Vết sẹo cũ

Chương 44



Edit: OhHarry

【 Mùa thu năm nay, Hứa Mỹ Nhân cho ra mắt loại bánh mới là phô mai hoa quế. Khi thầy hỏi ý kiến, tôi chỉ đưa ra đánh giá "khá tốt" trái với suy nghĩ thật của mình. 】

Gần một tiếng sau, Tống Bách Lao nói rằng hắn có việc phải về trước rồi tạm biệt bố con nhà họ Nguyễn.

Đối phương giả đò giữ lại, cuối cùng sai Nguyễn Lăng Hòa đưa chúng tôi ra đến tận cửa.

"Về sau có dịp....." Tuy Nguyễn Lăng Hòa đang bắt tay Tống Bách Lao, nói vài lời khách sáo nhưng lại hướng tầm mắt ra ngoài cửa, không biết trông thấy gì mà bắt đầu ngẩn người, "Có dịp.... thì trò chuyện tiếp...."

Tôi dõi theo ánh mắt hắn ta, trông thấy chiếc xe ô tô dòng MPV màu trắng đang đậu sau xe của chúng tôi.

Lúc này có bốn, năm người vội vã bước ra từ hội trường.

Ổ Thiến mặc áo khoác và đeo kính râm, trợ lý xách đuôi váy, che chắn cho cô lên xe với tốc độ nhanh nhất.

Chắc hẳn cô đã thấy Nguyễn Lăng Hòa nhưng quyết không quay đầu lại, rời đi mà chỉ để lại một làn hương thơm.

Linh hồn của Nguyễn Lăng Hòa như bị cuốn mất, hắn dướn cổ dõi theo bóng dáng đối phương, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chúng tôi.

"Được." Dường như Tống Bách Lao không nhận ra vẻ hớ hênh của Nguyễn Lăng Hòa, hắn cười nhẹ buông tay ra rồi choàng eo tôi bước xuống bậc thềm.

"Cáo già mà chỉ đẻ được mỗi con chuột lang ngu ngốc." Lúc đến gần xe, Tống Bách Lao bỗng bật cười chế nhạo.

Tôi khẽ liếc hắn một cái, tất cả sự lễ độ trên gương mặt kia đều biến mất, khóe mắt và lông mày trở nên hờ hững không giấu giếm vẻ chán ghét.

Ngồi trong xe, hắn hướng mắt ra cửa sổ, thấy Nguyễn Lăng Hòa vẫn mất hồn mất vía, đứng chôn chân tại chỗ thì buông lời quá quắt.

"Thằng vô dụng."

Tôi nhận thấy tâm trạng không tốt của hắn theo bản năng nên dịch mông ngồi sát ra cạnh cửa, không muốn dính dáng vào hắn.

Tống Bách Lao nới nơ rồi vứt nó sang một bên, sau đó ngả mạnh người ra sau ghế, không nói thêm lời nào.

Tôi tưởng hắn đã ngủ, đang định dựa vào cửa nghỉ ngơi thì giọng nói lười biếng chợt vang lên ở bên cạnh.

"Lần đánh dấu này có đúng là tai nạn không?"

Tôi sửng sốt, quay sang nhìn hắn.

Tống Bách Lao nhắm nghiền hai mắt, tự hỏi tự trả lời: "Bị cưỡng chế đánh dấu một cách bất ngờ mà gặp ngay được thiếu gia nhà họ Nguyễn, số Chu Ly cũng đỏ thật, nhưng chỉ lừa được mấy thằng ngu thôi."

Ừ, chỉ lừa được mấy thằng ngu thôi, nên Tống Bách Lao còn chẳng bằng mấy thằng ngu. Nếu Nguyễn Lăng Hòa là con chuột lang ngớ ngẩn thì hắn chính là con chim ngốc nghếch.

Tôi không liên quan đến nhà họ Chu nên chẳng cần cố kỵ điều gì, nhỏ giọng đáp lời: "Chiêu trò thường ngày của anh ta rồi."

Nghe tôi nói vậy, Tống Bách Lao cũng không hỏi thêm mà quay mặt sang một bên, chỉ chốc sau, lồng ngực hắn phập phồng đều đặn rồi chìm vào giấc ngủ say.

Tới núi Duy Cảnh, hắn tỉnh dậy khi xe đang chạy trên cung đường quanh co. Có vẻ như vừa gặp phải ác mộng nên hắn tỉnh dậy rất đột ngột, hắn hít mạnh một hơi rồi ngồi thẳng người lên, sau đó thở dốc dữ dội.

Cử động của hắn khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ nông.

Trên đường núi không có đèn nên trong xe tối om. Nhịp thở của Tống Bách Lao nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hoặc bị hắn cưỡng ép đè nén xuống.

"Hồi trước.... Lạc Thanh Hòa bị nhà họ Lạc gọi về, bảo rằng muốn nói chuyện liên quan đến hai mẹ con tôi. Ông ta tưởng cuối cùng nhà họ Lạc đã chịu chấp nhận chúng tôi nên vui vẻ đi, thế rồi chẳng hề quay về nhà suốt ba ngày sau đó." Giọng nói của Tống Bách Lao vang lên trong bóng tối khiến tôi giật nảy mình, "Ba ngày ấy, hôm nào mẹ tôi cũng tới nhà họ Lạc đòi người, nhưng chẳng ai đoái hoài đến ông. Sang ngày thứ tư, Lạc Thanh Hòa trở lại, câu đầu tiên ông ta nói là "Anh xin lỗi." Lúc ấy còn bé, tôi không hiểu sao trông mặt người nào người nấy đều ủ dột, cũng không rõ lý do gì mà họ lại phải cãi nhau sau khi tôi đi ngủ. Cuộc sống này kéo dài suốt một tháng, cho đến một ngày kia, Lạc Thanh Hòa đột nhiên giam mình vào phòng rồi gầm lên như một con thú.... Hóa ra Hạ Kiều đến kỳ động dục, Lạc Thanh Hòa đã đánh dấu ông ta nên dù cách xa hàng ngàn dặm, ông cũng phải động dục theo."

Tôi đã học kiến thức này trong tiết sinh học hồi cấp ba, ngoài ra, Omega hoặc Alpha đã bị đánh dấu nếu có hành vi động chạm thân mật với người khác thì sẽ sinh ra phản ứng bài trừ, không đơn giản chỉ là những cơn buồn nôn mà còn xuất hiện tâm lý căm ghét.

"Đánh dấu" kết nối A và O với nhau, dù không muốn, ngay khi bị đánh dấu, hai người tuyệt đối không thể tách rời nhau, thậm chí cái chết cũng chẳng thể loại bỏ được "sự độc chiếm" và "phản ứng bài trừ" ấy.

Việc Lạc Thanh Hòa muốn chống lại bản năng chẳng khác nào kiến rung cây, vấn đề không nằm ở chỗ không biết lượng sức, mà căn bản..... không có hy vọng nào hết.

Không biết tiệc cưới hôm nay đã kích thích Tống Bách Lao, hay cơn ác mộng vừa rồi khiến hắn nhớ lại tuổi thơ trầy trật của mình. Hắn không bận tâm người nghe là ai, mà chỉ muốn trút ra cho hết những nỗi uất ức thầm kín đầy đau thương.

"Khi mẹ tôi phá khóa cửa xông vào, người ông ta đã dính bê bết máu, có vết do tự cắn, có vết do còng tay cọ mài....." Tống Bách Lao im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi: "Nếu người yêu của cậu chỉ có thể giữ được mạng sống nếu ở bên người khác thì cậu sẽ làm thế nào?"

Câu hỏi của hắn khiến tôi không phản ứng kịp, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó nên đầu óc treo ngược trên cây mất một lúc.

"Tôi....."

Đây quả nhiên là một câu hỏi hóc búa, nhưng nếu hắn đặt câu hỏi này cho Tống Tiêu, chắc chắn ông sẽ không do dự lựa chọn con đường được sống.

Vì là Beta, nên chỉ còn cách nhường đi người mình yêu.

Tống Bách Lao vốn không cần tôi đáp lời, hắn kể tiếp.

"Mẹ tôi đưa Lạc Thanh Hòa về nhà họ Lạc rồi giải quyết giấy tờ ly hôn. Tôi muốn đi theo ông, nhưng ông bảo nếu tôi đi theo thì sẽ rất khổ, ông muốn tôi ở lại nhà họ Lạc, ở lại với Lạc Thanh Hòa. Sau đó..... tôi không còn cơ hội được gặp lại ông ấy nữa." Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc vui hay giận, "Lạc Thanh Hòa bảo ông ấy bỏ rơi chúng tôi rồi."

Lúc này xe vững vàng dừng lại trước nhà, Tống Bách Lao cũng không nói năng nữa.

Tôi chần chừ rồi mở cửa xe, chân vừa chạm xuống đất thì thanh âm khàn khàn của người đàn ông cất lên từ đằng sau.

"Ninh Úc, tôi sẽ không ly hôn với cậu, sẽ không cho Beta có cơ hội bỏ rơi tôi lần thứ hai."

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa xe đang từ từ đóng lại trước mặt. Tống Bách Lao ngồi trong xe nhìn tôi chằm chằm, ánh đèn trước nhà hắt vào khiến ánh mắt hắn lạnh lẽo, sâu thẳm tựa đại dương.

Chiếc xe lăn bánh rời đi, bên tai tôi vẫn văng vẳng câu nói của Tống Bách Lao, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp không thể giải thích được. Như thể đang chuẩn bị xuống bể bơi thì giẫm phải cứt chó, hay như một chậu hoa từ trên trời rơi xuống vào một ngày nắng không mưa gió.

Không ngờ nguyên nhân khiến Tống Bách Lao không chịu ly hôn là do thân phận Beta của tôi. Thật giở khóc giở cười làm sao. Với cuộc hôn nhân vốn không có tình cảm, ly hôn cùng lắm chỉ là "buông tha cho nhau" chứ làm sao đến mức "bỏ rơi" được?

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Vì câu nói của Tống Bách Lao mà tôi trằn trọc suốt đêm, sau đó thức giấc cùng cơn đau đầu như búa bổ, đến khi ăn cháo cá cho bữa sáng thì lại bắt đầu nôn nao buồn nôn.

Mợ Cửu thấy tôi ngồi im nên hỏi xem có phải do đồ ăn không vừa miệng hay không.

Tôi đẩy bát ra xa: "Hôm qua cháu ngủ không ngon, giờ thấy hơi chán ăn, mợ đổi qua cháo trắng hộ cháu với."

Mợ Cửu gật đầu đáp lại rồi dọn bát cháo xuống.

Vài ngày sau, thời tiết dần đẹp hơn.

Duy Cảnh đạo nhân gọi điện thoại đến báo rằng mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi và bảo tôi lên đạo quán.

Để tới đạo quán, tôi phải xuống sườn núi, đi qua chòi canh, rẽ vào đường mòn rồi leo bậc thang, đi bộ thêm nửa tiếng nữa.

Bùn đất trong rừng ẩm ướt, không khí trong lành xen lẫn hương gỗ rừng, những tán cây trên đầu lay động cùng tiếng chim kêu lảnh lót. Nhưng khi cơn gió thoảng qua, một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi....

Tôi nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn ra sau nhưng bốn bề vẫn vắng vẻ, quạnh hiu, không trông ra điều gì bất thường. Bỏ qua những ngờ vực của mình, tôi đi tiếp về phía trước.

Đột nhiên, cơn gió mang theo mùi tanh ập đến, tiếng thở như gần trong tầm tay.

Tôi quay phắt người lại, thấy Hướng Bình mặc quần áo dính máu đang bước lên bậc thang đi về phía mình, trên tay hắn ta cầm một vật đang giỏ máu xuống đất.

"Hướng Bình?" Tôi sợ điếng người, bước lùi ra sau, "Anh định làm gì thế hả?"

Mặt mày Hướng Bình tối sầm: "Tất cả mọi chuyện đều do mày mà ra hết, tao đã làm nên tội tình đéo gì chưa!"

Tâm trạng hắn ta bị kích động mạnh, lại còn cầm theo cả hung khí, tình cảnh lúc này thật sự rất tồi tệ: "Có chuyện gì thì từ từ nói...."

"Vợ tao, con tao và cả Hứa Mỹ Nhân đều chẳng còn! Thế đã vừa lòng mày chưa!" Hắn ta rống lên từng tiếng, nặng nề dẫm lên bậc đá mọc rêu xanh, "Sao mày cứ muốn gây khó dễ với tao? Mày giỏi lắm cơ mà? Nào, giết tao đi!"

Không biết hắn ta đã tấn công ai trước đó mà trên mặt dính đầy màu, trông vừa gớm ghiếc vừa điên cuồng. Nhìn bộ dạng này, tôi sợ rằng hắn ta muốn kéo mình vào chết chung.

"Anh bình tĩnh đi." Tôi âm thầm dồn sức, "Thầy không muốn thấy anh thế này đâu."

Hướng Bình cười khẩy lắc lắc thứ trong tay, lúc này tôi mới nhận ra đó là một con dao găm: "Ha! Ai cũng bị mày lừa gạt, chỉ có tao mới biết mày đạo đức giả nhường nào! Mày là thằng chó ác độc nham hiểm! Tất cả là do mày, tại mày gây sự với tao nên giờ tao mới ra nông nỗi này....."

Không đợi hắn nói xong, tôi đã xoay người bỏ trốn, chạy khắp đường núi quanh co để thoát khỏi sự truy đuổi của hắn ta.

Nhịp tim của tôi chưa bao giờ gấp gáp bằng lúc này, nếu giờ bị bắt, nhất định tôi sẽ phải bỏ mạng.

Hướng Bình vừa đuổi sát theo sau vừa gào rít chửi rủa, trong cơn hoảng hốt, tôi như biến thành con linh dương tội nghiệp bị sư tử hoang dại truy bắt, thục mạng chạy trốn khắp nơi chỉ để thoát khỏi nanh vuốt của kẻ săn mồi.

Có lẽ do chạy quá gấp, bụng dưới của tôi bỗng dưng đau nhói lên mà không rõ lý do, đầu gối lập tức mềm nhũn làm tôi suýt nữa ngã khuỵu.

Chính vài giây tạm dừng này đã giúp Hướng Bình bắt kịp tôi. Hắn ta nắm lấy mắt cá chân của tôi từ phía sau rồi huých tôi xuống đất, sau đó giơ dao găm lên định đâm vào tim tôi.

"Đi chết đi!"

Tôi cuống cuồng dùng hết sức nắm chặt tay hắn ta nhưng vẫn không ngăn được mũi dao ngày càng tiến sát gần.

Thấy Hướng Bình chuẩn bị đạt được mục đích, tôi dần trở nên tuyệt vọng, thật nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nghĩ mình sắp xong rồi. Mà đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Hướng Bình cũng nghe thấy tiếng động, hắn ta chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị gậy tre nện vào đầu, vai bị chiếc giày vải đạp phải.

"Cút!" Theo tiếng nói, cả người Hướng Bình ngã ngửa ra sau, tay khua loạn xạ mất thăng bằng rồi lăn xuống bậc thang.

Lực tiếp đất rất mạnh, hắn ta không kêu rên gì, không rõ do đang hôn mê hay đã chết.

Tôi thở hổn hển, tim đập loạn xạ, hai bàn tay run lẩy bẩy,

"Cậu không sao chứ? Bị thương ở đâu?" Duy Cảnh đạo nhân vội đỡ tôi dậy, khi nhìn thấy tay tôi, ông hét lên: "Trời ơi tay cậu bị thương rồi."

Nghe ông nói thế tôi mới bắt đầu cảm thấy đau đớn. Nhìn xuống lòng bàn tay, có lẽ vừa rồi khi Hướng Bình ngã xuống bậc thang, con dao găm đã rạch sâu vào lòng bàn tay tôi làm phần máu thịt lõa lồ ra ngoài, trông hơi đáng sợ.

Nhìn chằm chằm bàn tay be bét máu đỏ tươi, tôi xây xẩm hết mặt mày rồi ngã sụp xuống đất.

Tiếng gọi bên tai ngày càng xa dần: "Chàng trai cậu không sao chứ? Chàng trai? Chàng trai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.