Vết Nhơ

Chương 95: Sư huynh thật quá đáng



Bộ tộc Vũ Dân trên núi Cửu Hoa?!

Lời vừa thốt ra, ba người kia đều sửng sốt.

Bộ tộc Vũ Dân trên núi Cửu Hoa từ khi sinh ra đã mang thân bán tiên, trong mạch máu chảy máu tiên nhân cực thuần khiết, dẫu cho dòng lũ của tháng năm có pha loãng nó hơn nữa, bộ tộc Vũ Dân vẫn là chủng tộc thần bí nhất và gần gũi với thần linh nhất trong đất trời.

Mộ Dung Sở Y trầm ngâm nói: “Vũ Dân tính tình quái gở, ít có cảm xúc, hơn nữa lâu năm ẩn nấp trong đào nguyên tiên cảnh, trăm năm không xuất hiện trên thế gian là chuyện thường.” Dứt lời, hắn nhìn Nhung Nhung đầy dò xét: “Nhưng ngươi không khớp với điều nào cả.”

Nhung Nhung thoáng chốc đỏ mặt: “Lúc, lúc muội còn… rất nhỏ, đã bị đưa… đưa đến đây… không, không phải tộc Vũ Dân nuôi muội lớn. Thế nên muội… muội không, không giống Vũ Dân khác…”

Giang Dạ Tuyết hỏi: “Là ai đưa muội tới đây? Là Vụ Yến sao?”

Nghe được tên chủ đảo Dơi, Nhung Nhung thình lình run bắn, thân hình đung đưa chao đảo, trước tiên hoảng sợ lắc đầu, lát sau nhận ra hiện giờ mình đã an toàn, nó lại hối hả gật đầu.

Giang Dạ Tuyết quay về phía Cố Mang: “Hình như nó sợ dữ lắm.”

Cố Mang xoa đầu Nhung Nhung, trấn an nó: “Muội qua bên đống lửa ngồi nghỉ trước đi, ta nói chuyện với bọn họ.”

Nhung Nhung ngoan ngoãn làm theo.

Hết cách thôi, có những người đàn ông trời sinh đã được phái nữ chào đón. Cùng là một câu trấn an, Cố Mang nói ra chỉ khiến người ta cảm thấy mềm mại như tơ lụa, còn nếu đổi thành Mặc Tức nói, sợ rằng chỉ khiến con gái người ta cảm thấy hắn đang uy hiếp mình, nếu không nghe lời sẽ bị chôn sống tại chỗ.

Giang Dạ Tuyết nhìn Nhung Nhung đi tới bên đống lửa, sau đó hỏi Cố Mang: “Có muốn cho nó thêm chút trà bánh không?”

Vừa hỏi xong, chỉ thấy Nhung Nhung ghé sát vào đống lửa, thò tay vào trong tìm tòi, không ngờ lại múc ra một đốm lửa cứ như múc dưa hấu, tiếp theo cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ.

Giang Dạ Tuyết: “…”

Mặc Tức im lặng một hồi rồi nói với Cố Mang: “Chưa đầy hai canh giờ ngắn ngủi, huynh không chỉ tìm được người thích hợp mà còn khiến nó tin huynh răm rắp.”

Cố Mang cười đắc chí, nghiêng đầu qua.

“Lợi hại nhỉ?”

“Làm sao làm được.”

Cố Mang sờ cằm mình: “Chắc vì trông ta hiền lành dễ thân, quá có sức lừa tình? Năm đó Hi Hòa quân đệ cũng bị ta dỗ cho ngoan ngoãn vâng lời như nó đấy thôi. Ây dà, thế đạo này hả, đàn ông càng thích cười càng dễ dỗ dành người, như Hi Hòa quân đây thì không được, dù rằng là một đại mỹ nhân, thế nhưng suốt ngày không phải hô đánh thì hô giết, toàn thân đầy lệ khí. Đừng nói cho đệ hai canh giờ, cho đệ hai ngày hai đêm cũng không tìm được ai về với đệ.”

“…”

Dứt lời, cặp mắt xanh dịu dàng chớp chớp với Mặc Tức, rõ ràng là sắc thái giảng hòa như trời quang sau mưa, thế mà vẫn lộ vẻ khiêu khích.

“Thay đổi đi, đệ xem đệ cũng ba mươi rồi, sao còn chưa có vợ.”

Những lời này chọc thẳng vào chỗ đau của Mặc Tức, Cố Mang cứ ngỡ Mặc Tức nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ trở mặt với mình tại đây, mà lửa giận của Mặc Tức đích thực cũng đã bùng lên nơi đáy mắt.

Cố Mang cười như không cười chờ hắn nổi cáu.

Nhưng mà Mặc Tức chỉ lườm y, người đàn ông cao lớn này lườm y, lườm một hồi rồi như tủi thân lắm, vành mắt cũng đỏ lên, sau đó lẳng lặng quay mặt đi, cắn môi nhẫn nhịn không nói nữa.

Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y không chú ý đến cảm xúc trong ánh mắt của Mặc Tức, nhưng kiểu đối chọi gay gắt ngượng ngập giữa hai người bọn họ, kẻ ngu cũng có thể nhận ra.

Giữa bầu không khí lúng túng này, Giang Dạ Tuyết dịu giọng cất lời: “Cố huynh, huynh cần gì phải nói Hi Hòa quân như thế? Tình sâu nghĩa nặng là thứ hiếm thấy nhất, sở dĩ huynh ấy vẫn chưa lấy vợ, đâu phải huynh không biết nỗi khổ tâm bên trong.”

“… Hả?” Cố Mang khẽ biến sắc, ngoài mặt vẫn tươi cười, hỏi với giọng ngọt ngào: “Lời này của Giang huynh có ý gì? Ta biết nỗi khổ tâm gì của đệ ấy?”

Giang Dạ Tuyết không hề phát hiện mũi đao rét lạnh ẩn giấu dưới sự ngọt ngào của Cố Mang, thẳng thắn nói: “Phụng thể của công chúa Mộng Trạch mang bệnh đã lâu, điều dưỡng bao năm vẫn không thể thành thân. Vì vậy Hi Hòa quân vẫn nhất mực đợi chờ, thật sự là vì tình thâm chứ không phải giống như huynh đã nói ——” Ngừng một lát, Giang Dạ Tuyết thở dài: “Mình đầy lệ khí, không ai yêu thích.”

“…” Ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt chậm rãi lụi tắt, Cố Mang từ từ thả lỏng cảnh giác, sau đó mỉm cười nhìn Mặc Tức đầy thâm ý: “Ồ, ra là thế.”

Y làm như trước giờ chưa từng lên giường với Mặc Tức, còn dùng một loại ánh mắt dò xét lạ lẫm mang ý lĩnh giáo quan sát dáng người vạm vỡ, sống mũi cao thẳng, ngón tay thô ráp và chân dài thẳng tắp của người đàn ông này.

Thật sự rất quá đáng.

Rõ ràng Cố Mang biết về Mặc Tức hơn bất cứ ai, biết dáng vẻ hắn giật giật hầu kết khi hứng tình, biết dáng vẻ hắn thở dốc nhẫn nhịn nhưng chẳng thể kiềm chế đè người xuống dưới thân chiếm hữu, biết hông của hắn có độ lực thế nào, lúc phóng túng có thể vào sâu đến đâu, biết hắn thích tư thế gì, có thể mây mưa với người ta bao lâu.

Nhưng Cố Mang lại làm như chưa từng chạm vào hắn, cười cợt nói: “Tướng tá của Hi Hòa quân thế này, quả thật có thể lấy mạng công chúa Mộng Trạch.”

“…” Mặc Tức tái mặt, yên lặng giây lát, cuối cùng không chịu nổi nữa, xoay người đi mất.

Nhìn bóng lưng Mặc Tức đứng ở cửa hang đá, Giang Dạ Tuyết chau mày thở dài: “Cố Mang, cớ sao sau khi tỉnh lại, huynh cứ phải cạnh khóe huynh ấy, làm huynh ấy khó chịu…”

Cố Mang khoanh hai tay, cười có lệ: “Ta đã quen vậy rồi, từ xưa đã thích chọc đệ ấy, nhưng lúc đó đệ ấy còn nhịn được, đáng tiếc bây giờ hết được rồi, chỉ có thể trách đệ ấy càng sống càng hẹp hòi —— Giang huynh, huynh nói xem có phải đệ ấy ngày càng đẹp ra nên ỷ đẹp mà kiêu không?”

Giang Dạ Tuyết lắc đầu bó tay, đang định nói gì đó, chợt nghe Mộ Dung Sở Y bực dọc nói: “Các ngươi không thể cứu người trước rồi nói chuyện khác à?”

“Ta cũng muốn lắm, nhưng làm gì dễ dàng như thế?” Cố Mang than thở: “Muốn cứu người cũng phải chờ Nhung Nhung khôi phục chút thể lực, đánh giá mạch tượng rồi mới biết nên cứu chữa thế nào.”

Nói đoạn, y quay đầu nhìn cô nhóc Vũ Dân còn ngồi chồm hổm bên đống lửa ăn lửa, sau đó đưa ra một kết luận công bằng: “Bây giờ chính bản thân Nhung Nhung cô nương cũng còn yếu, không làm được gì cả, để cho Nhung Nhung nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”

“…” Tuy Mặc Tức đã đi sang chỗ khác, nhưng hang núi này lớn như thế, hắn vẫn không thể tránh được nghe lọt những lời Cố Mang nói.

Đây là nguyên nhân vì sao ngày xưa Cố Mang được các cô nương ái mộ tha thiết, bởi lẽ y luôn suy xét thay người khác những vấn đề như thế một cách tận tâm, bản năng và phong độ ngời ngời.

Cho dù chỉ là một con…

Mặc Tức liếc nhìn Nhung Nhung, tiếp tục nhủ thầm: Một con chim yêu cái xấu xí lông còn chưa mọc đủ.

Bên đây, Mộ Dung Sở Y thấy Nhung Nhung đúng là yếu thật, đành phải thôi cưỡng cầu, chuyển sang hỏi: “Cái ả Vụ… gì gì đó, ả bắt Vũ Dân về rốt cuộc có tác dụng gì?”

Cố Mang: “Ngươi nói Vụ Yến hả? Vụ Yến bắt nó là để tu luyện thành tiên.”

“Tu tiên…”

“Phải. Các ngươi còn nhớ những lời Sơn Cao nói lúc triệu hồi gương Thời Gian không? Tuy những lời này không dong dài, nhưng thật ra bên trong ẩn giấu rất nhiều điều kỳ lạ. Lúc đó nó bảo rằng, đảo Mộng Điệp dồi dào linh khí, chúng yêu trên đảo đã dần dần tu đạo Tích Cốc. Dơi Vương một lòng muốn đắc đạo phi thăng, những năm gần đây cực ít gây sát nghiệt, càng không cần bắt loài người làm thức ăn nữa.”

Giang Dạ Tuyết hỏi: “Có gì không ổn sao?”

“Quá không ổn là khác.” Cố Mang nói: “Trọng Hoa không tu ma đạo tà đạo, rất nhiều thứ liên quan đến yêu ma tà linh chỉ hiểu nửa vời thôi, nhưng lúc ta ở nước Liệu…”

Cố Mang khựng lại, hẳn vì không muốn tổn thương Giang Dạ Tuyết, thế nên khi nhắc đến hai chữ “nước Liệu”, giọng y nhỏ đi vài phần, nói lướt qua thật nhanh: “Lúc ta ở nơi đó, ta từng xem rất nhiều cuộn sách.”

“Linh khí trên đời chia thành hai loại âm dương, thứ mà chúng ta thu nạp khi tu hành là dương khí, con đường chúng ta đi là con đường thần tiên, còn yêu quái thì thu nạp âm khí, đi con đường quỷ ma.” Cố Mang giải thích: “Nói cách khác, với tư cách là yêu vật, chắc chắn cơ thể của Vụ Yến sẽ tự động tương thích với âm khí, ít gây sát nghiệt chỉ giảm được âm khí của ả, chứ không thể giúp ả đoạt được tinh hoa thuần dương để tu luyện thành tiên.”

Giang Dạ Tuyết trầm ngâm hỏi: “Nói cách khác, yêu muốn tu thành tiên chẳng khác nào hành động nghịch thiên?”

“Gần như là thế.” Cố Mang nói: “Yêu tu tiên cũng như người đọa ma, đều là con đường nghịch thiên.”

Nghe vậy, Mặc Tức kìm lòng không đặng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn sườn mặt của Cố Mang từ phía sau.

Hắn nghĩ Cố Mang cũng là người đọa ma, thế nên dù linh hạch đã nát, Cố Mang vẫn có thể dùng ma khí để triệu hồi ma võ, song cái giá phải là thiếu mất hai phách, cơ thể bị tôi luyện…

Cố Mang lại chẳng hề để tâm, tiếp tục thảo luận về chuyện này: “Quay lại vấn đề, Vụ Yến là nữ vương của tộc dơi lửa, chủng tộc của ả là hậu duệ do Vũ Dân và yêu thú kết hợp bừa bãi sinh ra, mặc dù cơ thể vẫn còn giữ lại một ít tiên khí không mấy thuần khiết, nhưng phần lớn vẫn là khí yêu thú. Nếu pháp môn tu luyện của ả không thoả đáng, thế thì chẳng những tu tiên không thành mà còn hao mòn gấp bội và già yếu nghiêm trọng.”

Nói đến đây, Cố Mang hỏi: “Vậy ta hỏi thử nhé, nếu huynh là Vụ Yến, lúc này huynh sẽ muốn cái gì?”

Giang Dạ Tuyết nói: “Cách giảm tốc độ hao mòn?”

“Đúng thế.” Cố Mang vừa nói vừa nhìn Nhung Nhung ngồi bên cạnh đống lửa: “Cách giảm tốc độ hao mòn tốt nhất của Vụ Yến chính là gia tăng tiên khí Vũ Dân trong người mình, đây là lý do vì sao ả phải mạo hiểm đến Vũ Dân tiên cảnh bắt một Vũ Dân về.”

Nhung Nhung còn đang nghiêm túc bốc lửa ăn, thi thoảng chìa tay nhỏ cời cho lửa cháy mạnh hơn, sau đó lại múc một đốm lửa đỏ vàng gặm từng miếng.

Gương mặt xinh đẹp hơn người của nó đã hồng hào hơn rồi, ngặt nỗi trông nó vẫn còn lo sợ và yếu đuối vô cùng. Với tư cách là đại tông sư luyện khí xét nét từng tí một, Mộ Dung Sở Y cẩn thận quan sát nó từ đầu đến chân, sau đó khẽ chau mày kiếm: “Cổ nó bị sao thế.”

Cố Mang thở dài: “Đó là dấu vết lấy máu.”

“Lấy máu?” Giang Dạ Tuyết thình lình trợn to mắt.

Cố Mang gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện giờ Vụ Yến đã là cái bình mẻ, nhất định phải uống đan được luyện từ máu Vũ Dân của Nhung Nhung cô nương theo kỳ hạn, dùng thứ đó để khôi phục nguyên khí của chính mình. Ta phát hiện Nhung Nhung trong phòng luyện đan của Vụ Yến đấy.”

Giang Dạ Tuyết nhăn mày: “Lô đỉnh quan trọng như thế, chắc hẳn phòng luyện đan của Vụ Yến phải có hàng đống cấm chế. Dưới tình huống không ai chỉ điểm, sao huynh lại nghĩ đến việc phải xông vào trong đó?”

Cố Mang cười nói: “Ai bảo ta không có người chỉ điểm? Thật ra người chỉ điểm ta đến phòng luyện đan của Nữ Dơi Vương tìm thuốc đang ở ngay đây nè.”

Giang Dạ Tuyết sửng sốt: “Là ai?”

Cố Mang đáp: “Mộ Dung tiên sinh.”

“…” Mộ Dung Sở Y giương mắt lườm Cố Mang: “Ngươi có ý gì.”

Cặp mắt phượng kia như lửa điện nước ngầm, không giận mà oai.

“Ngươi đang nói ta cấu kết với lũ chim chết tiệt này?”

“Không không không, ngươi đẹp thế kia, sao lại làm vậy được.” Cố Mang xua tay nói: “Ý của ta là…”

Y thấp thỏm nhìn Giang Dạ Tuyết, rồi lại quay đầu nhìn Mặc Tức, cuối cùng ngượng ngùng dụi dụi mũi, nói với Mộ Dung Sở Y: “Nguồn cơn là hôm đó, ta ở hồ Hoa Đào, khụ, chẳng phải đã thấy ngươi tắm sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.