Say khi máy bay đáp xuống sân bay Hương Đàm, Tống Bách Lao lập tức đưa tôi đến bệnh viện Dưỡng Hòa, yêu cầu Lạc Mộng Bạch đích thân tiếp nhận.
Tôi bị người ta đẩy đi khắp nơi suốt cả ngày để kiểm tra nên hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Đến tối, Lạc Mộng Bạch cầm bản tóm tắt tất cả các báo cáo vào phòng bệnh, đi theo sau là Tống Bách Lao với sắc mặt không mấy vui vẻ.
Tôi đang nói chuyện với Tống Tiêu, vừa nghe tiếng họ bước vào, cả hai chúng tôi đều nhìn ra cửa, đồng thời tạm dừng câu chuyện.
"Em thấy đỡ hơn chưa?" Lạc Mộng Bạch ân cần hỏi tôi, chiếc áo blouse trắng khẽ lay động trong không trung khiến cô trông như một sứ giả của Thần Chết sắp đọc bản án, lưỡi hái tử thần kề sát bên cổ tôi không vì sự dịu dàng của cô ấy mà lần chần.
"Đỡ hơn chút ạ." Hôm nay chỉ bị sốt chứ không bị chảy máu cam hay nôn mửa.
Cô ngồi xuống bên giường, ánh mắt trở nên thương cảm, do dự một lúc mới nói: "Xin lỗi, Tiểu Úc......"
Trong nháy mắt, tôi đã nhận ra điều tiếp theo mà cô ấy sẽ nói, từ lúc biết mình có khả năng bị bùng phát C20, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu nhất.
"Kết quả cho thấy, đây thật sự là C20."
Tôi gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu: "Nói cách khác, em chỉ còn vài tháng cuối cùng phải không?"
Sự bùng phát của C20 diễn ra nhanh chóng và không thể chữa trị, cơ thể con người bị ăn mòn bởi virus sẽ chết từ từ trong vài tuần hoặc vài tháng.
Tống Tiêu chống ba-toong quay lưng lại.
"Em không nhớ chị đang nghiên cứu gì à?" Lạc Mộng Bạch nắm tay tôi, "Chị sẽ không để em xảy ra chuyện đâu."
Nếu là mười năm về trước thì tôi sẽ tin lời cô nói. Nhưng giờ đây tôi đã hiểu sâu sắc rằng may mắn sẽ không bao giờ ghé thăm những người xui xẻo. Càng hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu.
Tôi cười bảo: "Em cũng không mong mình có thể sống thêm một, hai năm nữa trong tình trạng này, như thế làm khó chị quá. Em chỉ mong...... có thể chống chọi thêm bốn tháng nữa". Tôi nhìn xuống bụng, "Em không muốn kéo đứa nhỏ chết theo."
Con cái là điều quá quý giá đối với Beta, không phải ai cũng được ban cho cơ hội thứ hai như tôi.
Cửa phòng sập vào đánh ruỳnh một tiếng, tôi ngẩng lên, phát hiện Tống Bách Lao đã không còn trong phòng.
Lạc Mộng Bạch không quay đầu lại xem, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, sau đó thở dài nói: "Chị sẽ cố gắng hết sức."
C20 gây nên rất nhiều loại bệnh, với mỗi người sẽ xuất hiện những biểu hiện khác nhau, ví dụ như tôi, triệu chứng hiện giờ là chảy máu và sốt, về sau còn xảy ra thêm bệnh trạng thì phải theo dõi sát sao.
Điều khiến Lạc Mộng Bạch ngạc nhiên chính là thể chất cơ thể của tôi, theo lý thuyết, đáng nhẽ tôi không thể giữ được đứa bé, nhưng hiện tại nó đang nằm trong túi sinh dục của tôi mà không hề có dấu hiện của sẩy thai hay tổn thương túi.
"Có lẽ đây chính là ý trời." Cuối cùng Lạc Mộng Bạch kết luận.
Sau khi nhắc nhở tôi về một số lưu ý đối với C20 cùng một loạt vấn đề mà tôi có thể gặp phải trong tương lai, Lạc Mộng Bạch đứng dậy rời đi.
"Phiền cháu quá." Tống Tiêu tiễn cô ra cửa.
Lạc Mộng Bạch liếc qua chân của chú rồi nói: "Chú đi với cháu một lúc nhé, bọn cháu sẽ kiểm tra đầu gối cho chú."
Tống Tiêu do dự, ngoái đầu nhìn tôi: "Nhưng Tiểu Úc......"
"Không sao đâu ạ." Tôi lắc ngón tay đang đeo thiết bị theo dõi mạch, "Cháu sẽ gọi người ta nếu có vấn đề."
Lạc Mộng Bạch cũng bảo: "Cứ mười phút y tá sẽ đi kiểm tra một lần, chú đừng lo lắng."
Bây giờ Tống Tiêu mới gật đầu và đi cùng cô.
Thấy mọi người đi hết, tôi từ từ chui vào chăn, nằm thẳng trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhờ trắng nhợt nhạt.
Phải tìm luật sư để lập di chúc. Và tên của con nữa, tôi nên chọn tên nào cho hay nhỉ?
Đặt là Ninh...... Ninh...... Ninh Hi nhé, mong con mãi mãi tỏa sáng tựa như ánh mặt trời, sưởi ấm cho những người xung quanh. Số phận của tôi đã chấm dứt, chỉ còn sót lại ánh chiều tà của cuộc cuộc đời, hy vọng nó có thể bao bọc mặt trời bé bỏng của tôi.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy cái tên này thật hay, không chỉ mang ý nghĩa tốt đẹp mà còn có thể đặt cho cả nam và nữ.
Tôi giơ tay phải lên, nắm lại một cách vất vả rồi duỗi ra, để lộ vết sẹo ngang lòng bàn tay đỏ lừ. Không biết tới ngày cuối cùng, vết thương có hồi phục suôn sẻ để tôi có thể lấy lại Chứng chỉ thợ làm bánh hay không.
Tuy những vật ngoài thân dường như không còn quan trọng với người đã chết, nhưng tôi vẫn muốn ngẩng cao đầu gặp thầy mà không phải hối tiếc.
Không chừng tôi còn có thể giúp thầy mở "Hứa Mỹ Nhân" dưới suối vàng......
Đang suy nghĩ mien man thì cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
Tôi hạ tay xuống, thấy Tống Bách Lao đã trở lại.
Hắn còn chưa đến gần mà tôi đã ngửi thấy múi thuốc lá nhàn nhạt che khuất hoàn toàn mùi pheromone trên cơ thể hắn. Tới lúc hắn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh giường, mùi thuốc càng trở nên nồng hơn, đồng thời tôi nhận thấy đốt ngón tay phải của hắn bị sưng đỏ, thậm chí có cả vết rách.
Hình như va đập mạnh vào bề mặt của vật cứng mới gây nên kiểu thương tích thế này...... Hắn đã làm gì suốt hai mươi phút vừa rồi, chẳng lẽ đi đánh nhau với người ta ư?
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn che lại vết thương lại bằng lòng bàn tay bên kia như thể không có chuyện gì xảy ra để ngăn không cho tôi nhìn tiếp.
"Đợi mấy ngày nữa sức khỏe ổn định rồi, tôi sẽ đưa em về núi Duy Cảnh." Hắn nói.
"Ừ." Tôi gật đầu, không phản đối.
Tuy mới rời khỏi đó không lâu, nhưng đằng nào tôi cũng sắp chết rồi, sao còn quan tâm nhiều thế làm gì, những ngày cuối cùng sống trên đời lại chẳng hề khác biệt đối với tôi.
Hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, dường như đang suy tư, hoặc chỉ đơn giản là đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi làm kiểm tra sức khỏe nguyên ngày, phải đi đi lại lại suốt nên rất mệt mỏi, thấy hắn cứ im ỉm thế thì nhắm mắt lại.
Lúc chưa vào sâu giấc, tôi chợt nghe bên tai mình vang lên vài tiếng động, một lúc sau, tóc mái lòa xòa trước trán bị người nào đó vuốt lên. Mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến tôi cau mày khó chịu, bàn tay nóng rực đang đặt trên trán lập tức rụt về.
Tôi muốn mở mắt, nhưng không sao động đậy được mí mắt.
Chốc lát sau, một tiếng thở dài vọng vào tai tôi.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Nằm ở viện hai ngày, cơn sốt tuy đã giảm bớt, nhưng vài nốt mẩn đỏ chợt xuất hiện trên cơ thể một cách không giải thích được. Kiểm tra xong, Lạc Mộng Bạch nói những vết mẩn này cũng do C20 mang đến, ngoại trừ hơi ngứa ra thì không có nguy hiểm gì khác, bảo tôi không cần lo lắng quá.
Chân của Tống Tiêu đã được các bác sĩ hàng đầu của khoa cơ xương khớp ở Hương Đàm hội chẩn và lên lịch phẫu thuật, chân chú ấy hồi phục rất tốt sau ca mổ, không chừng còn có thể bỏ ba-toong và đi lại được như người bình thường. Hai ngày này chú cũng nằm trong viện, thỉnh thoảng sẽ lẻn qua thăm tôi, nhưng chưa ngồi chơi được nửa tiếng đã bị y tá đẩy xe lăn về.
Lạc Mộng Bạch không cho tôi dùng điện thoại nên tất cả những trò giải trí của tôi đều tập trung trên tờ báo được ý tá gửi tới vào mỗi buổi sáng.
Hôm nay y tá mang Thời báo tài chính đến cho tôi, tôi đọc mà chẳng hiểu mô tê gì, lật sang vài trang thì chợt thấy tin tức viết về Chu Ly.
Sau khi gả vào nhà họ Nguyễn, anh ta có cuộc sống khá sung túc. Người đứng đầu nhà họ Nguyễn là bố của Nguyễn Lăng Hòa, Nguyễn Hùng Hoa rất coi trọng anh ta, không chỉ để anh ta nắm giữ vị trí quan trọng trong công ty, mà còn cho anh ta tham gia vào chiến dịch vận động tranh cử của mình.
Chu Ly vừa thông minh lại xảo quyệt, nếu không nhắm Lạc Thanh Hòa là đối thủ của mình còn đỡ, một khi anh ta đã cảm thấy đối phương chắn đường mình, Lạc Thanh Hòa nhất định sẽ rước phải phiền phức.
Tôi không biết tờ báo có cố tình sắp xếp bố cục thành thế này hay không mà trong bốn đề mục của trang báo, phần giới thiệu của Nguyễn Hùng Hoa nằm ở bên trái, còn Lạc Thanh Hòa nằm bên phải. Mặt mày của Nguyễn Hùng Hoa sắc nét, ông ta chỉ ngón trỏ về phía độc giả kết hợp cùng tiêu đề mong các Alpha, Omega và Beta thực hiện thật tốt nghĩa vụ của mình để trở thành công dân tốt cho xã hội.
So với ông ta, Lạc Thanh Hòa không giống chính trị gia mà giống một nghệ sĩ nổi tiếng bị giới truyền thông vô tình chụp được ảnh hơn, cánh nhà báo chụp ông ta theo góc nghiêng nửa mặt khi đang đứng trên bục phát biểu, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn thật bình thản như thể đang chăm chú lắng nghe câu hỏi từ phía người dân. Khẩu hiệu của ông vừa ngắn gọn vừa mạnh mẽ — Xóa bỏ phân biệt đối xử để mọi người được bình đẳng như nhau.
Hai người này, đọc qua báo cũng biết họ đối chọi nhau rất gay gắt, từ thái độ đến khẩu hiệu cũng đều như đối thủ truyền kiếp.
Giở sang trang khác, tôi bắt đầu thấy thích thú, bỗng cửa phòng bị đẩy vào đánh "rầm", bóng người lao vào khiến tôi bị giật mình.
Lương Thu Dương mặc áo khoác da, cậu tháo kính râm xuống, mặt mày tối đen sầm sì đứng trước mặt tôi, ánh mắt chứa đựng nỗi tức giận tột cùng nhưng lại có chút xót xa.
"Ninh Úc, rốt cuộc cậu có từng coi tôi là bạn chưa?"
Chẳng mấy lâu sau Lạc Mộng Bạch cũng chạy vào, đứng sau cậu vẫy vẫy tay với tôi, trông cô có vẻ hơi xấu hổ. Tôi ngầm hiểu ngay, chắc cô ấy lỡ miệng nói ra trước mặt Lương Thu Dương nên cậu mới cuống cuồng chạy tới như vậy.
Tôi đặt tờ báo xuống, cười khan: "Tôi đang định...... Mấy ngày nữa sẽ gọi cho cậu."
Lương Thu Dương cười lạnh: "Sắp đẻ con mới gọi cho tôi chứ gì."
Tôi đuối lý, cúi đầu nhận sai: "...... Xin lỗi."
"Chuyện bị Hướng Bình trả thù cậu không kể cho tôi, mang thai cũng chẳng hé nửa lời, bây giờ cậu sắp...... Cậu cũng chẳng thèm cho tôi biết." Cậu hơi nghẹn ngào, "Ninh Úc, chúng ta quen nhau sắp được tám năm rồi mà vẫn xa lạ thế ư?"
"Thu Dương......" Lạc Mộng Bạch lo lắng kéo tay cậu nhưng bị cậu hất đi.
Lương Thu Dương liếc cô một cái: "Anh tính sổ với em sau."
Lạc Mộng Bạch chớp mắt, nhăn mũi tỏ vẻ đáng thương, gọi cậu tiếng nữa: "Thu Dương ơi......"
Lương Thu Dương mềm nắn rắn buông, nghe cô nũng nịu gọi mình như thế thì khí thế xìu xuống trong tích tắc.
"Em...... Em ra ngoài trước đi." Cũng may bị Lạc Mộng Bạch cắt ngang như vậy, hốc mắt cậu dần bớt đỏ, nuốt ngược nước mắt lã chã vốn chực khóc về.
"Ừ."
Lạc Mộng Bạch dịu dàng đáp lại rồi rời đi, trong phòng chỉ còn tôi và Lương Thu Dương.
Cậu ngồi xuống cạnh giường, đưa tay xoa tóc tôi, hỏi: "Thấy khó chịu trong người không?"
Tôi lắc đầu: "Không khó chịu."
So với nôn ra máu và sốt của mấy hôm trước, hai ngày này bị phát ban nhẹ nhàng như ở khoa nhi.
"Hôm nay cậu không có lịch trình à?" Cậu trưng diện thế này, chắc vừa kết thúc lịch trình đã vội chạy qua.
"Ban đầu đúng là có, nhưng Lạc Mộng Bạch bảo với tôi cậu xảy ra chuyện, tội gọi điện thoại cho cậu mà chẳng được, lo quá nên đành bảo mình mệt mỏi, đẩy lịch xuống." Vừa nói cậu vừa bật khóc, "Tiểu Úc, tôi thương cậu lắm. Tại sao lại là cậu chứ...... kẻ xấu tính trên đời này nhiều đến thế, thằng khốn Hướng Bình đó còn chưa chết, tại sao lại là cậu? Sao cậu không phải Alpha hay Omega chứ......"
Cậu ấy khóc đến nỗi long trời lở đất, nước mắt giàn giụa lấm lem cả khuôn mặt, tôi cuống quýt rút khăn giấy đưa cho cậu, không biết làm sao để an ủi.
Cuộc sống chính là như vậy, không phải cứ sống tốt là có thể sống lâu. Bởi thế mà sinh mệnh càng trở nên đáng quý hơn vì tính vô thường của nó.
Cậu khóc suốt hồi lâu mới chịu nín, tôi thấy trời bên ngoài nắng đẹp nên đề nghị với cậu: "Chúng ta xuống đi dạo nhé, lâu rồi tôi chưa phơi nắng."
Hai người chúng tôi cùng nhau tản bộ ở vườn cây dưới sân, vào cuối thu, hàng phong trong vườn chuyển sắc sang màu đỏ rực kết hợp cùng những loài cây đang thay lá khác tạo nên một bức nhiều sắc độ. Khu vườn rộng lớn với cây cối tốt tươi, trong vườn còn có cây cầu bắc qua hồ nước và một mê cung nhỏ màu xanh lục. Mê cung không khó đi, ngay cả một người thiếu kinh nghiệm cũng có thể tự mình vượt qua mê cung trong vòng mười phút.
Lương Thu Dương đỡ tôi đi lang thang không mục đích rồi bước vào mê cung.
"Tôi nghe Lạc Mộng Bạch kể rằng Tống Bách Lao đã cãi nhau một trận to với bố anh ta vì chuyện của cậu, suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con."
Tôi dừng bước, ngạc nhiên nhìn cậu: "Vì tôi?"
"Đơn ly hôn."
"À......" Tôi nghĩ ngọn nguồn lý do không phải chỉ xuất phát từ mỗi mình mình, nỗi oán hận với Lạc Thanh Hòa đã chất chồng từ lâu trong hắn, sớm muộn cũng "tức nước vỡ bờ".
Nói đến đây, Tống Tiêu hiện tại đã trở về, còn điều trị ở bệnh viện Dưỡng Hòa của nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa sắp xếp nhiều nhiều tai mắt ở đây, chẳng biết sau khi biết tin ông ta sẽ làm gì.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Chúng tôi đang bước đến góc đường thì chợt nghe thấy một cuộc tranh chấp kịch liệt vang lên từ phía sau cây cổ thụ lớn, nghe kỹ mới biết đó là giọng của Tống Tiêu và Lạc Thanh Hòa.
"Tại sao giấu thư của em......"
"Nếu em đã buông xuôi mọi thứ rồi thì sao không biến mất hoàn toàn luôn, lặn biệt tích suốt mấy năm còn giả mù sa mưa viết thư về làm gì?"
Khí thế của Tống Tiêu chợt yếu đi: "Em chỉ...... Em chỉ nhớ Bách Lao."
"Vậy sao em bỏ nó lại? Em muốn đi thì đi, muốn về thì về, em coi người khác là thứ gì, có phải đồ chơi trong lòng bàn tay em không?" Lạc Thanh Hòa từng bước dồn ép, không chừa cho đối phương một con đường sống.
Tống Tiêu bị ông ép cho nổi nóng: "Ngoài rời đi ra em còn làm được gì đây...... Cả anh và em đều biết pheromone không tự kiểm soát được, đây là bản năng sinh học. Giống như người khát khô họng suốt mấy ngày mấy đêm bỗng nhìn thấy bát nước được đặt trước mặt vậy, anh có thể từ chối được ư?"
Tống Tiêu im lặng một lúc rồi đột nhiên nhiên nụ cười: "Lạc Thanh Hòa, anh đừng trẻ con như thế. Anh có thể từ chối được lần một, lần hai, thậm chí là ba, bốn lần, nhưng anh có thể từ chối cả đời không? Beta chúng em đều hiểu rằng nếu Alpha và Omega đã đánh dấu lẫn nhau bỏ lỡ một lần động dục, thì ham muốn dành cho đối phương sẽ tăng lên theo cấp số nhân trong lần động dục tiếp theo. Anh tự trói mình lại cũng chẳng có cách nào thoát khỏi đau đớn, chỉ có thể tự hành hạ mình cho đến chết thôi."
Tôi thừa nhận Lạc Thanh Hòa quả thật là một Alpha xuất sắc, nhưng con người dù tốt đến mấy cũng không thể cưỡng lại bản năng. Đánh dấu không phải chuyện dựa vào sự kiên trì là có thể vượt qua, bằng không, tại sao ông ta không kìm nén được bản năng để không đánh Hạ Kiều.
Lạc Thanh Hòa không nói nữa, đây quả thật là một vấn đề nan giải.
Lát sau, giọng nói của Tống Tiêu lại vang lên, mang theo cảm giác khàn khàn kiệt sức: "Hơn nữa...... Hạ Kiều cũng vô tội, hai người đã đánh dấu nhau, theo luật nên ở bên nhau."
Lạc Thanh Hòa giễu cợt: "Vậy em nhường tôi cho cậu ta, em thật đúng là một người vĩ đại......"
Lý trí nói với tôi rằng Tống Tiêu đã đúng khi chọn rời đi, nhưng về mặt tình cảm...... Tôi có thể hiểu được sự tức giận của Lạc Thanh Hòa.
Trong sự việc này, cả ba người đều là nạn nhân, Tống Tiêu làm theo lựa chọn mà bản thân cho là đúng đắn, thành toàn cho Lạc Thanh Hòa và Hạ Kiều, chú ấy nghĩ bản thân rút lui sẽ mang lại cuộc đời yên ổn cho cả ba. Có lẽ trong thâm tâm, chú chỉ cần Lạc Thanh Hòa được khỏe mạnh, không phải chịu đựng đau khổ thì chuyện ông sống bên người khác cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lạc Thanh Hòa thì khác, ông ta không cần Tống Tiêu đưa ra lựa chọn thay cho mình, ông ta không thể chấp nhận nổi việc khi bản thân vẫn nắm chặt tay đối phương thì đối phương đã buông tay ra trước. Với ông đây chính là một sự phản bội.
Hai người họ tranh cãi ngày càng gay gắt, lời nói của Lạc Thanh Hòa mỗi lúc một thâm độc hơn, từng câu từng chứ đều khoét vào tim Tống Tiêu.
"Không phải em muốn tôi đối xử tốt với cậu ta à? Cho đến tận lúc cậu ta qua đời, tôi đều đối xử cực kỳ cực kỳ tốt với cậu ta, thậm chí chúng tôi còn từng có con với nhau, em thấy vui không?"
"Thanh Hòa......" Tống Tiêu run rẩy muốn ngăn ông ta nhưng không thành công.
"Em hỏi tại sao tôi lại đối xử với con trai em như vậy chứ gì? Cứ nhìn thấy nó, tôi lại sẽ nhớ đến em, nhớ đến lúc tôi quỳ lạy van xin em nhưng em vẫn bỏ rơi tôi. Đúng là tôi giận cá chém thớt với thằng bé, nhưng tôi trở thành con người như ngày hôm nay, tất cả đều là do lỗi của em." Lời nói sắc hơn dao, Lạc Thanh Hòa đay nghiến: "Chúng tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay, tất cả đều bắt nguồn từ sai lầm của Tống Tiêu em!"
Nói xong, ông ta xoay người sải bước bỏ đi, mặc cho Tống Tiêu vẫn đứng như trời trồng một chỗ.
Lương Thu Dương muốn đi tới nhưng bị tôi kéo lại, tôi lắc đầu với cậu.
Tống Tiêu thẫn thờ một lúc lâu mới chống ba-toong khập khiễng rời đi. Mê cung được trả lợi sự tĩnh lặng vốn có.
"Ừ." Tôi kể cho cậu nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa mình với Tống Tiêu ở Mang Thủy.
Lương Thu Dương kinh ngạc gào lên một tiếng, sau đó lại thở dài: "Đáng thương quá, trước đây là vợ chồng thắm thiết nhưng giờ chỉ còn nỗi oán trách nặng nề. Mấy lão già nhà họ Lạc và nhà họ Hạ thật không ra gì, không sợ chết phải xuống địa ngục."
Họ không những sợ, mà còn tự mãn, cho rằng bản thân đã đưa ra quyết định rất sáng suốt.
Trên đường về, tâm trạng của tôi và Lương Thu Dương đều chịu đôi phần ảnh hưởng, chuyện trò hiển nhiên cũng ít đi. Trở lại phòng bệnh trên tầng, chúng tôi vừa ra khỏi thang máy, Lạc Mộng Bạch đã đứng chờ ở cửa, nhướn mày nhìn Lương Thu Dương chằm chằm.
Lương Thu Dương nhìn cô ấy một lúc lâu, sau đó quay sang hỏi tôi: "Tiểu Úc, cậu tự về phòng được chứ?"
Phòng bệnh chỉ cách thang máy có mười mấy mét, sao tôi không tự đi bộ về được chứ?
"Được mà."
Lương Thu Dương bảo: "Vậy tôi phải đi xử lý cho xong chuyện của mình trước đã."
Cậu nắm tay Lạc Mộng Bạch rồi kéo đi, khuôn mặt tuấn tú giả vờ nghiêm túc, tỏ ra lạnh lùng.
"Thu Dương, anh túm tay em đau quá đi thôi......"
Nhưng khi Lạc Mộng Bạch cất lời, cậu lập tức phá vỡ lớp ngụy trang đi.
"Chưa thấy Alpha nào nhõng nhẽo như em đâu đấy!" Nói vậy nhưng cậu vẫn buông lỏng, tước khi hai bàn tay hoàn toàn tách ra, Lạc Mộng Bạch đã nắm chộp lấy tay cậu từ phía sau.
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng lại có chút ghen tị.
Thật tuyệt biết bao khi được nắm tay người mình yêu......
Bước đến cửa phòng, tôi vừa đặt tay lên khóa nắm gạt, giọng nói non nớt phát ra từ bên trong khiến tôi khựng lại.
"Mẹ đang mang thai cục cưng ạ?"
"Ừ."
Chỉ bằng một tiếng, tôi đã đoán được danh tính người kia từ giọng điệu thản nhiên và thiếu kiên nhẫn.
Cậu bé tiếp tục hỏi: "Là em gái hay em trái thế bố?"
"Không biết."
"Con muốn em gái cơ......"
Tôi mở cửa bước vào, hai người ngồi trong phòng đồng thời quay sang nhìn tôi. Tống Mặc đang ngồi trên đùi Tống Bách Lao sững người một lúc rồi lập tức dang tay, làm ra động tác muốn được ôm về phía tôi, vẻ mặt đứa nhỏ vui mừng xen lẫn sự thiết tha.
"Mặc Mặc......" Tôi đi nhanh tới, bế cậu bé lên khỏi lòng Tống Bách Lao.
Tống Mặc choàng cổ tôi, đặt cằm lên vai tôi: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm."
Thạch cao trên tay và chân cậu bé chưa được gỡ bỏ nên tôi không dám ôm chặt quá, nhưng vẫn không giấu được sự xúc động, giọng nói run run.