Vết Bớt Hoa Điền

Chương 41: Thỉnh Cầu



Trịnh Lan đang muốn nói với Tiểu Viện việc ba ngày nữa hai người sẽ lên đường, nhưng lời còn chưa tới miệng thì Vạn Gia tiến vào thông truyền, vẻ mặt cậu ta có vài phần gấp gáp, Trịnh Lan cau có hỏi: “Chuyện gì mà gấp gáp thế?”

Vạn Gia thở hồng hộc giương mắt rụt rè nhìn thoáng qua Tiểu Viện, nghĩ nghĩ một lúc mới dám mở miệng trình bày: “Nhị tiểu thư Ngô gia đang đứng trước sảnh khóc lóc đòi gặp điện hạ và vương phi, không gặp được nhất định không chịu rời đi.”

Trịnh Lan bật cười lạnh: “Còn dám tới gặp ta?”

Tiểu Viện sợ Ngô Phàm Vân có việc gấp, bèn trấn nhanh chóng trấn an Vạn Gia một câu, dặn dò hắn an ủi Ngô Phàm Vân không nên quá hoảng hốt, đồng thời phân phó Bách Linh đưa Ngô Phàm Vân tới phòng khách. Bách Linh hiểu ý, dùng khăn gấm giúp Ngô Phàm Vân lau sạch lớp trang dung đã trôi gần hết, cùng dòng nước mắt giàn giụa.

Vừa tiến vào phòng, Ngô Phàm Vân đã hoảng sợ quỳ xuống dưới chân Tiểu Viên nức nở tố khổ, oán trách, lại khẩn cầu: “Biểu tỷ, Tiền gia đi theo phe Thái tử. Nay Thái tử đã đổ, cữu phụ cũng trốn mất, chỉ riêng tỷ vì thân phận vương phi mới có thể bảo toàn bản thân. Biết làm người bo bo giữ mình chẳng có gì sai, nhưng sao có thể bỏ mặc mẫu tộc không thèm hỏi han. Dù bây giờ hơn một nửa của cải, điền trang, cửa hàng, cửa tiệm của chúng ta ở Hàng Nam đều đã bị sung công, một nửa bị các thế gia, danh môn khác chiếm đoạt, nhưng dù sao có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, biểu tỷ sao người lại đang tâm bỏ mặc…”

Trịnh Lan lạnh lùng nhìn Ngô Phàm Vân diễn trò, lại nhìn Tiểu Viện cười xấu xa, muốn biết Tiền Thục Viện giả nhà mình định xử lý việc nhà vốn thuộc trách nhiệm của Tiền Thục Viện thật ra sao?

Tiểu Viện bình tĩnh lắng nghe Ngô Phàm Vân kể khổ, nhè nhẹ vỗ lưng nàng ta dịu dàng an ủi, lại sai Bách Linh rót cho nàng ta một ly trà nóng an thần, sau đó chậm rãi đỡ nàng ta ngồi lên ghế, cẩn thận lau sạch những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt Ngô Phàm Vân, khéo léo khuyên lơn: “Trước tiên muội cứ bình tĩnh, đừng khóc nữa. Những việc này đều có căn nguyên, muội từ từ nói từng chuyện từng chuyện một cho ta nghe xem.”

Ngô Phàm Vân vốn bị Ngô gia đẩy đến Trạm Vương phủ cầu xin ân điển, bởi vì chỗ dựa lớn nhất của Ngô gia là Tiền Trọng Mưu hiện tại đang bị triều đình truy bắt. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, trước tình cảnh này Ngô gia đương nhiên nơm nớp lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ lo lắng những sản nghiệp kinh doanh tại Hàng Nam và huyện Lâm Hà đều thành bọt biển, giờ phút này trên dưới Ngô gia chỉ có thể dựa vào cô cháu gái duy nhất hiện đã gả vào hoàng thất, đồng thời không bị truy tố sau sự kiện cung biến, Thái tử ngã ngựa - Tiền Thục Viện.

Mà cả Ngô gia, ngoại trừ Ngô Phàm Khâm mang lòng mập mờ không yên phận với Tiền Thục Viện cũng chỉ có Ngô Phàm Vân thường xuyên qua lại, gặp gỡ vương phi.

Thời điểm Tiểu Viện đưa ly trà cho Ngô Phàm Vân, nàng ta thoáng liếc nhìn Trịnh Lan ngồi gần đó, vừa rồi vội vã chạy vào khóc lóc, kể lể, quên không hành lễ với vương gia, mà tình hình Ngô gia hiện tại, ngoài trừ nịnh bợ Tiền Thục Viện, việc quan trọng nhất chính là lấy lòng kẻ tiếng tăm lên như diều gặp gió, thậm chí có khả năng ngồi lên ngai báu nhất lúc này - Trạm Vương điện hạ - Trịnh Lan.

Ngô Phàm Vân nghe nói Trịnh Lan tính tình kỳ quặc, khó nắm bắt, là một thứ nữ không được gia tộc coi trọng, nhất thời Ngô Phàm Vân không dám hành động lỗ mãng.

Nhìn ra được ý nghĩ của Ngô Phàm Vân, Tiểu Viện dịu dàng an ủi nàng: “Đã là thân thích, có gì cứ nói thẳng.” Nàng lén nhìn Trịnh Lan đôi môi cong lên một nụ cười xấu xa: “Dù gì điện hạ cũng là tỷ phu của muội, không phải người ngoài.”

Vị tỷ phu nào đó thầm cười lạnh trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn điềm nhiên, hờ hững như không, lạnh lùng nhìn ả thứ nữ nhà thương nhân trước mắt vụng về diễn kịch.

Nếu là tính tình Trịnh Lan trước kia, mấy việc lông gà vỏ tỏi này chàng lười quản, nhưng vừa rồi, xem chừng Lý Tú Dung tới chơi đã chọc Tiểu Viện nhà chàng không vui, vì thế đột nhiên chàng có nhã hứng xem tiếp vở tuồng này không muốn rời đi. Trịnh Lan có hứng thú nhìn thử vị nhị tiểu thư Ngô gia kia còn mánh khóe nào muốn thể hiện. Hơn nữa chàng cũng không muốn Tiểu Viện vì những câu nói vô tâm, vô ý của nàng ta không may làm tổn thương. Chẳng mấy ngày nữa hai người sẽ cùng tới Hàng Nam, chàng ghét quan hệ giữa hai người chuyển biến phức tạp, xảy ra những khoảng cách không đáng có.

“Hiện tại cữu phụ đã trốn đi, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, sao biểu tỷ vẫn có thể bình tĩnh ở đây. Nếu muội là tỷ, đã sớm đến trước điện quỳ xuống khẩn cầu bệ hạ khai ân.” Ngô Phàm Vân nhìn dáng vẻ thong dong, khoan thai của Tiểu Viện, trong lòng không khỏi ấp ủ một suy nghĩ táo bạo.

Tiểu Viện thầm cảm thán trong lòng, Ngô Phàm Vân và Lý Tú Dung mặc dù tính cách khác biệt một trời một vực, nhưng lời lẽ lại tương đối giống nhau, quả nhiên đều là danh môn khuê tú chân chính, các nàng đều ‘lo lắng’ phản ứng ‘không bình thường’ của nàng. Trịnh Lan ung dung mở miệng: “Dù gì cũng chỉ là một câu nói của bệ hạ, lập tức có thể khôi phục chức quan cho Tiền đại nhân, biến việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ thành không có gì. Nhưng biết đâu bệ hạ lại có dụng ý khác.”

Tiểu Viện và Ngô Phàm Vân đều kinh ngạc nhìn Trịnh Lan. Giọng điệu Trịnh Lan thản nhiên, thoải mái, Ngô Phàm Vân lại càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình, hớn hở đáp: “Quả nhiên vẫn là tỷ phu anh minh, sáng suốt! Ta nói mà, cữu phụ đường đường là thông gia của Hoàng gia. Địa vị vững như núi Thái sơn. Sao có thể cứ thế trở thành loạn thần tặc tử thuộc vây cánh Thái tử, bị bệ hạ ném vào hàng ngũ phản tặc.”

Nói xong nàng ta chắp tay qua trán kính cẩn cúi đầu cảm ơn trời phật, không quên mấp máy môi điểm qua tạ ân một lượt các vị Quan Thế Âm, Thái Thượng Lão Quân, Khổng Tử, Phu Tử.

Lo lắng buông xuống, Ngô Phàm Vân không kiềm chế được vui vẻ, thoải mái nói: “Nếu không có cữu phụ chiếu cố, bao nhiêu ruộng lúa, đất đai, cửa hàng cửa tiệm của chúng ta tại Hàng Nam đã bị Đổng Thị, Sài Thị trắng trợn cướp hết, gia sản cặm cụi kinh doanh mấy đời lập tức bị huỷ trong chớp mắt.”

Đổng Thị và Sài Thị là hai thế lực thế gia lớn nhất Hàng Nam chỉ sau Tiền Trọng Mưu. Ở Hàng Nam hai gia tộc này gần như một tay che trời, muốn mưa được mưa muốn gió được gió. Từ nhỏ Tiểu Viện đã được nuôi dưỡng trong chốn Tần lâu Sở quán đương nhiên biết tại Hàng Nam kẻ nào giàu có nhất. Phàm là người có chút quan hệ dây mơ rễ má với hai nhà Đổng Sài, đều có thể ưỡn ngực, cao đầu, ngông nghênh, hống hách, coi trời bằng vung. Không ngờ Tiền đại nhân vừa ngã ngựa, Ngô gia cũng trở thành miếng thịt trên thớt, mặc người ta định đoạt.

Tiểu Viện nhìn thái độ ngu ngốc, ngờ nghệch của Ngô Phàm Vân, lại nhìn ý cười giễu cợt trào phúng trên khoé môi Trịnh Lan, lập tức đoán ra, mấy lời điện hạ nhà mình vừa nói chỉ là đùa giỡn, tội của Tiền Trọng Mưu không thể gọi là tội lỗi chồng chất, mà ông ta đã phạm vào đại kỵ lớn nhất của bậc quân vương, chạm tới ranh giới không nên chạm tới nhất. Dù Hằng Xương Đế nhân đức, cũng không dễ dàng bỏ qua cho người dám uy hiếp tới hoàng quyền của người, đặc biệt những quan đại thần ông đã từng đặt sự tín nhiệm, tôn trọng.

Có vẻ hiện tại Trịnh Lan chỉ muốn mau chóng đuổi nha đầu ngu xuẩn này ra khỏi phủ.

Tiểu Viện có chút giận Trịnh Lan, vì thế nói với Ngô Phàm Vân: “Dù có chống lưng hay không thì đến giây phút nguy hiểm nhất, bản thân cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình. Lòng dạ đế vương sâu không lường được. Vân Nhi vẫn nên uyển chuyển khuyên nhủ trưởng bối trong nhà, bệ hạ đương nhiên anh minh thần võ không bỏ qua cho kẻ xấu, cũng không oan uổng cho người tốt. Cứ thả lỏng tinh thần. Không cần quá lo lắng. Cây ngay không sợ chết đứng.”

Trịnh Lan bật cười nói: “Ái phi đã quen ở gần bùn loãng, không đến Lại Bộ Thị Lang làm quan đúng là lãng phí nhân tài.”

Tiểu Viện không để ý đến lời châm chọc của chàng, nhìn khuôn mặt bắt đầu trở lên lo lắng, thấp thỏm của Ngô Phàm Vân. Tiểu cô nương ngờ nghệch cầm chặt tay Tiểu Viện nói: “Nếu có việc gì cầu xin biểu tỷ nhất định phải giúp muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.