Vết Sẹo Cánh Thiên Thần

Chương 6



Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy Elliot bước vào lớp thể dục ngay khi tiếng chuông tiết đầu chậm chạp vang lên. Elliot mặc quần soóc chơi bóng rổ và cái áo nỉ trắng hiệu Nike. Đôi giày cao cổ của cậu ta có vẻ mốt và đắt tiền. Sau khi đưa một tờ giấy cho cô Sully, cậu ta nhìn thấy tôi bèn vẫy tay và đến ngồi với tôi trên khán đài.

“Mình đang tự hỏi không biết bao giờ bọn mình mới có dịp gặp lại nhau,” Elliot nói. “Văn phòng trường đã phát hiện ra hai năm qua mình chưa hề học môn Thể dục. Ở trường tư, nó là môn không bắt buộc. Họ đang bàn cách để nhét số Tiết thể dục trong bốn năm vào hai năm rưỡi tiếp theo của mình. Vì thế mình có mặt ở đây. Mình phải học Thể dục ở tiết một và tiết bốn.”

“Sao cậu lại chuyển sang trường này hả Elliot?” Tôi hỏi.

“Tiền học phí bên đó đã ngốn hết lương hưu của bố mẹ mình.”

Cô Sully thổi còi.

“Mình cho là tiếng còi có ý nghĩa gì đó,” Elliot nói với tôi.

“Chạy mười vòng quanh phòng tập, không được chạy tắt.” Tôi đứng dậy. “Cậu có phải một vận động viên không?”

Elliot nhổm lên, nhún nhẩy. Tay cậu ta vung vẩy mấy cú đấm, rồi kết thúc bằng một cú đấm móc dừng lại ngay sát cằm tôi. Cậu ta cười nói: “Một vận động viên? Chính cống đây!”

“Thế thì cậu sẽ thích ý tưởng hay ho của cô Sully đấy.”

Elliot và tôi cùng chạy bộ mười vòng quanh phòng tập rồi ra ngoài. Bầu trời giăng kín sương mù u ám. Nó dường như thít chặt lấy phổi tôi, làm tôi nghẹt thở. Trời lác đác mưa, cố trút cơn giông xuống thị trấn Coldwater. Nhưng tôi biết cơn mưa này sẽ không có hiệu quả - cô Sully rất kiên quyết.

“Tôi cần hai đội trưởng cho môn bóng mềm,” cô hô. “Nào nhanh lên. Giơ tay đi nào! Tốt hơn là nên xung phong, nếu không tôi sẽ tự mình chia đội cho các em, và không phải lúc nào tôi cũng công bằng đâu!”

Elliot giơ tay.

“Tốt,” cô Sully nói với cậu ta. “Lại đây, bên vị trí đánh bóng. Và còn…Marcie Millar sẽ là đội trưởng của đội áo đỏ!”

Đôi mắt Marcie quét qua Elliot. “Cố mà chứng tỏ mình nhé.”

“Elliot, bắt đầu chọn người đầu tiên đi,” cô Sully nói.

Elliot xoa cằm, quan sát cả lớp, dường như đang đánh giá kỹ năng đánh bóng và chạy sân của từng người chúng tôi chỉ bằng quan sát vẻ bề ngoài.

“Nora,” cậu ta nói.

Marcie ngửa cổ ra sau và cười. “Cám ơn,” con bé nói với Elliot, nở một nụ cười độc địa tôi chẳng hiểu tại sao lại được coi là duyên dáng và quyến rũ được đối phương.

“Vì lý do gì?” Elliot nói.

“Vì đã trao trận đấu vào tay đội mình,” Marcie chỉ tay vào tôi. “Có hàng trăm lý do vì sao mình được trở thành thành viên của đội cổ vũ còn Nora thì không. Khả năng phối hợp là lý do đầu tiên.”

Tôi lườm Marcie rồi bước đến cạnh Elliot và mặc áo thể thao màu xanh vào.

“Nora với mình là bạn,” Elliot bình tĩnh bảo Marcie, gần như lạnh nhạt. Câu đó hơi quá, nhưng tôi không định sửa lại. Marcie trông như vừa bị hất một xô nước đá vào người, và tôi thích thế.

“Chỉ vì cậu chưa gặp ai hay ho hơn thôi. Như mình chẳng hạn.” Marcie quấn tóc quanh ngón tay. “Marcie Millar. Cậu sẽ sớm được nghe những lời ca ngợi về mình thôi!”

Không hiểu mắt nó bị giật hay nó đang nháy mắt với Elliot.

Elliot chẳng đáp lại, và tôi thấy có cảm tình với cậu ta hơn một chút. Một anh chàng kém cỏi hơn sẽ quỳ xuống năn nỉ Marcie ban phát cho gã chút lòng thương.

“Chúng ta muốn đứng đây cả buổi sáng chờ trời mưa hay bắt tay vào việc chính nào?” Cô Sully hỏi.

Sau khi chia đội xong, Elliot dẫn đội chúng tôi đến hàng ghế dự bị và quyết định thứ tự đánh bóng. Cậu ta đưa cho tôi cây gậy đánh bóng rồi ấn một cái mũ bảo hiểm lên đầu tôi. “Cậu đánh trước, Nora. Tất cả những gì chúng ta cần là một cú base hit.” {Cú đánh bóng thành công và người đánh chạy được về chiếm gôn.}

Tôi vung vẩy thử cây gậy đánh bóng và suýt nữa thì đập vào người Elliot. Tôi nói: “Nhưng mình muốn làm một cú home run cơ.” {Cú đánh cho phép người đánh chạy quanh ghi điểm mà khỏi phải dừng lại.}

“Thế nào cũng được.” Cậu ta chỉ tôi về phía vị trí đánh bóng, “Hãy bước vào sân và đánh hết sức mình nhé.”

Tôi đặt gậy lên vai, nghĩ rằng đáng lẽ mình nên chú ý hơn đến giải World Series. Ừ, lẽ ra tôi nên xem World Series. Mũ bảo hiểm của tôi sụp xuống tận mắt, tôi đẩy nó lên và cố ước lượng khoảng sân đang chìm trong sương mù mờ ảo.

Marcie Millar đứng vào vị trí ném bóng. Nó giơ bóng ra trước mặt, và tôi nhận thấy ngón giữa của nó đang trỏ vào tôi. Nó nở một nụ cười nham hiểm và ném quả bóng mềm về phía tôi.

Tôi đánh vào mép bóng làm nó bay vèo ra ngoài đường biên.

“Ném bóng thành công!” Cô Sully hô to từ vị trí giữa gôn một và hai.

Elliot la lên từ hàng ghế dự bị: “Cú ném đó xoáy – hãy nếm một cú sạch hơn đi!” Mất một lúc tôi mới nhận ra rằng cậu ta đang nói với Marcie chứ không phải tôi.

Một lần nữa quả bóng lại rời khỏi tay Marcie, bay theo hình vòng cung qua bầu trời ảm đạm. Tôi vung gậy, trượt hoàn toàn.

“Ném bóng thành công lần hai,” Anthony Amowitz nói qua lớp mũ bảo hiểm của cầu thủ chụp bóng.

Tôi lườm cậu ta.

Tôi bước ra khỏi vị trí đánh bóng, vung vẩy thêm vài cú đánh thử. Tôi gần như không biết Elliot đang tiến đến sau lưng mình. Cậu ta vòng tay quanh tôi và đặt tay lên gậy, ngang bằng với tay tôi.

“Để mình dạy cậu,” cậu ta thì thầm vào tai tôi. “Như thế này. Thấy không? Thoải mái đi nào. Giờ thì hãy xoay hông - tất cả là ở hông.”

Tôi có thể cảm thấy mặt mình nóng bừng lên trước những con mắt đang đổ dồn vào chúng tôi. “Mình nghĩ mình hiểu rồi, cám ơn.”

“Hãy kiếm một căn phòng đi!” Marcie kêu lên với chúng tôi. Cả sân cười vang.

“Nếu cậu ném cho Nora một cú tử tế hơn,” Elliot nói lại, “cậu ấy sẽ đánh trúng quả bóng.”

“Cú ném của mình hợp lý.”

“Cú đánh của cậu ấy mới tốt.” Elliot hạ giọng, nói với riêng mình tôi: “Lúc Marcie ném bóng cậu đừng có nhìn. Những cú ném của cô ta không đẹp, vì vậy cậu sẽ phải cố gắng đoán được chúng.”

“Các em, chúng ta đang trì hoãn trận đấu đấy!” Cô Sully hô.

Khi đó, có một thứ ở bãi đỗ xe phía sau hàng ghế dự bị thu hút sự chú ý của tôi. Hình như tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Tôi ngoảnh lại, dù tôi biết tên mình không được gọi thành tiếng… mà chỉ được thì thầm vào trong tâm trí tôi.

Nora.

Patch đội một cái mũ lưỡi trai màu xanh nhạt, đang móc ngón tay vào hàng rào mắt cáo và dựa người vào đó. Không mặc áo khoác, bất chấp thời tiết lạnh lẽo và ảm đạm. Vẫn là bộ đồ đen từ đầu đến chân. Đôi mắt cậu ta đầy bí hiểm khi quan sát tôi, và tôi ngờ rằng đằng sau chúng còn ẩn giấu rất nhiều chuyện.

Một chuỗi âm thanh khác lại chui vào óc tôi.

Dạy đánh bóng à? Đụng chạm… hay đấy!

Tôi hít một hơi bình tĩnh và tự nhủ rằng mình chỉ đang tưởng tượng những lời nói đó. Bởi nếu không phải là thế thì chỉ còn một cách giải thích khác là Patch có sức mạnh truyền những ý nghĩ vào trong óc tôi. Điều đó là không thể. Không thể. Trừ phi tôi bị ảo giác. Nó khiến tôi sợ hơn là ý nghĩa cậu ta đã phá vỡ những cách thức giao tiếp thông thường và có thể nói chuyện với tôi mà không cần mở miệng.

“Nora! Tập trung vào trận đấu đi!”

Tôi chớp mắt, bừng tỉnh đúng lúc thấy quả bóng bay qua không gian về phía mình. Tôi định vung gậy, rồi bất chợt lại nghe thấy những lời nói chậm rãi khác.

Chưa…đâu.

Tôi dừng lại, chờ quả bóng bay về phía mình. Khi nó rơi xuống, tôi bước lên trước vị trí đánh bóng. Tôi vung gậy với tất cả sức mạnh của đôi cánh tay.

Một tiếp bụp lớn vang lên, và cây gậy rung lên trong tay tôi. Quả bóng bay về phía Marcie, nó ngã ngửa ra. Lao qua giữa vị trí chặn ngắn và gôn hai, quả bóng vọt ra phía sân ngoài.

“Chạy đi!” Đội tôi hét lên từ hàng ghế dự bị. “Chạy đi, Nora!”

Tôi chạy.

“Vứt gậy xuống!” Bọn nó thét lên.

Tôi quăng gậy sang một bên.

“Đứng lại ở gôn một đi!”

Tôi không làm theo.

Tôi dẫm lên một góc của gôn một, rồi vòng qua nó chạy hết sức về gôn hai. Bóng đang ở bên cánh trái, một vị trí bất lợi đe dọa loại tôi ra khỏi trận đấu. Tôi cúi đầu xuống, vung mạnh cánh tay và cố nhớ cách những cầu thủ chuyên nghiệp trên kênh ESPN chạy vào gôn. Đưa chân vào trước? Hay lao bằng đầu? Hay dừng lại, đổ người xuống và lăn vào?

Quả bóng trắng bay về phía cầu thủ giữ gôn hai, xoay tròn trong tầm nhìn của tôi. Toàn bộ hàng ghế dự bị đồng thanh hô “trượt vào đi!” đầy phấn khích, nhưng tôi vẫn chưa quyết định sẽ chạm phần nào xuống mặt đất lạnh cóng trước – giày tôi hay mặt tôi.

Cầu thủ giữ gôn hai chộp lấy quả bóng. Tôi lao đầu xuống, tay choãi ra. Một chiếc găng tay từ đâu bay tới văng vào tôi. Nó đập vào mặt tôi, thấy rõ cả mùi da. Tôi ngã sấp xuống mặt sân, đất cát chui cả vào miệng.

“Loại!” Cô Sully hô.

Tôi trở mình sang bên, kiểm tra xem mình có bị thương không. Đùi tôi bừng bừng một cảm giác kỳ lạ vừa nóng vừa lạnh, và khi tôi đổ mồ hôi, cảm giác ấy còn kinh khủng hơn cả việc có hai con mèo đang được thả tự do trên đùi tôi vậy. Khập khiểng đi về hàng ghế dự bị, tôi ngồi sụp xuống ghế băng.

“Tuyệt lắm,” Elliot nói.

“Trò điên vừa rồi của mình hay cái chân thảm hại của mình?” Tôi áp đầu gối vào ngực và khẽ phủi bụi.

Elliot cúi xuống và thổi vào đầu gối tôi. Một ít bụi đất nữa rơi xuống.

Tiếp đến là một khoảnh khắc im lặng bối rối.

“Cậu đi được không?” Elliot hỏi.

Tôi đứng dậy, chứng minh rằng dù chân tôi có bị xước và bẩn thì chúng vẫn hoạt động tốt.

“Mình đưa cậu đến phòng y tế nhé. Để băng bó cho cậu!”

“Mình không sao thật mà.” Tôi liếc về phía hàng rào nơi lúc nãy vừa trông thấy Patch. Cậu ta không còn ở đó nữa.

“Cái cậu đứng bên hàng rào lúc nãy là bạn trai cậu à?” Elliot hỏi.

Tôi ngạc nhiên khi Elliot cũng nhìn thấy Patch – lúc đó cậu ta đang quay lưng về phía Patch mà?

“Không” tôi nói. “Chỉ là một người bạn. Thực sự thì cũng không hẳn thế. Cậu ấy ngồi cạnh mình ở lớp Sinh học.”

“Cậu đang đỏ mặt.”

“Có lẽ do gió làm rộp lên đấy.”

Giọng Patch vẫn vang vọng trong đầu tôi. Tim tôi đập nhanh hơn, người tôi ớn lạnh. Có phải cậu ta đã nói chuyện với tôi trực tiếp qua ý nghĩ không? Có phải giữa chúng tôi tồn tại một sự giao cảm kỳ bí nào đó không? Hay chỉ là tôi đang mất trí?

Elliot có vẻ không tin chút nào. “Cậu chắc là giữa hai cậu không có gì xảy ra chứ? Mình không muốn theo đuổi một cô gái đã có nơi có chốn đâu.”

“Chẳng có gì.” Tôi sẽ không cho phép điều gì xảy ra cả, dù thế nào đi nữa.

Mà khoan. Elliot vừa nói gì vậy?

“Cậu vừa hỏi mình gì nhỉ?” Tôi hỏi.

Cậu ta cười. “Hải cảng Delphic sẽ mở cửa lại vào tối thứ bảy, Jules và mình đang tính đến đó chơi. Thời tiết có vẻ cũng không tệ lắm. Cậu và Vee có muốn đi cùng không?”

Tôi mất một lúc để cân nhắc lời mời của cậu ta. Nếu tôi từ chối Elliot, Vee chắc sẽ giết tôi mất. Thêm nữa, đi chơi với Elliot có vẻ là một cách hữu hiệu để trốn tránh cảm giác thu hút khó chịu giữa tôi với Patch.

“Nghe có vẻ hay đấy,” tôi nói.

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.