Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 40



Sơn Chi bỗng chốc ngẩng đầu, mọi nức nở đều nghẹn lại, nhìn về phía người đàn ông mà cô điên cuồng thích thầm, trên gương mặt Tống Miên toát ra vẻ xa cách lạnh lùng, còn hơn cả lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Bóng tối mờ mịt xa xa nơi chốn đô thị, ánh đèn đêm đêm vẫn còn sáng chói bên ngoài cửa sổ, xung quanh lạnh lẽo và ngột ngạc.

Một tiếng loảng xoảng ồn ào vang lên.

Cốc nước vỡ tan tành.

Người ngồi trên giường lớn tiếng quát: "Có thể đi được chưa! Nơi này không hoan nghênh em, cũng không mong em đến nữa, làm ơn đi đi, đừng làm phiền tôi."   

Sơn Chi lắc đầu, tầm nhìn mờ mịt, cô bắt lấy tay Tống Miên, nghẹn ngào nói: "Anh có thể đừng cấm em đến đây được không... Em, em hứa, bây giờ em sẽ đi về liền, anh muốn em về giờ nào cũng được nhưng đừng bắt em không được phép gặp anh, Tống Miên..."

Tống Miên kháng cự, tránh né cái níu tay của cô, dùng giọng điệu vô tâm mà nói với Sơn Chi rằng:

"Bây giờ tôi muốn em đi về, sau đó đừng bao giờ đến đây nữa."

"Em không về."

"Sơn Chi em lì thật đó."

"Em chỉ muốn..."

"Em có biết em phiền lắm không?"

Sơn Chi chỉ biết mở to đôi mắt đầy kinh hãi nhìn người đàn ông trên giường bệng, cánh tay từ tấm chăn buông xuôi xuống, khoé mắt rơi xuống hai hàng lệ đau thương.

Cô cười khẽ nhưng trái tim lại nứt toạch ra, bên trong đang ê ẩm rỉ máu.

Âm thanh khàn đặc nghẹn đắng: "Được rồi, em sẽ không đến tìm anh nữa."

"Anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."

Cô xoay người đi về phía cửa, bóng lưng đổ xuống sàn nhà lạnh lẽo, một bước chập chững ngừng lại, ngoáy đầu nhìn gương mặt lạnh tanh kia: "Tống Miên, em biết em phiền anh, cho nên anh hãy tha lỗi cho sự càn quấy vừa rồi nhé, sau này..."

"...em không đến nữa."

Sơn Chi thấy anh trầm mặc không trả lời, cô cười đắng, xoay người, mang theo sự thương tâm mà rời đi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một cô gái cô đơn chầm chậm bước đi trên con đường vắng lặng. Gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc đen dài của cô, tạo nên những gợn sóng mềm mại. Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên bóng dáng cô một lớp ánh sáng bạc nhạt nhòa, như tô thêm vẻ u buồn lặng lẽ.

Sơn Chi bước đi mà không có đích đến, chỉ có tiếng giày nhẹ nhàng va chạm với mặt đất, phát ra những âm thanh trầm lặng như hòa cùng nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô. Đôi mắt cô trống rỗng, nhìn về phía xa xăm mà không thực sự thấy gì. Mỗi bước chân của Sơn Chi dường như nặng trĩu, mang theo cả một thế giới tâm sự.

Trong lòng Sơn Chi, nỗi cô đơn như một cái hố sâu không đáy, nuốt chửng mọi cảm xúc vui tươi và để lại chỉ là sự trống rỗng. Cô nhớ lại những kỷ niệm đã qua, những khoảng thời gian từng tràn đầy hạnh phúc nhưng giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ ký ức đau lòng.

Vẫn tiếp tục bước đi, để mặc nỗi buồn lan tỏa và ngấm vào từng tế bào. Đêm nay, dưới ánh trăng bạc, Sơn Chi chỉ có một mình đối diện với sự cô đơn, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa tan vào đêm tối.

Dưới ánh đèn đêm khuya rực sáng cùng ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, Sơn Chi đi dưới ánh trăng một mình, hôm nay lạnh thật, hai tay ôm lấy bản thân, tự tạo một chút hơi ấm cho mình.

Hoàn cảnh này làm cô nhớ đến một đoạn quá khứ xa xưa.

Cô bé tám tuổi, chỉ mới học lớp ba, đầu thắt hai b.í.m tóc xinh xinh ngồi trên hàng ghế đá bên ngoài cổng trường, đôi chân đứa bé đung đưa, hai cánh tay nho nhỏ níu lấy quai cặp, đôi mắt to tròn từ đầu đến cuối chỉ nhìn về một hướng xa xăm.

Cô nhóc chỉ mong ba mẹ đến đón mình.

Từ lúc chiều, ba mẹ của các bạn khác đã đến đón, bọn họ thậm chí còn không để con mình phải đợi quá năm phút, còn cô nhóc này đã đợi ba mẹ đến chiều tối rồi, một cái bóng quen thuộc cũng không có.

Sân trường đã lặng yên từ lâu, bác bảo vệ gật gù ngủ ở nơi gác cổng, tiếng gió thổi vi vu rợn sống lưng, cô nhóc rùng mình thu người lại, ôm lấy bắp tay nhỏ bé.

Cánh môi vì lạnh mà run rẩy, thều thào nói: "Ba mẹ mau đến đón Chi, Chi lạnh quá, Chi sợ quá."  

Chỉ là không ai nghe thấy tiếng cầu xin nhỏ nhoi ấy. Hẳn tới bảy giờ, trời hoàn toàn tối đi. Ánh sáng đã lùi lại, trao trả lại cho màn đêm, màn đêm tối thui không còn nơi an toàn cho bé nữa.

Cô nhóc bước chân chầm chậm, bé có trí nhớ rất tốt, đường nhà mình ở hướng nào bé điều biết, cái gì cũng điều biết, chỉ là cảm giác được ba mẹ thương yêu thì cô bé lại không biết được.

Đi ngang qua công viên, ánh đèn rọi xuống, cái bóng nhỏ yếu ớt in trên mặt đất là người bạn thân đi cùng cô bé trên tuyến đường thưa thớt ấy.

Cũng là hai tay ôm lấy thân mình, co ro đi từng bước nhanh. Bé cũng sợ, bé luôn quay mặt ra mọi phía để dò xét.

Về đến nhà, Sơn Chi nhỏ nghe được tiếng cười vang vọng ra. Gương mặt lạnh ngắt, cả người đông cứng như khúc cây.

Mẹ Sơn thấy cô về, không tỏ ra áy náy mà còn lên giọng trách cứ: "Sao bây giờ mới vác xác về, em Đông buồn ngủ lại phải mở cửa chờ con, nhỏ như vậy mà đã mang lại phiền phức cho ba mẹ rồi."

Lại tới Ba Sơn, ông kéo tay cô, chỉ tay vào mi tâm nhấn mấy cái: "Không học hỏi chị gái con, mỗi lần tan học đều thu xếp về nhanh phụ mẹ trông em, mẹ con vừa sinh em trai không có hơi sức đâu mà quản con, ba cũng không muốn quản con."  

Chị gái cô đã mười tuổi rồi nhưng mỗi lần ba đi làm về, đều đến đón chị về, đâu có giống như cô. Chị gái học trường quốc tế, còn Sơn Chi chỉ học một trường bình thường, hai ngã rẽ khác nhau, cũng vì thế mà Sơn Chi phải chịu thiệt thòi.

Mẹ Sơn đong đưa em trai mới mấy tháng tuổi trên tay, giận dữ nói: "Cũng đã lớn như vậy rồi, không biết tự mình đi về sao? Lúc trước mẹ đón con được nhưng bây giờ mẹ có em bé, không thể đón con, về sau con tự mình mà đi bộ về đi."

Bé Sơn Chi đã đói đến mức mặt tái nhợt đi, yếu ớt trả lời: "Trường của con chỉ rẽ một chút, ba đến đón chị rồi chở con về được không ạ? Đường nhiều xe quá, con sợ qua đường."  

Ba Sơn quát lớn: "Có gì mà sợ, chẳng phải có đèn giao thông sao, con chỉ cần qua cùng mấy người đi đường thôi. Con nghĩ xem, ba làm trong cơ quan nhà nước, công việc bận rộn, mà trường của chị lại gần với chỗ làm việc của ba, ba thuận tiện đón chị về luôn. Con đừng lúc nào cũng ghen tỵ với chị, nếu còn có cái thói đó, ba đập con chết."

Mẹ Sơn tháo quát: "Con lớn rồi mà chẳng hiểu chuyện gì giúp ba mẹ, chỉ biết đố kỵ với chị thôi, biết vậy mẹ đẻ ra trứng gà ăn còn ngon hơn."

Từ đó về sau, trên con đường đầy đó sỏi đã trở thành nơi lưu lại vết chân cô độc của một đứa trẻ tám tuổi.

Trời lộng gió, sương lạnh phủ xuống bờ vai gầy.

Sơn Chi ngửa đầu cười khổ, cũng là loại cảm giác này, cũng là phong cảnh này, đã vứt bỏ đi một cô gái khao khát tình yêu giữa đêm trời giá lạnh.

Sau khi cô đi, Tống Miên cau mày, khó thở ôm lấy ngực, anh đau đớn nghiêng người ngã gục xuống gường, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, môi cũng nhợt nhạt đi.

Dường như anh đang đau đớn vì điều gì.



Dường như anh mất đi một người quan trọng.

Và dường như, anh đã sai rồi.

Mất ngày sau đó không ai thấy bóng dáng Sơn Chi, Vương Đình cũng thắc mắc, bèn hỏi: "Cô nhóc kia đâu, sao lâu rồi tôi không thấy đến?"

Tống Miên ngồi cạnh cửa sổ, gió nhẹ lùa vào, hất tung mái tóc ngắn của anh, mảnh vải trắng buộc sau đầu bay phất phơ. Chiếc cằm cương nghị ngẩng cao đón lùa gió tới.

"Cô ấy sẽ không đến nữa."

Vương Đình hơi kinh ngạc, tình cảm của cô nhóc kia bịt mắt anh ta cũng sẽ hiểu được.

"Hai đứa cãi nhau?"

"Vốn dĩ không có quan hệ, cớ gì phải cãi nhau, giờ em đã ổn rồi, không cần ai phải chăm sóc, về sau... anh đừng nhắc đến cô ấy nữa."

Vương Đình thở dài.

Quả nhiên là Sơn Chi không đến nữa, trong lòng Tống Miên vừa đau đớn lại vừa mất mát.

Lại một đêm kéo đến, một mình anh nằm trên giường, tấm vải trắng theo cách nằm nghiêng mà căng ra, đã mấy đêm rồi, chưa từng có giấc ngủ ngon nào. Kể từ ngày đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhớ về một dáng hình của ai đó rất nhiều.

Giữa khuya, y tá tới thay thuốc, đi qua hành lang, cô y tá nhíu mày, rồi cầm khay đi vào phòng.

Khi thay thuốc xong, y tá kia nhớ ra một điều nhìn ra một hướng và dè dặt hỏi: "Xin hỏi anh có quen cô gái ngoài cửa không?"

Tống Miên nghe không rõ: "Cái gì?"

Y tá chợt nhớ bệnh nhân này không nhìn được, nên nói cụ thể hơn.

"Có một cô gái, mấy ngày nay cứ giữa khuya lại đến đây, đứng ở góc khuất kia, cứ nhìn vào trong này, anh có quen cô ấy không? Tôi thấy mỗi lần đến là đứng đó đến rạng sáng mới đi, nếu anh quen cô ấy thì bảo cô ấy vào ngồi, đứng bên ngoài lạnh lắm, nhìn tội thật sự."

"Thường ban đêm rất lạnh, mà cô ấy chỉ mặc có một cái áo mỏng, nhìn rất đáng thương đó."

Toàn thân Tống Miên lạnh cóng, tay đặt dưới chăn nắm chặt, m.á.u trong người cứ như chảy ngược lại, anh khó khăn đáp:

"Không, không quen, phiền cô bảo cô ấy về đi."

"Vậy à, tôi cứ tưởng là quen, được, để tôi bảo cô ấy đi về."

Cảm nhận y tá sắp đi, Tống Miên lại gấp gáp gọi một tiếng.

"Cô đừng đẩy hay đuổi cô ấy, chỉ cần bảo cô ấy rời đi, đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân là được rồi, còn nữa... phiền cô cầm lấy cái áo này mang ra cho cô ấy và nói đó là của bệnh viện tặng." Anh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác dày trên người đưa sang cho y tá, không quên xếp lại ngay ngắn gọn gàng.

Cô y tá khó hiểu, rõ ràng là chẳng quen biết mà.

Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý làm theo ý của Tống Miên.

Y tá làm theo việc anh dặn, lịch sự nói rõ cho cô nghe.

Sơn Chi nhận áo, lủi thủi đi ra khỏi bệnh viện, bóng dáng cô độc đến đáng thương.

Ôm áo vào lòng, cô ngửi thấy mùi đặc trưng của Tống Miên, Sơn Chi ôm vào lòng, chôn vùi mặt vào trong áo rồi cười khổ.

Đến việc lén nhìn từ xa, anh cũng cước từ.

Ông trời đối xử với cô cũng tàn nhẫn quá rồi.

Sơn Chi ngửa cổ lên trời, than nhẹ một câu: "Lạnh quá."  

Nửa tháng sau, Tống Miên xuất viện.

Ở thành phố Hà, Tống Miên có nhà riêng, cho nên Vương Đình sẽ dọn qua chăm sóc cho Tống Miên, hiện tại mắt anh chưa nhìn thấy gì, phải dùng thuốc trị liệu. Tấm vải trắng vướng víu đã tháo bỏ, nh cũng chẳng thích đeo nó.

"Tống Miên, ba mẹ cậu vừa gọi cho tôi, hỏi tại sao di động của cậu liên lạc không được?"

Tống Miên mò mẫm lấy điện thoại từ trong ngăn tủ, thuận miệng đáp: "Em chưa mở khóa."

Cùng lúc đó, Vương Đình đang mải mê vào điện thoại.

[Nhóc Chi: Anh ấy vẫn ăn đầy đủ chứ ạ? Có ngủ đủ giấc không ạ?]

[Đủ đủ đủ, chỉ là tính tình nó trở nên quái đản thôi. Em hỏi nhiều như thế làm gì, trực tiếp đến thăm chẳng phải rõ ràng hơn sao?]

Đầu bên kia đã xem, trầm mặc mấy phút mới có tin nhắn trả lời.


[Là do em bận quá, không đến thăm được, em đi làm đây. Anh chăm sóc anh ấy tốt nha, nếu anh cần mua gì cứ nói em, để anh ấy ở nhà một mình không an toàn ạ.]

Lo lắng như vậy, cái cô nhóc với tiểu tử này đang chơi trò gì không biết. Một bên thì ảm đạm âm u, một bên vừa né tránh vừa điên cuồng quan tâm.

"Này, cậu muốn ăn gì, tôi đặt."

"Anh nấu đi."

"Giỡn cái gì vậy hả, tôi làm gì biết nấu ăn."

"Anh chẳng phải sống trong quân khu như nhà sao, mấy món đơn giản để cấp cứu cái bụng cũng không biết hả."

"Này này này, suy cho cùng tôi cũng là chỉ đạo viên của cậu đấy, tôi đến chăm sóc cho cậu, cậu sai vặt rồi còn dạy dỗ tôi là sao hả!"

"Cửa ở kia, mời anh về cho."  

"...."



Với gương mặt lãnh đạm của Tống Miên, Vương Đình cũng chịu xuống nước, vào bếp chuẩn bị nấu mấy món đơn giản.

Nhưng là....

Mở tủ lạnh ra, ngoài cái mùi khó ngửi ra thì anh ta chẳng thấy gì, nhăn mặt hướng ra ngoài hét toáng lên: "Thằng nhóc kia, tủ lạnh nhà cậu để từ thời tiền sử à, không vệ sinh sạch sẽ à."

Giọng Tống Miên vọng vào: "Anh đãng trí à, em đi làm nhiệm vụ mấy tháng có về đâu."

"..." Mày được lắm nhóc.

Vói cái tủ trống không, Vương Đình đành lấy điện thoại ra.

"Anh đặt đồ ăn về nấu, tủ lạnh nhà em chẳng có gì."

[Sơn Chi, giúp anh một việc.]

Sơn Chi dừng xe bên lề đường, đọc tin nhắn rồi trả lời.

Cô cất điện thoại vào trong túi, đắn đo nhìn mấy món đồ ăn trong thùng xe phía sau.

Còn hai đơn nữa mới xong.

Chắc là kịp mà.

Xe của cô rẽ vào một con chợ, mua xong đồ liền lái xe đến địa chỉ Vương Đình gửi.

Nhà của Tống Miên rất đơn giản, là nhà cấp bốn, xung quanh có mấy căn nhà, cây xanh tạo bóng mát, thoáng đãng không khí trong lành. Sơn Chi đứng trước căn nhà m.á.u xám trắng, nhón chân ấn chuông.

Bóng dáng Vương Đình vụt ra.

"Em mang đến rồi ạ."

Vương Đình nhận lấy, mắt khẽ nhìn cô.

Trên người Sơn Chi mặc đồ giao hàng, bên trái n.g.ự.c in logo của một quán ăn nổi tiếng lâu đời.

"Em đi giao thức ăn nhanh à?"

"Vâng."

"Sao không trở lại bệnh viện?"

Sơn Chi hơi xấu hổ nói: "Gần tới tháng đóng tiền nhà, mà bệnh viện phải cuối tháng mới lãnh lương được, công việc này vừa hay có thể nhận tiền cuối ngày."

Thật là một cô gái mệnh khổ.

Vương Đình trả lời: "Khó khăn sao không nói với anh một tiếng, anh có thể giúp em một tay."

"Em cảm thấy như vầy rất tốt ạ, tự em có thể trang trải được." Sơn Chi cười trừ.

Đối với nụ cười này, Vương Đình có chút xót, trong lòng càng mắng *Thằng nhóc Tống Miên kia, không biết bị gì mà giận dỗi con gái người ta, nhìn xem, con gái người ta tính tình tốt đến thế nào*

"À, có chuyện này, không biết em có rảnh không?"

Sơn Chi không lưỡng lự mà đáp nhanh: "Em rảnh ạ."

Cô đi khẽ vào nhà, Vương Đình đi phía trước, so với bộ dáng lén lút của cô thì anh ta thoải mái hơn nhiều.

Nhìn Tống Miên ngồi trên ghế sofa màu đen, tim cô đập nhanh mấy cái.

Theo chân đi vào nhà bếp, trước khi đi ngang qua cô tham lam nhìn anh thêm mấy lần.

Tống Miên vẫn như trước kia, nhưng sự lãnh đạm của anh ngày càng nặng hơn trước kia, còn mang theo mấy phần u ám.

Vương Đình không tiện nói chuyện, giao tiếp với cô thông qua điện thoại.

[Em làm giúp anh mấy món, anh không biết nấu ăn, nữ đại hiệp, giúp một tay.]

Sơn Chi chớp mắt, đọc xong gật đầu.

Cô làm đồ ăn mất khoảng hai mươi phút.

Món ăn được bưng ra, nghi ngút hương thơm, bụng Tống Miên đói meo, nhướn người đứng dậy đi lần mò đi vào nhà bếp.

Đối với sự xuất hiện của Tống Miên, Sơn Chi có chút giật mình. Cánh môi ra hiệu với Vương Đình [Em về trước.]

Vương Đình đáp trả bằng một lời cám ơn.

Lối đi rất rộng, nhưng khi đến gần, cô lại cảm thấy nhỏ hẹp vô cùng. Sơn Chi thu người, rón rén lách người qua, ngay cả thở cũng không dám, lướt qua nhau, chỉ để lại cho nhau một chút vương vấn.

"Ai?" Tống Miên đứng yên, đưa lưng về phía Sơn Chi, nghiêng đầu dùng tai lắng nghe.

Sơn Chi giật mình, đứng bất động.

Cái tai thằng nhóc này thính quá.

Chỉ kịp thầm nghĩ trong lòng, Vương Đình đi nhanh tới, lôi kéo tay Tống Miên, giải quyết cục diện rối rắm, đồng thời nháy mắt với Sơn Chi.

Rời khỏi nhà Tống Miên, đồng hồ trên tay chỉ điểm quá giờ, cô vội vàng lái xe rời đi.

"Thật xin lỗi, tôi có việc bận đột xuất nên không giao hàng đúng giờ, thật xin lỗi quý khách."  

Cô thở hổn hển, cúi người chín mươi độ với một cô gái nhìn bề ngoài còn nhỏ hơn Sơn Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.