “Ngươi đang đề phòng ai?”

“Không có, ” Lăng Huyền Sương xoay người, ở trong phòng quay một vòng, xác định tuyết sư đúng là không ở đây, cả người thoải mái bò lên trên giường Thiệu Dục Tân, “Nửa đêm là lúc không người, chúng ta cô nam quả nam cùng ở trong một phòng, bị người ta biết chung quy sẽ không hay đâu.”

Thiệu Dục Tân bất ngờ nói: “Ngươi cũng sợ bị người khác biết?”

Lăng Huyền Sương cho hắn một ánh mắt ngươi chẳng hiểu gì cả, “Chơi thế này mới kích thích.”

Thiệu Dục Tân: “…”

Lăng Huyền Sương vẫy tay với hắn, “Đừng đứng, ngồi đi.”

Thiệu Dục Tân từ đi tới, “Chúng ta cô nam quả nam cùng ở trong một căn phòng là điều bình thường, không có gì mà phải che giấu.”

Lăng Huyền Sương há miệng, co quắp ngồi ở trên giường, “Vừa nãy ăn cơm ngươi có ám chỉ ta đến phòng ngươi, chẳng lẽ là muốn cùng ta bình thường á hả?”

Thiệu Dục Tân đi tới bên giường, hơi khom người đối mặt với hắn, “Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”

Độ cong khóe miệng Lăng Huyền Sương càng lúc càng lớn, lao về phía trước, cùng Thiệu Dục Tân chóp mũi chạm chóp mũi, “Ngươi cũng biết rõ, tại sao còn hỏi?”

“Hỏi nhiều một câu ắt sẽ không sai, ” Thiệu Dục Tân nói, “Nếu không chẳng may ta đây phát hiện là mình tưởng bở, chẳng phải sẽ rất mất mặt?”

Lông mày Lăng Huyền Sương nhẹ nhàng nhíu nhíu, cặp mắt to sáng mỹ lệ Câu Hồn Đoạt Phách. Hắn khẽ cười, tốc độ nhanh chóng hôn môi Thiệu Dục Tân, lại nhanh chóng lùi sát vào trong giường.

Trong lòng Thiệu Dục Tân dù sao cũng hơi kinh ngạc, hắn đứng thẳng người, hơi híp mắt nhìn Lăng Huyền Sương.

Lăng Huyền Sương sờ sờ môi, “Lần này ngươi biết rồi chứ?”

Thiệu Dục Tân mím môi, ngồi xuống cạnh giường, “Ngươi muốn ta chơi với ngươi, là thật lòng?”

“Ta muốn tìm một nam nhân đồng ý theo ta sống hết cuộc đời, ” Lăng Huyền Sương ôm lấy gối mềm rồi chống cằm lên, “Ngươi có nguyện ý làm người đó không?”

Thiệu Dục Tân lại nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Sao hả, ” Lăng Huyền Sương đưa chân qua đá đá hắn, “Cười là có nguyện ý hay không?”

Thiệu Dục Tân lùi về sau tựa người vào đầu giường, hai chân thon dài bắt chéo đặt ở trên giường, “Ngươi đúng là khác một trời một vực với Lăng đại thiếu trong đồn đại.”

Lăng Huyền Sương ôm gối mềm vểnh mông nằm ngoài giường, “Không phải là ngươi rất ít đi lại ở trong chốn giang hồ hay sao, làm sao mà biết mấy lời đồn đại về ta?”

“Ít, nhưng cũng không phải là không có, ” Thiệu Dục Tân đưa tay gối ra sau đầu, “Trên giang hồ người người đều nói về Ngự Kiếm sơn trang, ta muốn không biết cũng khó.”

Lăng Huyền Sương hơi đưa đầu kề vào lồng ngực Thiệu Dục Tân, “Vậy bọn họ nói ta gì hả?”

Thiệu Dục Tân nói: “Nói tháng ngày ngươi trải qua ở Ngự Kiếm sơn trang rất không vừa ý.”

“Ta chỉ không muốn đi vào con đường học võ đau khổ mà thôi, thân là trưởng tử kế thừa gia nghiệp chính là trải qua không vừa ý? Ánh mắt của những người này thật là thiển cận.” Lăng Huyền Sương dùng cánh tay huých eo Thiệu Dục Tân, “Vậy còn ngươi, ngươi nghĩ thế nào hả?”

Thiệu Dục Tân nhìn khuôn mặt sáng rực rỡ gần trong gang tấc, nói: “Ta cảm thấy, nếu ngay cả ngươi sống còn không vừa ý, vậy thì trên dưới Ngự Kiếm sơn trang đại khái chưa từng có người như ý.”

“Không sai!” Lăng Huyền Sương rốt cục đem cằm chống vào trước ngực Thiệu Dục Tân, “Giờ ngươi đã biết suy nghĩ của ta, biết là ngươi không phải đang tưởng bở, vậy chúng ta sẽ…”

Thiệu Dục Tân ngắt lời hắn, “Ta còn chưa xác định.”

“Sao mà chưa xác định, không phải ta đã nói cho ngươi ta…” Lăng Huyền Sương dừng một chút, nói, “Rốt cuộc ngươi bảo ta tới làm gì?”

Thiệu Dục Tân nói: “Hỏi thử xem ngươi có nguyện ý cùng Thiết Mã Kim Qua làm bằng hữu hay không, cùng nhau chơi đùa với chúng nó.”

Lăng Huyền Sương: “…”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.