Bên ngoài phòng bệnh, hiện tại mọi người đều có mặt đầy đủ. Cha mẹ Đường, cha mẹ Âu, Âu Tư Đình và Đường Nhuệ.
Người lo lắng cho Đường Di nhất lúc này chắc có lẽ là Âu Tư Đình, tay anh run rẩy, chỉ biết cầu nguyện cho Đường Di đừng xảy ra chuyện gì.
Không kém phần anh, mọi người đều đang rất lo lắng cho cô.
Cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ từ bên trong đi ra.
Âu Tư Đình run rẩy chạy nhanh đến bên bác sĩ.
- Bác sĩ, vợ tôi… cô ấy sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân hiện đang trong quá trình chẩn đoán của bác sĩ, do nhịp tim bệnh nhân không ổn định, chưa hoàn toàn chẩn đoán đầy đủ.
- Hiện tại kết quả trước cho thấy, sau khi quan sát, chúng tôi đã đưa ra một số nhận định như sau. Bệnh nhân có thể đang trải qua rối loạn cảm xúc và cơn kích thích sốc do stress và áp lực.
- Tuy nhiên, để đưa ra chẩn đoán chính xác, chúng tôi cần thực hiện các xét nghiệm và kiểm tra sức khỏe cơ thể cũng như tâm lý của bệnh nhân sao khi bệnh nhân tỉnh lại.
- Điều đáng chú ý, người nhà nên quan tâm và chăm sóc, quan tâm bệnh nhân để giúp cô vượt qua tình trạng rối loạn cảm xúc và kích thích sốc.
Âu Tư Đình ngày càng run rẩy hơn, bệnh Đường Di dường như đã nặng hơn so với tưởng tượng của anh lúc ban đầu.
- Vậy chúng tôi khi nào sẽ được vào thăm cô ấy?
- Sau một lúc, bệnh nhân được chuyển sang phòng hồi sức, người nhà sẽ được vào thăm.
- Cảm ơn bác sĩ!
Đường Nhuệ ngồi trên băng ghế, từ nãy đến giờ anh nghe rất rõ lời bác sĩ nói, anh cũng vô cùng khó chịu, đau lòng. Em gái anh, giờ đây phải chịu đựng nhiều đến như vậy, mà nguyên nhân chính do đâu, anh từ đầu đã biết rõ.
Đường Nhuệ cuối mặt, hai tay xiết chật, giọng trầm lạnh nói:
- Em ấy chịu khổ nhiều như vậy, vừa lòng cha mẹ chưa? Cha mẹ có biết bệnh này nguy hiểm đến thế nào không hả?
- Rối loạn cảm xúc là một dạng rối loạn tâm thần, rối loạn cảm xúc bi thương. Còn kích thích sốc là do cơn stress mạnh gây ra hoặc là do kích thích gây ra.
- Em ấy như bây giờ, chưa đủ thảm sao, cha mẹ?
Ông bà Đường đứng im lặng, mặc cho Đường Nhuệ chất vấn.
[…]
Đường Di nằm mê mang vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tỉnh lại, khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt, nhìn xanh xao đến cả một sức sống cũng chẳng có.
Âu Tư Đình ngồi bên cạnh, anh nắm tay cô, mắt anh buồn, lòng anh đau, giờ chỉ mong sao cô mau chóng tỉnh lại.
Do trời đã tối, nên ông bà Âu cùng ông bà Đường về nhà nghỉ ngơi, để việc chăm sóc Đường Di lại cho Âu Tư Đình và Đường Nhuệ.
- Anh vợ, anh cũng về đi, để đây em chăm sóc vợ em được rồi.
- Ừm, vậy cậu chăm sóc em ấy nhé, tôi về trước, sáng mai sẽ ghé sớm.
…
Trên giường bệnh, Đường Di vẫn cứ nằm mê man, Âu Tư Đình ngồi bên cạnh giường, anh nắm lấy tay cô đặt vào tay mình, mắt anh buồn.
Đường Di nằm trên giường bệnh, mái tóc dài và mượt như lụa bạch, phủ lên gối trắng như tuyết. Khuôn mặt trắng bệch của cô, không khác gì như hoa sen thoáng hiện giữa đại dương mênh mông.
Sự im lặng chết người vẫn đọng lại trong không gian, chỉ có tiếng điều hòa mát lạnh hoặc vật dụng bác sĩ qua lại tạo nên những âm điệu lặng lẽ.
Từng hơi thở yếu đuối nhưng kiên cố của Đường Di, làm Âu Tư Đình đau lòng. Nhưng giờ anh không biết nên làm thế nào để giúp cô tốt hơn.
Đường Di vẫn nằm yên trên giường bệnh, bờ vai nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng bệch của cô nhạt nhòa dưới ánh đèn mờ ảo của bệnh viện.
Âu Tư Đình ngồi bên cạnh giường, ánh mắt anh đầy lo lắng và vô cùng buồn bã. Đường Di người anh yêu quý nhất trong cuộc đời. Cánh cửa trái tim anh như được mở ra, để lộ ra những cảm xúc sâu thẳm và âm thầm mà anh không dám thốt ra thành lời.
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào phòng, tạo nên một không gian yên bình nhưng cũng vô cùng căng thẳng. Anh ôm lấy bàn tay ấm áp của Đường Di, cảm nhận từng nhịp đập yếu ớt như lời thì thầm của một trái tim yếu đuối nhưng kiên cường.
Thương sao cho hết đây?
Trong mắt Âu Tư Đình, vào giây phút này mỗi giây phút trôi qua đều mang đến nỗi lo sợ và nguy cơ. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy tình yêu thương.
Trong khoảnh khắc im lặng bao trùm, tiếng tim Đường Di như nhịp nhàng của một bản nhạc sầu bi.
Âu Tư Đình vì mệt mà ngủ gục lúc nào không hay, anh không hề biết Đường Di đang dần tỉnh lại.
Trong không gian yên lặng lúc này, Đường Di vừa tỉnh lại, hai bên thái dương truyền đến cơn đau, cổ họng khô khan, bụng dưới còn có chút ê ẩm.
Đường Di trong phút chốc lại rơi vào khoảng tiêu cực do bản thân tự tạo ra.
Về cuộc sống của mình. Cô cảm thấy mình không thành công, không hạnh phúc và không đáng để ai quan tâm.
Đường Di tự trách bản thân mình về những quyết định sai lầm trong quá khứ và không thể tìm ra lối thoát cho tương lai. Cô giờ đây cảm thấy rất cô đơn và bị bỏ rơi giữa cuộc sống đầy áp lực. Cô không biết phải làm gì để thay đổi tình hình và tìm lại niềm tin vào bản thân.
Nhìn xuống bàn tay mình, Đường Di lại đau lòng, đúng! cô còn có Âu Tư Đình, nhưng… cả hai chỉ tồn tại trong bản hợp đồng…cô lại mơ tưởng rồi đúng không?
- “Đường Di, mày thật ngốc, thật thảm hại mà!”
Đường Di tự mắng, tự trách bản thân mình.
Nếu vậy! Cô biến mất khỏi thế gian này là được rồi đúng không?
Đường Di, cô tự đề xuất cho mình một quyết định bỏ hết tất cả, cô giờ phút này thật sự rất mệt mỏi rồi, cô muốn ngủ! Một giấc ngủ thật sâu!