Vết Nhơ

Chương 71: Thẩm Đường Hoa Phá Ám



“…”

Mặc Tức khoanh hai tay đứng thẳng chân, tựa vào cây cột sau lưng Cố Mang: “Huynh cảm thấy Quân Tử Tuệ quen mắt?”

“Ừ, ta cảm thấy mình đã gặp y rồi, nhưng ta đã quên y.”

Mặc Tức khẽ nhướn mày kiếm: “Quân Tử Tuệ đã chết từ mấy trăm năm trước. Chỉ e huynh nhận lầm người rồi.”

Cố Mang lại không cam lòng, y nhìn chằm chằm tranh vẽ thật nhiều lần, cuối cùng nói như đinh đóng cột: “Ta dám chắc mình đã gặp người có diện mạo tương tự như y. Ngươi nói xem có khi nào y phi thăng thành tiên nên vẫn chưa chết không?”

“Không thể nào.”

“Tại sao?”

“Cuối cùng Quân Tử Tuệ chết vì linh hạch bị hủy, đó cũng chính là trận chiến phong thần của y.” Mặc Tức nói: “Từ đó trở đi, Trọng Hoa không còn ‘Tuệ’ thứ hai nữa.”

Đều là người từng nếm trải nỗi đau bị hủy linh hạch, Cố Mang vô thức giật một cái, hỏi: “Tại sao linh hạch của y bị hủy vậy? Cũng vì làm chuyện xấu sao?”

“Từ trước đến nay Quân Tử Tuệ luôn thanh cao trong sạch, phẩm đức sáng ngang Bá Di (1), nếu phải nói y đã làm sai chuyện gì… vậy chắc là phá lệ thu nhận một đệ tử học cung.” Mặc Tức ngập ngừng: “Y tin lầm người.”

(1) Bá Di: Bá Di là con vua nước Cô Trúc, quốc gia chư hầu nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông và người em là Thúc Tề nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương bị nhà Chu tiêu diệt. Hai người quyết không ăn bất kỳ lương thực nào trên đất nhà Chu, vào ẩn cư trong núi đến khi lìa đời.

Nam tử được khắc họa trong tranh nằm trên lụa mịn của quyển sách, ánh mắt ôn hòa điềm tĩnh, tựa như mang thương xót, lại như chứa dịu dàng.

Cố Mang lẩm bẩm: “Tin lầm người… nhưng trong sách đâu có viết mấy chuyện này?”

“Sử cũ Trọng Hoa chỉ là một bản sử tóm lược, không viết về cuộc đời, chỉ viết về công trạng và pháp thuật từng sáng chế, tất nhiên huynh không nhìn ra cái gì rồi.”

“Vậy ngươi có thể kể cho ta nghe những chuyện đó không?” Nói đoạn, Cố Mang ngồi ở đầu kia băng ghế dứt khoát xoay người lại, gác chân dài lên ghế, nhìn Mặc Tức với vẻ đầy chờ mong.

Mặc Tức: “… Ngồi đàng hoàng, đừng có ngồi như lưu manh.”

Cố Mang miễn cưỡng thả chân xuống.

Dù sao cũng không có gì làm, Mặc Tức trầm ngâm giây lát, sắp xếp lại đầu mối rồi kể cho Cố Mang nghe chuyện xưa đó.

“Quân Tử Tuệ tên là Thẩm Đường, từng là đại cung chủ của học cung tu chân kiêm quốc sư. Trong thời gian y chưởng quản học cung, Trọng Hoa cho ra đời vô số tông sư tướng tài, đồng thời cũng sáng chế ra rất nhiều dị thuật tâm pháp. Lúc đó từng có một lời truyền thuyết —— Bất luận là đệ tử tư chất kém cỡ nào, chỉ cần được cung chủ Thẩm Đường chỉ dạy, tất sẽ có thể thay da đổi thịt, tạo lập thành tựu. Vì vậy mọi người đều gọi y là ‘Quân Tử Tuệ biến đá thành vàng’.”

Cố Mang hỏi: “Vậy chẳng phải ai ai cũng cầu mong được y dạy sao?”

“Không cần phải cầu, Thẩm Đường hữu giáo vô loại (2), thân là người đứng đầu học cung, y luôn dốc lòng quan tâm mỗi một đệ tử vào học cung.” Mặc Tức ngừng một thoáng: “Thậm chí gồm cả, nô lệ trong học cung.”

(2) Hữu giáo vô loại: Dạy hết không phân biệt giống loài, cao thấp mập ốm giàu nghèo ngu giỏi gì cũng dạy. 

Mặc Tức nói tiếp: “Lúc đó trong học cung tu chân có một tiểu nô lệ, không cam lòng suốt đời cúi đầu trước người khác, ước ao có được năng lực hô mưa gọi gió như tu sĩ, thế nên mỗi lần Thẩm Đường mở đàn giảng kinh, gã sẽ mượn danh nghĩa quét tước để tham dự, lòng vòng bên hạnh đàn (3) để nghe ké.”

(3) Hạnh đàn: Ngày xưa đức Khổng Tử ngồi dạy học nơi gò đất bằng phẳng bên giàn hạnh, nên gọi là hạnh đàn. Bây giờ từ này thường dùng để chỉ nơi dạy học.

“Ồ… Lộ liễu trắng trợn như thế, người ta không đuổi hắn đi sao?”

“Có lẽ các trưởng lão khác sẽ làm thế, nhưng Thẩm Đường thì không.” Mặc Tức nói: “Nô lệ đó cũng chắc mẩm Thẩm cung chủ luôn thiện chí giúp người nên mới theo dõi buổi giảng dạy của y. Chưa kể đầu óc của nô lệ đó rất thông minh, những gì Thẩm Đường nói với đệ tử, gã gần như có thể thuộc hết không sót một chữ nào.”

Cố Mang giơ tay nói: “Ta biết rồi! Sau này tiểu nô lệ đó tự lén lút tu luyện, luyện thành một người cực kỳ lợi hại, rồi còn đánh nhau với công chúa Hải Đường ——”

Mặc Tức sửng sốt, gương mặt xưa nay luôn nghiêm nghị xuất hiện chút mờ mịt hiếm thấy: “Với ai?”

“Công chúa tài giỏi như Mộng Trạch á, công chúa Hải Đường.”

“… Là cung chủ Thẩm Đường. Hơn nữa cung chủ học cung và công chúa Mộng Trạch không phải cùng một nghĩa.”

(4) Công chúa (gongzhu) với cung chủ (gongzhu) đồng âm.

Cố Mang nói: “Được rồi, dù sao nghe cũng na ná, vậy công chúa Thẩm Đường đi.”

Mặc Tức giật giật khóe miệng, ngày trước mỗi khi trêu chọc hắn, Cố sư huynh rất thích gọi hắn là công chúa điện hạ. Sở thích gọi trai khác là công chúa của người này, không ngờ đến giờ vẫn chưa thay đổi.

Mặc Tức đau đầu nhấc tay, dùng ngón tay thon dài cứng cáp day day trán, hắn không muốn đi sâu vào chuyện công chúa với Cố Mang, thế là lấy hơi một hồi rồi nói tiếp: “Nửa đoạn trước huynh đoán không sai, đúng là nô lệ đó đã tự lén lút tu luyện, nhưng sự tình nào có dễ dàng như thế. Kết linh hạch là một quá trình nguy hiểm, tư chất của linh hạch kết ra càng mạnh, trắc trở mà tu sĩ gặp phải sẽ càng lớn. Nô lệ đó không ngờ tiềm lực của mình khủng khiếp như thế, rốt cuộc mất kiểm soát bạo tẩu ngay lúc vừa bắt đầu kết linh hạch, khiến cho phòng ốc trong học cung bùng cháy, việc gã lén lút tu luyện pháp thuật cũng bại lộ theo, cuối cùng bị lôi cổ đến trước mặt cung chủ Thẩm Đường.”

Cố Mang nghe hết sức chăm chú, thấy Mặc Tức dừng ở đây thì sốt sắng truy hỏi: “Sau đó thì sao? Công chúa Thẩm Đường phế bỏ linh hạch của nô lệ đó hả?”

“Không. Lúc ấy linh hạch của nô lệ đó còn chưa kết ra, đang dừng ở giai đoạn ngưng tụ, toàn thân đau đớn không chịu nổi. Thẩm Đường biết nếu không có ai đứng ra dẫn dắt cứu giúp, người này tất sẽ bạo thể mà chết. Thế là y sinh lòng trắc ẩn, cuối cùng làm trái quy giới ‘Nô lệ không được tu hành’ đương thời, giúp người nọ vượt qua kiếp nạn.”

Cây cỏ trong sân lay xào xạc, Mặc Tức ngước mắt nhìn mặt nước lăn tăn, nói tiếp.

“Sau khi Thẩm Đường giúp người nọ độ kiếp, người nọ liên tục quỳ lạy cảm ơn, bảo rằng mình kết cỏ ngậm vòng khó đền ơn cứu mạng. Thấy gã rất có linh căn, lại là người mang ơn biết trả, Thẩm Đường nhất thời mềm lòng nên bẩm báo với Quân thượng, phá lệ thu nhận gã làm đệ tử học cung.”

(5) Kết cỏ ngậm vòng: ý chỉ sự đền ơn trả nghĩa. Xem chi tiết sự tích kết cỏ và ngậm vòng ở đây.

Cố Mang cảm thán: “Tên nô lệ này cũng may mắn thật. Đúng rồi, gã tên gì thế?”

“Gã không được cha mẹ đặt tên, thường ngày quản sự học cung toàn gọi gã là Thập Tam Nhi dựa theo số thứ tự nô tịch của gã. Sau khi thu nhận gã, Thẩm Đường đã đổi tên cho gã.” Mặc Tức ngừng một lát mới nói tiếp: “Gọi là Hoa Phá Ám.”

Thẩm Đường Hoa Phá Ám.

(6) Hoa Phá Ám: Đóa hoa phá vỡ bóng tối…

Dường như kinh sợ trước cái tên này, chim chóc trong sân có vài con bay lên, lướt qua mái hiên cong nhọn, lao về phía bầu trời.

Mặc Tức đưa mắt nhìn Cố Mang.

Tình huống hiện giờ rất thú vị, ác danh của Hoa Phá Ám hệt như một loại cấm kỵ không thể đụng đến, như thể ai nói một lượt ba chữ đó sẽ bị oán linh nguyền rủa. Đến tận hôm nay, Trọng Hoa vẫn không dám tùy tiện nhắc đến người này. Vậy mà sau khi nghe tên của đại ma đầu đó, Cố Mang lại chẳng có phản ứng gì, cứ như nghe được A Miêu A Cẩu nào đó vậy.

Chỉ hỏi: “Hoa Phá Ám chính là người mà công chúa Thẩm Đường tin lầm sao?”

“Đúng thế. Gã chính là người mà Thẩm Đường đặt sai tình cảm. Lúc đó Thẩm Đường không hề biết mình đã thu nhận loại nghiệt súc gì, cũng hoàn toàn không biết mình đã chính miệng đặt tên cho ma đầu gieo họa khắp Cửu Châu gần trăm năm. Thẩm Đường chỉ cho rằng mình vẫn như trước đây, làm một việc nhỏ chẳng thể bình thường hơn.”

Nói đến đây, Mặc Tức cúi đầu nhìn tranh vẽ Thẩm Đường nhuộm đẫm màu nắng trời, dường như gương mặt dịu dàng ôn hòa do bút mực vẽ nên cũng đang ngắm nhìn người đời sau cách dòng chảy tháng năm.

“Một năm rồi một năm trôi qua, Hoa Phá Ám đích thực đã không cô phụ tâm sức của Thẩm Đường, trở nên ngày càng hùng mạnh, lập nên hàng loạt kỳ công cho Trọng Hoa, nhận được sự coi trọng và ngợi khen của Quân thượng. Thậm chí Quân thượng còn định xóa bỏ lệnh cấm nô lệ không được tu hành, hy vọng tìm được thêm nhiều nhân tài xuất chúng như gã.”

Cố Mang càng nghe càng kinh ngạc, thì ra lúc đó Trọng Hoa đã nhen nhóm ý định bắt đầu tận dụng lượng lớn nô lệ rồi sao? Y sốt sắng hỏi: “Xóa thành công không?”

“Không. Xóa lệnh nào phải chuyện qua loa như thế. Quân thượng quyết định trước tiên cho phép Hoa Phá Ám đến dân gian tuyển chọn một nhóm nô lệ có tuệ căn, dạy bọn họ tu hành vấn đạo.”

Cố Mang có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn thở dài nói: “Vậy cũng tốt lắm rồi, chí ít có một cơ hội để chứng tỏ bản thân…”

Mặc Tức lại như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Chứng tỏ bản thân? … Đúng, bọn họ đã chứng tỏ bản thân. Có điều không phải chứng tỏ linh lực đáng gờm, mà là lòng lang dạ thú.”

Dứt lời, đường nhìn chạm phải cặp mắt xanh thẳm như sông biển kia: “Cố Mang, huynh có biết tại sao giới quý tộc ở Trọng Hoa lại kiêng kỵ tu sĩ mang nô tịch đến vậy không?”

Cố Mang lắc đầu.

“Bởi vì Hoa Phá Ám đã làm chuyện đó rồi, Quân thượng cho gã quyền lực xây dựng đội quân, nhưng cuối cùng gã lại cầm thanh đao nhọn này đâm về phía vương thành Trọng Hoa.” Mặc Tức sầm mặt nói: “Tu sĩ do Hoa Phá Ám dẫn dắt không muốn đền đáp nước nhà, mà muốn thay trời đổi đất, phá cho cả nước Trọng Hoa lở đất long trời. Hắn làm phản.”

Cố Mang lặng thinh, sau đó từ từ ngộ ra: “… Vậy nên đội quân mà ngày trước ta có, cũng y hệt Hoa Phá Ám, phải không?”

“… Phải.” Im lặng một hồi, Mặc Tức từ tốn nói: “Rất nhiều người thấy được hình bóng của Hoa Phá Ám trên người huynh. Năm đó Hoa Phá Ám mưu đồ làm phản còn có cung chủ Thẩm Đường ra tay ngăn cản, nếu huynh tái phạm, Trọng Hoa tất sẽ gặp thêm một trận đại kiếp, lần này không biết người nào ngăn được.”

Cố Mang hơi biến sắc, đốt ngón tay cầm quyển sách tái nhợt, thấp giọng hỏi: “Ta với gã giống nhau ư? Ta với Hoa Phá Ám?”

“…” Nhìn thấu nỗi bất an của Cố Mang, Mặc Tức dịu giọng nói: “Huynh với gã không giống nhau. Dù rằng huynh cũng phản quốc thật, nhưng Hoa Phá Ám là kẻ điên không nói lý lẽ. Vì để tu sĩ nô lệ trong tay mình mau chóng lớn mạnh, gã bắt giữ rất nhiều Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch cho quân mình dùng.”

“Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch là gì nữa?”

“Một loại người có thể chất đặc biệt.” Mặc Tức có vẻ rất phản cảm với việc này, không muốn nhiều lời, chỉ nói đơn giản: “Có thể làm lô đỉnh song tu, hoặc trực tiếp đem đi uống máu ăn thịt. Chỉ cần ăn thịt những người này, dẫu là tiểu tu tầm thường cỡ nào cũng có thể tức tốc tăng trưởng tu vi. Hoa Phá Ám dựa vào cách ăn thịt người tàn bạo đó để nhanh chóng bồi dưỡng một đám nô lệ thề chết trung thành với mình, thậm chí còn dựng nước lập nghiệp, tự lập làm vua ở biên giới phía Bắc của Trọng Hoa.”

Nói đến đây, Mặc Tức nâng tay che quyển “Sử cũ Trọng Hoa” đặt trên đầu gối của Cố Mang, sau đó cúi đầu hỏi: “Nói nhiều như thế, giờ để ta hỏi huynh, hiện tại huynh đã biết Hoa Phá Ám là vị vua khai quốc của nước nào chưa?”

Cố Mang sững sờ, ngập ngừng nói: “… Là… Liệu, Liệu…”

“Đúng thế.” Nét mặt của Mặc Tức dần dần trở nên nghiêm nghị: “Hoa Phá Ám, quốc vương khai quốc của nước Liệu. Gã chính là hậu quả của lần đầu tiên Trọng Hoa tin tưởng nô lệ.”

Lẽ ra Mặc Tức chỉ định kể cho Cố Mang nghe một ít sử cũ giữa Trọng Hoa và nước Liệu, chứ không hề định bóng gió xiên xỏ Cố Mang. Ngặt nỗi người nói vô tâm, người nghe để ý, Cố Mang thoáng chốc rơi vào cảnh vừa ngượng ngùng vừa hổ thẹn. Y giống như bị ai bóp chặt cổ, nhất thời không thốt được chữ nào.

Trong thời gian qua, theo số việc y biết được tăng dần, y càng cảm thấy mình lúc chưa mất ký ức thật ngang ngược vô lý. Tuy Trọng Hoa còn rất nhiều điều không được như ý, nhưng ít ra nó đã từng muốn thay đổi chế độ, muốn trở nên tốt đẹp hơn, tiếc thay nó lại bị tính kế —— Chẳng hạn như nó tin tưởng Hoa Phá Ám, Hoa Phá Ám lại trở tay đâm các quý tộc do Thẩm Đường đứng đầu một nhát.

Nếu đổi thành y, liệu y có thể hết lòng tin tưởng một kẻ xuất thân nô lệ lần nữa không?

Chẳng ai dám chắc y có trở thành Hoa Phá Ám tiếp theo không, có sáng lập ra nước Liệu hắc ma thứ hai không.

Duới tình huống như thế, Trọng Hoa vẫn cho bọn họ cơ hội thứ hai, bất luận xuất phát từ quản chế, lợi dụng, hoặc vì lý do nào khác, Trọng Hoa đã giao quyền lực vào tay một tên nô lệ thêm lần nữa. Đó chính là Cố Mang và đội quân của y.

Lúc lão Quân thượng đưa ra quyết định này, liệu ông đã hạ bao nhiêu quyết tâm, dùng bao nhiêu dũng khí?

Vậy mà cuối cùng Cố Mang vẫn trở thành Hoa Phá Ám tiếp theo. Dù y không dẫn binh khởi nghĩa, nhưng y lại bỏ trốn, thậm chí còn trốn sang đất nước do Hoa Phá Ám sáng lập.

Y vẫn bước lên con đường tương tự Hoa Phá Ám.

Cố Mang á khẩu không nói nên lời, ngắc ngứ hồi lâu mới lẳng lặng thả quyển sách trong tay xuống.

Y nói: “… Xin lỗi…”

Xin lỗi là câu nói bất lực nhất trên đời, Cố Mang đã lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần trước bia mộ liệt sĩ rồi.

Mặc Tức ngẩn ra, hắn hiểu ý của Cố Mang, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, lúc này chợt nghe Cố Mang thấp giọng hỏi: “Vậy công chúa Thẩm Đường thì sao? Cuối cùng linh hạch của y… bị hủy như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.