Vết Nhơ

Chương 145: Thích và cảm kích



Trái tim của đôi bên đập thình thịch từng hồi, kịch liệt đến như thế, nhiệt độ xung quanh nóng một cách đáng sợ, mọi thứ như chẳng còn liên quan đến họ nữa, thời gian, thù hận, tội nghiệt, bình minh, giờ phút này cả hai giống như đôi người trẻ tuổi ái mộ nhau hơn mười năm về trước, muốn triền miên với người yêu như thế cho đến khi đất trời cũng già đi.

Lúc cao trào lần nữa, Cố Mang ôm cổ Mặc Tức, không chịu nổi nữa khóc ra tiếng.

Mặc Tức nghe thấy Cố Mang gọi tên mình, gọi mình là sư đệ, gọi mình là công chúa, gọi mình là anh em. Tất cả thân phận và quan hệ mà bọn họ từng có trong đời này, chỉ cần là tốt đẹp, Cố Mang đều sẽ thủ thỉ trao tặng hắn trong cuộc ái ân cháy bỏng này.

Như thể muốn bù lại tất cả lời thật lòng trong suốt mười bốn năm mà hai người yêu nhau vào một sớm chiều này.



“Ê ê ê, trưa nay ngươi có nghe gì không?”

Chạng vạng, các thống soái đều đến lều trại chính hội họp, vài tiểu tu sĩ rảnh rỗi xúm lại bàn tán xôn xao.

“Có phải ngươi muốn nói đến tiếng động… truyền ra từ lều của Mặc soái không?”

“Đúng rồi! Thì ra ngươi cũng nghe thấy à? Ta còn tưởng lỗ tai của mình bị gì chứ!”

“Có điều ta không chắc lắm… không ai dám ở quá gần lều của Mặc soái cả, biết đâu là tiếng động nào khác. Dù sao người đó cũng là Mặc soái mà.” Tiểu tu sĩ lúng túng liếm môi: “Chúng ta theo Mặc soái Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, tính tình của ngài ấy thế nào chúng ta nên rõ ràng. Ngài ấy sẽ không xằng bậy với bất cứ cô nương nào trong quân doanh đâu.”

Cả đám đều cảm thấy chí lý.

Song chưa được bao lâu, có người lại lẩm bẩm một câu: “Nói thì nói vậy, nhưng các ngươi đừng quên, công chúa Mộng Trạch cũng đã đến tiền tuyến rồi nhé.”

Vừa nghe người nọ nhắc, nhiều tu sĩ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, đều tỏ vẻ đã thấu hiểu ngọn ngành.

“Thì ra là thế!”

“Nhưng mà hai người họ đã âm thầm phát triển đến bước này rồi sao?”

“Chắc không đâu…”

“Sao lại không chứ! Hồi trước ta đã nghe Tiểu Hoa ở doanh trại kế bên nói, Tết Đoan Ngọ cậu ta từng bắt gặp Mặc soái hẹn hò với công chúa Mộng Trạch trong hẻm đấy! Để thuận tiện ra ngoài, công chúa Mộng Trạch còn mặc nam trang và đeo mặt nạ nữa, chỉ là lúc bọn họ hôn nhau vừa khéo bị Tiểu Hoa nhìn thấy thôi. Mặc soái cẩn thận ghê lắm, vội vàng che mặt công chúa Mộng Trạch liền! Cái kiểu bảo vệ vợ đấy hả, chậc chậc chậc, thiệt không còn lời nào để nói luôn.”

Mỗi lần người nọ nói một câu, cả đám tu sĩ lại kinh ngạc “oa” một tiếng.

Trong lúc nhất thời, hầu như mọi tu sĩ tụ tập hóng chuyện đều tin rằng trưa nay công chúa Mộng Trạch nhất định đã đến lều trại của Mặc Tức một chuyến, hơn nữa còn ngủ với Mặc Tức một giấc.

“Tiếng động đó nói ít cũng một canh giờ (2 tiếng) nhỉ? Cha dượng dữ dội thật.”

“Thể chất của công chúa yếu như thế, không biết có chịu nổi không nữa.”

Thậm chí có kẻ rảnh rỗi đến mức bắt đầu ưu sầu lo lắng: “Hai người họ cũng đã này nọ kia cả rồi, Quân thượng có biết không? Ta thấy cha dượng của chúng ta làm vậy là không đúng, còn chưa cưới người ta vào cửa đã gạo nấu thành cơm, vậy không tốt lắm đâu.”

“Các ngươi nói xem công chúa có mang thai ngoài ý muốn không há…”

Trong lều trại chính, Cố Mang đã đeo lại mặt nạ đứng bên tường, không khỏi hắt xì khẽ một tiếng: “Ắt xì ——!”

Trong lều đang bàn luận trận tiếp theo nên đánh như thế nào, rất đông người tụ tập, Cố Mang làm một tùy tùng tầm thường đứng trong góc cũng không bắt mắt lắm. Nào ngờ lúc y hắt xì xong ngước mắt lên, lại thấy Mặc Tức khoanh tay đứng bên bàn cát đang nhìn mình từ xa.

Vừa thấy Mặc Tức, gò má của Cố Mang nóng lên, trái tim càng nóng hơn gấp bội.

Trong lều đông nghịt người, Mộ Dung Liên đang cắn tẩu thuốc đứng trước bàn cát trình bày kiến giải của mình. Công chúa Mộng Trạch mặc quân trang vàng đen, thắt dây buộc tóc vàng, cũng đang đứng bên cạnh lắng nghe. Các ngũ trưởng và đội trưởng khác cũng vây quanh bàn cát và bản vẽ, còn có thuộc hạ mà mỗi thủ lĩnh tự dẫn theo.

Mặc Tức đứng cách nhiều người như thế, nhưng lại vì y hắt xì một tiếng mà cố ý nhìn y.

Trước ánh mắt của biết bao con người, Cố Mang không thể dằn được nỗi chột dạ. Y cũng muốn nhìn Mặc Tức lắm, nhưng lại sợ bị người khác nhận ra manh mối gì —— Chẳng qua y cũng không phải xoắn xuýt quá lâu, suy tính của Mộ Dung Liên nhanh chóng bị Mộng Trạch bác bỏ, Mộng Trạch chỉ dùng quân lực bố trí ở hai nơi đã phá hủy tuyến đường tấn công của Mộ Dung Liên.

Mộ Dung Liên cắn tẩu thuốc, nheo mắt quan sát thế cục trên bàn cát, cuối cùng nhả ra mấy chữ: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà, phục rồi.”

Mộng Trạch không so đo với gã, trái lại còn cười áy náy: “Liên ca, xin lỗi.”

Mộ Dung Liên hừ một tiếng.

Tiếp theo đến lượt Mặc Tức.

Mặc Tức thu hồi tầm mắt khỏi người Cố Mang, bước thẳng đến trước bàn cát, nhìn tàn cuộc mà Mộ Dung Liên để lại, cúi đầu suy ngẫm chốc lát, sau đó điều chỉnh vài lá cờ hiệu đại diện cho chiến lực, cuối cùng bắt đầu giải thích cách tiến công của mình.

Nói trở lại, đây là lần đầu tiên Cố Mang nhìn thấy Mặc Tức bày mưu lập kế với cương vị chủ soái.

Năm y “phản quốc”, Mặc Tức còn rất trẻ, tuy rằng từng có kinh nghiệm dẫn binh một mình, nhưng vẫn chưa tính là chiến dịch gì quá lớn. Sau này y rời đi, Mặc Tức cũng đã trưởng thành, lại còn làm kẻ thù của y suốt ngần ấy năm trời.

“Tuyến bên trái do tu sĩ quân Xích Linh mở trận pháp trị liệu chuẩn bị sẵn, để lại hai trăm dược tu tiếp ứng ở nơi ta đánh dấu bằng cờ xanh.” Mặc Tức rũ hàng mi dài, tháo hai lá cờ xanh mà trước đó Mộ Dung Liên cắm ở đỉnh núi phía Nam, dời sang bên hồ nước ngoài thành: “Quân Bắc Cảnh phái ba ngàn tu sĩ phối hợp với các dược tu này, mở trận Huyền Vũ và trận Cự Ma.”

Cố Mang tựa vào bên tường, đứng ở nơi cách xa Mặc Tức nhất, lẳng lặng nhìn người đàn ông này trở thành tiêu điểm của cả lều, nghe hắn bố trí toàn bộ chiến cục một cách tỉ mỉ và chu toàn.

Vị trí đó, lúc trước là y đứng, hôm nay Mặc Tức thay thế y, trở thành xương sống và hạch tâm của quân Bắc Cảnh, Cố Mang cảm thấy không có sắp xếp nào tốt hơn thế này cả.

Y chỉ lờ mờ cảm thấy gần đây trí nhớ của mình tiêu tán càng lúc càng nhanh, không biết mình còn có thể tỉnh táo ngắm nhìn đối phương bao lâu nữa.

“Nè, ngươi, đúng, là ngươi đấy.” Đột nhiên có người bước vào lều trại, thấp giọng gọi Cố Mang.

Cố Mang hơi sửng sốt: “Tìm ta hả? Có chuyện gì?”

“Ngươi là cận vệ của Hi Hòa quân phải không? Quan vận chuyển pháp khí và bùa chú do Đế đô cung cấp đã tới rồi, phiền ngươi đi kiểm tra vật tư một lần trước.”

Cố Mang ngoảnh đầu định nhìn Mặc Tức thêm lần nữa, nhưng vì Mặc Tức đang giảng giải chi tiết, chiến pháp lại biến ảo khôn lường, rất nhiều người trước đó đứng rải rác xung quanh đã xúm lại bên bàn cát. Từ góc độ của Cố Mang, y không thấy được toàn bộ gương mặt của Mặc sư đệ, chỉ loáng thoáng thấy được bóng nghiêng của Mặc Tức từ khe hở đám người.

Vì điều này, Cố Mang cảm thấy hơi ưu sầu, đồng thời cũng an ủi phần nào.

Thật ra y đã sớm biết sẽ có ngày như thế, năm đó nhìn thấy Mặc Tức ngồi dưới tàng cây ở học cung nghiêm túc đọc cuộn sách, y đã biết ngày nào đó Mặc Tức sẽ trở thành nhân vật xuất chúng trong vạn người.

Viên minh châu của y đang tỏa sáng rực rỡ, thật tốt quá.

Cố Mang làm theo yêu cầu của tu sĩ kia, xoay người lặng lẽ rời khỏi lều trại —— Chủ soái ngày xưa của quân Bắc Cảnh nay lại mờ nhạt đến như vậy, âm thầm đi ra ngoài, không một ai chú ý, không một ai phát hiện.

Mặc Tức diễn giải đường tiến quân vẫn hết sức nhập tâm, chờ hắn nói xong, sắc trời đã tối mịt. Có điều bố cục rất xảo diệu, mọi người nghe mà không hề thấy chán, trái lại rất nhiều người còn rùng mình đổ mồ hôi ướt áo vì hàng lớp trù tính của hắn. Sau khi Mặc Tức giảng giải xong cả trận chiến công thành, nhiều thủ lĩnh thở một hơi nặng nhọc.

“Đáng sợ quá…”

“Cha dượng cũng dám nghĩ thật…”

Lúc buổi họp quân chấm dứt, kẻ thì quay về lều trại của mình, kẻ thì tụ tập bàn tán xôn xao.

Khi nãy nói chăm chú quá nên Mặc Tức không hề cảm thấy mệt, nói xong hết ngồi xuống mới từ từ cảm thấy uể oải. Hắn đưa tay chống trán, chậm rãi day ấn đường của mình.

Các tu sĩ dần dần rời khỏi lều trại chính, cho dù bọn họ đều cảm thấy kế hoạch này không chê vào đâu được, cũng không ai có thể phá vỡ đấu pháp của hắn, song bản thân Mặc Tức cảm thấy tổn thất vẫn có thể giảm thiểu, vì vậy hắn vẫn ngồi trước bàn cát, định bụng nghỉ ngơi chốc lát rồi suy tính lần nữa.

Đang xoa xương lông mày thư giãn một chút, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng châm trà, không lâu sau, một chén trà ấm đẩy đến bên cạnh hắn.

Lúc này mọi người đã về hết, Mặc Tức tự động cho rằng người có thể lẳng lặng ở lại đây với mình chỉ có mỗi Cố Mang. Hắn bèn nhắm đôi mắt mỏi mệt, nói: “Xin lỗi, vừa rồi mải bận việc nên không nhìn đến huynh. Pha trà gì thế?”

“Linh Sơn Diệu Vũ.”

Mặc Tức thình lình mở mắt ra, biến sắc ngẩng đầu lên.

“Mộng Trạch…”

Mộ Dung Mộng Trạch cười hiền hoà: “Dĩ nhiên muội biết vừa rồi huynh bận giải thích bàn cát với mọi người, muội cũng xem nhập tâm lắm, sao lại vì huynh không nhìn muội mà giận chứ.”

Hiểu lầm này hơi nghiêm trọng, nhưng Mặc Tức lại không tiện giải thích, bằng không hắn biết phải nói gì? Nói rằng người ta muốn nhìn không phải muội, mà là cận vệ bên cạnh ta? Thế khác nào đẩy Cố Mang ra trước đầu sóng ngọn gió chứ.

Thấy sóng mắt của Mộng Trạch lưu chuyển, dường như đã nảy sinh chút hy vọng nào đó vì lời nói quá đỗi dịu dàng khi nãy của mình, Mặc Tức im lặng giây lát rồi mở miệng: “Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải công thành lần hai, muội về nghỉ ngơi trước đi.”

“Nhưng mà muội muốn ở bên huynh.”

Thấy Mặc Tức toan mở miệng, Mộng Trạch vội cắt lời hắn: “Muội biết huynh lại muốn nói gì, huynh lại muốn nói mong muội quý trọng thanh danh, đừng suốt ngày theo huynh, không thì lại muốn nói huynh không có tình cảm nam nữ gì với muội, bảo muội đừng hiểu lầm.”

Mặc Tức: “…”

Mộng Trạch khom cần cổ thanh mảnh, tuy rằng không mất thần thái, song nét mặt đã có chút buồn đau: “Những lời này, huynh đã nói với muội rất nhiều năm, muội cũng thuộc luôn rồi. Trong lòng muội hiểu rõ, huynh chỉ có cảm kích chứ không có tình cảm nào khác đối với muội. Muội cũng không dám cầu mong tình cảm gì hơn —— Nhưng lẽ nào muội nhìn huynh một cái hay ở bên huynh một lát cũng không được hay sao?”

Mặc Tức nói: “Nếu muội cứ nhìn ta rồi kề cận bên ta, muội sẽ không nhìn thấy người mà muội thật sự nên nhìn.”

Mộng Trạch ngước mắt lên, đáy mắt tuôn chảy những vầng sáng ướt át: “Huynh không cần lo lắng cho muội, kiếp này Mộng Trạch nhìn người nào hay ở bên người nào, đều do Mộng Trạch tự lựa chọn. Bất luận kết cục ra sao, muội quyết không hối hận. Muội cũng không cầu mong người đó quay đầu lại nhìn mình… muội chỉ muốn biết, đại ca, hôm nay trong lòng huynh đã có người khác rồi sao?”

Mặc Tức không ngờ nàng lại hỏi thẳng thừng như vậy, hắn im lặng chốc lát rồi đặt chén trà chưa uống xuống, ngẩng đầu nói: “Vẫn luôn có.”

Nghe mấy chữ này, Mộng Trạch cũng không quá bất ngờ, chỉ là thân hình vẫn run lên, hồi lâu sau mới ngước gương mặt tái nhợt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “… Cũng phải… lúc trước huynh từ chối muội… đã từng nói với muội, nói rằng huynh sẽ không thích muội. Chỉ là muội, muội…” Nàng không nói được nữa, giọng nói run nhè nhẹ.

Dù nàng không nói tiếp, Mặc Tức vẫn hiểu ý của nàng.

Từ lâu hắn đã biểu đạt nỗi lòng của mình với Mộng Trạch, nói rằng trái tim của mình không còn chỗ cho người nào khác nữa. Nhưng lúc trước làm sao Mộng Trạch lại chịu tin? Nàng chỉ cho rằng đây là một cách từ chối mình của Mặc Tức mà thôi.

Dù sao Mặc Tức cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ cô gái nào, mà hắn lại không thể chỉ mặt gọi tên nói rằng Cố Mang là người mình trao trọn yêu thương, vì vậy chẳng ai chịu tin Mặc Tức nói “lòng có người thương” là sự thật.

Mãi đến gần đây, những dấu vết ái muội càng lúc càng khó giấu, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt trồi lên khỏi mặt nước, cuối cùng lời Mặc Tức nói mới khiến người ta tin phục.

Mộng Trạch vịn mép bàn, lấy hơi một hồi rồi cười gượng gạo: “Là thiên kim nhà ai, huynh… sao huynh giấu mọi người lâu thế…”

“Không phải là thiên kim nào hết.”

Sắc mặt của Mộng Trạch càng trắng hơn: “Là… dân thường sao?”

“…”

Trong bầu không khí yên ắng này, ánh mắt của Mộng Trạch lướt qua dây buộc tóc của Mặc Tức, sợi dây mà hôm đó Mặc Tức đeo nhầm tất nhiên đã được thay từ lâu, thậm chí người đàn ông này còn chẳng để tâm đến những thứ vặt vãnh đó, cũng chưa hề phát hiện mình từng đeo một sợi dây lụa rõ ràng không thuộc về mình.

Mộng Trạch nói khẽ: “Đại ca, huynh là hoàng thân quốc thích đấy.”

Mặc Tức đan hai tay đặt trước bàn, ngước mắt nhìn nàng ta.

Mộng Trạch buồn bã nói: “Huynh cảm thấy huynh có thể ở bên một cô nương bình thường sao? Không nói đâu xa, huynh cứ nhìn Vọng Thư quân quá cố đi. Trọng Hoa có nhiều vết xe đổ như vậy, huynh… từ nhỏ đã sống ở vương thành, huynh có biết…”

Mặc Tức hỏi: “Muội cho rằng năm đó Vọng Thư quân quá cố không biết sao?”

“Vậy huynh cũng nên nghĩ đến kết cục của ông ấy!”

Mặc Tức khựng lại giây lát rồi thở dài: “Mộng Trạch, cảm ơn muội đã nhắc nhở ta. Nhưng chuyện của ta và người đó không liên quan đến bất kỳ ai khác. Ta sẽ bảo vệ người đó thật tốt.”

“…”

“Vì ta thích người đó.”

Trong mắt Mộng Trạch đã ngập tràn hơi nước. Mặc Tức đứng dậy, nói với nàng ta: “Ta cũng sẽ bảo vệ muội thật tốt.”

Mộng Trạch rưng rưng hỏi: “Vì sao?”

“Vì ta cảm kích muội.”

Nghe vậy, Mộng Trạch nhắm mắt cười xót xa.

“Từ rất lâu về trước ta đã nói với muội, ta nợ muội một mạng, nếu lúc nào đó muội cần ta, những gì có thể làm được, ta sẽ làm hết cho muội.”

“Nhưng duy nhất chỉ có trái tim này.” Mặc Tức mím môi dưới, nói: “Ta không thể cho được.”

Mộng Trạch lại giương mắt lên, hỏi với giọng run rẩy: “… Huynh tuyệt đối sẽ không thay lòng sao?”

Là một thiên kim cành vàng lá ngọc, hỏi đến nước này tự sỉ nhục chính nàng cỡ nào, làm sao Mặc Tức lại không hiểu. Nhưng đây không phải là chuyện có sỉ nhục hay không sẽ thay đổi được kết quả.

Mặc Tức nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói: “Ta sẽ không.”

Sau phút chốc lặng thinh, Mộng Trạch cười một tiếng bi thương giữa không khí tĩnh mịch, nàng đau khổ ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: “… Được… được…”

Nàng không miễn cưỡng tiếp nữa, hoặc là những gì nên nói, những gì nên làm, mấy năm qua nàng đã nói hết và cũng làm hết rồi.

“Mặc đại ca…”

“Muội chỉ hận huynh không thể dối trá một chút, gạt muội một lần thôi cũng đủ rồi. Nhưng ngay cả một giấc mộng huynh cũng không cho muội.”

“Huynh đúng là… đúng là…”

Mộng Trạch không biết nên chấm dứt cuộc đối thoại thất bại thảm hại này thế nào, nàng muốn nở nụ cười hòng giữ lại tôn nghiêm đã vỡ nát, song nước mắt lại cứ chực tràn mi. Mộng Trạch mở to mắt, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Cuối cùng nàng xoay người, chậm rãi bước tập tễnh ra khỏi gian lều lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.