Vết Nhơ

Chương 129: Chân tướng núi Chiến Hồn



Quân thượng dẫn Mặc Tức đi ra phía sau điện Chu Tước.

Nơi đó có một hồ nước tụ mộng, có thể tụ hóa chuyện cũ thành hiện thực, tái hiện nó trước mắt người xem.

Quân thượng dừng bên cạnh hồ, nhìn ảnh ngược của mình và Mặc Tức bên dưới, sau đó chậm rãi tháo chuỗi Bồ Đề Thiên Châu trên cổ tay, cầm lấy mà mân mê. Bồ Đề Thiên Châu tỏa ánh sáng lóng lánh, bị Quân thượng khều từng viên một, khều đến viên thứ bảy, hắn dừng lại.

“Mặc Tức, dù cô… chọn cách phá huỷ ngọc giản của điện Ngự Sử, nhưng mà…”

Hắn nhắm mắt bóp cổ tay của mình: “Nhưng mà, xin khanh tin tưởng cô, cô chưa bao giờ muốn lừa gạt Cố khanh.”

“Viên Thiên Châu có thể trả lại sự trong sạch cho y, cô vẫn luôn đeo theo bên mình. Nếu sinh thời cô có thể thực hiện được lời hứa, vậy cô nhất định sẽ đích thân chiêu cáo với bách tính. Nhưng nếu cô khó chống lại mệnh trời, cô cũng sẽ bảo tồn viên Thiên Châu chứa đựng chân tướng này nơi trần thế, chờ ngày nào đó khi thời cơ chín muồi, tự khắc sẽ có người đời sau công bố hiệp ước năm đó trên đài Hoàng Kim với thế gian.”

Gió đêm nổi lên, thổi lá cây ngô đồng cạnh hồ lay xào xạc.

“Vậy thì cô ở nơi chín suối, cuối cùng cũng có mặt mũi để gặp lại trung lương.”

Dứt lời, hắn chạm đầu ngón tay vào viên Thiên Châu kia, không lâu sau, Thiên Châu tỏa hào quang loá mắt, một sợi ký ức màu trắng bạc bay ra từ bên trong, rơi xuống hồ Hóa Mộng. Nước gợn lăn tăn làm vỡ bóng trăng vời vợi trên mặt hồ, sương lạnh mịt mù tràn ra từ hồ Hóa Mộng lan đến khắp mọi nơi.

Sương lạnh từ từ tụ hóa thành quang cảnh, bắt đầu có những âm thanh yếu ớt truyền ra từ sâu trong màn sương, thế rồi trở nên rõ mồn một.

Thanh lâu yến hót oanh ca dần dần hiện ra trước mắt bọn họ.

“Đồ mi hương tán nhất liêm phong, đỗ vũ thanh kiền mãn thụ hồng. Nam hiên nhất chẩm lê vân mộng, ly hồn thiên lý đồng.” Khúc “Song Điều Thủy Tiên Tử” dằng dặc truyền đến từ vũ đài bên trong lầu Hạnh Hoa, chất giọng lảnh lót của ca nữ tựa những sợi tơ treo lửng lơ, lướt qua nơi phấn son phong trần.

“Nhật tà hoa ảnh trùng trùng. Huyên thảo phát vô tình tú, lưu hoa khai hữu hận nùng. Đoạn tống đắc sầu nùng.”

(1) “Song Điều Thủy Tiên Tử” là bài thơ cổ viết bởi Lý Trí Viễn (1261-1325). Dịch nghĩa: Trong tiếng chim quyên cuối xuân, hoa hồng mọc đầy cành chực rơi, không khỏi khiến cho người sắp đi nao lòng. Người sắp đi nghĩ rằng người mình nhớ thương cũng mang mối tương tư như mình. Khi mặt trời chiều lặn về phía Tây, lúc bóng hoa chập chờn, người sắp đi càng thêm nhớ quê nhà, mà sự tươi tốt của cỏ huyên (người xưa cho rằng cỏ huyên có tác dụng khiến người ta quên sầu) trông vô tình đến lạ. Hoa lựu cũng như chứa đầy ắp sầu hận, khiến cho người sắp đi càng thấy nặng lòng hơn.

Sương mù tràn ra từ trong hồ càng lúc càng dày đặc, bao trọn cả ban công phía sau điện Chu Tước, dựng nên ảo cảnh lộng lẫy mà tráng lệ.

Lầu Hạnh Hoa.

Mặc Tức và Quân thượng đứng giữa màn sương dày, mọi thứ dần dần trở nên rõ như in. Mặc Tức phát hiện mình lại nhìn thấy cảnh tượng bên trong gương Thời Gian, đây là đêm trước khi Cố Mang làm phản vào tám năm về trước, Cố Mang đang ở trong sương phòng của thanh lâu, nói chuyện với người mặc áo đen thần bí kia.

Chẳng qua lúc đó Mặc Tức còn chưa biết người áo đen là ai, nhưng bây giờ xem ra, chỉ e là Quân thượng chứ không thể sai được.

Đúng như dự đoán, Quân thượng đi tới bên cạnh Mặc Tức, nhìn nam tử mặc áo bào đen do sương mù hóa thành, nói: “Đây là lần cuối cùng cô gặp mặt Cố khanh trước khi khanh ấy làm phản. Lúc đó Cố khanh biết mình sắp phải đi, tâm trạng không ổn định cho lắm, vì vậy cô mới giao hẹn với khanh ấy, khuya đêm nay sẽ đến tìm khanh ấy, dẫn khanh ấy lên núi Chiến Hồn xem một thứ.”

Giống hệt cuộc đối thoại bên trong gương Thời Gian, Quân thượng khoác áo bào đen đặt một chiếc bọc vải lên bàn, đẩy qua cho Cố Mang: “Mang tới cho ngươi đấy, đi thay đi.”

Hành động của Cố Mang cũng không khác biệt gì, y giơ tay vén một góc bao vải, thế rồi nhanh chóng khép nó lại.

Cố Mang hỏi: “Vậy là ý gì?”

“Ngươi muốn đến nơi đó, dù sao cũng nên chuẩn bị.” Quân thượng nói: “Tình hình ở nơi đó, chỉ nói với ngươi sợ rằng ngươi không tin. Tối nay dẫn ngươi đi nhìn tận mắt. Mắt thấy mới là thật.”

Cảnh tượng xung quanh từ từ tối sầm, chờ khi tất cả sáng lên lại lần nữa, quang cảnh trong màn sương đã chuyển đến dưới chân núi Chiến Hồn.

Cố Mang và Quân thượng đều khoác áo choàng đen, che kín mít từ đầu đến chân.

Cố Mang đi tới trước đường nhỏ quanh co khúc khuỷu dẫn lên núi, nhìn con đường đá xanh uốn lượn dài miên man, sau đó tháo mũ áo choàng xuống, ngửa đầu nhìn đường núi sừng sững nguy nga kia.

Quân thượng hỏi: “Không lên sao?”

Cố Mang nói: “Nghĩ đến việc rất nhanh thôi ta sẽ phải rời khỏi nơi này, trên tay dính máu của binh sĩ Trọng Hoa, trong lòng ta…”

Quân thượng cắt lời y: “Thế cục hiện giờ của Trọng Hoa chính là như thế. Sau thất bại trên núi Phượng Minh, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi, ngươi và đội quân của ngươi thất thế, chỉ có bỏ đá xuống giếng chứ chẳng có đưa than ngày tuyết.”

Nhìn ra được Cố Mang muốn phản bác, hắn lại bổ sung một câu: “Ngươi khỏi cần nói với ta nếu Hi Hòa quân ở đây, hắn sẽ ủng hộ ngươi. Hắn ủng hộ ngươi cũng vô dụng, ngươi là người thông minh, ắt hẳn ngươi rất rõ ràng, Trọng Hoa vẫn luôn do quyền quý nắm quyền, với sức của một mình ngươi không thể thay đổi được gì cả.”

Cố Mang: “…”

Quân thượng nói: “Chuyện đến bước này, nước cờ phản quốc kia, ngươi đã hạ xuống không thể rút lại nữa.”

Dứt lời, Quân thượng đột nhiên chìa tay ra, nắm lấy năm ngón lạnh lẽo của Cố Mang. Cố Mang quay đầu nhìn đối phương, cũng cựa quậy đôi chút, dường như muốn tránh thoát, nhưng cuối cùng lại không làm như thế.

Mặc Tức nhìn cảnh tượng trước mắt, lần đầu tiên chứng kiến đoạn quá khứ này bên trong gương Thời Gian, hắn cứ ngỡ kẻ mặc áo đen là người của nước Liệu, cứ ngỡ Cố Mang run rẩy khi bị nắm tay là vì đang do dự. Nhưng lúc này hắn đã biết sự thật, cảm xúc của hắn phức tạp đến tột độ, câu hoàn chỉnh đầu tiên toát trong đầu hắn lại là: “… Lạnh không?”

Quân thượng đứng bên cạnh Mặc Tức, nghe mà hơi sửng sốt: “Cái gì?”

“Tay huynh ấy.” Mặc Tức nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó lạnh lắm phải không.”

Rõ ràng đã là chuyện cũ của tám năm về trước, theo lý mà nói không ai nhớ được những chi tiết này cả. Thế nhưng sau giây lát ngẩn ngơ, Quân thượng đã tỏ tường.

Hắn rũ mi mắt, nói: “… Lạnh.”

“…”

“Xin lỗi, là cô đẩy Cố khanh vào con đường cùng này.”

Mặc Tức không trả lời, mà Quân thượng trong ảo cảnh đang lặp lại đoạn đối thoại bên trong gương Thời Gian, hắn nói với Cố Mang: “Cố soái, muốn mở một con đường, không có đôi tay nào không nhuốm máu. Thừa dịp bây giờ trên tay ngươi còn chưa nợ mạng người vô tội nào, lên núi Chiến Hồn thêm lần nữa đi. Sau này sẽ không còn cơ hội.”

Cố Mang bỗng dưng nhắm mắt lại, gió đêm thổi qua tóc mai hơi tán loạn của y. Y im lặng thật lâu, sau đó nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay của Quân thượng, đầu ngón vẫn còn run nhè nhẹ, không ai ủ ấm được đôi bàn tay này cả. Y nói: “… Đi thôi.”

Áo đen bay phần phật, Quân thượng và Cố Mang một trước một sau đi dọc theo đường mòn lên trên núi.

Trong gương Thời Gian, Mặc Tức đuổi theo đến đây là đứt đoạn, nhưng lần này thì khác, lần này màn sương từ từ tách ra rồi dặt dìu biến ảo, cuối cùng hắn đã thấy được rốt cuộc năm đó Cố Mang và Quân thượng lên núi Chiến Hồn xem cái gì ——

Quân thượng và Cố Mang đi đến trước kết giới bảo vệ cấm địa núi Chiến Hồn, Quân thượng nâng tay lên, tự rạch lòng bàn tay của mình, sau cùng bôi máu tươi lên quang trận của kết giới. Máu tức khắc bị pháp trận hấp thu, một giọng nói mịt mờ như truyền đến từ sâu dưới lòng đất “ồ ồ” cất lên: “Yến nhiên lặc công thư thanh bút.”

Quân thượng đáp: “Thảo dã anh trủng hữu cựu minh.”

Yến nhiên lặc công thư thanh bút, thảo dã anh trủng hữu cựu minh.

(Dịch bậy: Công huân khắc trên đá bằng mực đen. Mộ anh hùng dân gian được nhớ mãi không quên. Câu này thật sự là dịch đại, hỏi nhỏ bạn người Trung có đọc truyện này, nó cũng không hiểu câu này nói cái gì…)

Một câu thơ đối hết sức đơn giản, sao không phải là mơ ước cả đời của Cố Mang? Vừa nghe đoạn đối đáp này, vành mắt của y thoáng chốc đỏ lên. Thấy Cố Mang như thế, Quân thượng thở dài vỗ vai y, nói khẽ: “Nơi này sẽ không có ai khác đâu, cởi áo choàng ra đi.”

Cố Mang bèn giơ tay tháo dây buộc áo choàng.

—— Thì ra dưới lớp áo choàng đó là một bộ tang phục nền trắng viền đen theo nghi thức quân đội…

“Đi thôi.”

Bọn họ băng qua kết giới che chắn, tiến vào cấm địa núi Chiến Hồn.

Dù rằng trước đó đã có suy đoán và chuẩn bị, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng trong cấm địa, trái tim của Mặc Tức vẫn như bị đấm mạnh một cú.

Khắp cấm địa Chiến Hồn, cả một nửa sườn núi, đều là những nấm mồ xanh và bia mộ mọc lên san sát nhau, trên các tấm bia có cái đã khắc tên, đồ sơn vàng tỉ mỉ, có cái vẫn chưa viết chữ nào. Chúng trải dài khắp cả một vùng núi, tụ tập cùng một chỗ, hệt như hồn thiêng dân dã chốn âm ti đã về, tưng bừng hội họp trên đỉnh núi.

Cố Mang sững sờ thật lâu, sau đó như không dám đạp vỡ giấc mộng đẹp, y dè dặt đi về trước vài bước. Dần dà dè dặt đã biến thành lảo đảo, Cố Mang tập tễnh bước đến gần, khi nhìn thấy dòng chữ khắc trên tấm bia mộ đầu tiên, nước mắt của y lập tức tràn mi rơi lã chã.

“…”

Y nâng tay vuốt ve dòng chữ vàng lóng lánh trên bia, nước mắt lăn dài trên gò má.

“Về nhà rồi…”

Sau đó y khụy gối quỳ xuống, cổ họng chậm rãi bật ra tiếng nức nở, y đau xót quỳ trước rừng bia vẫn còn chưa hoàn chỉnh, dập đầu hết lần này đến lần khác trước bảy vạn chiến hữu bị mình bỏ lại trên núi Phượng Minh.

“Về nhà rồi…”

Quân thượng đứng bên cạnh Cố Mang, hồi lâu sau đặt tay lên vai y: “Cấm địa này lời hứa đầu tiên cô thực hiện cho khanh. Bảy vạn bia mộ, mỗi cái tên đều do cô tự mình khắc, mỗi nấm mồ đều do cô tự tay lập. Cố soái, có khanh và cô cùng trù tính, cô tin rồi sẽ có một ngày, cấm địa núi Chiến Hồn sẽ không còn là cấm địa.”

Cố Mang không lên tiếng nữa, y mặc tang phục theo nghi thức quân đội, búi tóc buộc bằng vải đay trắng, nghẹn ngào dập đầu vô số lần.

Trong mắt y không còn người sống nữa, trong mắt y chỉ có những anh em đã chia cách lìa đời. Thấy Cố Mang như vậy, Quân thượng cũng không quấy rầy nữa, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Qua thật lâu, Cố Mang loạng choạng đứng lên, y lại chắp hai tay bái lạy trước mộ thêm vài lần, sau đó khép tay đặt giữa trán, lẩm bẩm nói gì đó.

Quân thượng hỏi: “Khanh còn chuyện gì muốn cô làm nữa không?”

Cố Mang nhắm mắt lại, hồi lâu sau, y nói với hốc mắt ươn ướt: “… Nếu có thể… thần… còn ba chuyện, khẩn mong Quân thượng cho phép.”

“Khanh nói đi.”

Đầu ngón của Cố Mang vuốt ve chữ vàng trên bia mộ, vuốt một đường thẳng xuống.

“… Chuyện thứ nhất, nếu thần thật sự không về được… xin Quân thượng đừng lập bia lập mộ cho thần ở núi Chiến Hồn. Lần này thần đến nước Liệu làm mật thám, định trước tay sẽ nhuốm đầy máu tươi của chiến hữu, bất luận có bị ép buộc hay không, có nỗi khổ tâm hay không, giết người chính là giết người, thần không còn mặt mũi nào chôn chung với bọn họ.”

Dường như bị cách nói của y dọa cho rất bất an, Quân thượng nói: “Nhưng mà ——”

“Xin người hãy nghe thần nói hết.”

“…”

“Chuyện thứ hai, Hi Hòa quân bản tính thuần lương, đệ ấy thân là quyền quý nhưng lại kết giao sâu sắc với thần, sớm đã đắc tội vô số bô lão và công thần. Sau khi thần phản bội, đệ ấy tất sẽ không tin, thậm chí sẽ có hành vi ngỗ nghịch quá khích, xin Quân thượng bất luận thế nào cũng đừng nói sự thật cho đệ ấy biết, cũng xin Quân thượng cảm thông cho nỗi đau của đệ ấy, đừng truy cứu trách mắng.”

Mặc Tức nghe đến đó, nước mắt không nén nổi cứ tràn mi mà ra. Hắn kiềm lòng không đặng bước lên trước vài bước, nhìn Cố Mang mặt mũi nghiêm trang khoác quân phục thẳng thớm, thì thào gọi: “Cố Mang…”

Bóng hình tám năm trước của Cố Mang không nghe được gì cả, y đứng trong gió núi se lạnh, tay áo bay phần phật, không phải y sắp đi chịu chết, nhưng còn hơn cả chịu chết nữa, mà lúc này y đang bàn giao những chuyện sau cùng của mình với Quân thượng.

“Thứ ba.”

Nói xong hai chữ này, Cố Mang lại im lặng.

Y rũ mi mắt, tự nâng tay nhìn hai tay của mình, lát sau nhẹ giọng nói: “… Thứ ba, thần muốn thừa dịp tay mình còn sạch sẽ, thổi một khúc nhạc gọi hồn cho bọn họ.”

“Nhưng Quân thượng à, thần chỉ có một chiếc kèn xôna nhỏ không đáng nhắc đến thôi. Người có thể cho thần mượn dùng thần võ của người không?”

Dứt lời, Cố Mang ngẩng đầu lên, gió mát thổi tóc mái của y bay lất phất, dưới ánh trăng, y khẩn khoản nhìn về phía Quân thượng.

Khúc gọi hồn hiến tặng liệt sĩ của Trọng Hoa, thông thường sẽ có lễ quan dùng thần võ diễn tấu, nhưng Cố Mang không thể nào trông mong lễ quan tới an ủi các chiến hữu của mình, điều duy nhất y mong được chấp thuận, chỉ có thể đến từ người trước mắt mà thôi.

“Lòng khanh chân thành như thế, cớ gì cô lại không đồng ý?” Quân thượng nói xong, lòng bàn tay hiện ra một ống tiêu trúc màu xanh ngọc, hắn đưa ống tiêu trúc cho Cố Mang.

Cố Mang nói cảm ơn, dùng hai tay nhận ống tiêu. Y đưa mắt ngoái nhìn, dường như muốn khắc ghi bảy vạn ngôi mộ trên núi Chiến Hồn vào tim mình. Dưới ánh trăng sáng ngời, y đưa ống tiêu trúc lên môi, nhắm mắt bắt đầu thổi.

“Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm. Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xử bất thanh sơn…”

Một khúc kết thúc.

Cố Mang buông tiêu trúc, đôi mắt đã nhòe lệ.

Y quay đầu trả lại ống tiêu cho Quân thượng, sau đó lại quỳ trước rừng bia. Im lặng giây lát, y cúi thấp đầu, nghẹn ngào nói khẽ: “Quân thượng, thần sắp phải đi rồi, không biết có trở về được không, cũng không biết bao giờ mới về được.”

“Cố khanh…”

“Lúc thần không ở đây, xin người thường xuyên đến thăm bọn họ thay thần… không cần đốt quá nhiều giấy tiền vàng mã, chỉ cần… chỉ cần mang thêm vài bình rượu ngon, mang thêm vài món đồ nhắm.” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng: “Lúc bọn họ theo thần, quân lương vẫn không quá đủ đầy, nhìn phần chia của các quân đội khác, bọn họ thường xuyên nói đùa với thần, nói với thần rằng…”

Vầng trán áp lên bia đá lạnh buốt, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt đoạn.

“Nói bọn họ đói bụng… muốn ăn một bữa ra trò.”

Quân thượng: “…”

“Mấy năm nay tuy rằng thần không nói, nhưng thần đều nghe được, luôn có người nói chúng thần muốn đoạt quyền… muốn lật trời… lòng tham không đáy, dã tâm lang sói…” Cố Mang chậm rãi ngước đầu lên: “Nhưng Quân thượng à người biết không? Thật ra dã tâm lang sói lớn nhất của bọn họ, chỉ là muốn được ăn một bữa no mà thôi…”

Quân thượng trong ảo cảnh đeo mặt nạ, không ai biết lúc nghe được câu này, rốt cuộc nét mặt của hắn trông thế nào.

Nhưng Mặc Tức có thể nhìn thấy Quân thượng của lúc này, dẫu cho đã qua rất nhiều năm, khi Quân thượng nghe Cố Mang nói câu đó lần nữa, ánh mắt vẫn ảm đạm vì đau.

“Thay thần đến thăm bọn họ nhiều một chút, mang cho bọn họ thêm một ít thức ăn.”

Quân thượng nói: “… Cố khanh yên tâm, cô nhất định sẽ làm được.”

“Thêm rượu nữa được không?”

“Cô sẽ đem rượu ngon nhất Trọng Hoa đến cho người của khanh.”

“Thiêu Đao Tử là được, bọn họ nghèo quen rồi, nếu là rượu ngon quá, bọn họ sẽ không nỡ uống đâu.”

“… Được.”

Cố Mang không còn yêu cầu khác nữa.

Y quỳ gối giữa núi rừng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn các anh em đã thành bia của mình, mãi không thấy nhúc nhích.

Quân thượng trong ảo cảnh khẽ thở dài một tiếng, thế rồi giơ tay lên, nhưng không có hóa tan tiêu trúc mà lại kề nó vào môi mình, cũng thổi một khúc nhạc gọi hồn.

Tiếng tiêu du dương, trăng thanh gió mát, mọi vật trên núi Chiến Hồn dần dần phai nhạt giữa khúc nhạc bi thương trang trọng này.

Lúc này đây, tất cả sương mù và ảo cảnh đều tan biến, song tiếng tiêu trúc chan chứa tình nghĩa kia như vượt qua chân thực và hư ảo, truyền đến từ chân núi Chiến Hồn của tám năm về trước.

Sương dày nhạt đi, dư âm vẫn quanh quẩn chưa tan.

Thật lâu sau, trên điện Chu Tước, Quân thượng xếp lại viên Thiên Châu đó, sau cùng ngửa đầu nhìn trăng sáng trong mây, khẽ gọi: “Hỏa Cầu Nhi.”

“…”

“Tám năm qua, cô vẫn đeo vòng tay này mọi lúc, bảo vệ bí mật này. Mỗi khi không kiên trì nổi nữa, cô sẽ biến đoạn ký ức này ra, xem lại một lần nữa.”

“Cứ xem một lần, cô lại nhớ sâu thêm một phần. Con đường này, không phải cô đang đi một mình, cũng không phải đi vì một mình cô. Tám năm qua, cả ngày lẫn đêm cô vẫn chưa từng quên, cũng chẳng hề dám quên.”

Quân thượng vuốt ve Thiên Châu trên cổ tay, nhẹ giọng nói.

“Cô nào có phải lòng dạ sắt đá, chỉ vì… thân ở cung cấm, như ở lao tù…” Nói đến cuối cùng, giọng đã nghẹn ngào: “Thật ra cô làm sao chưa từng hổ thẹn với Cố khanh… chưa từng hổ thẹn với khanh được…”

Không ai nói gì nữa, tiếng ve kêu trên cổ thụ bên sân vang vọng khắp đêm dài.

Trên ban công điện Chu Tước, Mặc Tức và Quân thượng lặng lẽ nhìn nhau, nét mặt ai nấy cũng xót xa, nước mắt thấm ướt đôi vành mắt.

_________________

Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua thấy phần bình luận có người anh em gọi truyện này là “The King’s Speech” (Bài diễn thuyết của nhà vua), tự dưng nghe thấy Tây quá, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể gọi là “Game of Thrones” (Trò chơi vương quyền),  “House of Cards” (Sóng gió chính trường), “Cứu vớt đại binh Cố Mang”, “Sự cứu chuộc của Hi Hòa quân”, “Danh sách quân Vương Bát”, “Giải mộng không gian”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.