Vết Nhơ

Chương 45: Đổi thành ta nhốt huynh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia đinh vừa nói “chuyện quan trọng kia”, Mặc Tức đã hiểu ngay ——

Trọng Hoa có một bí mật cực kỳ đáng sợ. Khắp cả vương quốc, chỉ e không quá năm người biết được chuyện này.

Mà Hi Hòa quân chính là một trong số những người biết chuyện.

Hắn đội gió đạp tuyết đi tới điện Tê Thần, theo thị quan vào sâu trong tẩm cung.

Lửa than trong đại điện cháy phừng phực, hai cái lư hương hình ăn khói nằm sấp bên chậu than, luôn mồm ca tụng công đức của Quân thượng như mọi ngày: “Quân thượng hồng phúc tề thiên!”, “Quân thượng vạn thọ vô cương!”. Tất cả người hầu và tùy tùng đã bị cho lui xuống, chỉ còn một mình Quân thượng ngồi tựa vào bàn nhỏ trên tháp (1), sắc mặt hiện chút xanh trắng khác thường.

(1) Bàn nhỏ đặt trên tháp

l7

“Quân thượng.”

“Lò lửa, cuối cùng khanh cũng tới rồi.” Quân thượng uể oải nói: “Khanh không tới cô sẽ chết.”

Mặc Tức: “…”

Tuy rằng Quân thượng nói hơi khoa trương, nhưng đây đích thực là bí mật không thể cho ai biết của Trọng Hoa — Quân chủ có bệnh.

Với tư cách là người đứng đầu một nước, Quân thượng lại mắc chứng Hàn Triệt nghiêm trọng.

(2) Hàn Triệt: Đại khái là lạnh khắp toàn thân…

Chứng Hàn Triệt này không thể nào trị hết, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo vận số thể chất của bệnh nhân, ngắn thì mười năm hai mươi năm, lâu thì ba mươi năm mươi năm, người bệnh rồi sẽ nằm liệt giường. Nói cách khác, cho dù Quân thượng dốc sức điều trị cỡ nào, tối đa chỉ chịu được đến hơn năm mươi tuổi, sau đó nhất định sẽ thành người bại liệt.

Nhìn vẻ mặt uể oải của Quân thượng, Mặc Tức thở dài: “Quân thượng nghỉ ngơi đi, thần giải hàn cho ngài.”

Quân thượng hiếm khi lộ rõ vẻ mỏi mệt như thế, hắn gật gật đầu, nằm tựa vào gối mềm.

Chứng Hàn Triệt phát tác sẽ gây đau đớn khó chịu, chỉ có tu sĩ hệ lửa đẩy máu giải hàn mới hồi phục được như thường. Đó cũng là lý do tại sao có lúc Quân thượng lại gọi Mặc Tức là “lò lửa”.

Quân thượng nhắm mắt lại, để Mặc Tức truyền linh lực hệ lửa cho mình. Hồi lâu sau, cuối cùng cặp môi xanh tím cũng từ từ hồng hào trở lại.

Quân thượng vẫn nhắm nghiền mắt, than thở: “May là có khanh ở đây, nếu không cô phải chịu khổ rồi. Mặc dù Khương dược sư cũng mang linh hạch hệ lửa, nhưng linh lực kém xa khanh, không thể giúp cô vượt ải khó này liền được.”

Thú vàng vẫn đang kêu réo bên chậu than: “Hồng phúc tề thiên! Thọ tỷ nam sơn!”

Quân thượng hầm hừ hai tiếng, mỉa mai nói: “Hồng phúc tề thiên thọ tỷ nam sơn cái gì, chó má. Mấy tháng gần đây, chứng hàn của cô phát tác càng lúc càng nhiều, không biết cơ thể này còn chống được bao lâu. Nếu bệnh của cô bại lộ trước triều đình…” Hắn cười nhạo: “Hà hà, có lẽ đám hổ sói đó sẽ đứng ngồi không yên, khoét tim cô moi phổi cô, cấu xé ăn sạch sẽ.”

Nói đến đây, cuối cùng Quân thượng cũng hé mắt, liếc ra sau nhìn Mặc Tức: “Nếu có ngày đó, Hi Hòa quân sẽ trấn thủ trước điện thay cô nhỉ.”

Mặc Tức là người không thích quanh co lòng vòng, hắn biết Quân thượng đang thăm dò tâm ý của mình nên dứt khoát nói thẳng: “Lời thề thiên kiếp đã lập, Quân thượng còn lo lắng gì ở thần.”

Quân thượng cười cười: “Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Mặc Tức biết Quân thượng không phải chỉ nói cho vui miệng.

Quân thượng lên được vị trí này không hề dễ, với người nào cũng giữ lòng phòng bị.

Năm đó vì che giấu bí mật này, mẹ ruột của Quân thượng đã mua chuộc thái y, nhưng lúc lão Quân thượng sắp về trời, không ngờ sự việc lại bại lộ. Vì suy xét cho xã tắc Trọng Hoa, lo rằng ngộ nhỡ đứa con trai này bị liệt khi tại vị, khó thoát cảnh loạn trong giặc ngoài, Tiên vương từng một lần muốn phế Thái tử.

Tiếc rằng Tiên vương không nhiều con cái, chỉ có đứa con trai này và hai đứa con gái Yến Bình Mộng Trạch, sắp bệnh chết tới nơi mà phế truất Thái tử, lẽ nào muốn lập con gái làm vua?

Quá hoang đường, Cửu Châu hai mươi tám nước, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói có nước nào lập nữ quân chủ lên ngôi.

Về phần huynh chung đệ cập (anh chết em kế tục), hoặc nhận đứa trẻ họ Mộ Dung khác làm con thừa tự, Tiên vương cũng đã từng cân nhắc, nghe đâu lúc đó Tiên vương có ý định thử thách Mộ Dung Liên, ai ngờ chưa kịp thu xếp, bệnh tình của Tiên vương đã chuyển nặng, không lâu sau đã băng hà.

Mọi người không biết vì sao trước khi qua đời, Tiên vương đột nhiên có ý định phế truất Thái tử, còn bảo rằng lão Quân thượng bệnh nặng thần trí không tỉnh táo. Mà vài người biết được sự thật đều bị hạ chú giữ bí mật đáng sợ nhất, từ nay chôn sâu bí mật tân vương mắc chứng Hàn Triệt dưới đáy lòng.

Hơi lửa ấm áp tuôn chảy trong cơ thể, chậm rãi xua tan cơn đau do chứng Hàn Triệt gây nên.

Nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, Quân thượng đột nhiên hỏi: “Mà nói chứ… lò lửa à, Cố Mang đến chỗ của khanh vài ngày rồi. Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.”

Quân thượng không nói nữa. Qua thêm một lát, ngay khi Mặc Tức cho rằng hắn sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, hắn lại nói: “Còn nhớ hai năm trước cô viết thư cho khanh, hỏi ý khanh về cách trừng trị Cố Mang, lúc đó khanh không hề nhiều lời. Nhưng cô thấy sau khi khanh về thành, suy nghĩ của khanh đã thay đổi.”

Mặc Tức không đáp, chỉ im lặng giải khí lạnh cho Quân thượng.

Quân thượng cũng không quay đầu nhìn Mặc Tức, nằm sấp trên tháp thấp, nói vu vơ: “Lò lửa, cô biết khanh là người trọng tình. Lúc không gặp Cố Mang, trong lòng khanh chỉ nhớ Cố Mang đối xử không tốt với khanh. Nhưng chờ khi thật sự nhìn thấy y, khanh lại nhịn không được nhớ rằng y là anh em chiến hữu của mình. Đúng vậy không?”

Đồng hồ nước trong điện chảy tí tách.

Sau khi khí lạnh tiêu tán, cơ thể không còn khó chịu như thế nữa, Quân thượng thở dài nói: “Thật ra khanh vẫn còn dằn vặt, cô cũng nhìn ra rồi.”

“…”

“Nhớ rõ tội ác của y, lại chẳng thể quên được lòng thiện của y. Hận không thể giết chết y, nhưng khi thật sự thấy máu, lòng khanh cũng chẳng dễ chịu gì.”

“Quân thượng…”

“Ây dà, nhân chi thường tình.” Quân thượng nói với giọng biếng nhác: “Thật ra từ ngày khanh vì bảo vệ quân Bắc Cảnh, không ngại lập lời thề thiên kiếp với cô, cô đã biết lòng khanh vẫn coi trọng tình nghĩa ngày xưa với y. Nhát đao đó khoét vào tim khanh, nhưng lại không thể khoét đi những quá khứ ấy khỏi máu thịt của khanh. Khanh nhớ tình xưa nghĩa cũ, điều này cũng không có gì xấu.”

(3) Nhân chi thường tình: Tình cảm mà người bình thường sẽ có.

Hàn độc đã tan, Quân thượng ngồi thẳng dậy, hắn cúi đầu chỉnh áo mũ của mình, mặt mày lại khôi phục vẻ ngạo nghễ ngày xưa.

Sau khi vuốt phẳng nếp nhăn trên áo bào, Quân thượng giương mắt nhìn Mặc Tức, nói: “Chẳng qua, cô có một câu phải nói trước với khanh.”

Im lặng giây lát, Mặc Tức mở miệng: “… Quân thượng không cần nhiều lời, thần với y đã không còn tình nghĩa.”

Quân thượng cười ha ha: “Nếu khanh thật sự không còn tình nghĩa với y, khanh sẽ không đến đòi cô giao người này.” Dứt lời, hắn cầm lấy chuỗi vòng đặt trên tháp tử đàn, xoay chầm chậm trong lòng bàn tay.

“Năm đó khanh không tiếc mười năm tuổi thọ và hứa hẹn cả đời, nhằm bảo vệ tàn quân y để lại, còn gánh chịu thái độ thù hằn giai cấp của bọn chúng, đi làm ‘cha dượng’ của quân Bắc Cảnh. Bây giờ lại che chở kiểu này —— Đây là hận à? Khanh tưởng cô bị ngu hay bị mù.”

“…”

Nụ cười thu lại, Quân thượng nói tiếp: “Cái khác cô mặc kệ, điều mà cô phải nhắc nhở khanh là, Cố Mang phạm tử tội phản quốc. Sở dĩ cô còn để y sống, không phải vì nể mặt bất cứ ai trong các khanh, mà bởi vì y vẫn còn giá trị lợi dụng.”

Quân thượng vừa nói vừa nhìn Mặc Tức chòng chọc: “Cố Mang là kẻ đại ác, tội không thể tha. Vạn dân Trọng Hoa đều đang nghểnh cổ chờ y đầu rơi xuống đất, ngày nào đó cô dùng y xong, hoặc y không thể kiểm soát được nữa, cô chắc chắn sẽ hạ chỉ giết y.”

Nghe đến đó, lông mi của Mặc Tức giật nhẹ một cái.

“Đến ngày đó, cô không hy vọng nhìn thấy khanh mụ mị đầu óc, đứng bên người Cố Mang.”

Mặc Tức không đồng ý dứt khoát như ngày xưa, vẫn lặng thinh như cũ.

Quân thượng khẽ nhướn mày: “Trong lòng có lời gì, chi bằng Hi Hòa quân cứ nói thẳng với cô.”

Mặc Tức nói: “Cũng không có gì.”

“Thật sao?”

“Y mang tội này, không thể biện hộ nhiều.”

“Ơ, sao khanh chán thế?” Hi Hòa quân nói đúng ý mình mà Quân thượng lại thấy hơi bất mãn: “Tốt xấu gì khanh cũng nên cầu xin mang nghĩa tượng trưng chứ, để cô từ chối khanh, rồi khanh lại cầu xin, rồi cô lại từ chối, rồi khanh lại cầu xin, rồi cô mới nổi cơn thịnh nộ được, vậy thì triều đình của chúng ta mới sống động thú vị không nặng nề ngột ngạt…”

“…” Ngừng một lát, Mặc Tức ngước mắt lên: “Vậy thần xác thực có thỉnh cầu.”

“Ầy, vậy mới đúng.”

Mặc Tức nói: “Thần muốn đích thân ra tay.”

Quân thượng sửng sốt: “Cái gì?”

“Chờ ngày đó xử quyết Cố Mang, thần muốn đích thân ra tay.”

“… Khanh để cô nghĩ đã.” Quân thượng đỡ trán, lầm bầm: “… Sao khác xa tình huống dự đoán vậy?”

“Xin Quân thượng thành toàn.”

Quân thượng nhất thời không biết nói gì, ngồi ngây ra một hồi, sau đó tựa vào lưng ghế, vỗ vỗ tay: “Tương ái tương sát, hai vị tình thú quá.”

“…”

Tròng mắt nâu nhạt xoay chuyển, Quân thượng nói tiếp: “Nhưng cô chỉ sợ khanh không xuống tay được.”

“Vậy chờ khi thật sự không xuống tay được, lại giao cho Quân thượng quyết định.”

Quân thượng quan sát Mặc Tức một hồi, dường như muốn moi ra cái gì từ đáy mắt của đối phương, nhưng cuối cùng không thu được gì cả. Hắn bèn thở dài một tiếng: “Hi Hòa quân, khanh tội tình gì chứ? Chỉ là một người anh em thời niên thiếu, sống cũng phải dòm ngó, chết cũng phải dõi theo, khanh đấy… khanh đấy…”

Mặc Tức nói: “Đời này thần cũng chỉ có một người anh em này. Yêu hận đều đã cạn, cũng không còn chấp niệm. Thần chỉ có một thỉnh cầu đó thôi, mong Quân thượng thành toàn.”

Quân thượng xoay chuỗi ngọc, nhắm mắt suy tư chốc lát, đột nhiên nhếch miệng cười: “Cô thấy không được.”

“…”

“Cái gọi là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cô không dễ bị khanh lừa gật đầu như thế đâu.”

Hắn mở mắt ra, đặt vòng tay xuống: “Việc này để bàn sau đi. “

Như đã đoán được câu trả lời này, Mặc Tức thản nhiên đáp: “Cũng được.”

“…?” Quân thượng hơi giận: “Khanh không cầu xin tiếp à? Khanh lại cầu xin, cô lại từ chối, rồi lại cầu xin, rồi lại từ chối, sau đó cô mới nổi cơn thịnh nộ được, vậy thì triều đình của chúng ta mới sống động náo…”

Mặc Tức không rảnh hùa theo trò đùa dai của Quân thượng, hành lễ nói: “Xem ra Quân thượng đã hoàn toàn hồi phục, đêm khuya không nán lại, cáo từ.”

Quân thượng giật giật khóe miệng: “… Được. Khanh cút đi. Khanh chẳng thú vị gì hết.”

Mặc Tức về tới phủ thì đêm đã về khuya, hầu hết người trong phủ đã ngủ rồi. Mặc Tức băng qua sảnh chính, sắc mặt không được tốt lắm.

Hắn cảm thấy hình như bát tự của mình với Quân thượng không hợp, hai người mà ở riêng một chỗ, cuối cùng thường sẽ tranh cãi đến mức đôi bên khó chịu, chẳng vui vẻ gì.

Lòng đang cáu kỉnh, hắn sầm mặt đá văng cửa phòng ngủ của mình, đang định tắm rửa đi ngủ, vừa ngước mắt lại tức khắc cứng đờ ——

“Lý Vi!”

Tiếng gầm giận dữ vang khắp phủ Hi Hòa, hoa lá lay xào xạc, cá dưới hồ lặn sâu.

“Tới đây!!”

Lý Vi vừa lo khó giữ đầu chó, vừa hối hả chạy tới kêu: “Ây da, chủ thượng về rồi, lúc nãy thuộc hạ đang ở chuồng ngựa cho ngựa ăn nên tới muộn, chủ thượng khoan hồng rộng lượng, đừng trách đừng trách.”

Mặc Tức đen mặt quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao cạo cứa khắp người Lý Vi, cuối cùng dừng trên mặt ông ta.

Hắn nghiêng người qua, để Lý Vi thấy rõ tình huống trong phòng mình.

“Giải thích.” Mặc Tức gằn giọng hỏi: “Ta chỉ đến đế cung một chuyến, chuyện gì thế này?”

Lý Vi thò đầu vào xem, ôi chao, ghê gớm thật.

Cả căn phòng… nên nói sao nhỉ?

Phải biết Mặc Tức mắc chứng rối loạn cưỡng chế nặng và chứng khiết phích nhẹ, chỗ ở của hắn trước giờ luôn gọn gàng ngăn nắp, đừng nói là ném đồ lung tung, ngay cả góc gấp đệm giường cũng không được xê xích.

Nhưng lúc này đây, bàn ghế đổ rạp, màn giường bừa bộn, gối đầu rơi dưới đất, bình hoa ném trên giường. Nói tóm lại một câu, cứ như có một tên trộm lẻn vào rồi lăn lộn nhảy nhót nổi loạn trong đây vậy.

Lý Vi run rẩy ngoái đầu, thấy mặt mũi Mặc Tức tái mét, không khỏi lạnh hết cả gáy, ấp úng đáp: “Thuộc, thuộc hạ đi tra rõ tình hình ngay.”

Mặc Tức nghiến răng nói: “Cút mau.”

Lý Vi vội cút liền, chưa đầy thời gian uống cạn chén trà, ông ta lại nhanh nhảu cút về.

Lúc đó Mặc Tức đang đứng trong phòng ngẩn người nhìn cái giường của mình, thấy Lý Vi tới thì quay đầu đanh giọng hỏi: “Chuyện thế nào?”

“Thiên tài nha.” Lý Vi lau mồ hôi mỏng trên trán, luôn mồm lẩm bẩm: “Đúng là sống sờ sờ gặp quỷ nha.”

Nói đoạn, ông ta nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống, sau vài lần chực lên tiếng, lời đến bên miệng lại chẳng biết nên nói thế nào, cuối cùng vỗ đùi một cái trước khi Mặc Tức kịp nổi khùng: “Nói gì cũng vô dụng! Chủ thượng, ngài đi xem với thuộc hạ đi, đúng là thiên tài nha!”

Mặc Tức không chịu nổi giọng điệu tán thán lố lăng của ông ta, bèn theo ông ta đến phòng củi ở sân sau.

Nếu nơi đó còn có thể gọi là phòng củi.

Mặc Tức: “…”

Lý Vi vẫn đang cảm thán: “Đúng là thiên tài nha!”

Chỉ trong một đêm, bên ngoài phòng nhỏ vốn rất bình thường chất hơn mười tảng đá Thái Hồ (4), có mấy tảng Mặc Tức thấy khá quen mắt, hình như dọn đến từ hồ cá. Trên đống đá còn úp ngược một đống bàn ghế kích cỡ thích hợp vơ vét từ các nơi trong phủ Hi Hòa, khiến cho lối vào trông càng giống một con nhím toàn thân dựng gai nhọn.

(4) Đá Thái Hồ: Một loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, nhiều lỗ thủng, hình dạng kỳ lạ, thường dùng làm hòn giả sơn. 

mh1

Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, người nào đó đã chế tạo phòng củi ở phủ Hi Hòa thành hang ổ dã thú khó đánh chiếm.

Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết kiệt tác lần này do ai làm!

Lý Vi tinh mắt, chỉ vào tấm chăn dày treo ở lối vào, kinh ngạc nói: “Ủa? Đây chẳng phải là tấm trên giường của Hi Hòa quân ngài…”

Phải, đương nhiên là tấm trên giường của hắn.

Là tấm chăn lụa tuyết mỗi ngày sau khi rời giường hắn đều gấp cực kỳ ngay ngắn!

Lúc này lại biến thành rèm che cửa trại của Sơn đại vương trại Hắc Phong!!!

(5) Sơn đại vương trại Hắc Phong: Ý chỉ bọn thổ phỉ sơn tặc.

Sợ hắn giận quá đổ bệnh, Lý Vi vội nói: “Ây da, chủ thượng, đây là chuyện tốt á.”

Mặc Tức chóng mặt hoa mắt, nghiến răng hỏi: “Tốt cái gì?”

“Ngài nghĩ đi, trước đây Cố Mang toàn kiếm lu gạo và hầm ngầm để ẩn thân. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh y chuẩn bị chuồn đi bất cứ lúc nào, không định nghe chủ thượng ngài sai bảo, chủ thượng ngài cũng không sai được y.”

“Vậy bây giờ?”

“Bây giờ.” Lý Vi hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cố Mang tốn nhiều công sức như thế để bố trí một gian phòng ngủ đúng theo sở thích của mình ở phủ Hi Hòa.”

Mặc Tức day thái dương nảy thình thịch của mình, cắt lời ông ta: “… Ông bị mù hồi nào vậy?”

“À phải, không tính là phòng ngủ.” Nhìn đống đá Thái Hồ trông như pháo đài kia, Lý Vi cân nhắc một hồi để nghĩ ra từ thích hợp hơn: “Ổ. Y đắp ổ cho mình.”

“Động vật đắp ổ, chim chóc làm tổ, cùng một đạo lý với con người an cư lạc nghiệp —— muốn ở lâu tại một chỗ.” Lý Vi phân tích: “Điều này chứng tỏ Cố Mang đã bị chủ thượng anh minh vĩ đại thuần phục, từ nay sẽ có tự giác của kẻ ăn nhờ ở đậu, chủ thượng nói Đông, y không dám đi Tây, chủ thượng bảo ngừng, dù đánh gãy chân y, y cũng không dám đi tiếp.”

Đang liến thoắng a dua nịnh hót, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng lệch xệch.

Hai người quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Cố Mang vác thêm một chồng đệm chẳng biết thó từ đâu vào trong sân, bên chân là một con chó đen bự lông mềm, thoạt nhìn chính là con chó trước đó sống nương tựa với y ở Lạc Mai biệt uyển. Chẳng biết con chó đó trốn khỏi Lạc Mai biệt uyển lúc nào, ngàn dặm tìm chủ về lại bên người Cố Mang.

Ba người một chó thình lình chạm mặt, Cố Mang trộm đệm sững sờ tại chỗ.

Mặc Tức cũng đứng yên tại chỗ.

“…”

Im lặng giây lát, Cố Mang giở tấm đệm ra, trùm lên đầu mình, sau đó bình tĩnh hỏi: “Ngươi còn thấy ta không vậy?”

Mặc Tức: “… Huynh cứ nói đi?”

Người núp trong đệm bất an ngọ nguậy, bỗng nhiên xoay người chạy lạch bạch, chó đen cũng chạy ton tót theo y, vừa chạy vừa sủa gâu gâu.

Mắt thấy một người một chó sắp biến mất ở góc rẽ, Mặc Tức vừa giận vừa nghẹn lời, mở miệng quát: “Huynh quay lại đây cho ta!”

Không nghe.

Cố Mang chạy càng nhanh hơn.

Mặc Tức quắc mắt lườm Lý Vi đứng bên cạnh xem náo nhiệt không ngại chuyện xé to, nghiến răng nói: “… Bảo y đi Đông y tuyệt đối không đi Tây, bảo y dừng lại y tuyệt đối không đi tiếp?”

Lý Vi chột dạ: “Hí hí, cái đó… ôi dào, dù sao Cố Mang cũng là mãnh thú trên thần đàn ngày trước, cho dù đầu óc bị hỏng, dã tính cũng còn một chút mà, nhưng chủ thượng ngài xem, chẳng phải y đã chịu nói chuyện với ngài rồi sao?”

Đối với câu trả lời này, Mặc Tức giận dữ mắng: “Phải cái đầu ông! Còn không mau cút về dọn phòng cho ta?!”

Lý Vi vội đáp: “Vâng ạ!” Nói đoạn bước qua kéo tấm chăn Cố Mang mắc trên đá Thái Hồ.

Mặc Tức cản ông ta lại: “Ông làm gì thế?”

“Đem đi giặt sạch.”

Mặc Tức nghẹn họng, gằn giọng quát: “Cái chăn bị Cố Mang lấy đi làm rèm cửa, ông cảm thấy ta còn cần nữa không? Tới nhà kho lấy cái mới!”

Lý Vi đáp lia lịa rồi hối hả chạy biến.

Mặc Tức đứng thẳng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Lý Vi, rồi lại nhìn về nơi Cố Mang và con chó biến mất, cuối cùng quay đầu lườm “ổ chó” mà Cố Mang để lại, hắn nâng tay xoa phần gáy nhức nhối, cảm thấy lệ khí cả đời mình đã trút gần hết trong mấy ngày này.

(6) Lệ khí: khí tức tàn nhẫn, thô bạo, gần giống sát khí.

Mẹ nó, chẳng thà quay về trấn giữ biên giới cho rồi, cứ tiếp tục phiền lòng thế này, chắc mình thành Phật luôn quá!

Nhưng mà Mặc soái Hi Hòa quân có lẽ vẫn còn quá trẻ, chỉ thích thẳng thắn không thích dong dài, vui giận yêu ghét đều viết trên mặt, mà triều đình không thể so với trong quân, lòng son bất khuất ở nơi đây cũng chỉ như thủy triều tan biến, mà ngược dòng trào lên chính là cấu kết lộng quyền, ngươi lừa ta gạt. “Phiền phức” sau khi về Đế đô, hiển nhiên bây giờ mới bắt đầu.

Chưa đầy mấy ngày, một đợt rắc rối mới lại đến.

Có vài lão quý tộc xưa nay nhát như thỏ đế, xét thấy Hi Hòa quân bận rộn việc nước, không thể giám sát cẩu tặc Cố Mang suốt cả ngày, ngộ nhỡ tên cẩu tặc đó lại bị kẻ như Lý Thanh Thiển lợi dụng, hoặc trong lòng ủ mưu gì khác, vậy thì thật sự quá nguy hiểm. Thế nên mấy lão đó cùng ký một lá thư, dâng lên cho Quân thượng, hy vọng nhốt Cố Mang trở vào âm lao.

Mặc Tức lạnh nhạt nói: “Y ở trong âm lao, Lý Thanh Thiển cũng có cách khiến y vượt ngục đấy thôi?”

“Đó là vì canh phòng không nghiêm, nếu tăng thêm cảnh vệ, nhất định có thể…”

“Nhất định có thể cái gì?” Quân thượng ngắt lời: “Chuyện mà cô đã hứa với Hi Hòa quân, nếu dễ dàng phế bỏ như thế, vậy cô thành người gì.”

Mấy lão già kia thổi râu trừng mắt quyết không chịu yên, lại dập đầu khóc lóc kể lể một phen. Quân thượng ngại phiền, cáu bẳn nói: “Rồi rồi rồi, phiền muốn chết! Thôi thì thỏa hiệp thế này đi. Hi Hòa quân, hôm nào khanh dẫn Cố Mang đi đánh dấu nô tịch, để tránh tội thần bỏ trốn, cũng coi như cho bọn họ đỡ lo.”

Nghe đến đánh dấu nô tịch, Mặc Tức giật mình, giương mắt nhìn người trên vương tọa.

Quân thượng nhướn mi: “Thế nào? Hi Hòa quân có lời gì muốn nói sao?”

“… Không.”

Mặc Tức trầm giọng đáp, nhắm hai mắt lại.

Cái gọi là đánh dấu nô tịch, chính là đeo vòng Tỏa Nô.

Dựa theo quy tắc của Trọng Hoa, bất luận đeo vòng hay tháo vòng cho nô lệ đều phải được Quân thượng cho phép, mà còn phải do luyện khí sư thực hiện. Thế nên năm đó Mộ Dung Liên tự ý đeo vòng cho Cố Mang, thật ra đã vi phạm quy chế. Sau này Cố Mang lập công lớn, lão Quân thượng hạ chỉ bỏ nô tịch của y, vòng Tỏa Nô trên cổ tất nhiên cũng được tháo chung một thể, Mộ Dung Liên còn vì vậy mà bị lão Quân thượng mắng một trận.

Hôm đó, là Mặc Tức đi cùng Cố Mang đến chỗ luyện khí sư tháo vòng cổ.

Hắn thật lòng mừng thay sư ca của mình, hắn nghĩ sư ca của mình tốt như thế, đời này hẳn nên được tự do.

Lúc ấy Mặc Tức chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình phải dùng thân phận chủ mới của Cố Mang, đeo lại vòng Tỏa Nô tượng trưng cho “nhục mạ” và “chiếm hữu” lên cổ Cố sư ca của mình.

________________

Tiểu kịch trường

Quân thượng: Trong mắt ta, mỗi người đều có tác dụng.

Mặc Tức: Thần là cái gì?

Quân thượng: Lò lửa.

Mộ Dung Liên: Thần thì sao?

Quân thượng: Trùm nịnh hót.

Cố Mang: Thần thì sao?

Quân thượng: Phòng thí nghiệm.

Nhạc Thần Tình: Thần thì sao?

Quân thượng: Bao cát trút giận.

Tứ cữu: Thần thì sao?

Quân thượng: Doraemon.

Khương Phất Lê: Thần thì sao?

Quân thượng: … Ba à, ba nên đóng thuế rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.