【 Nhẫn và ghim cài áo tôi đặt trên bàn khi rời đi giờ đã biến mất. 】
Tống Bách Lao gọi điện xong thì chơi điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ. Đợi mãi mà hắn không giải thích, tôi không kìm được sự tò mò, hỏi: "Tài liệu gì thế?"
Hắn không ngẩng đầu nhìn tôi: "Lý do con chuột lang ngớ ngẩn bị rắn độc nhắm vào, quá trình theo dõi và bắt giữ."
Nghe thôi cũng thấy đây là tập tài liệu tuyệt vời......
"Cậu ta thích kiểm soát người khác trong lòng bàn tay mà nhỉ?" Tống Bách Lao dừng tay, hơi nhướng mắt nhìn tôi, "Đã vậy tôi sẽ chơi đến cùng với cậu ta."
Có vẻ như việc bị Chu Ly xoay vờn đã khiến hắn rất bực mình, nếu không đấu đá đến lúc chết thì cũng quyết phải trả thù bằng được mối thù này.
Tống Tiêu hồi phục không quá tốt sau ca phẫu thuật, chắc chú đã lớn tuổi nên sức khỏe không bằng người trẻ nữa, liên miên suốt mấy ngày cứ đến đêm là sốt hâm hấp. Hai hôm nay, tinh thần của chú cũng khá lên đôi chút, tôi đang nghĩ xem bao giờ tới thăm chú được thì lại nhập viện, đúng là "muốn gì được nấy".
Tống Bách Lao ngồi thẳng dậy rồi nhét điện thoại vào túi quần.
"Chính em còn chưa khỏe thì đi thăm ai?" Hai hàng lông màu còn chau lại như thể vừa bước ra từ chiến trường biển lửa.
Tôi rùng mình, cố mặc cả: "Nếu tôi khỏe thì được đi thăm chú đúng không?"
Hắn nhìn tôi chăm chăm, hỏi một câu không liên quan: "Em sợ tôi lắm à?"
"......Không." Đây không phải sợ hãi mà là phản xạ khi gặp căng thẳng.
Hắn hơi hé miếng, rõ ràng là biểu hiện của việc sắp chửi bới nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng bình thường, thậm chí còn có phần bất lực: "Có thể."
Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra hắn đang trả lời câu hỏi của mình.
Đã gần một tháng kể từ khi tay phải của tôi được tháo chỉ, tôi thường tập co duỗi tay nên giờ đây ngoài cơn đau ẩm ỉ mỗi lúc nắm tay thành đấm thì tay tôi đã khôi phục được chức năng ở mức cơ bản.
Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tôi nắm cổ tay phải bằng tay trái, lặp lại động tác co duỗi ngón tay một cách liên tục. Thực tình, tôi cũng hiểu những lời của Lạc Mộng Bạch nói ra không đồng nghĩa với việc báo động đã được dỡ bỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Đến giờ tôi mới ngộ được rằng, dù trước đây bản thân có thoải mái đón nhận mọi nỗi sợ hãi đến đâu thì cái bóng của cái chết vẫn luôn rình rập trên đầu khiến tôi áp lực gấp bội.
"À phải rồi, tôi đặt tên con là "Ninh Hi", "Hi" trong "thần hi", nghĩa là tia nắng ban mai."
Vì con cũng mang một nửa dòng máu của Tống Bách Lao nên tôi nghĩ mình nên bàn bạc với hắn. Không ngờ hắn chỉ im lặng vài giây rồi "Ồ" lên, nói: "Tống Ninh Hi cũng được, nghe hay lắm."
"......." Giờ đến lượt tôi câm nín.
Này, ai bảo với hắn là đứa bé sẽ theo họ Tống thế?
Tôi nhìn hắn: "Không phải anh cùng họ với chú Tiêu à?"
Cho nên con tôi cũng có thể...... Nhỉ? Tôi không dám nói thẳng, đành ẫm ờ ám chỉ.
"Bởi vì lúc đó Lạc Thanh Hòa đã rời nhà họ Lạc, ông ta không muốn con mình mang họ Lạc nên tôi cùng họ mẹ." Tống Bách Lao bật cười, "Hay em muốn để con theo họ Lạc?"
Lạc Ninh Hi nghe khá đẹp đấy hay nhưng thôi bỏ qua đi, ý tôi đâu phải vậy......
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, tôi chợt thấy lạnh sống lưng, trong lòng nảy sinh một cảm giác khủng hoảng không rõ.
"Không," Tôi nói, "thế...... Tống Ninh Hi vậy."
Kệ đi, theo họ ai không quan trọng, thậm chí không có họ cũng được, miễn sao con được khỏe mạnh, hạnh phúc là tốt lắm rồi.
Khóe môi Tống Bách Lao khẽ cong lên, nhưng rồi bị hắn ghìm xuống trong tích tắc.
Tôi tự hỏi liệu có phải mình đã bị tên nào đó lừa vào bẫy rập ngôn ngữ được tính toán sẵn từ trước hay không.
Giống như "lý thuyết cửa sổ" cổ điển vậy. Bản thân muốn mở cửa sổ nhưng mọi người nằng nặc không cho, nhưng khi ta chủ trương dỡ bỏ mái nhà thì họ lại sẵn sàng mở cửa sổ —— hắn muốn cho con theo họ "Tống" nhưng tôi không thích, nên một khi hắn bảo để con theo họ "Lạc", tôi chỉ có thể đồng ý chọn họ "Tống".
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, y tá đo nhiệt độ cho tôi lần nữa, 37 độ, đã gần trở về thân nhiệt bình thường rồi.
Hôm nay Tống Bách Lao có cuộc họp quan trọng cần call video nên mượn phòng họp của bệnh viện, hiện tại hắn không ở trong phòng.
Nhân lúc hắn đi vắng, tôi quyết định tới thăm Tống Tiêu.
Chú ấy đang ở khoa chấn thương chỉnh hình trên tầng mười của tòa nội trú, chỉ cách tầng tôi hai tầng. Phòng bệnh Tống Tiêu được sắp xếp vào nằm cách cửa thang máy không xa, vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã nghe thấy tiếng ukulele quen thuộc ngoài hành lang.
Có vẻ tâm trạng chú khá tốt, còn chơi được cả guitar.
Đang bước về phía phòng bệnh, tôi chợt dừng lại trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một dáng hình bên cửa phòng của Tống Tiêu.
Lạc Thanh Hòa vừa trưng vẻ mặt vô cảm đứng bên ngoài vừa lặng lẽ quen sát tình hình bên trong qua lớp cửa kính chứ không đi vào. Nếu ông ta không chớp mắt, tôi còn tưởng ông là một tác phẩm tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Chiều cao và phong thái của Lạc Thanh Hòa rất dễ nhận ra, nhưng để chắc chắn đó là ông, tôi bước lại gần cho đến khi chỉ cách ông ta ba mét. Khoảng cách này không ngắn nhưng cũng không xa, ông ta chỉ cần liếc mắt là phát hiện tôi.
Ông ta ngoảnh đầu, quan sát tôi chằm chằm hai giây rồi nhìn người trong phòng bệnh, ra hiệu cho tôi đi theo.
Đi qua phòng bệnh, hình như Tống Tiêu đang dạy một cậu thanh niên nằm ở phòng bên đánh đàn, cả hai đều rất tập trung nên không chú ý tới tình hình bên ngoài.
Lạc Thanh Hòa bước đến đầu cầu thang và dừng lại, mở miệng dặn: "Đừng nói cho ông ấy biết là tôi đến."
Thành thật mà nói, tôi không hiểu lắm về cách tiếp cận của ông ta, nếu đã đến rồi thì việc gì không cho chú Tiêu biết?
"Tại sao ạ? Nếu thấy ngài tới, chắc chắn chú Tiêu sẽ rất vui."
Đến giờ Tống Tiêu vẫn coi Lạc Thanh Hòa như "người yêu" mình, thậm chí chú còn thấy áy náy với ông ta. Chỉ khi tình cảm quá sâu đậm, con người ta mới cố chấp đến thế.
Lạc Thanh Hòa thờ ơ nhìn tôi, nói: "Không tại sao hết, người ngoài khó mà hiểu được tường tận chuyện giữa tôi và ông ấy chỉ bằng dăm ba câu."
Khi hỏi tôi cũng không hy vọng gì nhiều, dù sao Lạc Thanh Hòa không thuộc kiểu người sẵn sàng tâm sự thật lòng với tôi. Ông ta đã không muốn thì tôi chẳng thể ép ông ta nói được.
"Cháu biết rồi, cháu sẽ không nói với chú ấy." Tôi đáp lời ông rồi xoay người rời đi.
"Tôi nghe Mộng Bạch bảo rằng cậu muốn sinh con."
Tôi hơi cảnh giác khi ông ta đột ngột nhắc đến đứa trẻ, tôi dừng bước, quay lại nhìn ông ta chằm chằm mà không nói gì.
Ông ta chất vấn tôi: "Liệu có đáng giá để cậu bất chấp tính mạng sinh đứa nhỏ ra không?"
Có vẻ sau khi tôi trở về Hương Đàm, Tống Bách Lao đã đánh tiếng trước với Lạc Mộng Bạch nên hình như Lạc Thanh Hòa không hay biết gì về chuyện C20, chắc thấy tôi nhập viện liên tục nên ông ta tưởng cái thai xảy ra vấn đề.
"Nếu bây giờ ngài hỏi chú Tiêu rằng có đáng để chú ấy mạo hiểm tính mạng để sinh con không? Nhất định chú ấy sẽ trả lời là "rất đáng giá"."
Nghe vậy ánh mắt Lạc Thanh Hòa chợt lóe lên, một lúc sau ông ta nói: "Thằng ranh kia đã làm loạn một trận to với tôi, chắc giờ chẳng thèm nghe lời tôi nữa." "Thằng ranh" mà ông ta nhắc tới chỉ có thể là Tống Bách Lao, "Muốn nghe tôi thì nghe, còn không cứ coi như tôi chưa nói gì. Cho dù cậu có an toàn sinh đứa bé ra thì nhà họ Hạ cũng sẽ không ngồi yên. Mâu thuẫn rắc rối ở những gia tộc lớn khó mà tháo gỡ được, có một số người không thường xuất hiện, thậm chí còn không liên quan đến cuộc sống cậu, nhưng một khi cậu khiến lợi ích cốt lõi của gia tộc bị đụng chạm hoặc làm gia tộc phải xấu mặt thì những người này sẽ là kẻ đầu tiên đứng ra đập gãy lưng cậu, bắt cậu phải trả một cái giá cực kỳ đắt để cậu không thể quên đi sai lầm mà bản thân gây ra."
Tôi chợt rùng mình, da gà da ốc nổi cả lên.
Ông ta đang chia sẽ kinh nghiệm của chính mình. Để được ở bên Tống Tiêu, ông ta sẵn sàng từ bỏ gia đình và dòng họ của mình, và cái giá phải trả chính là máu và nước mắt, nỗi đau có thể miêu tả gói gọn trong từ "bi thảm".
Họ "đập gãy" lưng ông ta khiến ông không thể không khuất phục trước gia tộc và thừa nhận tội ác của bản thân.
Lạc Thanh Hòa thoáng dừng lại, giọng nói trở về bình thường ngay sau đó: "Mấy tháng nữa chiến dịch sẽ bước vào giai đoạn quan trọng nhất, tôi không hơi đâu mà đi quản chuyện mấy đứa các cậu. Nhớ đừng gây chuyện."
Tôi hiểu ẩn ý của ông ta, không gây chuyện với Tống Bách Lao, và quan trọng nhất, không gây rắc rối cho ông ta.
Ông ta sửa sang lại vạt áo rồi xuống tầng, đi được vài bước thì chợt quay đầu lại, dặn dò: "Với cả, chăm sóc cho Tống Mặc thật tốt đấy."
Tôi có thể phớt lờ những lời cảnh cáo khác của ông ta nhưng không thể từ chối được lời dặn này.
"Cháu biết rồi. Kể cả ngài không dặn, cháu cũng sẽ chăm sóc cho cậu bé thật tốt."
Lạc Thanh Hòa nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, sau đó quay người bước xuống cầu thang.
Khi trở lại phòng bệnh Tống Tiêu, buổi dạy đàn vẫn đang diễn ra.
"Âm này phải gảy nhanh hơn...... Sai rồi, phải đè thế này. Này, nhóc con trông thông minh mà, sau khó dạy vậy?"
Vừa đẩy cửa ra, tôi đã nghe thấy Tống Tiêu than thở.
Khuôn mặt chú vốn đang nhăn nhó nhưng vừa trông thấy tôi đã lộ ra nét ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Sao cháu lại đến đây thế Tiểu Úc?" Chú co một chân ngồi trên giường, chân còn lại để duỗi.
Thấy có người tới, cậu trai nằm phòng bên lập tức đứng dậy nhường ghế sô pha cho tôi.
"Chú ơi, cháu về tự tập đây ạ." Cậu ta vừa lắc cây đàn Ukelele vừa nói.
"Ừ bye." Tống Tiêu vẫy tay, thấy cậu ta ra khỏi phòng thì quay sang âm thầm phàn nàn với tôi: "Gảy lạc hết cả tông còn đòi đánh đàn cầu hôn bạn gái vào dịp Giáng sinh cơ đấy, chú mà là bạn gái nhóc đó thì còn lâu mới đồng ý."
Tôi không khỏi bật cười, thật ra tôi thấy cậu trai đó đánh đàn khá ổn chứ không tệ đến nỗi như Tống Tiêu chê, đương nhiên vẫn kém hơn chú.
"Bách Lao nói C20 trong cơ thể cháu tạm thời đã bị ức chế, có đúng vậy không?" Chú cầm quả quýt trên bàn cạnh đầu giường đưa cho tôi, khen ngọt lắm.
Tôi nhận lấy, vỗ nhẹ vào bụng hai cái rồi trả lời: "Dạ, cũng nhờ bé con hết."
Tống Tiêu tự mình bóc một quả quýt, cười nói: "Đây là đứa trẻ có phúc, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió."
Tôi ngồi trong phòng ăn hết hai quả quýt cùng một quả lê, nghe chú kể những điều thú vị mà bản thân được chứng kiến trong những chuyến chụp ảnh cùng tập tính của nhiều loài chim khác nhau, đang say sưa thì Tống Bách Lao đến.
"Sao em ra ngoài mà không nói với tôi một tiếng?" Giọng điệu hắn nghiêm khắc, nhịp thở hơi gấp gáp.
Tôi đứng dậy khỏi ghế một cách vô thức, chột dạ trả lời: "Bởi vì...... bởi vì anh đang họp."
Tống Bách Lao chết lặng như bị câu trả lời của tôi làm cho nghẹn họng.
Tống Tiêu hết nhìn tôi lại nhìn Tống Bách Lao, kịp thời phá tan sự khó xử: "À, Tiểu Úc về phòng nghỉ sớm nhé. Chú dạy guitar suốt buổi sáng nên mệt quá, định đi ngủ lấy sức."
Tôi gật đầu, hiểu chú đang vẽ đường cho mình nên chạy theo.
"Thế lúc nào cháu lại tới thăm chú sau ạ." Tôi vẫy tay tạm biệt chú rồi đi về phía Tống Bách Lao đang đứng ở cửa.
Tống Bách Lao không quan tâm tôi theo kịp không, hắn thấy tôi đến thì quay người rời đi và giữ cố định khoảng cách ba bước với tôi.
Chúng tôi một người đi trước một người đi sau bước đến lối vào thang máy, thấy hắn dừng bước, tôi chủ động bắt chuyện: "Hôm nay tôi gặp bố anh."
Tôi đã hứa với Lạc Thanh Hòa sẽ không nói cho Tống Tiêu, nhưng không hứa là sẽ giữ bí mật với người khác.
Lưng Tống Bách Lao căng ra rõ ràng, hắn cau mày quay đầu lại hỏi tôi: "Ông ta nói gì với em?" Giọng điệu hầm hừ kìm nén cơn tức giận.
Tôi bồn chồn, nói đúng sự thật: "Cũng không có gì, chỉ dặn tôi không được nói cho chú Tiêu là ông ấy đến."