Về Việc Tôi Cưỡng Hôn Một Anh Zai Trong Thang Máy
Xin chào quý dzị và các bạn, tôi tên là Kỷ Diễn.
Sau khi cùng Mạc tiên sinh của tôi cưỡng hôn mấy tháng, tôi dự định sẽ suy nghĩ một chút về những chuyện tiếp theo.
Vì vậy, chính là bây giờ.
Tôi đã chuyển đến ở chung với Mạc tiên sinh của tôi.
Nooo, không phải là tôi muốn gọi anh ấy như vậy đâu.
Là anh ấy yêu cầu tôi gọi anh như thế đấy.
Không liên quan tới tôi, muốn trách thì hãy trách anh ấy nhá.
Tôi nhắc lại lần nữa, đó không phải là sáng kiến của tôi.
Nhưng mới về ở được ba ngày thì đã xảy ra cãi nhau.
Tôi ầm ĩ, đơn phương ầm ĩ.
Chính là vì anh ấy không cho tôi ngủ trên sofa của anh ấy.
Bắt tôi phải ngủ ở trên giường.
Tôi tứk á, chiếc ghế sofa mà tôi một lòng một dạ nhớ nhung lâu như vậy, bây giờ chỉ có thể nhìn đến chứ không được sờ.
Anh ấy không cho tôi ngủ!
Tôi tứk, tôi chuyển về nhà mình.
Tôi ôm gối, xách dép bước ra khỏi thang máy.
Về đến nhà, tôi cảm thấy hoang mang style.
Ta đột nhiên nhớ tới ba ngày trước, vì đề phòng một ngày nào đó anh sẽ đuổi tôi về nhà nên tôi đã đặc biệt đem giường đặt vào trong kho rồi.
Tôi đứng trên hành lang, khuôn mặt trống rỗng.
Quý dzị nói coi tại sao tôi lại không để lại cho mình đường lui như vậy chớ?
Kể từ khi tôi chạm vào ghế sofa của anh, tôi đã không còn vừa ý với thứ mà mình mua nữa rồi.
Bao gồm cả cái đống đang chất đầy trên giường kia.
Tôi thử bếch chúng nó xuống, nhưng tôi không thể di chuyển nổi, hic.
Vừa mới tra số điện thoại của thợ khuân vác, Mạc tiên sinh đã gọi điện thoại tới.
Tôi cố ý đợi chuông thật lâu.
Để cho anh liệu mà tự ngẫm lại bản thân mình đi.
Cho nên vang lên những 2 tiếng chuông thì tôi mới ấn nghe.:)))
Đầu bên kia truyền đến âm thanh va chạm của nồi liêu xoong chảo.
“Nồi sắp cháy rồi.”
Tôi phải cứu cái nồi!
Anh ấy sẽ làm nổ tung nhà bếp mất!
Không phải tôi đang lo lắng cho anh ấy.
Mà nguyên nhân chính là toàn bộ tòa nhà đều là thông khí tự nhiên, một khi anh ấy cho nổ thì cả tòa nhà đều sẽ bị nổ tung đó!
Tôi – ý thức an toàn siêu mạnh.
Anh ấy thậm chí còn chưa bật lửa lên.
Tôi – cầm điện thoại – dựa vào cửa bếp nhìn anh ấy mấy lần.
Không được nhìn, càng nhìn lại càng thấy mềm lòng.
Càng nhìn lại càng thấy thích á.
Tôi nấu cơm, lại gọi ship trái cây từ bên ngoài về.
Hôm qua anh ấy vẫn thức cả đêm để làm việc, tôi sợ dinh dưỡng không theo kịp anh ấy được nữa.
“Đi dạo đi?”
Sau khi ăn xong, anh ấy mang bát đĩa đi rửa sạch.
Tôi gác chéo chân như ông lớn, nhìn bộ dáng bận rộn sau bữa cơm của anh ấy thì cảm thấy rất thoải mái.
“Được ạ.”
Tôi đáp một tiếng.
Sau khi kết thúc giai đoạn này, anh ấy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Tôi không đau lòng.
Dẹp mọe đi, từ điển của tôi nghèo nàn lắm.
Dù sao thì cũng không thấy đau lòng.
Anh nắm tay tôi.
Tôi nắm tay anh.
Tôi bước đi rất vênh váo.
Tôi chỉ chỉ lên bầu trời, “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Thích hợp để ngủ trên sofa.
Anh “Ừm” một tiếng, lấy ngón tay xoa xoa vào lòng bàn tay tôi.
Tôi bị động tác nhỏ của anh làm cho không thể thốt ra lời.
Dẹp mọe đi, không ngủ trên sofa thì cũng đừng ngủ.
Chỉ cần ban ngày cho tôi nằm một lúc thôi là được rồi.
Bên này tôi còn chưa suy nghĩ xong, bên kia anh đột nhiên dừng lại.
Tôi nhìn người dắt chó đi bên cạnh đang kéo sợi dây một cách tuyệt vọng.
Con chó kia đứng lỳ dưới gốc cây không chịu đi.
Tôi lại nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Anh ấy vèo một cái mất hình luôn rồi.
Tôi cúi đầu xuống, anh ấy đang quỳ một gối.
Tôi nhất thời hoảng loạn.
Người dắt chó không kéo dây nữa, anh ta đang đứng dưới gốc cây với con chó của mình.
Nhìn hai thằng đực rựa bên này.
Một thằng đang đứng.
Một thằng đang quỳ.
Tôi dùng cái mông để nghĩ hình ảnh này thôi cũng thấy vô cùng quỷ dị rồi.
Anh móc từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn bạc.
Tôi nhìn một chút, khá ổn.
Nếu không tôi cũng không bồi thường được nổi đâu á.
Chiếc nhẫn bạc kia lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn đường, trông thật xinh đẹp.
Tôi khăng khăng không nhận.
Không phải là tôi thù dai.
Mà là tôi thực sự muốn xem xem anh chàng này sẽ làm gì.
Trong đầu tôi đã viết sẵn một kịch bản đầy máu chó rồi.
Lúc này hẳn là sẽ đổ môt cơn mưa tầm tã.
Anh ấy cầu hôn, tôi từ chối.
Tôi khóc lóc gào lên “Đối với anh, tôi chẳng qua chỉ là một người thay thế mà thôi.”
Anh ấy đuổi theo nói “Không phải, không phải, em phải tin anh, người ngay từ đầu anh yêu chính là em!”
Còn có mọi người vây quanh hít hà drama.
Thặc nà hoàn hảo biết bao!
Chỉ chờ anh ấy lên tiếng…
“Không thích thì anh lại mua cái khác.”
Tôi thích, tôi thích được chưa?
Trong lòng tôi là một nồi drama.
Đối với hôn nhân tôi cũng không có yêu cầu xa xi nào cả.
Anh ấy đeo chiếc nhẫn lên cho tôi, còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể từ trong túi anh.
Hình như không phải là ở trong túi.
Tôi nói, tại sao anh đi dạo mà lại nhét một tay vào trong túi vậy hả?
Cứ nghĩ là anh ấy make color chứ, nên tôi không chú ý.
“Khi nào thì gặp ba mẹ anh?”
Anh ấy vẫn đang vuốt ve tay tôi.
Ta không nhịn được, cũng vuốt ve ngược lại.
Chiếc nhẫn của của chúng tôi va vào nhau kêu leng keng.
Gặp ba mẹ anh ấy ư?
Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.
Mà là có thể do tôi đã xem quá nhiều bộ phim truyền hình dài tập rồi, nên luôn cảm thấy rằng thứ đang chờ tôi chính là một tấm séc tiền triệu.
… Hàng chục triệu?
… Hàng trăm triệu?!
Không được nghĩ đến séc nữa.
Mới nghĩ tới thôi mà tôi đã thấy phấn khởi rồi.
Tôi nói lúc nào cũng được.
Xem khi nào ba mẹ anh rảnh thì đi.
Quý dzị nói coi, tôi không hút mai thúy hay vi phạm pháp luật, có gì mà phải giấu giấu giếm giếm với người khác chứ.
Đến gặp ba mẹ.
Tổ yến tôi đặt tháng trước cũng về rồi.
Quá chuẩn của ló, thực sự quá chuẩn của ló đấy.
Tôi nhìn hộp tổ yến hịn vô cùng kia, này không phải là chó ngáp phải ruồi sao.
Tuyệt đối không cần phải chuẩn bị thêm gì nữa.
Sau khi trở về nhà, anh ấy đề nghị xem một bộ phim.
Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không biết nên xem phim gì.
Cuối cùng anh ấy quyết định, nói muốn xem cái gì đó…
Cái gì?
《Love, Simon》
Tôi ăn trái cây, gối đầu lên chân anh.
Nhìn vào màn hình chiếu, cảm thấy mỹ mãn.
Mỗi tội là có một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, tôi tạm thời chưa quen được.
Nhưng không sao, tôi thích nghi mạnh lắm.
Không biết bộ phim đã chiếu đến cảnh nào rồi, dù sao thì chúng tôi cũng đã quấn vào nhau rồi.
Ai ra tay trước?
Hình như là hai nam chính hôn nhau trước.
Còn anh và tôi thì đồng thời ra tay.
Anh ấy đặc biệt thích để lại dấu ấn của mình trên người tôi, về cơ bản là mỗi ngày đều sẽ gặm một lần.
Bận công việc cũng không quên.
Gặm xong thì đi làm việc.
Nhưng tôi cũng không ghét.
Nhưng mà cũng không quá thích, chỉ là…
Nói chung không ghét là được.
Thật ra thì mỗi lần chúng tôi quấn quýt với nhau như thế này, anh ấy đều sẽ giữa chừng rửa tay gác kiếm.
Hai chúng tôi còn bởi vì chuyện này mà tranh nhau toilet.
Thật là xấu hổ mà.
Ban đầu tôi nói là anh không có trách nhiệm dập lửa thì đừng có mà châm.
Đến phiên tôi châm lửa, tôi nói tôi sẽ chịu trách nhiệm dập, nhưng anh ấy lại còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Hiện tại chúng tôi lại không kiềm chế được rồi.
Tôi thò tay vào trong quần ngủ của anh tóm ‘nó’ lên.
Anh cứng người.
Tuy tôi không có ham muốn mạnh mẽ, nhưng mấy lần đều như vậy thì tôi làm sao mà chịu nổi hả.
Ai cũng đều đã trưởng thành mấy năm rồi, có chuyện gì mà không giải quyết được bằng cách vận động chứ?
Bên tai là âm thanh trong phim vẫn đang ồn à ồn ào, tôi trách nó phá tan bầu không khí.
Tôi dứt khoát tắt nó đi luôn.
Bây giờ bên tai tôi chỉ còn tiếng thở hổn hển của tiên sinh nhà tôi mà thôi.
Anh ấy lại bắt đầu dùng tay.
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Chả có nhẽ Mạc tiên sinh nhà tôi không lên được?
Không lên được thì để anh đây lên cho, anh đây có thể mà.
Tôi lập tức lật người lên, đè anh ấy xuống dưới.
Thấy anh ấy nhìn thẳng vào mình, trong lòng tôi cũng ngứa ngáy quá.
Cho nên tôi móc móc trong khe đệm ghế sofa.
Thời điểm nhìn thấy tôi móc gel bôi trơn ra, vẻ mặt của anh ấy vô cùng phức tạp.
Không biết sao?
Tôi trộm mà tàng trữ đó.
Giấu nó rất lâu rồi đó.
Tôi ôm anh, giống như một anh chàng mạnh mẽ.
Ta gặm cổ anh, cho anh toàn hickey luôn.
Dù sao thì trời cũng lạnh mà, anh ấy cũng phải quàng khăn, cho nên tôi vẫn cứ gặm nhiều chút đi.
Nửa năm nữa thôi là không được gặm thoải mái như này được nữa đâu.
Anh đột nhiên cười khúc khích.
Tôi đang rất tập trung đó!
Bầu không khí đang tốt như vậy!
Tôi lại bị đè.
Anh ấy lật người lại khá linh hoạt.
Thật không thể hiểu nổi, người ngày nào cũng ngồi trong văn phòng rốt cuộc lấy cơ bụng ở đâu ra vậy?
Tôi mê mẩn không buông tay.
Sờ nè vuốt nè, gel bôi trơn rơi ra khỏi tay tôi.
Tôi thực sự rất ghen tị.
Không chỉ ghen tị với cơ bụng của anh ấy.
Mà còn ghen tị với cái của nợ mà anh ấy lấy ra kia.
Cái của nợ kia?
Lần nào nhìn thấy nó tôi cũng sợ bay màu.
Lần này, đặc biệt, tôi sợ thật rồi.
Mợ nó, lần này tôi nhất định phải ở phía trên!
Anh đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của gel bôi trơn.
Hai chân tôi bị tách ra.
Tôi thực sự có chống cự để tự cứu lấy mình.
Nhưng anh ấy quá mạnh mẽ huhu.
Tôi không giãy ra được.
Tôi chắc chắn đã cố gắng hết sức rồi.
Thật, không hề giả trân!
Cuối cùng anh cũng nghiên cứu xong gel bôi trơn.
Anh cúi người xuống, dán vào tai tôi.
“Còn bao cao su?”
Anh ấy vừa nói, tôi mềm luôn.
Không phải ‘chỗ đó’ mềm, chỗ đó của tôi không mềm nhá.
Không chỉ không mềm, mà còn chạy như điên trên con đường trái nghĩa kia kìa!
Ý tôi là chân mềm, thân mềm, tim mềm.
Vì vậy tôi lại móc móc trong khe hở của ghế sofa.
Móc ra một cái hộp, màu hường phấn, còn có một quả dâu tây.
Loại có gai siêu mỏng siêu co dãn mới nhất trên thị trường.
Tôi thấy lòng mình cũng hường phấn luôn rồi.
Tôi cảm thấy không ổn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy anh đeo nó lên.
Sống lưng tôi tê dại.
Tôi phải nói chuyện với anh về chuyện này.
Vì vậy tôi lấy hết dũng khí, cố gắng chiến đấu cho vị trí phía trên.
“Em… Em muốn ở phía trên.”
“Lần sau.”
Anh từ chối tôi.
Không sao, lần sau… Vậy thì lần sau.
Vậy… Lần này cho anh làm trước đó.
Tôi chính là một người rộng lượng như vậy đấy.
Mỗi người một lần, cứ thế mà làm.
Công bằng cho bạn, cho tôi, cho mỗi chúng ta!
“Lần đầu tiên vẫn là không nên làm tư thế cưỡi, em sẽ bị thương.”
Anh lặp lại lần nữa cho tôi coi?
Anh ấy bóp gel bôi trơn ra lòng bàn tay.
Đầy lòng bàn tay, nhưng lại chưa cho xuống bên dưới.
Tôi nâng chân lên, giương mắt hỏi anh.
“Sao lại đứng hình?”
Nếu bây giờ anh dám lùi bước, tôi sẽ ngay lập tức ném nhẫn đi đấy.
Tôi nói cho mà biết, khi tôi tứk lên thì tôi càng có sức để di chuyển chiếc ghế sofa của tôi về vị trí ban đầu đấy nhé.
Anh ấy lại gần và hôn tôi.
“Nó hơi lạnh, anh ủ ấm một chút đã.”
Tôi nghiêng đầu lại, nhấc chân giẫm lên ngực anh.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận.
Là tim tôi đập có chút nhanh đâu.
Anh ấy ủ lâu ơi là lâu.
Trong lúc đó còn với lấy điều khiển từ xa của điều hòa ra rồi bấm nhiệt độ lên mức cao nhất nữa chứ.
“Anh đi lấy nước nóng ủ nó nhé.”
Tôi vội vàng ngăn anh lại.
Anh còn dám ủ nữa thì nó sẽ tan ra đấy.
Mà không chỉ có mình nó tan đâu.
Tôi cũng mềm nhũn luôn đấy.
Lúc này không phải là chân của tôi, không phải là cơ thể của tôi và cũng không phải là trái tim của tôi.
Chờ tới tôi cùng bông cúc của tôi đều sắp lạnh rồi.
Mạc tiên sinh của tôi.
Cuối cùng cũng sẵn sàng bôi trơn cho tôi.
Anh ấy thật sự ủ đến nóng bừng luôn.
Vừa nghĩ tới ngón tay của anh đang trong cơ thể tôi.
Tôi lại càng cảm thấy kích thích.
Tôi không nhịn được.
Đừng trách tôi bắn nhanh.
Tất cả là do trình độ của anh ấy quá cao siêu.
Tôi ôm chặt lấy lưng của anh ấy.
Mọe nó không được rên.
Ai rên trước người đó thua nhé.
Tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được thêm một chút nữa.
Tôi còn có thể kiên trì một chút nữa.
Bảo vệ đất nước của tôi.
Anh đột ngột rút ngón tay ra.
Không kẹp được gì nữa rồi.
Anh đi đâu vậy?
Tôi – sắp sửa lên đỉnh – bị anh ấy một cước đá thẳng xuống dưới.
Tôi trơ mắt nhìn anh ấy đứng dậy chui vào trong phòng.
Sau đó anh ấy ôm một cái chăn đi ra.
Đây chính là lý do mà anh đã phanh giữa chừng?
Móa nó tôi tứk ói máuuu.
Không cần nói gì nữa hết.
Lát nữa tôi sẽ quay lại tầng 9.
Tôi cảm thấy tôi có thể di chuyển giường của mình được rồi.
Anh ấy đắp chăn cho tôi, nói là lạnh, sợ tôi bị ốm.
Tôi cảm kích gớt nước mắt mà dạng hai chân ra, không nói gì chỉ tỏ ý thúc giục.
Anh ấy lại hôn tôi.
Lại dán chặt da thịt với tôi.
Tôi ma sát anh ấy một cái.
Không phải là tôi cố ý quyến rũ anh ấy.
Mà là do anh ấy quá ấm áp má thôi.
Ma sát nóng lên.
Tôi đang sưởi ấm cho chính mình đó.
Tôi cảm nhận được thứ đồ chơi kia của anh đã ở vị trí sẵn sàng.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ.
Có thể sẽ khiến tôi đau đến chết không huhu?
Hoặc nếu tôi đau quá đến mức kẹp chặt khiến anh ấy không rút ra được thì phải làm sao?
Vậy có thể sẽ bị bếch đi bệnh viện hay không?
Nếu tôi không nhịn được mà thải…
Thải khí!
Khí kia chính là sự bực bội ở trong người tôi, thì vẫn có thể sẽ đẩy cái thứ đồ chơi kia của anh ấy ra á.
Tôi không được nghĩ quá nhiều nữa.
Tôi phải tập trung nín thở.
Hai chân tôi bắt chéo lấy eo anh ấy.
Anh ấy hôn tôi.
Bàn tay bóp mông tôi.
Cái mông có cái gì hay mà bóp dữ dzậy hả?
Nhưng mà cũng tạm được, được anh ấy sờ một chút, tôi cảm thấy mình đã tỉnh táo lại rồi.
Tôi thậm chí còn bắt đầu mong đợi, mong đợi thứ đồ chơi kia của anh ấy đâm vào…
Có thể sẽ càng phê hơn so với ngón tay vừa rồi không?
Tôi một lòng chờ mong.
Tôi đã sẵn sàng.
Mạc tiên sinh của tôi cũng đã sẵn sàng.
Tôi nghe thấy nhịp tim của chúng tôi hòa quyện vào nhau.
‘Chịch chịch chịch’ vang dội.
Tôi cảm thấy hơi thở của chúng tôi hòa vào làm một.
Vướng mắc vào nhau chẳng phân biệt được là của ai.
Anh ấy đẩy vào.
Tôi nâng mông lên.
Điện thoại của anh ấy đổ chuông.
Tôi – sa mạc lời!
Tôi cảm thấy hôm nay có khả năng động phòng sẽ không thuận lợi rồi.
Thêm một lần mềm nữa tôi sợ rằng mình cũng không cứng lại được nữa đâu.
Chúng tôi hai mắt nhìn nhau.
Quyết định dẹp điện thoại sang một bên.
Anh hơi dùng sức.
Mọe nó đau vãi l…
Quý dzị nói coi, cùng là đàn ông.
Mắc cái giống gì mà của anh ấy lại to như vậy hả?
Tôi nghiến răng.
Tôi cảm nhận được rằng tôi đã đổ mồ hôi hột rồi.
“Tiếp tục.”
Đôi mắt ngấn lệ của tôi mơ hồ.
Tôi thoải mái khóc đấy, không được sao hả?
Tôi đang mê sảng.
“… Vào hết chưa?”
Anh dừng lại một chút.
Hơi thở có chút ngưng trọng.
“Vẫn còn một nửa.”
Tôi cảm thấy tôi cũng đang ngưng trọng.
Chờ đến lúc anh ấy đi vào hoàn toàn, tôi cảm thấy mình gần như đã bị tàn phá xong rồi.
Không phải là do không đủ bôi trơn.
Mà có thể là tôi trời sinh có thần khí.
Ôi tôi nói xàm đấy, không cần để ý tới tôi.
Dù sao thì anh ấy vẫn đang đợi tôi thích nghi đây nè.
Tôi thấy anh ấy toát mồ hôi như không cần tiền vậy.
Hấp dẫn vô cùng.
Đối với sự hấp dẫn này của anh, tôi cũng phải nhường anh chuyển động đó.
Dù sao thì cứ để anh ấy bị kẹt ở chỗ này cũng không phải một biện pháp.
Mới nhúc nhích chút thôi mà tôi đã phê rồi, nếu mà liên tục liên tục chẳng phải tôi sẽ càng phê chứ ê kéo dài sao.
Vì vậy tôi dùng chân xoa xoa trên eo anh ấy.
“Come on baby ~”
Tôi cảm thấy tôi nói rất hăng hái nha.
Nói xong chính tôi cũng có thể tự dựng cờ cho mình đây này.
Nhưng cái tên nào không xem bầu không khí mà lại còn gọi điện thoại tới vậy hả?
Tôi muốn thái cái người gọi điện thoại thành miếng mỏng như nhúng lẩu.
Nói anh ấy di chuyển cũng không phải, mà nói không di chuyển cũng không phải.
Một bên là tôi khiêu khích anh, một bên là cuộc điện thoại như đòi nợ.
Anh ấy đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại trên bàn uống nước, trong khi vẫn còn trong người tôi.
Bộ dáng cau mày của anh cũng rất đẹp trai nha.
Nhưng kịch bản lại khác xa với những gì tôi nghĩ.
Anh ấy không có ngay lập tức cúp máy, mà là nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây.
Sẽ không phải là cuộc gọi từ bạn gái cũ hay em gái mưa gì đó chứ?
Cái loại trùng hợp máu chó này cũng sẽ có ngày đuổi đến tôi á?
Tôi dè dặt co lại bông hoa nhỏ của mình.
Nhắc nhở anh rằng bây giờ anh đã là hoa có chủ rồi đấy.
Anh cười khẽ một tiếng rồi đỉnh một phát.
Tôi bị kích thích, run lên bần bật.
Anh ấy lại nhận cuộc gọi.
Này, chúng ta đều như vậy, thế mà anh còn có thời gian mà nghe điện thoại?
Ta trợn mắt, trơ mắt nhìn anh ấy đưa điện thoại lên tai.
Giọng một người phụ nữ thốt ra.
Chả có nhẽ lúc này cũng là chị gái anh?
Khóe miệng anh ấy còn khẽ cong lên, ánh mắt đang nhìn xuống tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Nhưng mà, tôi cũng đâu có cho phép anh di chuyển vào lúc này hả?
Cái đồ nhà anh muốn tôi tổn thọ hay sao hả?
Tôi phải mách mẹ anh!
Anh một bên làm chuyện này một bên còn nói chuyện điện thoại với bà ấy.
Điện thoại!
Á, đừng chọc nữa, phổi tôi cũng sắp bị anh chọc mà phun ra rồi đây này!
Tôi nắm lấy cánh tay của anh qua, cắn nó.
Anh ấy chưa nói được mấy câu thì đã cúp máy.
Anh cũng nên vui mừng vì anh chưa nói được mấy câu đâu đấy.
Nếu không tôi sẽ xé rách da mặt mình mà biểu diễn thở gấp ngay tại chỗ cho mẹ của anh nghe luôn.
Khi tôi tứk thì không ai có thể ngăn cản được tôi đâu, hứ!
Anh còn ung dung thong thả chuẩn bị đóng cọc!
Tắt máy, rồi hỏi tôi.
“Mẹ bảo anh về nhà một chuyến, cuối tuần tới em có rảnh không?”
Tôi mở khóa miệng ra, thứ chạy ra không phải là một câu trả lời, mà là một tiếng kêu run rẩy.
Tôi muốn tự chôn mình.
Cái loại âm thanh đó.
Không phải là do tôi phát ra.
Tôi không nhận đấy.
Quý dzị làm gì được tôi?
Ngôn ngữ của tôi bể tan tành không nỡ nghe thẳng, chỉ có thể đứt quãng mà trả lời anh hai từ có rảnh.
Này có thể không rảnh được à.
Không rảnh thì há chẳng phải sẽ lãng phí thời gian mà tôi đã chuẩn bị bấy lâu nay hay sao?
Đợi đến lúc được gặp bác gái, tôi sẽ nói luôn.
Con trai của bác đã buộc chặt dạ dày vào với cháu rồi, bác có bỏ ra bao nhiêu tiền thì anh ấy cũng sẽ không đi theo bác đâu.
Hình như có vẻ hơi ngược.
Bao nhiêu tiền thì cháu cũng sẽ không cho anh ấy rời khỏi cháu đâu.
Đó, thế ló mới chuẩn.
Tôi đã ngây người trên ghế sofa này 3 giờ đồng hồ.
Tôi không biết tại sao tôi có thể chịu đựng được nữa.
Vần vò tôi đến mức…
Cảm thấy hình như tôi hơi hỏng rồi.
Nhìn vào đống lộn xộn trên sofa sau khi làm chuyện đó…
Tôi say bye với ý định ngủ trên nó.
Tôi cùng anh về nhà anh.
Ba mẹ anh ấy vừa mới đi du lịch về, tay vẫn còn đang xách vali.
Tôi vội vàng tìm đôi dép trong tủ giày rồi dâng lên.
Cái này còn không phải là vì kiếm điểm đi đứng nhanh nhẹn, làm việc chăm chỉ sao.
Ba mẹ anh trông còn khá trẻ, mặc quần áo cũng rất hợp mốt.
Chăm chú nhìn tôi bận rộn lên bận rộn xuống bưng trà rót nước.
Tôi rất căng thẳng.
Xin tôi trăm triệu lần đừng để tay run.
Trăm triệu lần không thể để cho chân trái xoắn vào chân phải.
Mạc tiên sinh ngăn tôi lại trước khi tôi còn muốn đi vào bếp làm gì đó.
Tôi đành phải ngồi xuống bên cạnh anh ấy.
Tôi tiếp tục cầu nguyện.
Trăm triệu lần không được nói lắp.
Tôi phải mỉm cười.
Tôi phải lễ phép.
Mạc tiên sinh nói, “Mẹ đang khen em dễ thương.”
Dễ thương thì dễ thương, chỉ cần là mẹ anh ấy nói.
Thì tôi sẽ nhận hai chữ này.
Tôi nhanh chóng mở miệng.
Cố gắng hết sức để kìm nén giọng điệu vui vẻ.
“Cám ơn mẹ!”
Tôi đi chết đây.
Nhưng mà đây là một biệt thự nhỏ, một tầng.
Dù có leo lên tầng hai nhảy xuống cũng không rơi được thành một cái hố đâu.
Tôi nghe được rõ người đàn ông bên cạnh tôi cười ra tiếng.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ trên mặt như thể đang cưỡi tên lửa.
Vèo phát vọt lên khỏi mặt đất.
Này không… phải là vừa nghe thấy thì buột mồm nói luôn sao.
Muốn trách thì phải trách Mạc tiên sinh.
Là do anh ấy trực tiếp tiết kiệm chữ, cho nên trong đầu tôi cũng tiết kiệm chữ theo luôn.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải bị giáo dục lại.
Là tôi sai, không biết lớn nhỏ.
Vừa thấy phụ huynh người ta đã gọi là mẹ.
Quá quá đà.
Không phải, phải là quá mức quá đà.
Giới tính của tôi vốn đã không hợp rồi, ba mẹ Mạc tiên sinh không đào hố chôn tôi là tôi đã cảm kích đến gớt nước mắt rồi á.
Tôi phải cứu nó!
Tôi sợ hãi quá.
Nói cho quý dzị nghe chút cũng được thôi.
Bây giờ tôi rất sợ.
Tôi run rẩy.
Tôi thắt chặt vạt áo.
Chờ mẹ anh đuổi tôi ra khỏi nhà
Người phụ nữ đối diện tôi đột nhiên ngồi ngay ngắn lại.
Bà nhẹ nhàng mở miệng.
“Ừ.”
– Hết –
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.