Ngồi trên chiếc xích đu nhỏ kề bên gốc cây to, Đường Di bận nhìn ngắm khu vườn hoa Hướng Dương đầy thơ mộng.
Dạo gần đây, hể mỗi khi rảnh rỗi, Đường Di thường hay ra ngoài này ngắm nghía cả vườn hoa hòa cùng bầu không khí trong lành, dễ chịu.
Hoàng hôn trên đầu lúc này cũng dần kéo đến, lại hòa cùng vườn hoa ngoài trời. Khung cảnh vào lúc này vô cùng đẹp, khiến người khác không khỏi thích thú và si mê.
Trong lòng Đường Di lúc này, thật vô cùng yên tịnh. Cô không còn nghĩ ngợi hay tiêu cực nhiều như trước, mà thay vào đó là vô vàng cảm xúc mới đang dần chớm nở lên.
Nụ cười trên môi cô cũng ngày một nhiều hơn, cô trở nên mạnh dạng và mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Đang yên tĩnh thì bỗng dưng tiếng động cơ xe bên ngoài dần dần gần cô hơn. Đường Di thì đã quá quen thuộc với tiếng động cơ xe ô tô của Âu Tư Đình, nên chỉ cần nghe liền biết là xe ai.
Đường Di chầm chậm đi về hướng cửa cổng. Chính bản thân cô cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy?
Do là cửa tự động nên là Âu Tư Đình rất dễ dàng lái vào, anh chạy vụt qua Đường Di để vào trong đỗ xe.
Đường Di bỗng khựng lại, cô đột ngột chuyển đổi sắc mặt. Như nhận ra gì đó, Đường Di bỗng cười chua, ‘có phải bản thân mình hơi quá thừa thãi rồi đúng không’?
Ý nghĩ vụt hiện vào, Đường Di như nhận thức được, bản thân có phải đã đi xa giới hạn quá rồi không. Lúc nãy vẫn còn yên bình, đột ngột bây giờ Đường Di lại tủi thân và tự ti hiện rõ.
Sau khi đỗ xe xong, Âu Tư Đình không vội đi vào nhà, mà anh di chuyển về phía Đường Di đang đứng, anh làm sao không thấy chứ! Lúc vừa nãy anh thấy rất rõ cô đang có ý định mở cửa cho anh vào nhà cơ, chắc chắn cô ấy rất hụt hẫng nhỉ!
Đường Di lúc này đã di chuyển về hướng gốc cây to bên cạnh chiếc xích đu mà đứng thẫn thờ.
Đột ngột, như có thứ gì đó đeo vào cổ cô từ phía sau. Đường Di cảm nhận rõ sự lành lạnh của một sợi nhỏ mang vào cổ mình.
Cô vội xoay người lại, mắt đối mắt với anh, rồi lại nhìn xuống nơi cổ, vừa được đeo lên một sợi dây chuyền nho nhỏ.
Tuy dây chuyền nhỏ nhưng mặt dây chuyền hoàn toàn làm bằng kim cương trắng, được khắc chế thành hình một bông hoa.
- Tặng em.
- Tặng em!
- Phải, món quà đầu tiên anh tặng riêng cho em. Xin lỗi vì anh quá vô ý.
Âu Tư Đình đang dần dần bù đắp những khoảng trống cho cô.
Đường Di như hiểu được chút ít, cô chầm chậm nói.
- Tại sao phải tặng em? Mà hình như sợi dây chuyền này rất đắt!
Vừa nói cô vừa có ý định tháo xuống nhưng đã bị Âu Tư Đình ngăn lại.
- Đừng tháo xuống, trên mặt dây chuyền có khắc tên em.
- Quà anh tặng, anh sẽ không nhận lại.
Âu Tư Đình tuyên bố cũng như khẳng định rõ sẽ không nhận lại.
- Nhưng nó đắt lắm!
- Có đắt cũng không thành vấn đề, vấn đề bây giờ là em có thích nó không thôi?
Đường Di phải làm sao đây, cô thật sự cũng có chút ít thiện cảm với sợi dây chuyền này, nhưng nó quá đắt đi, cô thật sự không thể nhận nó.
- Nhưng…
- Không có nhưng nhị gì hết, đừng cãi anh, em cứ đeo nó đi. Không anh sẽ giận đấy!
Đường Di thôi không từ chối anh nữa, coi như cô giữ tạm thời vậy.
- Vậy em sẽ tạm thời giữ nó.
- Ừm, chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài này lạnh, vào nhà cho ấm người.
- Vâng!
Âu Tư Đình thầm cười trong lòng, từ lúc đầu anh đã biết thế nào cô cũng sẽ từ chối nhận, và anh cũng cố gắng hết sức để Đường Di không thể từ chối nó.
Cả hai đi vào trong nhà. Đường dẫn vào nhà thường ngày vẫn thật rộng, nhưng được đi cùng người thương, cảm giác thật rất mới lạ và pha thêm chút gì đó lãng mạn một cách khó hiểu.
Thật tốt nếu được cùng nhau đi hết cả quãng đời còn lại!
Bên trong phòng khách lúc chập chờn tối khuya, Âu Tư Đình cùng Đường Di ngồi ngay bên cạnh cùng trên một chiếc sô pha. Anh thì lước web, còn Đường Di thì đọc sách nghiên cứu y.
Không gian lúc này yên tĩnh đến lạ, cả hai ngồi cùng nhau nhưng vẫn giữ một khoảng không gian yên lặng cho đối phương thật thoải mái.
Rồi đột ngột tiếng điện thoại của anh phá tan bầu không khí yên tịnh lúc này.
Nhìn vào màn hình là id của Phong Viễn gọi đến. Anh liền nối máy nghe.
- Nghe.
- [ Ừm, ngày mai cậu bay à, tớ có vài thứ cần nhờ cậu gửi giúp qua đó cho chị họ của mình.]
- Được vậy sáng mai cậu mang qua nhà mình, chiều sẽ bay.
- [ Được, mai gặp.]
Tắt máy, Âu Tư Đình như đã nhớ ra điều cần phải hỏi Đường Di.
- Ừm, Di này.
- Vâng.
Đường Di từ nãy đến giờ vẫn tập trung cho nhiệm vụ của mình, nên chẳng để ý đến những lời trong điện thoại vừa nãy cho đến khi anh gọi cô.
- Ngày mai, anh đi công tác New York, em có muốn cùng đi với anh không?
Đường Di nghe đến đây, cô liền khựng lại, anh đi công tác ư? Có thể cùng đi?
- Đi công tác?
- Phải, vậy em có muốn đi cùng anh không?
Đường Di như suy nghĩ một lúc sau đó cô liền gật đầu đồng ý. Quả thật cô cũng muốn đến New York thử một lần.