Vết sẹo cũ

Chương 51



Edit: OhHarry

【 Gần đây, tôi đã bắt đầu nghĩ tên để đặt cho con. 】

Tống Bách Lao nắm bàn tay phải bị thương của tôi, cẩn thận áp môi lên mu bàn tay. Mí mắt che đi nửa con ngươi, hàng lông mi khẽ rung như thể đang hôn bằng cả sự thành kính và quý trọng.

Tôi mới vừa tỉnh lại trong trạng thái đau đớn và kiệt sức đã bị cảnh tượng này đập vào mắt.

Tôi chớp mi hai lần nhưng hình ảnh vẫn chưa biến mất. Thậm chí tôi còn cảm nhận được cái ẩm ướt và mềm mại từ những ngón tay của mình.

Đây không phải mơ.

Ngay khi nhận ra, tôi hơi rục rịch ngón tay, định rút tay về, nhưng tôi đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân rồi. Khác hẳn với chuyển động nhanh gọn trong tưởng tượng, trông tôi như đang nhích nhẹ ngón tay mình thì hơn.

Nhưng đối với Tống Bách Lao, chút sức lực nhỏ bé yếu ớt này cũng đủ để khiến hắn phát hiện ý đồ của tôi. Hắn cứng người trong giây lát rồi ngẩng lên nhìn tôi, sau đó vội vàng buông tay hệt như cậu học sinh bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Chúng tôi yên lặng nhìn nhau hồi lâu, thật nhiều cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt hắn, cuối cùng Tống Bách Lao chỉ đành nhìn đi nơi khác, tự tay vạch trần hành vi ban nãy của mình: "Em thấy không thoải mái ở chỗ nào?"

Thành thật mà trả lời, cảm giác khó chịu đã lan khắp cơ thể tôi, đầu đau như thể bị búa bổ.

Tôi thử mở miệng, khản đặc hỏi: "Tôi bị sao thế?"

Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng choang, có lẽ tôi đã hôn mê ít nhất năm, sáu tiếng.

Tuy đã mang thai đến lần thứ hai, nhưng nói thật, dù là lần đầu hay là lần này đi chăng nữa thì tôi đều chưa chuẩn bị đầy đủ kỹ năng cho thời kỳ bầu bí, hồi đi học cũng chưa được nghe giảng về lĩnh vực này nên tôi thật sư không biết tình trạng cơ thể thể của mình có bình thường không.

Tống Bách Lao cầm thiết bị chống cắn từ ngăn tủ bên hông lên, một tay đè lên mặt, tay kia đưa ra sau đầu để điều chỉnh khóa.

"Em muốn tôi nói thật hay nói dối?"

Tôi sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn hắn.

Hắn chậm rãi cất tiếng, câu trả lời chẳng khác nào tiếng sấm rạch ngang trời: "Nói dối là em không bị làm sao, nói thật là bác sĩ bảo em có khả năng bị nhiễm C20, nhưng điều kiện y tế ở đây có hạn, ông ta không chẩn đoán chính xác được nên kiến nghị chúng ta chuyển viện."

Tỷ lệ miễn dịch của nhóm máu B chỉ nằm ở mức 90%, số liệu trên không chỉ ra trong mười Beta sẽ có chín Beta không bị cảm nhiễm bởi C20 mà mang ý nghĩa rằng cứ mười người sẽ xuất hiện một trường hợp bùng phát C20. Trên thực tế, mỗi người khi sinh ra đều đã mang trong mình virus C20, vì hệ miễn dịch của Alpha và Omega đã cân bằng với virus tiềm ẩn trong cơ thể nên họ không xuất hiện bất kỳ triệu chứng nào, nhưng Beta như chúng tôi lại khác, chúng tôi không biết khi nào cơ thể sẽ ngưng miễn dịch và bị virus bào mòn sức khỏe. Nó hệt như một quả bom hẹn giờ, chẳng ai biết khi nào sẽ nổ, đến khi nổ thì đã không kịp chạy lấy thân.

Đây cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến địa vị xã hội của Beta, có quá nhiều điều chúng tôi không thể chắc chắn. Dù là trong cuộc sống sinh hoạt hay trong công việc thì cũng chẳng có được lựa chọn tốt nhất.

Tuy tỷ lệ miễn dịch thất bại không thấp, nhưng may mắn thay, kể từ thuở còn nhỏ tôi chưa từng tiếp xúc với trường hợp Beta nào bị nhiễm C20. Giống như kiến thức trong sách giáo khoa hay những câu chuyện kinh dị trên mạng, các trường hợp này không có tính xác thực với tôi khiến tôi ngày càng chủ quan.

Bỗng dưng nghe tin bản thân được Thần Chết ưu ái, trở thành kẻ may mắn nhất trong số mười người, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hiện giờ con người vẫn đang đánh vật với virus C20, nói cách khác..... Khả năng đời tôi sắp tận số là rất cao.

"Có thể...... kéo dài thêm bốn tháng không?" Qua phút sững sờ, tôi nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, hoặc nó đến quá đột ngột nên tạm thời tôi chưa có cảm giác gì.

Nếu đã sắp chết, không bằng chết có ý nghĩa một chút, cố sống thêm một, hai ngày cho tới sáu tháng nữa, cơ hội sống sót của đứa trẻ sẽ cao hơn.

Nhưng rồi tôi lại rơi vào trầm tư. Tôi mà chết thì ai sẽ nuôi con? Nếu Tống Bách Lao không cần người con này, tôi chỉ còn một lựa chọn......

"Nếu đứa nhỏ có thể sống, tôi sẽ nhờ Lương Thu Dương nuôi nấng." Tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, nói như thể đang để lại di ngôn, "Anh có thể không nhận con, tôi sẽ bảo Lương Thu Dương không tiết lộ thân phận của anh cho đứa nhỏ biết. Nó không cần bất cứ tài sản nào của nhà họ Lạc hay nhà họ Hạ. Cho nên, anh để tôi sinh con đi......"

Trong tay tôi còn hai mươi triệu, đủ để cho con sử dụng trong tương lai mà không phải lo lắng, như thế tôi cũng yên tâm ra đi hơn.

Chỉ trong hai phút, tôi thậm chí còn nghĩ ra lời chúc sinh nhật cho con vào mỗi năm.

Tống Bách Lao nín thinh không trả lời.

Tôi không đợi được câu trả lời của người kia nên nhìn sang, chỉ thấy hắn ngồi bên giường với khuôn mặt rét căm căm như đang kìm nén sự tức giận. Nhưng tôi không biết mình đã thốt ra lời nào chọc tức Tống Bách Lao nữa. Hay đứa nhỏ chính là bãi mìn của hắn?

"Thứ nhất, đứa nhỏ dù có sinh ra hay không thì đều là con của tôi, tôi chưa chết, em đừng bao giờ nghĩ tới chuyện để con gọi người khác là bố." Tôi vừa quay mặt sang, hắn đã lên tiếng: "Thứ hai, em chỉ "có khả năng" bị cảm nhiễm, về Hương Đàm mới có kết quả chính xác nhất nên trước lúc ấy em đừng dự tính chuyện mai sau nữa."

"Nhưng......"

Hắn mím chặt đôi môi mỏng, hàng mày dài nhướn lên ra điều không vui, vẻ mặt trông khá dữ tợn, có lẽ nếu tôi còn nói thêm bất cứ lời nào, hắn nhất định sẽ đè tôi xuống đất rồi dùng toàn lực để "tẩm quất" cho xem.

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.

"Cuối cùng, không phải tôi không cần đứa nhỏ, chẳng qua Lạc Mộng Bạch nói rằng tình trạng cơ thể của em không thích hợp mang thai nên tôi mới hỏi em câu đó. Nhìn qua có vẻ như tôi không cần con, nhưng thật sự......" Hắn duỗi tay ra, thoáng do dự, cuối cùng che trên bụng tôi, "Tôi chưa từng ghét bỏ con."

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm xuống bụng, cơ thể tôi run lên, cả người căng chặt.

Tuy không cảm nhận được vì đang đắp chăn, nhưng linh tính vẫn mách bảo tôi rằng có điều gì đó rất quái lạ, dường như thai nhi trong bụng đang đáp lại lời hắn. Dẫu cho phôi thai hai tháng tuổi chưa có khả năng đạp bụng đi chăng nữa.

Hắn ngẩn ngơ nhìn bụng tôi, ngón tay cái xoa nhẹ vài cái rồi đột nhiên hỏi: "Tôi đọc hết nhật ký của em rồi, giờ, vết sẹo của em còn đau vào những ngày trời trở mưa không?"

Lần nào tôi cũng tưởng mình đã hiểu thấu được hắn, nhưng chẳng ngờ hắn lại luôn có thể vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi hết lần này đến lần khác. Ví dụ như tôi nghĩ hắn sẽ chẳng đọc hết chỗ nhật ký đâu, nhưng giờ hắn đọc bằng sạch rồi. Trong vòng một tuần mà đọc được hơn triệu từ.

"Hiếm khi mới đau."

Hắn không đề cập thì không sao, nhưng giờ nhắc đến vết sẹo của tôi lại bắt đầu nhức nhối. Nhưng tôi biết rõ nỗi đau này không phải thật, phần lớn là do yếu tố tâm lý gây ra.

Mấy năm đầu còn buốt nhức, chứ từ hai năm trước tôi đã không còn cảm giác gì nhiều nữa, cho đến khi...... cho đến khi gặp lại hắn.

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt ở bụng tôi như đang khao khát có những bông hoa mọc lên từ nơi ấy: "Cái hôm đứng ngoài nhà vệ sinh, tôi tình cơ nghe được cuộc trò chuyện giữa em với Chu Ly nên đi...... điều tra."

Tôi vắt óc mãi mới ngỡ ra được hắn đang nhắc tới hôm tổ chức lễ cưới của Chu Ly.

"Tôi phát hiện cách đây bảy năm, em từng biến mất không một dấu vết trong suốt một tháng, khi xuất hiện trở lại, em đã thôi học ở Thượng Thiện và rời khỏi nhà họ Chu. Đúng ngày tôi nhận được tin này, Hạ Duy Cảnh xuống núi gặp tôi, nhờ tôi bảo em lên đạo quán làm lễ siêu độ cho người con đã mất từ bảy năm trước. Sau đó tôi sâu chuỗi kết quả cuộc điều tra, nhật ký của em với lời của Hạ Duy Cảnh lại và tìm ra chân tướng." Hắn bâng quơ, chậm chạp thở hắt ra hai chữ cuối cùng, tôi thậm chí còn có thể hình dung được lúc ấy hắn đã sốc đến mức nào.

Trong lòng tôi chợt nảy lên cảm xúc không sao giải thích được...... Một niềm vui nho nhỏ chăng. Nỗi oan bám riết tôi đèo đẽo suốt bảy năm cuối cùng cũng được rửa sạch.

"Năm ấy...... Năm ấy em phát hiện mình có thai nên mới đến nhà tìm tôi đúng không?" Với chỉ số IQ của hắn, chỉ cần không quá để tâm vào những chuyện vụn vặt thì hắn đã có thể dễ dàng đoán ra mục đích của tôi khi đến tìm tại thời điểm đó.

Cơn mưa xối xả, lạnh lẽo hôm ấy vẫn hằn dấu trong ký ức của tôi.

Suốt đời này tôi chưa từng thấy rét như vậy bao giờ.

Tôi âm thầm miết đầu ngón tay, móng tay xẹt qua lòng bàn tay mang theo cơn đau âm ỉ: "Ừ, nhưng anh thậm chí còn chẳng buồn nghe tôi nói hết."

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Nhưng nghe xong rồi có khi kết cục vẫn chỉ đến vậy, hắn cứ nằng nặc cho rằng tôi tính kế như thế thì sao có để vui vẻ đồng ý cho tôi sinh ra sản phẩm của một mưu đồ đen tối đây? Huống chi, đứa nhỏ không miễn dịch được C20, sớm muộn cũng chết non.

Hàng mi rũ xuống của hắn run lên, Tống Bách Lao hỏi tôi một cách bình tĩnh: "Có phải em chưa từng thích tôi không?"

Tôi sẵn sàng giải thích mọi hiểu lầm năm ấy của hắn, biến đổi tâm lý của tôi, mục đích kế hoạch của Chu Ly và hàng loạt những câu hỏi khác, nhưng câu hỏi lúc này của hắn khiến tôi nghẹn ứ họng, đầu óc trông rỗng, buột miệng thốt ra câu trả lời.

"Đúng."

Hắn giật phắt đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt kia ẩn chứa cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi, như thể tôi đã làm chuyện gì quá đáng.

Khi chúng tôi đang giằng co, cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ, chốc lát sau, Tống Tiêu cầm bát và một túi đồ chậm rãi đi vào.

Chú thấy tôi đã tỉnh thì vui mừng khôn xiết: "Tiểu Úc cháu tỉnh rồi à, thật tốt quá!" Chú đặt túi lên đầu giường rồi lấy bát cháo đặt bên trong ra: "Bác sĩ bảo có lẽ vì cháu đang mang thai nên mới xảy ra phản ứng mạnh thế, ngất xỉu ra chuyện bình thuờng, cháu đừng lo lắng nhé, không sao đâu. Chú mua cháo đến, cháu đói rồi phải không, ăn một ít nhé."

Tôi hắng giọng, kéo khóe môi nói: "Chú Tiêu, cháu biết hết rồi."

Tống Tiêu sửng sốt, thoáng nhìn về phía Tống Bách Lao: "Con nói cho thằng bé biết rồi à?"

Tống Bách Lao ngồi dậy, rút bàn tay vốn đặt trên bụng tôi về.

"Sớm muộn gì em ấy cũng biết."

Tống Tiêu nghẹn ngào, vẻ mặt không biết phải nói gì.

Tống Bách Lao nói tiếp: "Tôi đã yêu cầu Lý Tuần thu xếp máy bay rồi, chiều nay chúng ta sẽ bay về Hương Đàm."

Mới đặt chân đến Mang Thủy được hơn một tuần, tôi đã phải quai về.

Tôi nhìn Tống Tiêu: "Chú Tiêu, chú......"

"Ông ấy cũng về cùng chúng ta." Tống Bách Lao liếc xuống chân Tống Tiêu, "Ổn không ạ?"

Không hiểu hắn đang hỏi về chân của Tống Tiêu hay việc đưa chú về Hương Đàm.

"À ổn." Tống Tiêu vội vàng gật đầu, "Ổn......"

Đang nói chuyện thì điện thoại Tống Bách Lao đổ chuông, hắn nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, bảo: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Cửa phòng bệnh đóng lại, Tống Tiêu đỡ tôi ngồi lên, sờ nhiệt độ trên trán tôi: "Vẫn sốt nhẹ. Đừng sợ, có thể không phải C20, không sao đâu, nhất định cháu không bị làm sao hết."

Sự dịu dàng của chú khiến tôi thấy ghen tị với Tống Bách Lao vì có một người mẹ hiền hậu nhường này.

"Thật ra, chú đã nhận ra cháu ngay từ lần gặp đầu tiên." Tống Tiêu ngồi bên giường đút cho tôi từng thìa cháo, "Chú theo dõi Bách Lao suốt mấy năm nay, chú còn dùng một khoản tiền lớn để mua ảnh chụp hai đứa trong lễ thành hôn đấy." Nói rồi chú bật cười.

Tôi không lẩn tránh truyền thông, quả thật hình ảnh của tôi có thể tìm thấy một cách dễ dàng qua mạng, ngày kết hôn cũng có báo đài đưa tin. Tôi đoán chú có thể nhận ra tôi, nhưng tôi không ngờ chú có thể nhận ra mình ngay từ lần gặp đầu tiên.

"Nếu chú quan tâm anh ta như vậy thì sao không quay về? Từng ấy năm trôi qua, anh ta vẫn luôn nhớ chú."

Chiếc thìa rung lên, chú mím chặt môi, vẻ mặt đau khổ. Tôi im lặng, không muốn chọc ngoáy vào nỗi khổ của chú.

Năm giờ chiều, máy bay riêng của Tống Bách Lao chở ba chúng tôi bay trực tiếp từ sân bay Mang Thủy về Hương Đàm.

Khoang máy bay được bố trí theo dạng phòng suite, Tống Bách Lao đưa tôi xuống xe rồi bế lên máy bay, sau đó đặt tôi nằm trên chiếc giường dài 1 mét 8 được trải chăn bông.

Tôi vẫn còn sốt, đầu óc choáng váng chỉ muốn ngủ, cho nên vừa đặt lưng xuống giường tôi đã nhắm mắt thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, nửa phần đệm còn lại chợt lún xuống, một cơ thể ấm áp ôm lấy tôi từ phía sau. Thân nhiệt vốn còn hơi lạnh, được ôm thế này mà dần ấm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.