Tôi đi xuyên qua đám đông trong trung tâm vui chơi, qua quầy hàng giảm giá và dãy phòng vệ sinh. Khi tới dãy bàn bóng đá mini, tôi chẳng thấy Vee đâu cả. Cả Eliot và Jues cũng thế.
“Có lẽ họ đi rồi,” Patch nói, mắt như ánh lên một tia chế giễu. “Có vẻ cậu cần đi nhờ.”
“Vee sẽ không bỏ rơi mình đâu,” tôi nói, kiễng chân để nhìn qua đầu đám đông. “Chắc họ đang chơi bóng bàn thôi.”
Tôi len lỏi qua đám đông trong khi Patch đi theo sau, ngửa cổ tu lon soda vừa mua trên đường vào. Cậu ta đề nghị mua cho tôi một lon nhưng với tình trạng lúc đó, tôi không chắc là mình có thể bình tĩnh mà uống nổi.
Chẳng thấy tăm hơi của Vee hay Eliot ở khu bóng bàn.
“Hay họ đang chơi trò bắn đạn?” Patch gợi ý. Rõ ràng cậu ta đang chế nhạo tôi.
Tôi thấy mặt mình hơi đỏ lên. Vee đâu rồi nhỉ?
Patch giơ lon soda ra. “Cậu không muốn làm một ngụm sao?”
Tôi hết nhìn lon soda rồi lại nhìn Patch. Người tôi nóng lên khi nghĩ đến cảnh môi tôi chạm vào nơi môi cậu ta vừa chạm, nhưng như thế không nghĩa là tôi phải nói với cậu ta.
Tôi lục túi xách và lôi điện thoại di động ra.
Màn hình điện thoại đen ngòm và không chịu khởi động. Tôi không hiểu sao máy tôi lại có thể hết pin – tôi mới sạc nó trước khi đi mà! Tôi nhấn đi nhấn lại nút khởi động nhưng chẳng ăn thua gì.
Patch nói: “Lời mời của mình vẫn còn nguyên giá trị.”
Tôi nghĩ mình sẽ an toàn hơn nếu đi nhờ xe của một người lạ. Tôi vẫn còn run trước những gì vừa xảy ra ở trò Archangel, và dù đã cố quên đi nhưng hình ảnh bị rơi xuống vẫn lặp lại trong đầu tôi. Tôi đang rơi… rơi mãi… và rồi lượt chơi kết thúc. Như thế đó. Đó là điều kinh hoàng nhất mà tôi từng trải qua. Một điều đáng sợ không kém khác là dường như chỉ có tôi nhận ra điều đó. Ngay cả Patch, người lúc đó đang ngồi bên tôi, cũng không hề hay biết.
Tôi vỗ tay lên trán. “Xe của Vee. Có lẽ nó đang đợi mình ở bãi đỗ xe.”
Ba mươi phút sau tôi đã tìm hết bãi đỗ xe. Chiếc Neon đã biến mất. Tôi không thể tin nổi là Vee đã bỏ đi mà không đợi mình. Có lẽ nó có chuyện gấp. Tôi không có cách nào để biết vì không thể kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng khi Vee bỏ mặc tôi như thế này, nỗi giận dữ âm ỉ trong tôi cứ chực trào ra.
“Hết lựa chọn rồi chứ?” Patch hỏi.
Tôi cắn môi, ngẫm nghĩ xem còn cách nào khác không. Tôi chẳng còn lựa chọn nào cả, mà lại không chắc mình có sẵn sàng nhận lời đề nghị của Patch không. Bình thường Patch đã chứa đầy nguy hiểm. Tối nay, cậu ta không chỉ nguy hiểm mà còn mang vẻ đe dọa và bí ẩn nữa.
Cuối cùng tôi thở dài và cầu mong mình sẽ không phạm phải một sai lầm.
“Cậu sẽ đưa mình về thẳng nhà chứ?” Tôi nói – nghe như một câu hỏi hơn là một lời đề nghị.
“Nếu đó là điều cậu muốn.”
Tôi định hỏi Patch liệu cậu ta có nhận thấy điều gì kỳ lạ khi chơi trò Archangel không, nhưng đành nén lại. Tôi quá sợ hãi nên không thể hỏi được. Nếu tôi không hề bị rơi thì sao? Nếu tôi tưởng tượng ra mọi chuyện thì sao? Lẽ nào tôi đang nhìn thấy những điều không thực sự xảy ra? Ban đầu là gã trùm mặt nạ. Giờ thì là chuyện này. Tôi chắc chắn khả năng nói chuyện qua ý nghĩ của Patch là thực, nhưng còn những chuyện khác? Chẳng biết nữa.
Patch đi thêm một đoạn trong bãi đỗ xe. Một chiếc mô-tô đen bóng lộn đang dựng ở đó. Cậu ta nhảy lên và hất đầu về chỗ ngồi đằng sau: “Lên đi.”
“Chà chà. Xe đẹp đấy,” tôi nói. Đó là một lời nói dối. Nó trông như một cái bẫy quyến rũ chết người. Tôi chưa bao giờ ngồi trên một chiếc mô-tô, và tôi không chắc tối nay mình lại muốn thay đổi điều đó.
“Mình thích cảm giác gió tạt vào mặt,” tôi tiếp tục, hy vọng vẻ bạo dạn ngụy tạo này có thể che giấu đi nỗi sợ hãi của tôi khi phải di chuyển với tốc độ tới sáu mươi lăm dặm một giờ mà không có gì che chắn giữa tôi và con đường.
Có một chiếc mũ bảo hiểm màu đen với tấm chắn kính mờ – và Patch đưa nó cho tôi.
Tôi cầm lấy, leo lên xe và cảm thấy vô cùng bất an khi chỗ ngồi chỉ là một khoảng không gian chật hẹp. Tôi đội cái mũ lên mớ tóc xoăn và cài ngay dưới cằm.
“Lái xe này có khó không?” Tôi hỏi. Điều mà tôi thực sự muốn hỏi là: Nó có an toàn không?
“Không,” Patch trả lời cả câu hỏi được thốt ra lẫn câu hỏi ngầm của tôi. Cậu ta khẽ cười. “Cậu căng thẳng thế? Hãy thoải mái đi.”
Khi ra khỏi bãi đỗ xe, luồng gió tạt vào mặt khiến tôi giật mình. Ban nãy tôi chỉ bám hờ vào áo Patch để giữ thăng bằng. Giờ thì tôi ôm chầm lấy cậu ta từ phía sau.
Patch tăng ga trên đường cao tốc, và đùi tôi ép chặt hơn vào người cậu ta. Tôi hy vọng chỉ có mình mình nhận ra điều đó.
Khi đưa tôi về đến nhà, Patch giảm tốc độ để rẽ vào lối đi ướt đẫm sương rồi tắt máy và nhảy xuống. Tôi cởi mũ bảo hiểm, đặt nó cẩn thận lên chỗ trước mặt và định mở miệng nói điều gì đó đại loại như: Cảm ơn vì đã cho mình đi nhờ, gặp lại vào thứ Hai nhé.
Những lời đó tan biến khi Patch cứ băng qua lối xe chạy và đi thẳng lên bậc cửa.
Tôi chẳng hiểu nổi cậu ta đang làm gì. Tiễn tôi đến cửa? Cực kỳ không phải. Vậy thì… là gì?
Tôi leo lên hiên nhà theo Patch và thấy cậu ta đứng ở cửa. Tôi cứ nhìn, bối rối và ngày càng lo lắng khi cậu ta lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa và tra vào trong ổ.
Tôi mở túi xách nơi tôi cất chìa khóa nhà tôi. Chúng không có trong đó.
“Trả chùm chìa khóa cho mình!” Tôi nói, bối rối không biết tại sao chìa khóa của tôi lại rơi vào tay Patch.
“Cậu đánh rơi chúng ở khu vui chơi khi cậu tìm điện thoại,” Patch nói.
“Mình không cần biết là đã đánh rơi chúng ở đâu. Trả cho mình đi!”
Patch giơ hai tay lên, khẳng định mình vô tội rồi lùi lại khỏi cửa. Cậu ta dựa một bên vai vào tường gạch và nhìn tôi bước đến ổ khóa. Tôi cố xoay chìa. Nó không nhúc nhích.
“Cậu đã làm kẹt nó,” tôi nói, lạch cạch xoay chìa. Tôi lùi lại một bước.
“Cậu làm tiếp đi. Thử xem. Nó bị kẹt rồi.”
Với một tiếng tách khô khốc Patch đã xoay được chìa khóa. Tay đặt lên nắm đấm cửa, cậu ta nhướng mày như để hỏi: Liệu mình có thể?
Tôi dằn lòng, cố nén lại thứ tình cảm đầy mê hoặc cùng nỗi bất an đang trào dâng lên. “Mở đi. Cậu sẽ không bắt gặp ai đâu. Mình ở nhà một mình thôi.”
“Cả đêm à?"
Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng lời thú nhận của mình không khôn ngoan chút nào. “Dorothea sắp đến bây giờ.” Thực ra Dorothea đã về từ lâu. Gần nửa đêm rồi.
“Dorothea?”
“Người giúp việc lau dọn của nhà mình. Bà ấy già rồi, nhưng còn khỏe lắm. Rất khỏe.” Tôi cố chen qua cậu. Không thành công.
“Nghe sợ thế” Patch nói, rút chìa khóa ra khỏi ổ rồi đưa nó cho tôi.
“Bà có thể cọ nhà vệ sinh cả trong lẫn ngoài trong vòng chưa đầy một phút. Còn hơn cả đáng sợ ấy.” Tôi nói rồi cầm lấy chìa khóa, đi vòng qua Patch. Tôi rất muốn đóng sập cửa giữa chúng tôi, nhưng khi tôi ngoảnh lại, Patch đã đứng ở ngưỡng cửa, tay chống cả vào cả hai bên khung cửa.
“Cậu không định mời mình vào à?” Cậu ta hỏi.
Tôi chớp mắt. Mời cậu ta vào? Nhà tôi? Khi không có ai khác ở nhà?
“Muộn rồi.”
Patch nói, đôi mắt gắn chặt vào tôi, ánh lên một tia ương bướng. “Chắc là cậu đói rồi.”
“Không. Phải. Ý mình là phải, nhưng…”
Đột nhiên cậu ta bước thẳng vào trong.
Tôi lùi lại ba bước, Patch lấy chân huých vào cánh cửa để đóng nó lại. “Cậu thích món ăn Mexico không?” Cậu ta hỏi.
“Mình…” Tôi muốn biết cậu đang làm gì trong nhà tôi!
“Sandwich Mexico không?”
“Sandwich Mexico?” Tôi lặp lại.
Điều này có vẻ làm cậu ta thích thú. “Cà chua, rau diếp, pho mát ấy!”
Trước khi tôi kịp ngăn lại, Patch đã đi qua tôi để vào trong nhà. Tới cuối hành lang, cậu ta rẽ trái vào bếp.
Patch đến bên bồn rửa và vặn vòi nước, cọ xà phòng lên đến nửa cánh tay. Rõ ràng cậu ta đang tự cho phép mình tự nhiên như ở nhà – cậu ta bước đến tủ bát đĩa, kiểm tra tủ lạnh và mang ra nước sốt, pho mát, rau diếp cùng một quả cà chua. Rồi cậu ta lục ngăn kéo lấy ra một con dao.
Tôi đang hoang mang tột độ trước cảnh Patch cầm con dao thì mắt tôi chợt bắt gặp một hình ảnh. Tôi bước hai bước về phía trước và nhìn bóng mình phản chiếu trong một cái xoong treo trên giá xoong nồi. Ôi! Tóc tôi! Trông như một búi cỏ lăn khổng lồ đã lăn trên đầu tôi vậy! Tôi đưa tay lên bịt miệng.
Patch mỉm cười. “Cậu có mái tóc đỏ tự nhiên à?”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. “Tóc mình không đỏ.”
“Mình cũng không thích nói ra điều này với cậu đâu, nhưng nó là màu đỏ. Mình có đốt cháy nó thì nó cũng không đỏ hơn được nữa.”
“Nó là màu nâu.” Có lẽ tóc tôi có một lượng nhỏ, rất nhỏ, rất rất nhỏ màu nâu đỏ trong đó, nhưng tôi vẫn là một người tóc nâu. “Đó là do ánh đèn,” tôi nói.
“Ừ, có thể là do ánh đèn.” Patch cười, trên mặt hiện lên núm đồng tiền tinh quái.
“Mình sẽ quay lại ngay,” tôi nói rồi vội ra khỏi bếp.
Tôi lên gác và cột tóc cao lên. Phải tránh xa cậu ta như thế tôi mới bình tâm lại được. Tôi hoàn toàn không thấy thoải mái khi nghĩ đến cảnh Patch đang tự do trong nhà mình với con dao lăm lăm trong tay. Và mẹ sẽ giết tôi nếu bà phát hiện ra rằng tôi đã mời Patch vào nhà khi Dorothea không có mặt.
“Hay để hôm khác được không?” Tôi hỏi khi hai phút sau vẫn thấy cậu ta cặm cụi trong bếp. Tôi đặt tay lên bụng, ra vẻ rằng nó đang làm tôi khó chịu. “Buồn nôn quá. Chắc là mình bị say xe trên đường về.”
Patch ngừng lại và ngẩng lên. “Mình sắp xong rồi mà.”
Tôi nhận thấy cậu ta đã đổi một con dao to hơn – và sắc hơn.
Như thể nhìn thấu những ý nghĩ của tôi, Patch giơ con dao lên, ra vẻ kiểm tra nó. Lưỡi dao lóa lên trong ánh đèn. Bụng tôi quặn lại.
“Đặt con dao xuống đi,” tôi khẽ bảo.
Patch hết nhìn tôi lại nhìn con dao. Sau một phút, cậu ta đặt con dao xuống trước mặt. “Mình sẽ không làm đau cậu đâu, Nora.”
“Chắc… chắn rồi,” Tôi cố cất nên lời, nhưng cổ họng tôi thít chặt và khô rát.
Patch xoay con dao, hướng cán dao về phía tôi. “Lại đây. Mình sẽ dạy cậu cách làm sandwich Mexico.”
Tôi không di chuyển. Mắt Patch lóe lên một tia kỳ quặc khiến tôi thấy mình nên sợ cậu ta… và tôi sợ thật. Nhưng nỗi sợ đó cũng phần nào mê hoặc tôi… Ở gần bên Patch, tôi luôn thấy cực kỳ bất ổn. Tôi không thể nào tin được vào bản thân mình.
“Thỏa thuận… thế này nhé?” Cậu ta cúi xuống khiến khuôn mặt bị che khuất đi một phần, rồi ngước lên nhìn tôi qua hàng mi. Trông khá đáng tin. “Giúp mình làm sandwich Mexico đi, và mình sẽ trả lời một số câu hỏi của cậu.”
“Câu hỏi của mình?”
“Cậu biết ý mình là gì mà.”
Tôi biết chính xác Patch có ý gì. Cậu ta đang cho tôi cơ hội bước vào thế giới riêng của cậu ta. Một thế giới nơi cậu ta có thể nói chuyện qua ý nghĩ. Một lần nữa, Patch biết chính xác phải nói những gì và vào đúng thời điểm nào.
Không nói một lời, tôi đến bên cạnh Patch. Cậu ta đặt cái thớt trước mặt tôi.
“Đầu tiên,” cậu ta nói, vòng ra sau tôi và đặt tay lên kệ bếp, ngay bên cạnh tay tôi, “hãy chọn cà chua.” Cậu ta cúi đầu xuống để miệng kề sát tai tôi. Hơi thở âm ấm làm da tôi nhột nhạt. “Tốt. Bây giờ hãy cầm dao lên.”
“Đầu bếp luôn đứng gần thế này à?” Tôi hỏi, không biết là mình đang thấy thích hay thấy sợ nỗi xao xuyến mà sự gần gũi này đang gây ra trong tâm can.
“Khi nguời đầu bếp tiết lộ những bí quyết nấu nuớng thì đúng là như vậy. Hãy cầm con dao cho hẳn hoi vào.”
“Mình đang làm thế mà.”
“Tốt.” Cậu ta lùi lại rồi chăm chú nhìn tôi, dường như đang tìm có nét nào không hoàn hảo không. Một thoáng bối rối, tôi nghĩ mình đã trông thấy một nụ cười hài lòng kín đáo.
“Con người không được dạy cho cách nấu ăn,” Patch nói, “Mà được thừa kế nó – dù cậu có đón nhận hay không. Như một phản ứng hóa học vậy. Cậu nghĩ cậu đã sẵn sàng cho phản ứng hóa học chưa?”
Tôi ấn con dao xuống quả cà chua; nó bị cắt làm hai, mỗi nửa nhẹ nhàng đong đưa trên thớt. “Cậu nói cho mình biết đi. Mình đã sẵn sàng cho phản ứng hóa học chưa?”
Patch thốt ra một âm thanh mà tôi không giải mã nổi và và nhe răng cuời.
Ăn xong, Patch mang đĩa của chúng tôi đến bồn rửa.
“Mình sẽ rửa, còn cậu lau khô nhé.” Lục lọi những ngăn kéo bên bồn rửa, cậu ta tìm thấy một cái giẻ lau và nghịch ngợm đung đưa nó truớc mặt tôi.
“Mình đã sẵn sàng hỏi cậu,” tôi nói. “Đầu tiên là buổi tối ở thư viện. Cậu có đi theo mình…”
Tôi im bặt. Patch uể oải dựa vào kệ bếp. Mái tóc đen xõa dưới chiếc mũ lưỡi trai. Cậu ta bật cười. Những ý nghĩ của tôi tan biến và một ý nghĩ mới chợt nảy ra.
Tôi muốn hôn cậu ta.
Ngay lúc này.
Patch cau mày. “Gì cơ?”
“À… không có gì. Chẳng có gì đâu. Cậu rửa, còn mình sẽ lau khô.”
Chúng tôi mau chóng rửa xong bát đĩa, và khi xong việc, tôi nhận thấy rằng mình đứng sát cạnh Patch, gần chỗ bồn rửa. Patch quay sang để lấy khăn lau từ tay tôi, thế là cơ thể chúng tôi chạm vào nhau. Không ai trong chúng tôi cử động, không muốn mất đi sự kết nối mong manh đang gắn kết cả hai lại với nhau này.
Tôi lùi lại trước.
“Sợ à?” Patch thì thầm.
“Không.”
“Nói dối.”
Tim tôi đập nhanh hơn. “Mình không sợ cậu.”
“Không à?”
Tôi buột miệng nói: “Có lẽ chỉ vì mình sợ…” Tôi thầm rủa mình vì đã bắt đầu câu nói đó. Tôi sẽ nói gì bây giờ? Tôi không định thừa nhận với Patch rằng mọi thứ ở cậu ta đều làm tôi sợ. Nó sẽ khiến cậu ta chọc tức tôi nhiều thêm. “Có lẽ là vì mình sợ… sợ phải…”
“Thích mình?”
Tôi thấy nhẹ nhõm khi không phải kết thúc câu, thế là tôi buột miệng trả lời: “Ừ.” Khi tôi hiểu ra mình vừa thú nhận điều gì thì đã quá muộn.
Patch khẽ cười.
“Sự thực là, đôi lúc mình hoàn toàn không thấy thoải mái khi ở bên cậu” tôi nói.
“Nhưng?”
Tôi bám chặt vào kệ bếp để đứng vững. “Nhưng đồng thời mình cũng cảm thấy một sự hấp dẫn đáng sợ từ phía cậu.”
Patch cười.
“Cậu quá ngạo mạn,” tôi nói, đẩy cậu ta lùi lại.
Patch giữ lấy tay tôi trên ngực mình và kéo tay áo tôi xuống để nó che phủ bàn tay tôi. Cậu ta nắm lấy phần tay áo đang bao bọc nắm tay tôi khiến tay tôi bị giữ chặt.
Tôi phản đối một cách bất lực. Cậu ta tiến lại gần tôi hơn rồi bất thình lình nhấc tôi lên kệ bếp. Khuôn mặt tôi đã ngang tầm với cậu ta. Kẻ ngạo mạn nở một nụ cười quyến rũ nhưng nguy hiểm. Và đó cũng là lúc tôi nhận ra khoảnh khắc này đã lởn vởn trong những giấc mộng của mình từ mấy hôm nay.
“Bỏ mũ ra,” tôi nói, những lời đó tuôn ra trước khi tôi kịp chặn lại.
Cậu ta xoay mũ lại, vành mũ bị quay ngược ra sau.
Tôi dịch ra đến bên rìa kệ bếp, hai chân đu đưa bên cạnh Patch. Có thứ gì đó trong tâm can đang bảo tôi ngừng lại – nhưng tôi gạt giọng nói đó qua một nơi rất xa…
Patch chống tay lên kệ bếp, ngay cạnh hông tôi. Cậu ta nghiêng đầu về một bên và tiến lại gần hơn. Mùi của cậu ta, mùi đất ẩm nồng nàn, tràn ngập sang tôi.
Tôi hít vào hai hơi thật sâu. Không! Không được! Không được thế này. Không được với Patch! Cậu ta thật đáng sợ!
“Cậu nên đi đi,” tôi thì thầm. “Cậu phải đi đi!”
“Đi đến đây?” Môi Patch chạm lên vai tôi. “Hay đến đây?” Nó mơn man lên cổ tôi.
Đầu tôi không thể nghĩ ra một ý nghĩ logic nào. Miệng Patch đang tiến dần lên trên, lên tới hàm tôi, nhẹ nhàng hôn lên da tôi…
“Chân mình mỏi quá,” tôi thốt lên. Đó không hẳn là một lời nói dối. Cơ thể tôi đang nóng ran lên, kể cả đôi chân.
“Mình có thể giải quyết việc đó.” Đôi bàn tay Patch đặt gần sát hông tôi.
Đột nhiên chuông điện thoại của tôi reo lên. Tôi giật nảy mình trước âm thanh đó và dò dẫm lôi nó ra khỏi túi.
“Chào con yêu,” mẹ tôi vui vẻ nói
“Con gọi lại cho mẹ sau được không?”
“Chắc chắn rồi. Có chuyện gì thế?”
Tôi tắt điện thoại.
“Cậu phải về thôi,” tôi bảo Patch. “Ngay bây giờ.”
Patch xoay lại mũ. Miệng cậu ta là thứ duy nhất tôi có thể trông thấy dưới cái mũ đó, và nó nở một nụ cười ranh mãnh. “Cậu không trang điểm.”
“Chắc tại mình quên.”
“Ngủ ngon nhé!”
“Chắc chắn rồi. Không vấn đề gì.” Cậu ta vừa nói gì vậy nhỉ?
“Về bữa tiệc tối mai…”
“Mình sẽ xem xét,” tôi cố nói.
Patch nhét một mẩu giấy vào trong túi tôi, sự đụng chạm ấy làm chân tôi nóng bừng. “Đây là địa chỉ. Mình sẽ chờ cậu. Hãy đến một mình nhé.”
Một lát sau tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sau lưng Patch. Mặt tôi đỏ dừ. Quá gần, tôi nghĩ. Lửa sẽ chẳng thiêu đốt được bạn… miễn là bạn đừng đứng gần quá. Một điều cần ghi nhớ.
Tôi dựa vào những ngăn tủ, thở từng hơi ngắn, gấp gáp.