Vén Bào

Chương 48



“Nếu tôi để ý thì ngay từ đầu đã không cho em mặc bộ này rồi.” Thường Cửu khom lưng thay cậu sửa lại làn váy.

“Cửu ca, em biết thân phận của em không thể nào thay đổi được, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ cười anh, thế nhưng…” Lan Tiểu Xuyên nắm ngón tay Alpha nhỏ giọng nói thầm, “Em vẫn dám mặc sườn xám để đến kết hôn với anh đó.”

“Ừ, Tiểu Xuyên của tôi là người dũng cảm nhất.” Thường Cửu nặn nặn chóp mũi Omega, sau đó quỳ một chân xuống nắm chặt tay Lan Tiểu Xuyên, “Tiểu Xuyên, gả cho tôi đi.”

Mi mắt Lan Tiểu Xuyên chợt dính vài giọt nước mắt, liều mạng gật đầu, sau đó liền nhào vào trong lồng ngực Thường Cửu nức nở: “Em đã sớm là của Cửu ca.”

Thường Cửu ôm cậu cười lắc đầu: “Tôi còn chưa kịp đeo nhẫn cho em mà.”

“Vậy… Vậy làm lại một lần nữa…” Lan Tiểu Xuyên vội vàng thả tay Alpha ra, nhấc bàn tay mình lên, mắt chằm chằm nhìn túi áo Thường Cửu.

Thường Cửu dở khóc dở cười một lần nữa quỳ xuống, cầm chiếc nhẫn màu vàng tinh tế đeo trên ngón tay Lan Tiểu Xuyên.

“Thật đẹp.” Omega nhìn chiếc nhẫn hết nửa ngày, yêu thích không buông tay mà vuốt ve nó, “Cảm ơn Cửu ca.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Thường Cửu không thể làm gì khác hơn ngoài nhéo quai hàm cậu, “Giúp tôi đeo lên.”

Lan Tiểu Xuyên vội vã mà nắm tay Alpha, cầm nhẫn cưới đang để trong lòng bàn tay xỏ vào ngón tay Thường Cửu, bộ dáng ngốc nghếch của cậu khiến lòng Thường Cửu tràn đầy sự mềm mại, còn không kịp chờ Lan Tiểu Xuyên đeo xong đã ôm người vào trong lồng ngực hôn.

Ánh nắng ấm áp bao phủ lấy cơ thể của hai người, Thường Hành với Omega của y đang đứng cạnh cửa giáo đường cười tủm tỉm trêu đùa Miracle.

Lan Tiểu Xuyên chưa bao giờ cố chấp tin tưởng về tương lai của mình và Thường Cửu như thế này, một tương lai rất dài rất dài,một tương lai xen lẫn củi gạo dầu muối bình thường như bao người khác, một tương lai tràn ngập sự ấm cúng trong Thường gia. Có thể tương lai đó sẽ không thuận buồm xuôi gió, con đường phía trước cũng có thể sẽ gập ghềnh nhấp nhô, nhưng tóm lại dù có thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là tương lai của cậu, của Lan Tiểu Xuyên và Thường Cửu.

“Cửu ca.” Omega nhón chân cụng trán với Thường Cửu.

“Đừng nói gì hết, trước tiên để tôi đoán một chút.” Thường Cửu cười cười hôn khóe miệng cậu, “Em muốn nói yêu tôi có đúng hay không?”

Lan Tiểu Xuyên rưng rưng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cửu ca có hối hận hay không?”

“Hối hận vì sao không gặp em sớm hơn.” Thường Cửu nắm gáy cậu than thở, “Nếu như được gặp em sớm một chút, em có lẽ cũng sẽ không cần phải chịu nhiều khổ cực như vậy.”

“Đủ sớm rồi.” Lan Tiểu Xuyên cười lau nước mắt, “Em còn có thể cùng Cửu ca đi qua nhiều năm nữa.”

“Là cả đời.” Thường Cửu cắn lỗ tai cậu cười khẽ, sau đó thẳng người vẫy tay với Thường Hành, chờ tên này đọc lời làm chứng.

Lan Tiểu Xuyên nghiêng đầu đánh giá bóng lưng Thường Cửu, nhìn ánh nắng từ đuôi tóc Alpha rơi xuống bả vai rắn chắc, liền không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, sau đó đột nhiên vồ tới ôm eo Alpha: “Cửu ca, em yêu anh.”

“Tôi biết.” Thường Cửu quay người lại xoa đầu cậu.

“Cực kỳ yêu…” Omega tiếp tục nói, “Yêu đến nỗi không có Cửu ca sẽ không sống nổi.”

Thường Cửu thấy Thường Hành đang đi về phía bên này liền quay người ôm Lan Tiểu Xuyên thả xuống đất: “Em biết hiện tại tôi muốn nghe em nói cái gì nhất không?”

Lan Tiểu Xuyên nắm góc áo Alpha khẩn trương bóp rồi lại thả, thả rồi lại bóp, cuối cùng cũng chỉ đỏ mặt lẩm bẩm một câu nói.

“To lên chút, tôi không nghe rõ.” Thường Cửu ngồi xổm trước người Lan Tiểu Xuyên hôn hai má đỏ bừng.

Omega lại nói thầm thêm một lần nữa.

“Tiểu Xuyên.” Thường Cửu buồn cười vuốt gò má của cậu, “To một chút, tôi đang chờ nghe em nói đây.”

“Em nguyện ý mà…” Lan Tiểu Xuyên mắc cỡ đến nỗi cả người phát run, đem mặt vùi vào hõm cổ Thường Cửu, “Em nguyện ý gả cho Cửu ca.”

Nghìn từ vạn chữ cũng không thể so với một câu “Em nguyện ý”.

“Cửu ca thì sao?” Lan Tiểu Xuyên xấu hổ bám vào cổ áo Thường Cửu thì thầm hỏi, “Cửu ca có nguyện ý cưới em về không?”

“Nguyện ý.” Thường Cửu đứng tại chỗ ôm cậu xoay một vòng, “Tôi cái gì cũng dành cho em, chính là muốn cùng em sống hết một đời.”

Lan Tiểu Xuyên thẹn đỏ mặt, đạp chân xoay loạn: “Người khác đang nhìn đấy.”

“Nhìn thì nhìn.” Thường Cửu khiêng Omega lên vai mình, cười để Thường Hành đọc lời làm chứng.

Lan Tiểu Xuyên đấm vai Alpha náo loạn một lát liền bất động, lời thề hoa mỹ như dòng suối nhỏ róc rách chảy qua đáy lòng cậu, kỳ thực những câu nói kia phần lớn Omega đều nghe không hiểu, thế nhưng cậu có thể biết được câu mà Thường Cửu vừa nói ra đó là “Tôi nguyện ý”.

Cả đời thề ước nhiều đến như vậy, căn bản không cần phải hiểu từng câu từng chữ, chỉ cần biết tất cả mà đọc ra thành lời sẽ mang một chút dư vị của chữ “Yêu”.

— HOÀN —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.