Vén Bào

Chương 38



Xe đậu lại ở trước cửa Thường gia, Lan Tiểu Xuyên cầm theo một cây dù màu đen lảo đảo chạy lại, núp phía sau cây. Quả nhiên không bao lâu sau trời bắt đầu đổ mưa, Lan Tiểu Xuyên ban đầu chỉ định dựa vào bóng cây né mưa, sau đó lại sợ làm đứa nhỏ trong bụng bị thương nên phải cắn răng mở dù.

Nước mưa lách tách lộp bộp rơi trên mặt dù, Lan Tiểu Xuyên đỡ thân cây lạnh lẽo chăm chú nhìn chiếc xe của Thường Cửu xuyên màn mưa chậm rãi đi đến, vài bọt nước còn tung tóe bắn lên mắt cá chân của cậu.

Kỳ thực Lan Tiểu Xuyên cũng chẳng thấy rõ người trong xe là ai nữa, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ôn nhu của Thường Cửu. Lan Tiểu Xuyên biết lựa chọn của mình không hề sai, đó là người mà Alpha nên sống cùng cả đời này, chứ không phải một người luôn là đề tài bàn tán đầu đường cuối ngõ như Lan Tiểu Xuyên.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên rõ ràng thứ mình muốn rốt cuộc là cái gì, cậu muốn cuộc sống của Thường Cửu phải trở nên ngăn nắp xinh đẹp, cậu càng phải khiến cho cuộc đời Thường Cửu không dính một điểm ô uế nào. Vậy nên điều tốt đẹp nhất mà cậu có thể làm cho Thường Cửu đó chính là âm thầm biến mất khỏi cuộc đời Alpha, làm như cậu chưa bao giờ xuất hiện.

Trời mưa càng lúc càng lớn dần, Lan Tiểu Xuyên không giữ được dù, theo chiều gió loạng chà loạng choạng tiến lên phía trước vài bước, bên tai bồi hồi tiếng mưa rơi hiu quạnh cùng tiếng pháo trúc nổ đì đùng bên trong Thường gia.

Cậu nghiêng tai lắng nghe, không cẩn thận liền vấp chân ngã trên mặt đất, sau đó lại thuận một bên sườn dốc lăn xuống, may mà lăn trúng đống rơm rạ ẩm ướt. Lan Tiểu Xuyên chật vật bò lên, lại nghe thấy đằng sau chồng rơm có người đang nói chuyện.“Thường Cửu mắc câu rồi sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần nói chúng ta có tin tức của thằng Omega kia, mày bắt nó lấy một con chó về nó cũng đồng ý.”

“Vậy khi nào ra tay?”

“Đám người tiến vào Thường gia đều mang theo súng, ngay cả tên Omega nó cưới vào cũng mang theo súng, lúc này coi như đến trời cũng chẳng cứu được nó rồi.”

“Tên tiểu thiếu gia vừa mới đi du học về của Thường gia đúng là phiền phức, lúc này tốt nhất giải quyết cả hai đứa luôn…”

Giọng nói đám người này trở nên xa dần, Lan Tiểu Xuyên đột nhiên từ đống cỏ khô bò dậy, vòng qua chạy thật nhanh về phía Thường gia.

Thì ra Cửu ca chưa hề bỏ rơi cậu, thì ra Cửu ca vẫn còn kiên trì về tương lai của bọn họ… Lan Tiểu Xuyên đột nhiên cảm giác thấy tình yêu của mình thực quá ích kỷ và cố chấp, cậu không có tư cách bắt Thường Cửu phải một mình giải quyết và chịu đựng hết mọi chuyện mà cậu gây nên, hiện tại chính là một cơ hội để cho cậu bù đắp những ngày cậu đã trốn tránh khi xưa.

Lan Tiểu Xuyên lảo đảo chạy tới trước cửa Thường gia gào khóc: “Có ai không? Có ai không… Cửu ca đang gặp nguy hiểm, Cửu ca đang gặp nguy hiểm!”

Sân nhà trống rỗng tràn đầy vỏ pháo hoa, khúc nhạc du dương xuyên thấu màn mưa đâm vào lồng ngực Lan Tiểu Xuyên, cậu lau khô nước mắt, cắn răng chui vào giữa hai thanh sắt mục nát của cánh cửa. Hàng rào này lâu năm chưa được tu sửa, lúc Omega chui vào bị miếng sắt đâm rách cánh tay. Cậu không quan tâm đến việc đó lắm, lúc vừa đặt chân xuống đã lập tức bưng bụng dưới chạy vào phòng khách, nhưng tiếng súng lại chợt nổ lên trước khi cậu kịp chạm tay mở cửa.

“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên kêu thảm thiết chạy vọt vào, chật vật té ngã trên sạp đỏ.

Thường Cửu cầm súng chĩa vào người một tên Beta đã chết, nghe theo tiếng hét tìm được Lan Tiểu Xuyên, kích động đến nỗi cả súng cũng cầm không vững, ba bước xông tới ôm người vào lòng, hoảng hốt lau đi khuôn mặt đầy nước mưa của cậu: “Tiểu Xuyên… Tiểu Xuyên của tôi, tôi không nằm mơ chứ?”

Lan Tiểu Xuyên khi nãy còn có nhiều lời muốn nói, giờ thấy Thường Cửu bỗng một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể siết chặt cổ áo Alpha hu hu khóc, nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên hai má Thường Cửu, trong cổ họng vẫn cứ truyền ra thanh: “Gặp nguy hiểm…”

“Không có chuyện gì, Tiểu Xuyên, tôi có chuẩn bị trước rồi.” Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên từ trên mặt đất lên, quấn lấy vòng eo mềm mại của cậu, “Không cho chạy nữa, Tiểu Xuyên tôi không cho em chạy nữa đâu.”

Trong mắt Lan Tiểu Xuyên giờ chỉ có vài đốm ánh sáng, cậu ôm cổ Thường Cửu, dưới ánh nhìn của mọi người mà hôn môi Alpha, đây là việc làm manh động nhất từ trước đến giờ của Lan Tiểu Xuyên, cũng là chuyện cậu muốn làm nhất lúc này. Bởi vì người Lan Tiểu Xuyên hôn không phải là ai khác mà chính là Alpha của cậu, dù cho các tờ báo có tiếp tục bôi nhọ cậu thế nào đi chăng nữa, dù cho người khác có tiếp tục cười nhạo cậu thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu đã thành kết với Thường Cửu, thậm chí còn có con.

Lan Tiểu Xuyên kích động đến mức đôi chân hơi phát run, mà nụ cười trên mặt Thường Cửu lại ngày càng nồng đậm, cuối cùng ôm Lan Tiểu Xuyên xoay tại chỗ một vòng.

“Cửu ca, anh là của em…” Lan Tiểu Xuyên cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ Thường Cửu nhẹ giọng nỉ non, “Cả đời đều là của em.” Cậu nói xong, tay liền dời về phía bụng dưới, thẹn thùng đến gần bên tai Thường Cửu, “Cửu ca, em mang…” Nhưng lời còn chưa kịp dứt, Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, sau đó theo bản năng đẩy Thường Cửu ra, thay hắn đỡ một viên đạn.

“Tiểu Xuyên!” Thường Cửu hoảng sợ ôm lấy Lan Tiểu Xuyên, đôi tay ấn lại bờ vai đang không ngừng tuôn ra máu tươi của cậu, lắc đầu, “Đừng dọa tôi… Tiểu Xuyên, em đừng làm tôi sợ.”

“Cửu… Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên khó khăn nhấc tay lên, sờ hai má Thường Cửu, “Em có phải là… rất dũng cảm? Em cũng có thể… có thể bảo vệ anh…”

“Tiểu Xuyên em đừng sợ, tôi lập tức đưa em đi bệnh viện!” Thường Cửu nắm đôi tay lạnh lẽo của cậu vọt vào màn mưa, vội vàng mở cửa xe chạy tới bệnh viện.

Lan Tiểu Xuyên lần này phá lệ không khóc, trái lại cười cười cuộn mình trên ghế ngồi: “Không có chuyện gì đâu Cửu ca, chỉ là vai… vai trúng một phát đạn thôi.”

“Lan Tiểu Xuyên!” Thường Cửu chợt trầm giọng nói, “Đừng dọa tôi, em đừng dọa tôi nữa có được không?”

Lan Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn gò má chảy đầy nước mưa của Thường Cửu, một hồi lâu mới run sợ đổi đề tài: “Cửu ca, lần đó anh tới diễn lâu…”

“Tôi còn tưởng đó chỉ là một giấc mộng.” Thường Cửu lái xe trên đường tăng tốc thật nhanh, “Tiểu Xuyên, tôi suýt chút nữa đã bị em lừa.”

Lan Tiểu Xuyên có cảm giác thành công mà nhếch miệng, tay không tự chủ được che ở phần bụng hơi nhô lên, sau đó mê muội nhìn chằm chằm Thường Cửu đến tận khi tầm mắt trở nên mơ hồ.

“Tiểu Xuyên, kiên trì thêm chút nữa.” Thường Cửu gấp đến độ sắc mặt đều trắng bệch, lúc đến bệnh viện cả cửa xe cũng không kịp đóng, ôm Lan Tiểu Xuyên xông vào bên trong.

“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên lại tỉnh táo thêm một chút.

“Chúng ta đến bệnh viện rồi Tiểu Xuyên, đừng sợ.”

“Không phải Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên giãy dụa ngồi dậy, lôi cổ áo của Thường Cửu gằn từng chữ một, “Em có chuyện…”

“Chờ vết thương của em xử lý tốt rồi nói sau!” Thường Cửu gầm nhẹ đánh gãy lời cậu, “Tiểu Xuyên, đừng làm tôi sợ hãi thêm nữa.”

Thần sắc Lan Tiểu Xuyên khẽ động đậy, chờ đến lúc bác sĩ đè cơ thể mình xuống giường mới cố chấp nắm lấy tay Thường Cửu: “Cửu ca anh sờ, ” Cậu cầm tay Alpha đặt lên bụng của mình, “Em… Em mang thai.”

Thường Cửu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, đến ngón tay cũng nhẹ nhàng co giật, nhưng còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, Lan Tiểu Xuyên đã bị bác sĩ đẩy tới phòng giải phẫu, lúc cửa vừa khép lại Alpha liền nhào tới, một bên cười khúc khích một bên gõ cửa: “Các anh cẩn thận chút, Tiểu Xuyên của tôi mang thai… Tiểu Xuyên của tôi mang thai!”

Lan Tiểu Xuyên trước khi hôn mê nghe được giọng nói của Thường Cửu, ánh mắt nhìn về phía vệt sáng nơi góc tường, dùng ý thức cuối cùng để đặt tay lên bụng mình.

Omega lúc hôn mê chỉ bận tâm tới đứa nhỏ, lúc tỉnh lại cũng sẽ theo bản năng mà đưa tay lên che bụng. Cậu bị ánh sáng chiếu đến hoảng hốt không thôi, còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã hiện lên một bóng đen.

Thường Cửu râu ria xồm xoàm nằm trên người Lan Tiểu Xuyên lung tung hôn trán của cậu, sau đó lại nắm tay cậu cắn răng nghiến lợi nói: “Em chạy đi, em thử chạy một lần nữa xem?”

Lan Tiểu Xuyên nhăn nhó cong chân lên, vòng lấy eo Alpha: “Cửu ca, em mang thai.”

“Có khó chịu không?” Thường Cửu tỏ vẻ dữ dằn kéo cậu vào lồng ngực, “Khó chịu thì ngồi lên người tôi này.”

Tâm lý Lan Tiểu Xuyên vẫn còn chút thấp thỏm, kéo cổ áo Thường Cửu xích mũi tới ngửi một cái: “Cửu ca, anh… anh sờ bụng em.”

Thường Cửu nghe vậy lập tức đặt tay lên eo cậu, Lan Tiểu Xuyên thoải mái nhẹ giọng rên rỉ, sau đó lại ôm lấy cổ Thường Cửu làm nũng: “Cửu ca, con của chúng ta rất biết điều.”

“Con thì ngoan, nhưng em không ngoan!” Trong giọng nói của Thường Cửu còn mang theo vài tia phẫn nộ, dùng tay còn lại đánh mông Lan Tiểu Xuyên, “Còn ở trong diễn lâu trốn tôi? Em có biết ngày đó tôi tỉnh lại có bao nhiêu khổ sở, cho rằng đó chỉ là một giấc mộng hay không?”

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên cúi đầu cắn môi trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nói, “Em là một tên ngựa gầy, cái thân phận này cả đời thoát cũng không ra.”

“Em biết tôi không thèm để ý.” Thường Cửu nhíu mày vuốt ve gò má cậu.

“Nhưng em để ý!” Lan Tiểu Xuyên ôm bụng ngồi giữa hai chân Thường Cửu, run rẩy hôn hõm cổ Alpha, “Em để ý người khác nói như thế nào về Cửu ca, em để ý tương lai của Cửu ca… Nhưng em hiện tại…”

Tim Thường Cửu hơi động đậy, nắm cằm Lan Tiểu Xuyên ép cậu đối diện với mình: “Hiện tại thì sao?”

Lan Tiểu Xuyên nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Alpha, không tự chủ được cười rộ lên: “Hiện tại có con rồi, em có thể kéo anh đến… kéo anh đến bên cạnh em hay không?” Lan Tiểu Xuyên càng nói càng nhỏ, “Em… Cả đời em không thể nào xứng với một người như anh, em biết như vậy rất ích kỷ, nhưng em… nhưng em đã…”

Thường Cửu bị sự mừng rỡ thay thế nỗi kinh hoàng, không kịp đợi Lan Tiểu Xuyên nói hết đã tiếp lời: “Tiểu Xuyên, tôi cũng không thể rời bỏ em.”

“Cửu ca không cảm thấy em ích kỷ?” Lan Tiểu Xuyên đắng chát mà sờ bụng dưới, “Nếu như không phải em, Cửu ca bây giờ nhất định đang được sống một cuộc đời sung sướng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.