Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 27



Tống Miên đứng sau lưng cô, hai tay buông lỏng hai bên, tấm lưng mệt mỏi dựa vào đèn đường lờ mờ gần đó. Anh đang cười nhưng nụ cười này quá chua xót. Ánh đèn trên đầu chiếu thẳng xuống người anh, bao bọc anh trong một vòng hào quang ấm áp, nụ cười vì thế cũng phá lệ tỏa sáng mang theo chút u buồn. Sơn Chi nhìn Tống Miên thật lâu, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng ấy, tim bỗng *thịch* một tiếng lạc nhịp.

Tống Miên chạy đến với gương mặt đen xì, quần áo cũng rất bẩn.

Tống Miên chống hông, nói: "Về thôi."

"Nơi này..."

"Chuyện còn lại sẽ do chỉ huy quân chính phủ lo liệu, chúng ta còn phải về căn cứ chuẩn bị cuộc họp tác chiến."

"Vâng."

Đứng trước xe, Tống Miên nhìn cô chằm chằm, cô cũng gương mắt nhìn.

Tống Miên: "Cả người đều bẩn, không ôm em lên xe được rồi."

Sơn Chi khẽ chu môi, không cần.

Nâng cánh tay, bám vào yên xe, cả người như con gấu trúc lơ lửng trên xe.

Đôi mắt Tống Miên híp lại một đường, nhanh tay ôm cô đặt lên xe rồi kéo cánh tay cô ra.

Trên làn da trắng nõn là một vết bỏng lớn, vừa sưng vừa đỏ.

Bắt gặp ánh mắt khủng bố của Tống Miên, Sơn Chi hơi rụt tay lại.

"Đâu ra?" Giọng điệu cộc lốc, tâm tình có chút không thoải mái.

Sơn Chi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Cái này là do xông vào cứu người."  

"Cứu người? Em xem em là mình đồng da sắt có phải không!"

Anh dành lấy hộp cứu thương, tự mình băng bó. Vừa hành động vừa càm ràm dạy dỗ: "Đã lớn tới chừng này còn không biết kêu người đến phụ, lửa lớn như vậy, em không sợ nó đem em đi nướng hả? Em là con gái sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy, nói em bao nhiêu làn em cũng không nghe."

"Lúc đó bất lực tòng tâm..."

"Nói em em cãi có phải không? Dạy em điều hay điều nên làm em toàn không nghe, chỉ làm theo ý mình." Tống Miên nhìn vẻ mặt mếu máo sắp khóc của cô liền im bặt, lời đến môi lại không thể hốt ra, không dám lớn tiếng trách móc chỉ có thể nghẹn ở họng mà kiềm nén nói: "Ngộ nhỡ tường ập xuống, lửa cháy lớn, khui em đen thui, tôi biết tìm xác em ở đâu? Em nói đi! Em xem nhẹ lời nói của tôi có phải không?"

Anh vừa đ.ấ.m vừa xoa, không để Sơn Chi phải buồn.

Sơn Chi lí nha lí nhí: "Không phải."

Tống Miên: "Không phải không phải, sao còn làm, em làm tôi tức c.h.ế.t mà."

Sơn Chi rũ môi: "Xin lỗi."

Tống Miên nhìn đầu nhỏ rũ rượi của cô, không đành lòng dạy dỗ nữa, chỉ bất lực thở dài.

"Mạng của người khác là mạng, mạng của em cũng là mạng. Sơn Chi, những tình huống cấp bách em nên bảo vệ bản thân trước."

"Cậu nói hay dữ ha."

Cả hai người quay đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Là Alan.

Anh ấy kéo tay Tống Miên đi sang một hướng khác, thấp giọng nói: "Kẻ còn lại đã bị bắt rồi."

"Ừm."

Alan cho anh một ánh mắt miệt thị.

"Cậu dạy dỗ người ta còn không biết nhìn lại bản thân mình, có ngượng không chứ."

"Tôi thế nào?" Anh nheo mắt, bộ dáng không hiểu gì.

"Bị tường đè, có thoải mái không cưng?"



Tống Miên: "...."

Hừ, anh cứu người đó!

Vì dân vì nước có thể hy sinh.

Còn cô gái nhỏ... phải sống tốt để cứu sinh mạng khỏi tay thần chết.

Sau khi Alan rời đi, Tống Miên cũng quay trở lại. Sắc mặt bình thường, không cau có hay nhiều lời.

"Chúng ta về thôi."

Sơn Chi ngồi phía sau anh, ngón tay siết vải áo bên hông Tống Miên, khoé môi gương lên ý cười thật đậm.


Thật tốt, lần này Tống Miên không bỏ cô ở lại.

Đứng trước cửa lều, Tống Miên như người mẹ già hay càm ràm, liên tục nhắc Sơn Chi phải bôi thuốc, đi tắm cũng phải để ý. Còn sợ cô không nghe lời, kéo Tần Bối Bối lại dặn dò, Tô Tiểu Mai đứng một bên, sắc mặt lạnh như băng, cô ấy lên án: "Anh không thích cậu ấy, sao lại quản nhiều như vậy?"

Sống lưng Tống Miên cứng nhắc, tùy tiện cười qua loa.

Đợi khi ba cô gái vào trong, Tống Miên dường như tháo bỏ mặt nạ của mình. Tấm lưng cao lớn thẳng tấp cong xuống, cả người gần như bị hút cạn sức lực, anh uể oải vươn nhẹ vai một cái nhưng cái điếng đau đớn truyền đến quá dữ dội, Tống Miên cau mày thật chặt, chân cũng đau, lê từng bước cà nhắc, tướng đi quái lạ, từ từ tiến về phía lều của mình.

Trên lưng có vết bầm cực kỳ lớn, còn có chỗ bị rách da dữ tợn, cẳng chân sưng vù. Vết thương không lớn, anh chỉ định xử lý qua loa, nhưng dường như đám anh em quá hiểu tính cách của Tống Miên, chẳng mấy chốc, Chad đã có mặt ở trong lều, vừa sơ cứu vết thương vừa lải nhải.

Đã là cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh. Giữa màn mưa đen thẳm, đỉnh lều cao cao, yên tĩnh tựa như một thiếu nữ cao lãnh, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống nóc lều cao lớn, cơn mưa cuối thu này lại càng khuấy động lòng người bất an.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, mùa đông đã tới.

Gió mùa đông tới, lạnh thấu lòng người.

Burnice mấy ngày này đều bận rộn họp gấp, bởi vì qua Tết nguyên đán, sẽ triển khai tác chiến.

Ngày Tết vội đến vội đi, thời gian là thứ quý giá.

Còn hai ngày nữa là đêm ba mươi. Mấy anh lính tuổi còn trẻ rất ham chơi, biết Tống Miên có thể chế tạo ra pháo liền lôi kéo anh sang, nôn nóng muốn có.

Vì thế, mỗi khi rảnh Tống Miên đều ngồi chế tạo, mấy thanh niên cao to cứ như con nít, cười khì khì bao vây anh như đang đợi phát kẹo.

Vì hạn chế về vật liệu và thành phần, cho nên Tống Miên chỉ làm ra được bốn quả pháo hoa.

Trước khi bàn giao pháo hoa sau hai ngày chế tạo, đôi tay thoăn thoắt của anh nhanh chóng chụp lấy rồi giấu ở sau lưng.

Sơn Chi đang sắp xếp thuốc vào hộp cứu thương, nghe thấy bên ngoài ầm ĩ nhộn nhịp, tò mò chạy ra.

Cô nghe loáng thoáng, nghe đâu là mấy chàng lính đang tìm địa điểm b.ắ.n pháo hoa.

Cô gái nhỏ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Đây là lần đầu đón năm mới ở đất khách quê người, cô rất mong chờ và hồi hộp.

Hoà theo dòng người hân hoan đốt pháo hoa, Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối không thấy đâu, chắc chắn là ham vui nên đi trước rồi.

Sơn Chi chẳng biết họ đi đâu, cô chỉ có thể đi theo sau lưng bọn họ.

Vì hành động bí mật, các anh chiến sĩ đều đi bộ ra xa khỏi quân doanh, tránh việc bị phát hiện ra hành tung. Trong bóng tối như hố sâu nuốt chủng, Sơn Chi bị kéo một cái, cô cảm nhận cả người mình đều bị ôm lên một cách nhanh gọn, còn chẳng có thời gian cho cô la hét đã mang cô ra chỗ khác.


Cô ngọ nguậy, tay chân đ.ấ.m đấm đá đá: "Ai vậy ai vậy, buông tôi ra, buông ra, cứu... ưm ưm."

Miệng bị bịt lại, con đường thoát c.h.ế.t cũng bị chặn, Sơn Chi chỉ có thể trố mắt, ra sức hét trong vô vọng, mặt mày đỏ bừng, gân cổ nổi lên.

Người nọ mang cô đến một nơi, nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng xuống. Cô thoát khỏi bàn tay người kia liền lùi lại mấy bước, miệng thở hổn hển.

Nương theo ánh trăng le lói, Sơn Chi nhìn người con trai trước mặt càng trở nên rõ ràng. Cặp mắt Tống Miên đen láy sâu thẳm, hiện trong đôi mắt ấy là muôn ngàn vì sao sáng, sinh động yên tĩnh vô cùng.

Quả đầu trong quân đội lâu rồi còn chưa được cắt tỉa, bây giờ đã ra được một đoạn, trở thành mái tóc ngắn nam tính mạnh mẽ. Gương mặt trầm tĩnh tuấn tú của anh dưới vầng trăng đêm nay thật dịu dàng, kinh diễm.

Biết anh cũng đang nhìn, Sơn Chi liền thấp giọng hỏi: "Anh mang em ra đây làm gì?"

"Đốt pháo hoa."  



"Không phải bọn họ đang đốt sao?" cô khó hiểu: "Sao chúng ta không qua đó chơi cùng?"

Không biết Tống Miên lôi đâu ra một quả pháo hoa, cô mở to mắt, âm thanh cao hơn mất bậc vì kinh ngạc: "Anh lấy ở đâu ra thế!"

Tống Miên kiếm cái bật lửa, nghe cô hỏi chỉ cười khẽ: "Tôi làm chứ đâu ra, thứ đồ đám nhóc kia chơi cũng là do một tay tôi đấy."

Thật ra, trong lúc mọi người không chú ý, anh lấy một quả dành riêng cho Sơn Chi.

Sơn Chi vẫn chưa hết bất ngờ, cô cười tủm tỉm: "Anh còn biết làm pháo hoa, lợi hại quá nha."

Gương mặt Tống Miên bày ra vẻ tự tin kiêu ngạo, giọng nhẹ bẫng, mấy phần khoe mẽ: "Mấy thứ đồ này, chỉ là chuyện cỏn con."

"Anh còn biết làm thứ gì nữa sao?" Cô hứng thú hỏi.

Tống Miên nghĩ ngợi.

"Anh đây còn biết chế tạo mấy khẩu s.ú.n.g ngắn nữa đó."  

Nhìn vẻ mặt biến đổi lợi hại của cô, Tống Miên càng thêm cao hứng, cô gái ngốc này, chỉ là chế tạo thôi mà, có cần bày ra dáng vẻ mặt ngốc nghếch đó không, y như một giây sau sẽ quỳ rạp xuống bái anh làm thầy.

"Em lùi xa một chút."

Cô rất háo hức, anh nói gì đều nghe nấy.

Tống Miên châm lửa, rồi nhanh chân chạy đến bên cạnh cô.

Hai mắt Sơn Chi sáng ngời, vẻ mặt háo hức, nụ cười luôn treo trên môi.

Cô hưng phấn đếm: "Năm, bốn, ba..."

Anh nghiêng đầu, trong mắt chỉ có gương mặt của Sơn Chi, nụ cười của Sơn Chi, và còn có sự động lòng.

Tống Miên không tự chủ, hé miệng nói theo: "Hai, một."

*Chíu*

*Bùm bùm bùm*

Khung cảnh tối mù xuất hiện một tia pháo hoa b.ắ.n xẹt lên nền trời đêm và *bùm* một tiếng, nổ ra những tia sáng rộp trời.

Cả bầu trời tối om, bỗng dưng sáng rực, đẹp đến nao núng lòng người.

Hai mắt Sơn Chi lấp lánh, phản chiếu đoá hoa đầy đủ mọi sắc màu, trên người cô mang một loại hương thơm khiến người khác phải khắc sâu vào tâm trí, nụ cười của cô lúc nào cũng thanh thuần chân thành.

Trong mắt cô có pháo hoa xinh đẹp trên bầu trời, còn trong mắt Tống Miên chỉ có hoa xinh đẹp là Sơn Chi.

Cô bắt lấy cánh tay anh, ráo riết chỉ lên bầu trời, hào hứng cười nói: "Tống Miên, Tống Miên, anh nhìn kìa, đẹp quá, mau mau nhìn này, sao anh lợi hại quá vậy, làm pháo hoa mà cũng đẹp quá trời luôn."

Tống Miên miễn cưỡng nhìn một chút.

"Đẹp." không biết anh khen pháo hoa hay là khen người bên cạnh.

Một lần nữa nghiêng đầu, ánh mắt ngập tràn yêu thương, anh nói: "Sơn Chi, năm mới vui vẻ."

Mong em bình an, vui vẻ và hạnh phúc.

Cô cười, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, âm thanh trong trẻo ngọt ngào nói với anh: "Năm mới vui vẻ, Tống Miên."

Cầu nguyện cho anh luôn bình an, vui vẻ và hạnh phúc, Tống Miên.

Bỗng dưng Sơn Chi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng như sao, ôn nhu như nước ngước nhìn anh, giọng điệu đầy mong chờ:

"Tống Miên, năm cũ đã qua, năm mới bắt đầu."

Sơn Chi vén tóc, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: "Anh có thể thích em thêm một chút không?"

Gió thổi đến, làm tung bay góc áo hai người, nụ cười của Sơn Chi không chỉ mang theo hy vọng mà còn có chút dè dặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.