Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 39



Chuyện Tống Miên tỉnh lại cũng là chuyện của những ngày sau đó.

Mí mắt anh nặng trĩu, nhíu nhíu vài cái rồi sau đó khó khăn mở ra, cảnh quan đầu tiên sau khi tỉnh dậy là một mảnh trắng tinh, chẳng thấy được một màu nào khác.

Xung quanh yên tĩnh, nghe được tiếng chim liu ríu bên ngoài.

Đã hơn mười hai giờ nhưng Sơn Chi lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh màu vàng nhạt, trên n.g.ự.c áo thiêu cánh hoa nhỏ, lộ ra hai cánh tay tinh tế thon nhỏ, xương quai xanh cánh bướm ẩn hiện ở cổ áo, phía dưới phối một chiếc quần dài màu đen, lối ăn mặc trước giờ của Sơn Chi luôn kín đáo nhẹ nhàng và thanh tao. Cô sửa sang lại chăn gối, đảm bảo da thịt Tống Miên không có lộ ra ngoài trời lạnh mới an tâm ngồi xuống bên cạnh.

Đột nhiên chân mày Tống Miên khẽ động, cả cơ thể nhỏ nhắn của cô đột nhiên kích động, đứng bật dậy, mái tóc đen dài theo phản ứng mà xuôi thuận theo bờ vai, gương mặt cô hớn hở sau bao ngày mong ngóng, đuôi mắt cong cong, đôi môi cười khẽ.

"Tống Miên, anh tỉnh dậy rồi."  

Cách một lớp vải trắng, Tống Miên chẳng nhìn thấy gì, nhưng thính lực tương đối tốt, nghe giọng nói này cũng khiến Tống Miên mường tượng ra là ai đang nói chuyện. Cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt hiện giờ của Sơn Chi.

"Ừm, tỉnh rồi."

Vì hôn mê quá lâu, nên giọng nói của anh có chút khàn, chữ rõ chữ không.

Thật may, còn sống.

Đó là lời cảm khái đầu tiên trong cuộc đời làm quân nhân của Tống Miên.

Sơn Chi nhanh tay rót cho anh một ly nước.

Vui mừng nói: "Anh uống nước đi, em đi gọi bác sĩ đến."

Sơn Chi vừa quay người đi, đã nghe giọng người đàn ông gọi lại.

"Sơn Chi, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Anh đã hôn mê một tuần rồi, nhưng mà anh yên tâm, không có vấn đề gì đáng ngại đâu, đừng lo nhá."  

Sơn Chi ra ngoài không lâu sau, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Tống Miên dựa lưng vào thành gường, cất giọng nói trầm ấm: "Mời vào."  

Tiếng giày va chạm xuống sàn, tạo ra âm thanh lộc cộc.

Đại tá Lương và Vương Đình lần lượt đi vào, trên gương mặt họ còn mang theo nét mừng rỡ.

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Có thấy khó chịu ở đâu không? Cô bé Sơn Chi kia đi đâu mất rồi?"  

"Cô ấy đi gọi bác sĩ đến rồi." Anh đưa tay lung tung, muốn chỉ hướng cửa nhưng lại không thấy gì: "Thầy, chỉ đạo viên, mắt em bị làm sao vậy? Em hỏi Sơn Chi thế nào cô ấy cũng không chịu nói. Rốt cuộc mắt em bị như thế nào, em mong rằng hai người nói thật cho em biết."

"Cái này..." Vương Đình lưỡng lự.

Đại tá Lương gãi đầu nhìn Vương Đình.

Không lâu sau.

"Là bị mù rồi sao?" Anh đột nhiên lên tiếng.

Dường như bị nói trúng, hai người lúng túng, tranh nhau mà đáp.

"Làm gì có, em đừng có nói lung tung."

"Đúng vậy đúng vậy, Tống Miên, thầy đảm bảo mắt em sẽ bình thường trở lại, hiện tại chỉ là tạm thời, tạm thời thôi, đừng tự đoán mò."

Tống Miên cười nhạt, thốt lên: "Phản ứng của hai người cũng đã nói lên phần nào sự thật rồi."



Cuối cùng Đại tá chỉ đành nói đúng sự thật.

Ông vỗ vai Tống Miên, giọng rầu rĩ buồn bã, thở dài một hơi rồi trấn an: "Tống Miên, thầy biết em quý trọng ngành quân nhân này, mặt dù đôi mắt em đã bị thương vài lần nhưng mà hãy tin thầy, thầy nhất định sẽ tìm một bác sĩ giỏi chữa mắt cho em, trong nước không có thì tìm ngoài nước, mọi giá cũng sẽ chữa khỏi cho em. Nhưng em phải hứa với thầy, giữ tinh thần lạc quan không được nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn."

Yết hầu Tống Miên khẽ trượt, cách một mảnh vải trắng, mắt anh rống lên từng cơn đau, mỗi cái đau đều lan tận xuống tim, cho dù như thế, nét mặt anh vẫn bình thản.

"Vâng thưa thầy."

Vì Tống Miên vừa mới tỉnh, sức khoẻ còn yếu nên đợi bác sĩ khám xong thì mọi người ra về hết, chỉ còn lại Sơn Chi.

Tống Miên cũng bảo Sơn Chi về nhưng là do cô không chịu về, ngồi an tĩnh trên ghế, chỉ mong có thể ở đây canh giữ giấc ngủ của Tống Miên thật an lành, mắt của anh không tiện, ngộ nhỡ ban đêm anh khát nước thì phải làm thế nào đây?


Sơn Chi đã nghĩ rất nhiều vấn đề, sợ không ai ở lại giúp đỡ Tống Miên.

Trong khoảng lặng của trời đêm, Sơn Chi nhu thuận ngồi một bên, ngắm nhìn toàn bộ ánh sáng của cô ấy.

Đôi mắt Sơn Chi khi nhìn Tống Miên tràn đầy yêu thương và dịu dàng. Trong ánh mắt ấy, dường như hiện lên cả bầu trời xanh thẳm và những ngôi sao lấp lánh. Mỗi khi nhìn thấy anh, ánh mắt Sơn Chi sáng rực, chứa đựng cả niềm hy vọng và yêu thương. Từng cái chớp mắt nhẹ nhàng, từng ánh nhìn say đắm đều thể hiện rằng Tống Miên là trung tâm vũ trụ, là nguồn sống và niềm hạnh phúc vô bờ của cô. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, và tình yêu của Sơn Chi dành cho Tống Miên rõ ràng như ánh sáng mặt trời, ấm áp và vĩnh cửu.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống căn phòng bệnh viện, tạo nên một không gian tĩnh mịch và an lành. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn hành lang len lỏi qua khe cửa, đủ để chiếu rọi những góc khuất mà không làm rối loạn giấc ngủ của bệnh nhân. Tiếng máy móc đo nhịp tim và hô hấp vang lên đều đặn, như những nhịp đập trầm lắng của đêm tối.

Các bức tường trắng toát của phòng bệnh dường như cũng khoác lên mình một vẻ thanh bình, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng bao trùm. Chiếc giường bệnh trắng tinh khiết, với những tấm chăn mỏng manh, tạo cảm giác an toàn và yên bình. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá thỉnh thoảng vang lên ngoài hành lang, nhưng không đủ để phá vỡ sự yên tĩnh bao quanh.

Cửa sổ phòng bệnh khép hờ, để lộ một mảng trời đêm đầy sao, ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua rèm cửa, dịu dàng như một lời ru. Tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng và bình yên, giúp người bệnh tạm quên đi những lo âu và đau đớn, chìm vào giấc ngủ an lành.

Trong màn đêm yên tĩnh đẹp đẽ ấy, đột ngột một âm thanh trầm thấp vang lên.

"Sơn Chi, em có biết em rất dở trong việc lừa gạt người khác không?"

Trái tim Sơn Chi bỗng chốc đánh trống luân hồi, hai mắt mở to, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cả người căng cứng lên. Cô chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc đang co ro lại, một cảm giác ngưng động len lỏi sâu trong lòng cô.

Tống Miên vẫn còn nằm yên trên gường, đưa phần lưng bị thương nặng về phía Sơn Chi, tấm chăn chỉ kéo tới bụng, nhịp thở của anh đều đều.

Sơn Chi còn cho rằng bản thân nghe nhầm, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói lần nữa vang lên.

"Hơi thở của em, tôi đã quen thuộc từ lâu, ánh mắt em dành cho tôi, cũng đã trở thành một cảm giác đặc trưng. Cho nên, em không cần che giấu sự tồn tại của em ngay lúc này đâu Sơn Chi. Tôi biết hết mà."

"..."

"Đến đây, đêm nay tôi muốn nói chuyện với em."

"Được."

Thoạt đầu cô sửng sốt, sau đó, biết được bản thân không thể che giấu thì mang ghế từ từ đi qua, trong n.g.ự.c cô tim cũng đập rộn ràng.

Trong cái lạnh của đêm đen, Tống Miên nghiêng người tựa một phần vai vào gối, nghe theo hơi thở mà phán đoán hướng cô ngồi, mặt đối mặt.

Nét mặt Tống Miên khi nghiêm túc có chút đáng sợ, anh hỏi cô: "Nghĩ đến đâu rồi?"

Sơn Chi ngẩn ra, không hiểu câu hỏi đột ngột kia là có ý gì.


"Chuyện lúc trước, trận sạt lở kia, em nghĩ đến đâu rồi?"

"Nghĩ xong rồi ạ." Cô cười khẽ, rụt rè chạm nhẹ lên cổ tay Tống Miên, đầu ngón tay xoa nhè nhẹ: "Hai chúng ta đều quay trở về, cho nên..."

Cô ngập ngừng không nói tiếp.

Khoảng một hồi lâu sau:

"...Tống Miên... Anh làm bạn trai em nha."

Mặt Sơn Chi đỏ bừng, dù biết anh không nhìn thấy nhưng vẫn ngại ngùng cúi gằm mặt che giấu.



Hơi thở Tống Miên hơi nặng nề.

"Em biết rõ tình trạng đôi mắt của tôi phải không?"

"Em biết." Sơn Chi ngẩng đầu, nói: "Nhưng mắt của anh sẽ tốt lên thôi, bác sĩ đã nói rồi ạ."

"Tốt lên?"

"Tôi lại không cho là thế, mắt tôi đã bị thương ba lần, mỗi lần đều mất đi ánh sáng. Lần này, chính bản thân tôi cũng cảm nhận được nhiệm mầu ít ỏi, đôi mắt này xác suất là bị mù rồi." Tống Miên nói những lời này, còn mang theo chút ý cười tự giễu.

Sơn Chi mím môi, bối rối nhìn anh. Quả thực, bác sĩ cũng nói như vậy, nhưng mà chỉ cần phối hợp điều trị, thì nhất định sẽ lấy lại được ánh sáng.

"Đôi mắt này đã từng ngắm nhìn mọi thứ, nhưng đến khi muốn nhìn về phía em, lại không thể nhìn được, đây là ý của trời."

"Sơn Chi, chúng ta không thể."

"Không, Tống Miên, em..."

Không để cô nói hết, Tống Miên cắt ngang: "Sơn Chi, đối với một người mù, tình yêu của em có đáng không?"

Tôi đã từng nhìn nước nhìn dân, là người chỉ biết đ.â.m đầu vào tương lai của đất nước, vào hoà bình muôn nơi, có đáng để cho em giao trái tim trân quý của mình dành cho người như tôi không?

"Nhưng tương lai sau này sẽ tốt lên mà, em không quan tâm mắt của anh như thế nào đâu, tương lai chỉ cần hai chúng ta đều tốt là đủ rồi."

"Tôi đã từng nghĩ đến tương lai của đất nước, còn tương lai của chúng ta, tôi... chưa từng nghĩ đến. Cho nên, Sơn Chi, em đi tìm một người thích hợp hơn đi."

"Tôi... không có ý định hẹn hò với em."

Anh đã suy nghĩ rất nhiều, trong cuộc đời làm quân nhân, câu nói này khiến anh phải lấy can đảm và đắn đo rất nhiều mới dám thốt lên.

Tring không gian tĩnh lặng, dường như có sấm chớp đùng đùng sẹt qua tai cô.

Mặt Sơn Chi lạnh toát, bàn tay nắm tay anh cũng khựng lại, cứng nhắc.

"Không có ý định là thế nào?... Anh đã từng nói thích em mà." cô thẫn thờ hỏi một câu.

Anh đáp lại bằng một câu cọc lóc: "Giờ tôi lại không thích em nữa."

"Anh nói khi chúng ta thoát ra khỏi đó anh sẽ hẹn hò với em."

"Bây giờ tôi lại không muốn hẹn hò với em, em nghe rõ chưa?"

"Anh nói dối!" Sơn Chi thản hốt đứng bật dậy, cả người run bần bật, sự nghẹn đắng ở cổ họng không kiềm được mà nức nở khóc.

"Lời tôi nói là nghiêm túc."  

Thà để anh làm tổn thương cô một lần còn hơn là day dứt mãi không buông. Sơn Chi của anh toàn vẹn như vậy, phải để Sơn Chi hưởng trọn những điều hạnh phúc và tốt đẹp nhất trong thế gian này. Còn anh, người đã mất đi ánh sáng còn có thể làm gì để bảo vệ được Sơn Chi, còn nữa, nếu cả hai hẹn hò, mọi người sẽ dè bỉu cô như thế nào khi quen một tên khuyết tật, anh không muốn người khác nói những điều không tốt với Sơn Chi. Càng không để cô phải chịu ủy khuất tổn thương mà chính anh lại không làm được điều gì còn làm gánh nặng cho Sơn Chi.

Sơn Chi xoa hai mắt nóng bừng, nước mắt tèm lem.

Tiếng khóc le lói vào tim anh, muốn xé toạc n.g.ự.c anh ra, xem xem nó có rỉ m.á.u hay là không.

Ở cổ họng nghẹn lại, anh khó nhọc nói: "Đi đi, cám ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc tôi."

"Nếu anh không thích em..." Lòng Sơn Chi dịu lại, cố chấp nói: "Vậy tại sao lúc đó còn nói những lời đó, còn có những hành động đó."  

"Tình thế cấp bách mà, dùng để trấn an em thôi, bất kể là ai, tôi cũng sẽ hành xử như vậy. Nếu điều đó làm cho em hiểu lầm... Thì tôi xin lỗi." Tống Miên bày ra dáng vẻ băng quơ bất cần nói.

"Nếu anh không thích em ở đây, em sẽ đi về, anh đừng nói những lời như vậy, em sẽ rất buồn." Cô liên tục lau nước mắt, thoáng chốc mặt mày đã đỏ ửng lên.

Tống Miên im lặng, lời nói thốt ra vô cùng đanh thép: "Việc em buồn có liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tôi và em cũng đâu quen biết gì nhiều, em ở đây khóc lóc ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi. Sơn Chi, em có cảm thấy mình phiền không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.