Vết Nhơ

Chương 174: Lời hứa của quân vương khó lường nhất



Quân thượng?!

Giang Dạ Tuyết dửng dưng nói một câu, nhưng lại như đá tảng rơi xuống đầm, dấy ngàn cơn sóng lớn.

Nhạc Thần Tình kinh hãi: “Sao, sao có thể…”

Mặc Tức không trẻ tuổi vô tri như cậu ta, song chính vì như thế, một luồng khí lạnh càng thêm buốt giá lập tức cuốn lấy hắn.

Gương mặt nhợt nhạt của Quân thượng quanh năm vùi sâu trong áo lông, thường xuyên mỉm cười một cách đầy khó lường, ánh mắt như chan chứa tình nghĩa, nhưng dường như hắn là người đàn ông có ngàn tấm mặt nạ, lúc hắn tình sâu ý nặng trông chân thực đến vậy, lúc hắn hừng hực ý chí trông chân thực đến vậy, lúc hắn ghét ác như thù trông chân thực đến vậy, lúc hắn đau đớn xót xa trông vẫn chân thực đến như vậy —— Mặc Tức từng nhìn thấy vô số gương mặt của Quân thượng, cảm xúc của Quân thượng cứ như lớp trang điểm trên mặt đào kép vậy, có thể được tô vẽ tinh xảo đến cực độ.

Đến giờ Mặc Tức vẫn không dám chắc gương mặt nào mới là diện mạo thật sự của Quân thượng, cảm xúc nào mới là cảm xúc thật sự trong lòng Quân thượng.

Mà giờ đây Giang Dạ Tuyết nói Quân thượng từng ủng hộ hắn dùng khí tức hắc ma, dẫu cho Mặc Tức vẫn không rét mà run, nhưng lại phát hiện mình chẳng hề kinh ngạc.

Quân thượng của Trọng Hoa cũng là người điên, hắn đã sớm biết rồi.

Giang Dạ Tuyết nhìn thẳng vào Nhạc Thần Tình, nói: “Lúc đó ta nhìn đệ lớn dần theo thời gian, nhìn đệ bắt đầu chủ động bám riết lấy Sở Y, dù cho huynh ấy tận sức xa lánh đệ, đệ vẫn không nản lòng thoái chí. Ta đã cảm thấy… đệ quả nhiên chẳng khác gì con sên, bám dính tới cùng, làm người phát ghét.”

“Từ nhỏ đến lớn, đệ coi trọng thứ gì, ta lại mất đi thứ đó, ta thật sự căm ghét đệ cùng cực, cảm giác căm ghét này càng lúc càng mãnh liệt, đến cuối cùng.” Giang Dạ Tuyết khựng lại, đôi mắt hẹp dài lấp lóe những tia sáng cay độc: “Ta không nhịn được nữa, muốn hạ pháp chú hắc ma với đệ.”

“…!”

“Đệ đừng kinh ngạc như thế, thật ra ta còn muốn giết quách đệ cho xong, chỉ là nếu đệ chết, Sở Y khó tránh phải đau lòng lần nữa.” Giang Dạ Tuyết khoan thai nói: “Ta thương huynh ấy, nên đành giữ lại cái mạng chó của đệ. Vì vậy ta mới định hạ ma chú với đệ, muốn đệ biến thành một thằng ngốc vô tri, đừng có lượn quanh Sở Y nữa.”

“Lẽ ra ta đã thành công rồi, pháp chú cũng đã bắn vào ngực đệ, chỉ cần chờ đủ một canh giờ, không ai có thể cứu được đệ.”

Giang Dạ Tuyết nói đến đây, sắc mặt từ từ sa sầm.

“Chỉ tiếc là hôm đó… có một người, y sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến phủ làm việc ngay lúc đó. Y tình cờ phát hiện sự bất thường của đệ, thế là ăn no rửng mỡ đưa đệ đến đài Thần Nông chữa trị.”

Nhạc Thần Tình: “… Là… ai?”

“Còn là ai được nữa.” Giang Dạ Tuyết tỏ vẻ chán ghét tột độ: “Tất nhiên là anh em tốt của ta, cái vị chết không hối hận vĩnh viễn một lòng, cả người nhuộm đẫm khí tức hắc ma mà vẫn cố vùng vẫy chống cự —— Cố soái của chúng ta.”

Mặc Tức: “…!”

Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết không khỏi quan sát Mặc Tức chẳng thể nào nhúc nhích hay mở miệng nói gì, gằn giọng bảo: “Ta quả thật ghét y chết đi được, thế nên người mà y càng không muốn tổn thương, ta càng muốn thương tổn, thứ mà y càng quan tâm lo lắng, ta càng muốn hủy diệt… Hi Hòa quân, thật ra huynh cho rằng ta không biết sau khi sửa ngọc giản huynh sẽ nhìn thấy cái gì sao? Huynh cho rằng lúc đó ta giúp huynh phục hồi ngọc giản, là vì muốn giúp huynh sao?”

Một tiếng cười lạnh khẽ khàng.

“Chẳng qua ta chỉ muốn huynh sống không bằng chết, muốn y lún càng thêm sâu vào con đường hắc ma thôi!”

“Ai bảo năm đó y cản trở kế hoạch của ta, làm hỏng chuyện tốt của ta? Y còn suýt nữa khiến hành vi của ta bại lộ trước mắt lão Quân thượng! Làm sao ta không hận y được!”

Mặc Tức: “…”

“Năm đó chính là y! Là y lo chuyện bao đồng, đưa Nhạc Thần Tình đến đài Thần Nông, để dược tu phát hiện khí tức hắc ma trong người Nhạc Thần Tình, bẩm tấu tin này lên điện Kim Loan.” Giang Dạ Tuyết tặc lưỡi: “Quá nguy hiểm. Nếu để lão Quân thượng biết ta tu luyện hắc ma chú, ta chết là cái chắc.”

“May là lúc đó lão Quân thượng không có ở đô thành, mà đang ở vực Gọi Hồn tế tự với đám người Nhạc Quân Thiên, vì thế vụ án này đã rơi vào tay Thái tử đương thời —— cũng chính là đương kim Quân thượng.”

Giang Dạ Tuyết khựng lại: “Ta không thể không nói, đương kim Quân thượng là người rất tài ba, hắn nhanh chóng tra ra được ta, sau đó dùng nước Kể Tội thẩm vấn ta. Lúc đó ta cứ ngỡ mọi chuyện đã chấm dứt tại đây.”

“Nào ngờ cuối cùng lại không phải.”

Đáy mắt của Giang Dạ Tuyết chớp động những tia sáng mờ ảo: “Sau khi phát hiện ta có thể luyện chế ma dược, Thái tử chẳng những không khai ta ra, trái lại còn nhận ta vào dưới trướng, làm một ước định với ta.”

Nhạc Thần Tình: “… Ước định gì?”

Giang Dạ Tuyết nói: “Hắn muốn ta dùng khí tức hắc ma của mình, thay hắn tiến hành thí luyện mà hắn cần. Ngoài ra để trao đổi, hắn sẽ giúp ta giấu diếm tình hình với triều thần, hơn nữa còn hứa với ta, chờ khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ giúp ta danh chính ngôn thuận giành lại quyền vị của mình ở nhà họ Nhạc, để ta trở thành chủ nhân nhà họ Nhạc.”

Nhạc Thần Tình: “…”

“Vì thế những năm đó, ta và hắn nghiên cứu rất nhiều vật hắc ma và pháp thuật cấm kỵ.” Giang Dạ Tuyết phất tay áo: “Ta gần như đã thấy hết mọi điều đen tối của đế quốc, gồm cả chuyện Cố Mang là mật thám, ta cũng đã biết từ lâu. Những mưu tính không thể lộ ra trước ánh sáng của Quân thượng, có bao nhiêu cái mà ta không ở bên bày mưu rắp kế chứ?”

Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết cười như không cười nhìn về phía Mặc Tức: “À, đúng rồi. Nói cho các ngươi biết một chuyện thú vị nhé, thật ra quân cờ Trân Lung năm đó Lục Triển Tinh trúng phải, hoàn toàn không phải do người nước Liệu gieo vào cơ thể của hắn đâu.”

Mặc Tức: “…!”

Giang Dạ Tuyết mỉm cười: “Là cờ do ta luyện, là ý của Quân thượng.”

Lặng yên giây lát, một cơn buồn nôn mãnh liệt kèm hãi hùng tột độ trào dâng trong lồng ngực!

Nếu nói trước đó Mặc Tức chỉ cảm thấy thất vọng, thế thì sau khi hiểu được hàm nghĩa của câu này, mặt mũi hắn trắng bệch tưởng như sắp nôn mửa!

Trên đài Hoàng Kim, tôn vương buông lời hào hùng.

Trong điện Chu Tước, Quân thượng xót xa giãi bày.

“Cố soái, khanh và đội quân của khanh là báu vật mà cô không thể nào vứt bỏ.”

“Khanh cho rằng lúc cô mưu hại trung lương, lòng cô yên được sao?!”

“Hỏa Cầu, cô nào có phải lòng dạ sắt đá, chỉ là thân ở cung cấm, như ở lao tù.”

“Làm sao cô yên lòng cho được?”

Gương mặt trịnh trọng bi thương của Quân thượng trong ký ức từ từ trở nên méo mó, biến thành hình hài của ác quỷ.

Đều là dối trá!

Giang Dạ Tuyết lạnh nhạt nói: “Từ đầu Quân thượng đã định phái người đến nước Liệu thu thập thêm nhiều pháp thuật hắc ma, hắn cũng đã sớm cảm thấy quyền thế của Cố Mang cần mau chóng tước bỏ. Lục Triển Tinh trúng cổ, binh bại trên núi Phượng Minh, ước hẹn trên đài Hoàng Kim —— Mỗi một bước đi của Quân thượng đều được tính toán kỹ càng, nhằm nhổ bỏ vây cánh của Cố Mang, biến y thành con rối bị giật dây. Mà cuối cùng, hắn đã làm được hết.”

Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết lại cười lạnh một tiếng, dường như đang châm chọc sự ngây thơ của Cố Mang, lại như đang nhạo báng chính mình: “Vậy nên, ai mà không phải con cờ trên bàn cờ của Quân thượng nào? Ngay cả ta cũng thế. Chỉ là ta nhìn thấu được thôi.”

“Còn có vị hôn thê của ta, ả Tần Mộc Cẩn kia… lúc trước ả hết sức bất mãn với việc phải gả cho một đứa con vợ lẽ chẳng có địa vị gì. Nhưng sau khi Quân thượng nhận ta vào dưới trướng, ả dần dần trở nên chủ động và nhiệt tình. Sau này gia đình ả mắc trọng tội đúc tiền lậu, ả bơ vơ một mình nên càng bám lấy ta sít sao.”

Giang Dạ Tuyết tỏ vẻ khinh miệt, hờ hững nói: “Làm sao ta không rõ nguồn cơn bên trong được.”

“Quân thượng không biết tâm tư của ta dành cho Mộ Dung Sở Y, cho rằng ta ít nhiều cũng có tình cảm với Tần Mộc Cẩn, thật ra con ả này vốn là tai mắt mà hắn cài cắm bên cạnh ta. Trong lòng ta tỏ tường, nhưng nếu ta muốn hắn giúp ta quang minh chính đại giành lại nhà họ Nhạc, ta cũng không định đắc tội với hắn, thế nên ta cũng phối hợp theo, mặc kệ Nhạc Quân Thiên phản đối, kiên quyết thành thân với ả ta.”

Miệng cười nhàn nhạt, đầy vẻ mỉa mai.

“Kết quả Quân thượng muốn nhìn thấy cũng chính là như thế. Chỉ cần bên cạnh ta có một vị phu nhân do hắn cài cắm, ta bước lên vị trí chủ nhân nhà họ Nhạc, nhà họ Nhạc sẽ ngày đêm nằm trong sự khống chế của hắn. Hắn tính toán thế đấy.”

“Chỉ tiếc là… bản thân Tần Mộc Cẩn bất tài, bỏ mạng trong một lần giao chiến với nước Liệu.”

Lúc trước người người đều nói vợ chồng Giang Dạ Tuyết tình sâu nghĩa nặng, thì ra chỉ là giả tạo mà thôi, ái ân là một tuồng kịch, hôn nhân là một ván cờ, chỉ có cái chết của nàng ta là chuyện khiến hắn sung sướng nhất.

“Quân thượng của chúng ta xưa nay rất đa nghi, tất nhiên đã quy chụp việc ả chết trận là do ta phát hiện ý đồ của hắn nên mới rắp tâm mưu hại ả.” Giang Dạ Tuyết khựng lại, vẻ khinh thường và cuồng vọng trên mặt trông càng thêm rõ rệt.

“Đúng là quá buồn cười. Là chính ả vô dụng, làm sao trách ta được?”

“Nhưng nói sao đi nữa, từ đó trở đi, Quân thượng dần dần mất lòng tin với ta. Mà lúc ấy Cố Mang cũng đã thành công xâm nhập vào nước Liệu, trở thành sợi dây mới liên kết hắn với pháp thuật hắc ma, hắn bắt đầu cô lập ta khỏi vây cánh của hắn, lời hứa giao thế lực nhà họ Nhạc cho ta cũng trì trệ mãi không chịu thực hiện.”

Giang Dạ Tuyết trầm giọng: “Thế rồi sau này, chân ta bị thương trong một chiến dịch, trở thành người tàn phế, hắn lại càng ghẻ lạnh hắt hủi ta. Ta hỏi hắn khi nào mới thực hiện lời hứa, hắn lại cứ qua loa lấy lệ, thái độ cũng có vẻ mất kiên nhẫn lắm rồi.”

“May là bốn chữ bội tình bạc nghĩa, ta đã lĩnh giáo tường tận trên người Nhạc Quân Thiên.” Giang Dạ Tuyết cười khẩy: “Bảo hổ lột da (1), làm sao có thể không tính toán chu toàn? Lòng ta thừa biết rất có khả năng hắn sẽ qua cầu rút ván, sau khi thấy ta không còn chỗ lợi dụng sẽ giết ta diệt khẩu —— Vì vậy có một ngày, ta lặng lẽ nói cho hắn biết, ta đã sớm làm ra hàng trăm pháp khí, nếu cái chết của ta có liên quan đến mưu tính của hắn, đống pháp khí này sẽ lập tức phát động…”

(1) Bảo hổ lột da: Ý nói bảo kẻ ác từ bỏ lợi ích của mình là chuyện không thể nào.

Giang Dạ Tuyết liếm môi, điệu bộ chẳng khác gì lang sói: “Công bố hết những bê bối xấu xa của hắn trong những năm vừa qua cho cả Trọng Hoa biết.”

Giang Dạ Tuyết phì cười, cứ như đã giành được đại thắng: “Nghe xong sự bố trí của ta, bấy giờ hắn mới hoảng hồn, lại bày ra tư thái biết điều kia, dỗ dành ta nói rằng nhà họ Nhạc sớm muộn cũng là của ta, bảo ta chờ hắn thêm một chút. Hắn còn tự mình đến học cung tu chân, tìm cho ta một vị trí thoải mái.”

Nụ cười thu lại, chỉ còn vẻ âm trầm. Giang Dạ Tuyết gằn giọng: “Đáng tiếc là, làm sao ta tin hắn được nữa.”

“Người trên vương tọa không dám đụng đến ta, ta cũng sẽ không hợp tác với hắn nữa, chỉ là đôi bên đều có bí mật nằm trong tay đối phương, có nhiều điều nhìn thấu nhưng lại không vạch trần, giữ chút tình mọn cho nhau thôi. Thật ra ta biết rõ mọi hành động của hắn, bao gồm nguyên nhân hắn một lòng muốn giành lại tàn hồn của thú Huyết Ma.”

Mặc Tức lại cảm thấy mỉa mai. Tàn hồn của thú Huyết Ma…?

Tiếng máu chảy ùng ục trong tai.

Lòng hắn nguội lạnh khôn tả —— Tàn hồn của thú Huyết Ma, là Cố Mang liều mạng giành lại nhằm ngăn cản nước Liệu hồi sinh ma thú một lần nữa. Chẳng lẽ Quân thượng muốn giành nó là vì…

Dường như hiểu được nỗi lòng của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết nói: “Tất nhiên Quân thượng không có gạt các ngươi. Nếu như nước Liệu lấy được mảnh hồn cuối cùng của thú Huyết Ma, chiến tranh tất sẽ bùng nổ, Trọng Hoa cũng sẽ tiêu tùng. Có điều hắn giành lại tàn hồn của thú Huyết Ma không phải vì muốn Cửu Châu thái bình, mà vì sự thống trị ngàn đời của chính hắn.”

“Quân thượng không phải người tầm thường, cũng không phải người ghét chiến tranh. Thật ra điều các ngươi nên làm là tự mình nghĩ cách phong ấn hồn phách đó một lần nữa, chứ không phải giao vào trong tay hắn.”

Giang Dạ Tuyết cười giễu: “Cố Mang muốn ngăn cản chiến tranh, chỉ sợ chẳng những không ngăn được, mà còn thúc đẩy sự sinh trưởng của nó —— Cứ chờ mà xem, rất nhanh thôi nước Liệu sẽ vì mảnh hồn kia mà dồn dập khai chiến với Trọng Hoa, còn Quân thượng của chúng ta… hắn sẽ dùng máu và tính mạng của các ngươi để phản kích trong chiến dịch hắn chờ đợi đã lâu, từ đó giành lấy huy hoàng cho chính hắn.”

Mặc Tức: “…”

Giang Dạ Tuyết tiếp tục nói bằng giọng ôn tồn mà hết sức dọa người: “Bây giờ hắn đã có tay sai mới là Cố Mang, còn ta thì sao, chữa chân cho mình, đoạt quyền của mình, không ai làm gì được ta.”

Trên mặt lấm lem nước mắt và máu bẩn, Nhạc Thần Tình lầm bầm với vẻ không thể nào tin nổi: “Chữa chân của huynh?” Cuối cùng cậu ta mới ngộ ra, lắp bắp nói: “… Vậy nên huynh tiếp cận Tiểu Lan Nhi hoàn toàn không phải vì chăm sóc nó, mà vì nhìn trúng linh hạch của nó…”

“Đúng thế.” Giang Dạ Tuyết khẳng khái thừa nhận: “Linh hạch của nó nằm trong người nó là một thứ nguy hiểm, nhưng bị ta cướp đi lại có thể cung cấp linh lực cho ta, ngoài ra còn có thể liên tục truyền linh lực vào khung giả mà ta tự khảm trong chân mình. Có gì không tốt nào.”

“Huynh… vì giúp mình hồi phục khoẻ mạnh, huynh lại biến Tiểu Lan Nhi thành con rối… vì một nhà họ Nhạc… huynh bày ra biến loạn trong động Hồn Thiên… huynh giết chết nhiều người như thế…” Dưới cơn thịnh nộ, lệ máu dâng đầy hốc mắt của Nhạc Thần Tình: “Giang Dạ Tuyết!! Ai chấp nhận được huynh?! Ai dung thứ cho huynh?!!!”

Giang Dạ Tuyết cười nhạo: “Đệ có phải heo không? Ra khỏi hang động này, làm gì còn ai biết mấy người kia là do ta giết chứ? Ta đã dùng tất cả ma khí thôi thúc ma chủng trong lòng Sở Y, cho dù phái một trăm quan khám nghiệm tử thi tới đây, kết quả cũng như nhau —— Bọn họ đều chết dưới tay Mộ Dung Sở Y.”

Nhạc Thần Tình rống to: “Huynh còn muốn hủy hoại danh dự của tứ cữu! Bắt tứ cữu gánh tội thay cho huynh?!”

“Huynh ấy đã sớm không còn danh dự gì nữa rồi.” Giang Dạ Tuyết lạnh nhạt nói: “Về phần gánh tội thay… thế thì không cần đâu, ta có thể uy hiếp Quân thượng, bắt hắn lén lút đổi người ra khỏi thiên lao cho ta, từ nay về sau trên đời không còn Mộ Dung Sở Y nữa, ta nhốt huynh ấy vào sâu trong Nhạc phủ, huynh ấy vẫn thuộc về ta, tính mạng cũng sẽ an toàn. Đệ yên tâm đi. Cho dù ta có giết hết người trong Nhạc phủ, ta cũng nhất định sẽ tha cho huynh ấy.”

Nói đoạn, trong tay ngưng tụ một luồng sáng, Giang Dạ Tuyết triệu hồi bội kiếm của mình, chậm rãi chỉa vào cổ họng của Nhạc Thần Tình.

“Nhạc Thần Tình, ta cho đệ sống trên đời này thêm hai mươi năm, coi như đã thành toàn nghĩa tình anh em của chúng ta.” Giang Dạ Tuyết mỉm cười: “Đệ ở dưới suối vàng đừng có hận ta nhé.”

Dứt lời vung tay lên, đâm thẳng một nhát xuống!

Hết chương 174

Stormi: Không chấp nhận nổi thằng Quân thượng, xạo gì mà xạo kinh hồn, xạo rất có bài bản nữa chứ, hết khóc lóc thương tiếc “Cố khanh” rồi còn học thuộc tên binh sĩ tử trận để đọc cho Cố khanh nghe nữa, mà sao thằng này mắc chứng Hàn Triệt không lo tìm thuốc chữa đi mà cứ đam mê làm bá chủ thiên hạ vậy trời, mài giành thiên hạ xong rồi vài năm nữa mài bệnh chết cũng vậy à đậu má!!!!!!

Còn Tuyết thì thôi cạn lời, nhưng mình nghĩ tác giả viết Tuyết hắc hóa thế này là để so sánh với Mang Mang. Mang Mang dù cũng nhiễm ma khí và chịu bao bất công tổn thương nhưng từ đầu chí cuối luôn giữ được trái tim trong sạch và chính nghĩa, còn Tuyết thì rất tiếc đã sa đọa trước ma khí.

Chương sau đặt pass nha mọi người, lâu lắm rồi không đặt, cũng tới lúc nên đặt rồi. Cách lấy pass y như cũ, inbox cho mình, tóm tắt nội dung từ chương đặt pass trước (144) đến chương này, ai tóm tắt không được khỏi nhắn, tóm tắt le que vài ba dòng cũng khỏi cần nhắn luôn. Còn những ai thường xuyên comment và like cho mình thì khỏi cần tóm tắt, cứ chụp cho mình xem acc wordpress (chụp sao cho biết bạn là chủ acc để mình nhận diện là được).

___________________

Chương 5 có nhắc đến việc có 1 cố nhân giúp Giang Dạ Tuyết giữ lại vị trí trưởng lão học cung, té ra là thằng vua…

Cũng may Giang Dạ Tuyết ngoài mềm trong cứng, cuối cùng vẫn vực dậy tinh thần, giành được chức trưởng lão trong học cung tu chân, dạy về đạo luyện khí. Không ngờ việc đó lại chọc giận cha ruột của hắn, nhà họ Nhạc là thế gia luyện khí hàng đầu Trọng Hoa, Nhạc Quân Thiên nghiêm nghị lệnh cho học cung tu chân khai trừ chức dạy của Giang Dạ Tuyết —

“Cái thằng nghịch tử bị trục xuất khỏi nhà họ Nhạc, họ cũng không theo chúng ta, còn mặt mũi gì tiếp tục kiếm cơm bằng bản lĩnh của nhà họ Nhạc chứ!”

Cung chủ không thuyết phục được Nhạc Quân Thiên, chỉ đành từ chối khéo Giang Dạ Tuyết.

Lúc đó Mặc Tức chứng kiến tất cả, vì vậy quyết định tìm cho Giang Dạ Tuyết một vị trí trong Quân Cơ Thự của mình. Nào ngờ chẳng đợi Mặc Tức mở miệng, hôm sau cung chủ học cung tu chân lại van ông lạy bà mời Giang Dạ Tuyết trở về, lần này nhà họ Nhạc la làng thế nào cũng vô dụng, cung chủ chỉ bảo là “được một vị cố nhân ân cần dạy bảo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.