【 Nếu chỉ cần Omega là đủ, hà cớ gì còn trao cho Beta khả năng mang thai? Đây là lòng tốt hay sự độc ác của C20? 】
Mọi thứ sau đó tựa như một tai họa bất ngờ không ai có thể lường trước được.
Tôi tưởng chừng mình bị ngọn lửa bao trùm lấy, cơn đau dữ dội ập đến, cơ thể như bị nghiền nát thành mảnh vụn trong gió hay ngọn bèo trôi nổi theo những con sóng. Dưới sức mạnh tuyệt đối của Alpha, những nỗ lực phản kháng của tôi đều trở nên vô ích và nực cười, như thể đã thèm muốn lắm rồi nhưng vẫn cố giữ giá.
Trong khung cảnh chao đảo, ánh sáng xuyên qua cửa sổ mờ dần rồi chìm hẳn vào bóng tối.
Tống Bách Lao đã hoàn toàn biến thành một con thú tàn bạo chỉ biết đuổi theo dục vọng. Hắn cúi xuống cổ tôi, há miệng ra như muốn cắn nhưng lại bị chặn bởi thiết bị chống cắn, hắn chỉ có thể gầm gào bực bội rồi siết chặt cổ tay tôi hơn.
Không khí tràn ngập mùi hoa quế ngọt ngào như muốn nhấn chìm người ta trong hương thơm nồng.
Suốt hai năm qua, mặc dù Tống Bách Lao và tôi chỉ chạm mặt nhau trên sân sân thượng chật hẹp, mối quan hệ của chúng tôi không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nhưng không thể phủ nhận rằng giữa chúng tôi tồn tại một loại tình bạn nhất định nào đó. Nói tình bạn thì nặng nề quá, bảo bạn tâm giao thì buồn nôn, nghĩ đi nghĩ lại chắc có thể tạm gọi là "quân tử chi giao". Dòng nước đạm nhạt chảy róc rách được ánh nằng chiều rực rỡ chiếu xuống có thể nóng bỏng trong thoáng chốc.
Nắm nước lạnh đột nhiên sôi ùng ục mà không có chuẩn bị trước đúng là nóng đến mức tôi phải kêu khóc cầu xin không ngừng, gần như mất nửa cái mạng. Điều đáng sợ hơn là sau cuộc thập tự chinh và cướp bóc dường như bất tận ấy, tôi buộc phải đối mặt với địa thống khổ thật sự — Hắn thành kết.
Alpha chỉ thành kết trong kì động dục nhằm giúp Omega dễ thụ thai. Nhưng tôi không phải Omega, cơ thể tôi cũng không có sự mềm dẻo, linh hoạt như họ. Tuy Beta có túi sinh dục bên trong cơ thể, nhưng chúng tôi không phù hợp với việc sinh con, khi thai nhi đủ tháng, Beta phải chọn phương pháp mổ đẻ, bởi cơ thể chúng tôi không thể sinh nở tự nhiên.
Trong suốt quá trình dài đó, từng phút từng giây dày vò như có búa sắt đập vào nội tạng, cào xé máu thịt khiến tôi đau đớn tới mức chỉ muốn chạy trốn và khước từ. Nhưng mỗi khi tôi run rẩy bò ra, cố gắng thoát khỏi cái búa kia, Tống Bách Lao đã túm lấy cổ chân rồi lôi về không thương tiếc.
Dù cho mặt đã ướt đẫm nước mắt, van xin lòng thương xót thế nào cũng vô ích, tôi chìm sâu trong nỗi sợ hãi, không cách nào nghĩ ra được lý do đối phương đột nhiên phát điên.
Cuối cùng, tôi không biết bản thân đã ngất đi lúc nào, đến khi tỉnh lạnh thì cơn đau ớn xương đã biến mất, thay vào đó là sự đau nhức khủng khiếp từ những thớ khắp cơ thể.
Tôi di chuyển tầm mắt, chật vật ngồi dậy, trông thấy Tống Bách Lao đang ngồi xếp bằng bên cạnh, trên tay cầm bức thư Chu Ly đưa cho tôi, nghiêm túc đọc kỹ từng hàng chữ.
Dường như nhận ra tôi đã tỉnh, hắn bắt đầu đọc nội dung bức thư một cách rành mạch: "..... Em thích anh, dẫu biết làm như vậy là sau, nhưng em vẫn muốn thử thổ lộ tình yêu của mình với anh. Em đã từng nói với anh rằng: Chỉ cần cố gắng, em có thể thay đổi bất cứ điều gì, cho dù là số mệnh hay tình yêu. Tiếc là em chỉ nghĩ ra được cách cố gắng hèn mọn như này, mong anh hãy tha thứ và cho em một cơ hội. Bởi vì, em chỉ.... quá yêu anh."
Vừa dứt lời, hắn không chịu nổi nữa mà vò nát bức thư trong tay rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt hắn vẫn bùng lửa giống khi nãy, nhưng lần này là biển lửa thiêu đốt hừng hực như muốn giết người.
Vì vừa phải hứng chịu sự chà đạp tàn nhẫn, tôi trông hắn mà chỉ thấy sợ hãi, lập tức chống hai tay xuống đất, gắng sức lùi về sau.
Đột nhiên, hắn nắm lấy cá chân của tôi túm về rồi nhào đến bóp cổ.
"Ninh Úc, cậu nghĩ tôi là thằng ngu chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới à?" Hắn quỳ gối ở hai bên người tôi, dùng sức đè chặt lại, đôi mắt buông xuống bị sắc đỏ như máu bao trùm.
Tôi cuống quýt bẻ tay hắn, nhưng vẫn chỉ là vô ích dưới sức mạnh áp đảo của hắn.
Tôi không biết hắn đang nói gì, nhưng rõ ràng trong chuyện này có vấn đề, tôi gắng sức giải thích, cố gằn ra vài tiếng từ cổ họng: "Tôi.... không....."
Sức đè trên tay hắn càng lúc càng nặng, trước mắt đôi đã bắt đầu xuất hiện những chấm đen lỗ chỗ. Mỗi động thái của tôi đều đang thách thức thần kinh sắp nổ tung của hắn, hắn trút hết nỗi hận vì bị lừa gạt lên người tôi.
"Cậu nghĩ chỉ cần làm với tôi là có thể trở nên đặc biệt, có thể thay đổi số phận chết tiệt của mình sao? Đừng có mơ, nếu cậu là Omega quý giá thì còn may ra." Hắn kề sát vào, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu nhìn tôi chằm chằm, "Nhưng cậu là Beta. Mà Beta chỉ là đồ bỏ đi, chỉ đáng bị đối xử như rác rưởi!"
Hắn như con rồng hung tợn bị kẹp đuôi vào bẫy phun nọc độc khắp nơi trong cơn thịnh nộ, muốn giẫm đạp, phá hủy mọi thứ xung quanh, bao gồm cả tôi, con ma xui xẻo bị hắn nhầm tưởng là người đặt bẫy.
Năm đó tôi chỉ cách cái chết trong gang tấc, không khí để hô hấp ngày càng cạn kiệt, ý thức dần tan rã, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi chiếm cứ linh hồn.
Tôi bám vào ngón tay hắn một cách khổ sở, nước mắt rơi lã chã.
Nếu lúc ấy tôi chết, ngoại trừ việc được an ủi vì không đến nỗi chết rồi vẫn còn "trinh", nhưng những cái khác là một chuỗi sự việc không giải thích được.
Không biết có phải khát vọng sống sót của tôi đánh thức lương tâm Tống Bách Lao trở về hay không, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, lực ép trên cổ giảm đi. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ biết nắm lấy cơ hội, vội vàng há miệng hô hấp để không khí tràn vào phổi lần nữa.
Tống Bách Lao đấm một cú mạnh mẽ xé gió xẹt qua hai má rồi nện xuống mặt đất cạnh đầu tôi khiến tôi sợ tới nỗi không dám nhúc nhích. Một lúc lâu sau, hắn mệt mỏi thu tay lại, từ từ đứng dậy.
"Đừng để tôi thấy cậu lần nữa, Ninh Úc." Hắn nhìn tôi một cách trịch thượng, máu chảy ra từ các đốt ngón tay phải, "Cậu thật sự làm tôi phải buồn nôn."
Hắn dửng dưng bước qua người tôi, mở cánh cửa sắt nặng nề trước đó chẳng tài nào mở nổi, rồi rời khỏi phòng dụng cụ mà không ngoái đầu lại.
Bản edit chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi nghỉ ngơi trên mặt đất hồi lâu mới ôm cổ ngồi dậy, run rẩy nhặt lá thư lên.
Nét chữ trong thư rất quen thuộc, bộ não thiếu oxi bỗng trở nên rối bời trong giây lát, suýt thì tưởng mình từng viết một bức thư như vậy.
Tôi càng đọc càng lạnh cả sống lưng, đây không phải thư tỏ tình của Chu Ly mà là của tôi.
Nét chữ là của tôi, chữ ký cuối thư là của tôi, ngay cả lời văn trong đó.... cũng là những gì tôi đã nói trước đây.
Tại sao lại như vậy?
Tôi cố gắng tự an ủi mình, chuyện này nhất định có hiểu lầm. Nhưng ngay sau đó, tôi tìm thấy một cái máy phun sương hẹn giờ trong góc phòng dụng cụ, bình chứa chất lỏng đã rỗng nhưng tôi vẫn ngửi thấy thứ mùi kỳ lạ từ vòi phun rồi nhanh chóng nhận ra đây là mùi pheromone của Omega.
Mặc dù việc mua bán pheromone của Omega bị nghiêm cấm trong nước, nhưng vẫn có rất nhiều Alpha sử dụng nó như một đạo cụ mua vui, dựa vào đó để khơi dậy "tiềm năng" trên giường, bởi vậy muốn mua thứ này cũng không khó.
Để kết thúc trò chơi anh em bản thân đã dày công thiết kế suốt hai năm, hoặc có thể nói là phải dùng rất nhiều công để sức suy đi tính lại, Chu Ly đã cẩn thận chuẩn bị một tròng dây rồi dụ tên ngu ngốc như tôi bước vào. Anh ta có lòng dạ thâm sâu và tĩnh nhận này nhường này, quả đúng là một Omega xuất sắc không kém gì Tống Bách Lao.
Mưu kế của anh ta hiểm độc đến khó tin nhưng lại cực kì hiệu quả.
Khi tôi ngơ ngẩn trở về nhà với cơ thể bị thương thì trời đã khuya, trong nhà vẫn còn một chiếc đèn sáng, nhưng không phải Ninh Thi bật cho tôi.
Chu Ly dựa vào cửa phòng tôi, thấy tôi đi tới thì nghiêng người cho tôi vào.
Tôi lê lết, mỗi bước đều rất khó khăn, khi đi ngang qua, anh ta vẫn nhìn tôi cười như thể không có chuyện gì xảy ra, rất nhiều cảm xúc xộc thẳng lên đầu.
Tôi nghiêng người, đè anh ta lên khung cửa rồi lấy bức thư nhàu nát ra chất vấn: "Chuyện gì đây?"
Lúc ấy, tuy rằng thật ngờ nghệch nhưng tôi vẫn nuôi chút hy vọng.
Tôi không muốn tin anh trai mình bỗng trở thành một con quỷ, càng không cam tâm nghĩ rằng sự tốt đẹp của anh ta đối với tôi chỉ là ngụy tạo.
Cơ thể con người có hệ thống tự vệ chống stress với cơ chế hoạt động âm thầm sau mỗi điều xui xẻo bất ngờ. Thay vì bối rối với việc bị Tống Bách Lao làm, tôi muốn biết tại sao Chu Ly lại cư xử như này hơn.
"Chuyện gì ấy hả?" Ánh mắt Chu Ly như thể "Mày nói gì ngu thế" khóe môi vẫn cong lên, "Rõ ràng thế còn gì? Tất cả những chuyện mày phải chịu đựng đêm nay đều là do tao đặt bẫy. Nói chính xác hơn, tất cả những vụ bắt nạt mày ở Thượng Thiện cũng đều được tao ngầm cho phép."
Anh ta đẩy tôi ra, bước vào phòng một cách tao nhã rồi dùng ngón tay vuốt ve đồ đạc dọc theo bức tường.
"Mày tưởng tao coi mày là em trai thật à? Mẹ là **, bố là thằng Beta nào chẳng ai biết mà cũng đòi làm em trai tao?" Nụ cười trên mặt anh ta càng đẹp bao nhiều thì những lời thốt ra khỏi miệng càng cay nghiệt bất nhiêu/
Tôi run rẩy cả người, chút hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
"Tôi chưa bao giờ..... bắt anh coi tôi là em trai, là tự anh....." Rõ ràng ban đầu anh ta bảo tội gọi anh ta là "anh trai", nhưng qua miệng anh ta lại thành tôi không biết xấu hổ.
"Tiểu Úc, cho dù mẹ mày có thấp hèn đến mức nào, nhưng trước mặt người ngoài bà ta luôn ra vẻ ta đây phu nhân. Tương tự, dù có ghét mày tới đâu thì tao cũng phải giả vờ hòa nhã, đóng vai một Omega tốt bụng và hoàn hảo. Đây là kỹ năng mà con người buộc phải trang bị, mày sẽ học được vào một ngày nào đó thôi." Anh ta dựa vào bàn học rồi lấy một chiếc bút máy trong ống đựng bút ra ngắm nghía.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta gỡ thiết bị kim loại nhỏ dạng tròn từ trong nắp bút, trong đầu chợt có ánh sáng lóe lên, hỏi một cách không dám tin: "Anh cài máy nghe trộm trên người tôi?"
Điều này có thể giải thích tại sao những lời tôi chỉ nói với Tống Bách Lao lại xuất hiện trong bức thư.
"Đúng vậy, tao biết rõ những chuyện trên trời dưới đất mày nói với Tống Bách Lao, nói muốn thay đổi số mệnh, nói có thể thích nghi với Thượng Thiện." Anh ta thả ngón tay khiến máy nghe trộm mini rơi xuống đất rồi dùng châm giậm nát. Tựa như đang chà đạp lên lòng tự trọng và niềm tin của tôi.
"Đừng mơ tưởng nữa, Ninh Úc." Lời anh ta nói tương tự với Tống Bách Lao.
Tôi trợn mắt, nắm chặt tay lao lên túm lấy áo của anh ta, dù cánh tay đã giơ lên nhưng anh ta vẫn chẳng mảy may sợ hãi: "Mày có tin là chỉ cần mày dám động tay, ngày mai tao có thể cho hai mẹ con mày cút khỏi nhà họ Chu không?"
Tôi cứng người, bàn tay run rẩy nắm túm vạt áo anh ta dần bình tĩnh lại, cuối cùng hạ xuống.
Anh ta vuốt nếp áo trước ngực, nói bằng giọng điệu hời hợtt: "Có sao đâu nhỉ? Dù sao mày cũng là Beta, làm một lần không mang thai được đâu mà lo."
Chu Ly nhún vai chẳng quan tâm rồi rời khỏi phòng tôi.
Trong phòng còn mỗi mình tôi, tôi xé lá thư tình kia ném vào thùng rác rồi cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Khi tấm gương phản chiếu lại những vết bầm tím trên người, giống như công tắc được kích hoạt, cơ chế tự vệ mất tác dụng ngay lập tức. Tôi bắt đầu gào thét đau đớn, móng tay găm sâu vào da thịt, quỳ rạp xuống nền gạch men lạnh lẽo rồi co người lại tạo thành tư thế phòng thủ lừa mình dối người.
Chu Ly là người rất cầu toàn và hiếu thắng, anh ta hãm hại tôi vì tôi là sự tồn tại khó chịu trong cuộc đời anh ta. Còn về nguyên nhân anh ta gài bẫy Tống Bách Lao, sau này nghĩ lại tôi cũng thấy dễ hiểu. Dù cả hai đều có huy hiệu đại diện cho ba người xuất sắc nhất, nhưng thành tích suốt ba năm cấp 3 của Tống Bách Lao luôn đè đầu anh ta, khiến anh ta chỉ có thể cam chịu đứng thứ hai, không cách nào bước lên vị trí số một hoàn hảo nhất Thượng Thiện.
Anh ta hận chúng tôi, cho nên chúng tôi phải trở thành mục tiêu để hắn đùa bỡn.