Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 73: Cố nhân



Dòng máu ấm áp nhỏ xuống bả vai, trên mặt Yến Thanh Tiêu, làm hắn hơi hoảng hồn, hắn hơi quay đầu lại nhìn người phía sau, nói: “Sao ngươi tỉnh lại được?”

“Lực va vào cây mạnh đến vậy, sao ta không tỉnh được?” Lăng Huyền Thư miễn cưỡng cười trừ, “Có điều, ngươi có muốn xử lí tên này trước không, ta thấy đau tay.”

Yến Thanh Tiêu lúc này mới nhớ ra còn chuyện như vậy.

Nhưng không cần chờ tới hắn động tay, Lăng Huyền Thư bất ngờ tỉnh lại đủ cho Thiệu Dục Tân tranh thủ thời gian, hắn chạy tới đấu với Mặt đầu lâu.

Yến Thanh Tiêu dìu hắn dựa vào thân cây ngồi, mở bàn tay phải của hắn ra nhìn, lòng bàn tay máu thịt be bét. Trái tim như bị cấu, cảm thấy còn đau hơn vết thương trên người y, Yến Thanh Tiêu xé một góc áo trên người băng bó vết thương cho hắn, nói: “Tạm nhịn đến lúc quay về rồi xử lí cẩn thận gơn.”

Lăng Huyền Sương chạy tới từ từ, ngồi xổm ở bên cạnh hắn hỏi: “Huyền Thư, độc trong người đệ sao rồi, có nặng lắm không?”

“Độc tính mãnh liệt đã áp chế xuống vẫn còn chịu đựng, ” Lăng Huyền Thư nhắm hờ mắt, tinh thần hơi nản, “Hiện giờ cũng khá hơn rồi.”

Bối Cẩn Du nói: “Muốn uống nước không, ta đi tìm nước cho ngươi?”

Khóe miệng Lăng Huyền Thư hơi co rút, “Ta… Tạm thời không muốn uống nước.”

Sắc mặt Yến Thanh Tiêu cứng đờ, nói: “Ai kêu ngươi rảnh rỗi cướp nước người khác mà uống, đáng đời nhà ngươi tự đi chịu tội.”

Lăng Huyền Thư lại ra vẻ an tâm, “May là ta cướp được.”

Yến Thanh Tiêu mím mím môi, không nói gì nữa.

Lăng Huyền Thư liếc nhìn bốn phía, nói: “Nhị ca Huyền Dạ cùng Huyền Kỳ đâu?”

“Huyền Dạ đi tìm Huyền Kỳ, cũng không biết thế nào rồi, ” Lăng Huyền Sương nói, “Huyền Uyên vì để cho chúng ta trốn thoát được, đánh với một tên rất lợi hại, vẫn không biết thế nào rồi.”

Vẻ mặt Bối Cẩn Du đầy lo lắng.

“Xem ra tạm thời chỗ này sẽ không gặp nguy hiểm, các ngươi cứ chờ ở chỗ này trước, ” Thiệu Dục Tân giết Mặt đầu lâu xong quay lại, “Ta đi tiếp ứng đám Huyền Uyên.”

Lăng Huyền Sương đi qua ôm lấy hắn, “Ngươi có bị thương không?”

“Không có, ngươi thì sao?” Thiệu Dục Tân vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của hắn, tâm trạng buồn bực dần dần bình tĩnh lại.

Lăng Huyền Sương chôn mặt vào ngực hắn cọ cọ, “Ta cũng không có chuyện gì.”

“Thiết Mã Kim Qua đâu?” Thiệu Dục Tân nhìn xung quanh.

“Chúng nó, nó…” Thấy Thiệu Dục Tân lại muốn huýt sáo, Lăng Huyền Sương vội vã muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước.

Tiếng huýt gió được truyền đi, đợi sau một lúc, hai con tuyết sư mới chậm rãi đi tới. Thư sư khập khễnh, Hùng sư chạy sát bên nó, nhìn như muốn giúp nó tiết kiệm khí lực.

Lăng Huyền Sương theo bản năng lại muốn tránh ra phía sau Thiệu Dục Tân, dời được hai bước thì ngừng lại, nắm tay Thiệu Dục Tân nói: “Kim Qua bị thương, là vì cứu ta.”

Thiệu Dục Tân ngồi xổm người xuống, duỗi ra một bàn tay.

Thư sư nằm trên mặt đất, đem chân trước bị thương đưa qua.

Thiệu Dục Tân kiểm tra một chút, thả Lăng Huyền Sương ra, xé ra nửa đoạn tay áo.

“Ta… Để ta làm cho!” Lăng Huyền Sương do dự nói.

Thiệu Dục Tân cùng tuyết sư ngẩng đầu nhìn hắn.

“…” Lăng Huyền Sương đoạt miếng vải áo trên tay hắn, thoáng đến gần Thư sư, “Dù sao đây cũng là chuyện phải làm đã nói!”

Tuy trong lòng vẫn sợ, nhưng Lăng Huyền Sương biết vào lúc này không nên tốn nhiều thời gian, đành phải cố nén xuống ý định muốn đổi, đem miếng vải phủ lên vết thương của Thư sư.

Thư sư ăn đau muốn thu hồi móng vuốt về, đầu cũng rướn về phía trước thăm dò.

Lăng Huyền Sương lập tức cứng đơ cả người, tóc gáy từng cái muốn dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thiệu Dục Tân nắm chặt bàn tay run rẩy của Lăng Huyền Sương, giúp hắn hoàn thành động tác tiếp theo, đợi đến khi băng bó cẩn thận nhẹ nhàng xong, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi làm tốt lắm.”

Lăng Huyền Sương thở ra một hơi, “Thật sự… Cũng không quá khó như tưởng tượng.”

Thiệu Dục Tân xoa xoa đầu Thư sư, “Bé ngoan, làm rất tốt, tiếp tục thay ta bảo vệ bọn họ một lát, quay về sẽ để chúng mày ăn đủ đến khi hài lòng mới thôi.”

Thư sư thoải mái híp híp mắt, đầu gối lên Hùng sư, nhắm mắt dưỡng thần.

Lăng Huyền Sương đứng lên theo Thiệu Dục Tân, “Ngươi nhớ phải cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Thiệu Dục Tân gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”

Yến Thanh Tiêu nói: “Thiệu nguyên chủ, ta đi với ngươi, nhiều hơn một người nhiều hơn một lực.”

Thiệu Dục Tân xua tay, “Những người này đều nhờ vào ngươi chiếu cố, nếu ngươi cũng đi, lại có thêm người của Ẩm Huyết Giáo đến đây chỉ sợ sẽ nguy hiểm. Trận chiến này chúng ta đã đủ chật vật, không cầu giết được hết kẻ địch, chỉ cầu không bị thương vong quá nhiều người.”

“Đại ân Thiệu nguyên chủ, trên dưới Ngự Kiếm sơn trang ta vô cùng cảm kích.” Lăng Huyền Thư nói.

Thiệu Dục Tân cười nắn nắn mặt Lăng Huyền Sương, “Người một nhà cần gì phải nói như thành hai nhà?”

“Như vậy, vậy…” Yến Thanh Tiêu mới mở miệng, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến.

Thiệu Dục Tân ra hiệu cho Bối Cẩn Du cùng Lăng Huyền Sương đến chỗ Lăng Huyền Thư, còn hắn chặn lại ở trước người bọn họ.

Một lát sau, một tên nam tử từ lúc trước mấy người ẩn thân đi tới, trên tay còn ôm một người. Nam tử nhìn thấy mọi người nên đi thẳng qua luôn, nói: “Có phải người này đi cùng các ngươi? Còn sống này,  hay giờ mặc kệ?”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Người bị hắn ôm chính là Phó Nam.

Tuy không biết đây là người phương nào, nhưng nhìn hắn là một nhân tài khí độ bất phàm, ngược lại không giống ác đồ. Yến Thanh Tiêu đi qua đỡ Phó Nam, nói: “Chúng ta đi cùng nhau, đa tạ.”

Nam tử thấy Yến Thanh Tiêu hành động rất là cảnh giác, cười nói: “Ta muốn đến Tử Trúc Lâm tìm người, đi ngang qua chỗ này, các ngươi cùng người phương nào tranh đấu ta không quan tâm, cũng sẽ không nhúng tay, nên không phải khẩn trương.”

“Thật sự không quan tâm sao?” Lăng Huyền Thư chậm rãi nói.

Yến Thanh Tiêu ngẩn ra, này có ý gì?

Người nọ cũng có hơi khó hiểu, nghiêng người nhìn qua chỗ phát ra thanh âm, lập tức trợn to hai mắt, cả kinh nói: “Huyền Thư?”

Lăng Huyền Thư khẽ mỉm cười, “Đã lâu không gặp, A Diệu.”

Nam tử vòng qua người Yến Thanh Tiêu, bước nhanh hướng về chỗ Lăng Huyền Thư ngồi, “Ngươi sao vậy, sắc mặt khó nhìn như vậy?”

Yến Thanh Tiêu không dám thả lỏng, lập tức đẩy Phó Nam qua chỗ Lăng Huyền Sương, đi tới chặn lại đường người nọ, “Đứng lại, không được tới gần hắn!”

Nam tử đánh giá Yến Thanh Tiêu, lại nghiêng thân nhìn Lăng Huyền Thư bị hắn ngăn ở phía sau, “Hắn chính là… Vị kia ngươi từng nhắc qua?”

Lăng Huyền Thư gật đầu một cái, rồi nói với những người còn lại: “Hắn gọi là Dư Diệu, là Tiêu dao khách, là bạn tốt năm xưa của ta.”

“Các vị hảo, chờ ta xem vết thương của hắn xong, sẽ chào từng vị.” Dư Diệu nói xong, lần thứ hai vòng qua người Yến Thanh Tiêu.

Lăng Huyền Thư thế mà lắc lắc đầu, “Ta không phải bị thương, là bị trúng thuốc độc lợi hại, nhất thời nửa khắc cũng giải không được. A Diệu, có một chuyện cấp bách, chỉ cần ngươi giúp ta một tay.”

Dư Diệu nói: “Ngươi cứ nói đừng ngại.”

Lăng Huyền Thư nói: “Huynh trưởng ta cùng đệ đệ bị ác đồ Ẩm Huyết Giáo vây nhốt lại, Lạc Trần Nguyên Thiệu nguyên chủ đang muốn đi nghĩ cách cứu người, nếu chuyện của ngươi không gấp, có thể cùng hắn đi cứu huynh đệ ta được không?”

“Chuyện có vội cũng không gấp bằng chuyện của ngươi, ngươi ở chỗ này chờ đi, ta đây đi luôn.” Dư Diệu nói chuyện làm việc thẳng thắn dứt khoát như thế, xoay người lại nói, “Vị nào là Thiệu nguyên chủ, xin mời dẫn đường.”

Thiệu Dục Tân hơi gật đầu, nói: “Xin mời.”

Dư Diệu đi được hai bước lại quay đầu lại, nói với Lăng Huyền Thư: “Chờ ta cứu huynh đệ ngươi xong, ngươi hãy theo ta đến Tử Trúc Lâm gặp một người bạn cũ, bất luận trên người ngươi đang bị độc gì, chắc chắn hắn sẽ giải được.”

Nhìn Dư Diệu tung khinh công theo sau Thiệu Dục Tân đi xa, Lăng Huyền Thư mới tự nhủ: “Cố nhân ở Tử Trúc Lâm… Lẽ nào là hắn?”

“Là ai?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

Lăng Huyền Thư nhắm mắt, “Cố Nhân.”

“…” Yến Thanh Tiêu lại hỏi, “Ngươi nói về ta cái gì với hắn?”

Lăng Huyền Thư miễn cưỡng nói: “Giữa chúng ta còn chuyện gì đáng giá mà nhắc về người khác.”

Yến Thanh Tiêu: “…” Làm sao bây giờ, có hơi hi vọng để hắn bị độc chết?

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.