Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 32: Hãy theo ta



Mới ăn được nửa bữa, thì có người trong Ngự Kiếm sơn trang tìm đến, nói tìm kiếm trong ngoài Thành Diễn Châu cả một đêm, hầu như lục tung mọi ngóc ngách cả Thành Diễn Châu, cũng không tìm được một nửa dấu vết của Hỏa Phong.

“Hay hắn không cập bến ở đây, chúng ta tìm sai chỗ?” Lăng Huyền Kỳ nói.

Lăng Huyền Uyên nói với người báo tin: “Thông báo cho mấy thành lân cận cũng tìm kiếm, nếu có tin tức, lập tức quay về báo.”

Người nọ lĩnh mệnh rời đi.

Lưu Chưởng Môn vội la lên: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”

“Tạm chờ mấy ngày đi, ” Hách bang chủ nói, “Chờ người Ngự Kiếm sơn trang có manh mối rồi tìm tiếp.”

Lưu Chưởng Môn không đói bụng nên chẳng muốn ăn, vỗ đũa xuống bàn, “Để ta chờ, làm sao ta chờ được!”

Tào Nghĩa khuyên nhủ: “Cũng không nên giống ruồi mất đầu bay loạn khắp nơi.”

“Vậy sao chúng ta không đến thẳng Ẩm Huyết Giáo chờ hắn?” Vạn Trung đề nghị.

Liễu Nương cũng để đũa xuống, lấy khăn ra lau miệng, “Rất rõ ràng, Hỏa Phong cũng chẳng ở trong giáo, chúng ta đến đó làm gì?”

“Chúng ta…” Vạn Trung nói, “Ôm cây đợi thỏ!”

Liễu Nương khẽ chớp đôi mi thanh thú, “Nếu mà nửa năm hay nhiều năm hắn không trở về thì sao?”

“Cái này… này…” Vạn Trung cười khan nói, “Nghe lời nàng, nàng nói phải thế nào?”

Liễu Nương đứng dậy đi lên lầu, “Không phải Ngự Kiếm sơn trang đang đi dò xét đó sao, chờ có tin tức rồi nói sau.”

“Chúng ta không để ý tới mấy cái này, ” Lăng Huyền Sương chống cằm xuống hai tay nhìn Thiệu Dục Tân, “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì ta với ngươi đi đổi y phục vừa hơn.”

Thiệu Dục Tân nói: “Không phải phiền phức đến vậy.”

“Nhưng ta thì không thoải mái, ” Lăng Huyền Sương năn nỉ, “Đi mà đi mà, xem như theo ta một lát.”

Thiệu Dục Tân mỉm cười, “Được.”

Lăng Huyền Kỳ còn đang gặm bánh bao, “Các huynh có biết chỗ không? Đệ dẫn bọn huynh đi, đệ không yêu cầu cao gì, mời đệ ăn một bữa ngon miệng là được rồi.”

Lăng Huyền Sương phát ra tia sáng lạnh, “Đệ nói cái gì, ta không nghe rõ.”

“…” Lăng Huyền Kỳ cảm thấy mình trong mắt đại ca lúc này dư thừa sâu sắc cỡ nào, “Đệ nói ăn xong sẽ quay về phòng luyện công.”

Lăng Huyền Sương hung ác nói: “Vậy đệ ăn xong chưa?”

“… Xong rồi.” Lăng Huyền Kỳ lấy một chiếc bánh bao trên bàn, chuẩn bị rút lui.

“Chờ đã.” Lăng Huyền Sương gọi cậu lại.

Lăng Huyền Kỳ vui vẻ quay đầu lại, “Đã đổi ý cho đệ theo hả?”

Lăng Huyền Sương lắc đầu, “Nói cho ta chỗ bán y phục, ta bảo Huyền Thư trong vòng một tháng không đòi nợ đệ.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Dùng qua đồ ăn sáng, người trở về phòng, người ra ngoài, chỉ còn dư lại Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu ngồi ở tại chỗ.

Cứ nhìn thấy hai huynh đệ kẻ hát người sướng, thì Lăng Huyền Thư trở nên đau đầu, “Ngươi có muốn…”

“Úi chà, ” Lăng Huyền Dạ vui vẻ đi vào, thấy bánh bao trên bàn bọn họ còn chưa bị động tới, thuận tay cầm lên ăn, “Tam ca tốt như vậy, chỉ có huynh chờ đệ.”

Yến Thanh Tiêu đột nhiên đứng lên, một cước đá lăn cái ghế, xoay người ra cửa.

“…” Lăng Huyền Dạ nhìn bánh bao trong tay, “Bánh này… Đệ không được ăn à?”

Lăng Huyền Thư thở dài, đẩy đĩa bánh đến trước mặt y, “Ăn đi, cho đệ hết.”

“Thật… Thật không?” Sao cảm thấy mình sắp bị hạ độc?

Lăng Huyền Thư cũng đi ra ngoài, “Thật sự, đừng lãng phí, ăn hết đi.”

Lăng Huyền Dạ: “…” Bỗng dưng hết muốn ăn.

“Yến lâu chủ, ” Lăng Huyền Thư đuổi theo Yến Thanh Tiêu, “Ta thay đại ca cùng Huyền Kỳ xin lỗi ngươi, bọn họ có hơi trẻ con, trở về ta sẽ bảo bọn họ không được nói lung tung nữa, ngươi đừng có lo lắng.”

Yến Thanh Tiêu không lên tiếng, chỉ bước đi nhanh hơn.

Lăng Huyền Thư tiếp tục nói: “Ngươi đại nhân đại lượng, lần này đừng tính toán với bọn họ, ta bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”

Yến Thanh Tiêu rốt cục mở miệng, chỉ ngắn gọn lạnh lẽo, “Cút.”

“Yến lâu chủ, ngươi…”

“Ta nói ngươi cút, ngươi có nghe thấy hay không!” Yến Thanh Tiêu dừng chân, lên cơn giận dữ hét vào mặt Lăng Huyền Thư.

Người qua đường giáp ất bính quăng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.

Lăng Huyền Thư nhìn sơ qua xung quanh, thấy cách mấy bước phía trước có một hẻm nhỏ, kéo cánh tay Yến Thanh Tiêu đi qua.

“Ngươi thả ta ra!” Yến Thanh Tiêu giãy dụa hai lần, nhưng không thoát ra được.

Mãi đến khi tiến vào hẻm nhỏ, Lăng Huyền Thư mới thả tay ra, “Chúng ta nói chuyện.”

“Ta với ngươi chẳng có chuyện gì đáng nói, ” Yến Thanh Tiêu lại muốn đi, “Tâm trạng ta không tốt, ngươi đừng theo ta nữa.”

Lăng Huyền Thư chống một tay trên tường ngăn đường không cho hắn đi, rồi hơi áp sát nhẹ giọng nói: “Ta đã nói xin lỗi thay bọn họ rồi, cũng nói về sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, nếu ngươi còn bất mãn điều gì, nói ra, chúng ta cùng giải quyết.”

“Ngươi xin lỗi thay cho bọn họ?” Yến Thanh Tiêu bị hắn ép tựa người vào tường, hất cằm nhìn chằm chằm Lăng Huyền Thư, “Sao ngươi phải xin lỗi thay cho bọn họ, chuyện này từ đầu tới cuối nên xin lỗi không phải là ngươi hay sao?”

Lăng Huyền Thư nhịn xuống kích động muốn tranh luận với y, nói: “Được, ngươi nói xem ta làm sao mà phải xin lỗi, ta sẽ xin lỗi ngươi.”

Yến Thanh Tiêu tức tới buồn cười, “Nói vậy ngươi không hề hay biết mình sai ở đâu phải không? Vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngươi phải đem chuyện đó nói cho các huynh đệ của ngươi biết hả?”

“Đó là…” Vẻ mặt Lăng Huyền Thư trở nên lúng túng, “Sau chuyện đó ta trở về Ngự Kiếm sơn trang, có một đêm trong lòng phiền không thôi, uống hơi nhiều một chút, trong lúc say rượu mới nhớ có người đang hỏi ta…”

Yến Thanh Tiêu cắn răng, “Vậy ngươi nói những gì rồi?”

Lăng Huyền Thư không còn sức lực, thả lỏng tay xuống, lùi hai bước, “Ta cũng không biết mình nói bao nhiêu, chỉ là sau đó nghe bọn họ nói lại, hẳn là…”

“Là cái gì?” Yến Thanh Tiêu áp sát.

Lăng Huyền Thư tựa lưng vào tường đối diện, “Hẳn là biết tất cả.”

“Ngươi!” Yến Thanh Tiêu nện một quyền ở trên tường.

Lăng Huyền Thư cả kinh, nghiêng đầu qua xem, “Ngươi bị thương còn chưa khỏi, ngươi…”

“Câm miệng!” Yến Thanh Tiêu túm lấy cổ áo của hắn, “Lăng Huyền Thư, ngươi đáng chết, ngươi rất đáng chết. Chuyện xấu lớn nhất cả đời ta, ngươi lại đi rêu rao khắp nơi với người khác, huynh đệ các ngươi hôm nay nói lời hay gì người khác đều nghe hết được, ngươi có ý để ta không còn chỗ đặt chân trên giang hồ phải không!”

Lăng Huyền Thư nhắm mắt, nói: “Có cách để chuyện này triệt để tiêu tan, chỉ sợ ngươi không cần.”

Yến Thanh Tiêu thoáng lỏng tay ra, “Cách gì?”

Lăng Huyền Thư giật giật môi, đáy mắt lộ ra mấy phần ôn nhu, “Hãy theo ta.”

Yến Thanh Tiêu ngẩn ra, dùng sức đẩy Lăng Huyền Thư một cái, “Ban đầu ta đã nói không cần phụ trách gì đó với ta, ta không phải nữ nhân, không cần ngươi phải làm thế!” Nói xong hết lời, không thèm quay đầu bỏ đi.

Sống lưng bị va mạnh vào vách tường có hơi đau, Lăng Huyền Thư nhìn Yến Thanh Tiêu đang ra đường cái, cười khổ.

Biết rõ ngươi căm ghét ta, cũng từng đưa ra quyết tâm không tiếp cận ngươi rất nhiều lần, mà nguyên nhân ta không thể làm được, nào có liên quan gì tới hai chữ “Phụ trách”?

Năm ngày liên tục, người Ngự Kiếm sơn trang đều không tìm ra bất cứ tin tức gì về Hỏa Phong.

Lưu Chưởng Môn càng ngày càng đứng ngồi không yên, từng nói mấy lần muốn lên đường chạy tới Ẩm Huyết Giáo ( tìm chết), người khác đã chẳng còn sức nhảy ra ngăn cản, mà vẫn chưa thấy lão động thân.

Tình hình này Lăng Huyền Uyên như đã đoán được từ trước, trong lúc ăn sáng ngày thứ sáu, Lăng Huyền Uyên nói với đám em Lăng Huyền Thư: “Ăn xong đến phòng Cẩn Du.”

“Phải chữa bệnh cho Nhị tẩu?” Lăng Huyền Dạ nhìn Bối Cẩn Du, “Được rồi.”

“…” Bối Cẩn Du nói, “Là Nhị ca đệ gả cho ta.”

Lăng Huyền Uyên làm như không nghe, nhìn Lăng Huyền Thư không biết đang suy nghĩ gì đến nỗi xuất thần, “Huyền Thư?”

“Hả?” Lăng Huyền Thư hoàn hồn, “Chuyện gì?”

“Ta nói chuyện…”

“Nhị thiếu gia Tam Thiếu gia!” Bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, đến trước mặt hai người ôm quyền, “Có tin tức!”

Không chờ hai người mở miệng hỏi là tin tức gì, Lưu Chưởng Môn đã tiến tới, “Tin tức gì, có phải đã biết Hỏa Phong ở chỗ nào?”

Người nọ thở hổn hển hai cái, nói: “Hôm nay trời vừa sáng bất chợ nhận được một tin nói rằng, trong chốn giang hồ có tới ba bốn chưởng môn môn phái bị giết, còn đều bị cắt đầu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”

Lăng Huyền Uyên nhíu mày lại, “Có biết người phương nào gây ra hay không?”

Người nọ nói: “Dựa theo đệ tử mấy môn phái này hình dung, là một nam tử dung sắc diễm lệ tóc tai bù xù.”

“Có phải là kẻ mặc áo khoác?” Lưu Chưởng Môn nắm lấy cánh tay của người nọ, “Trên áo khoác còn thêu đầy đầu lâu?”

“Không nghe nói kẻ đó mặc cái gì.” Người nọ lắc đầu.

Liễu Nương nói: “Áo khoác của hắn ở trong bụi gai bị mắc đến tả tơi, ném mất từ lâu mới phải.”

“Đúng thế, nhất định là thế, ” Tay Lưu Chưởng Môn càng dùng sức, “Là tặc nhân Hỏa Phong không sai vào đâu được!”

Lăng Huyền Thư thấy gương mặt đau khổ của người nọ, lại liếc nhìn cánh tay Lưu Chưởng Môn đang nắm chặt, thì vẫy vẫy tay với hắn.

Người nọ lập tức gỡ tay Lưu Chưởng Môn ra rồi tới gần Lăng Huyền Thư hơn một chút, “Tam Thiếu gia còn chuyện gì dặn dò?”

Lăng Huyền Thư nói: “Bị hại là những người nào?”

Người kia nói: “Có Hồ chưởng môn phái Thanh Giang, Vương bang chủ bang Tứ Hải, còn có Tôn trang chủ trang Hảo Hán.”

“Không thể nào, ” Thiệu Dục Tân gõ nhẹ tay vào mặt bàn, “Sao có khả năng là Hỏa Phong được?”

Lăng Huyền Sương nghi ngờ nói: “Tại sao không thể?”

Yến Thanh Tiêu nói: “Mấy môn phái này đều cách xa ở Tây Bắc, ngắn nhất cũng phải năm, sáu ngày, cho dù Hỏa Phong có cưỡi ngựa ngàn dặm chạy được tới nơi, thì sao có đủ thời gian giết luôn một lúc mấy chưởng môn? Huống chi tin tức muốn truyền từ Tây Bắc tới đây, phải mất không ít thời gian.”

“Không phải là hắn thì ai sẽ làm chuyện này?” Hách bang chủ nói, “Hình dung cũng giống với hắn.”

Liễu Nương ôm ôm bả vai mình, “Lẽ nào trên đời này thật sự có quỷ?”

“Cũng không hẳn, ” Bối Cẩn Du nói, “Đi vào thì thấy không phải đó sao?”

Lăng Huyền Uyên nhìn y, mới vừa muốn nói chuyện thì bị y ngăn lại.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay thôi.” Lưu Chưởng Môn đi ra sau viện, “Đi dẫn ngựa đây.”

Thiệu Dục Tân đi lên lầu, “Các ngươi đi trước, ta đưa Thiết Mã Kim Qua ra thành sau, chúng ta gặp lại ngoài thành.”

Mọi người trước sau ra ngoài, Lăng Huyền Dạ thấy Lăng Huyền Sương đứng ngốc cửa không đi, nói: “Mới thế đã nhớ nhung Thiệu nguyên chủ?”

“Không có, ” Lăng Huyền Sương sờ cằm, “Ta đang suy nghĩ một vấn đề rất kỹ lưỡng.”

“Vấn đề gì?”

Lăng Huyền Sương không vui, “Tại sao hạ nhân có việc báo cáo, đều bỏ qua Đại thiếu gia gọi Nhị thiếu gia Tam Thiếu gia nhỉ?”

“…” Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Rảnh rỗi đệ sẽ giúp huynh hỏi qua Nhị ca Tam ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.