- Dậy đi anh ơi! Dậy hát cho em
nghe! Em nhớ anh lắm… Huhu…
Anh không rep, em trằn trọc rồi cau
có bấm số gọi anh. Số điện thoại anh em chẳng thèm lưu trong máy, vì đơn giản
là em đã lưu vào tận trong tim. Nhạc chờ văng vẳng bên tai, đủ các thể loại,
anh là thằng hâm nhất em từng biết. Bốn bài nhạc chờ chẳng bài nào liên quan
đến nhau, và nếu ai đó nghĩ rằng nghe nhạc chờ mà đoán được tính cách của chủ
nhân số điện thoại thì gặp anh chỉ có nước đập đầu vào tường hoặc là bẻ răng tự
tử. Ai đời cuộc thứ nhất đang phiêu với flow chắc nịch “Lighter-Eminem” thì
cuộc thứ hai trầm hẳn xuống với nhạc không lời “Kiss The Rain - Yiruma”. Cuộc
thứ ba vừa nghe đã giật mình thon thót bởi cái bài nhạc tiền chiến từ thời bà
ngoại đẻ ra mẹ, đến cuộc thứ tư suýt sùi bọt mép vì đoạn cải lương réo rắt chất
lừ chất nổ. Em lăn lộn trên giường, đá chăn đạp gối. Ghét cái thói quen tắt
chuông, tắt cả rung rồi đáp điện thoại xuống cuối giường (nghe người ta bảo để
điện thoại gần đầu thì hại não) của anh. Vật vã mãi rồi cũng chìm được vào giấc
ngủ lúc đã gần rạng sáng, em vùi đầu vào chăn, cuộn tròn như con mèo nhỏ. Sáng
ra bảnh mắt, anh gọi lại cho em, lè nhè:
- Đêm qua gọi anh gì đấy?
- Ưm…không…! - Em ngái ngủ hậm
hực trả lời.
- Không cái gì, thế dậy đê!
- Điên à? Hôm nay thứ mấy?
- Chủ nhật em ạ.
- Thế mấy giờ mà dậy?
- 6h rồi, bình minh lên có con
chim non hòa tiếng hót véo von rồi. Dậy!
- Im ngay cho bà ngủ!!!
Em gắt um lên, tắt máy, tắt hẳn
nguồn, ném điện thoại sang một bên rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Hầu như hôm nào
cũng vậy, hôm nào cũng có trò “chơi khăm” nhau. Nhưng mà em yêu anh nhiều lắm.
Em với anh là một “cặp đôi hoàn
cảnh”… Anh học năm thứ nhất, xa nhà, đủ thứ cám dỗ vây quanh. Em lớp 12, cũng
đang trong giai đoạn sáng ăn thấy thơ, nằm ngủ mơ thấy sách. Được cái trớ trêu
là trong khi em ngập ngụa với bài vở và thi thố mà vẫn cố gắng quan tâm anh mọi
cách, còn anh lúc nào cũng rảnh rỗi nhởn nhơ mà đôi khi lại thờ ơ lạnh lẽo. Bạn
bè thấy tội nghiệp em, nhiều lúc hao mòn vì những nghĩ suy, héo hắt trong từng
cử chỉ, ai cũng khuyên em nên dừng lại trước khi tự tủi ập đến phá hoại bản
thân và khiến em tê liệt tinh thần. Em lại thuộc tuýp người cam chịu, thế nào
cũng vẫn bênh anh. Em bảo anh còn trẻ con, nhận thức còn non hơn bọn chưa vị
thành niên nhiều lắm. Cũng có thể đấy là bản chất, nó ăn sâu vào con người rồi
đâu phải dễ mà ngay lập tức thay đổi được đâu. Bạn em gân cổ lên cãi:
- Tao thấy nó ngơ ngơ chứ không
phải ngây thơ.
- Không được gọi người yêu tao
là “nó”.
- Rồi. Nó nhất.
- Không được gọi người yêu tao
là “nó”! - em gằn giọng.
- Mày điên à? Yên nghe tao nói.
- Ừ tao vẫn nghe, nhưng không
được gọi người yêu tao là “nó”.
- Tao lạy mày - thằng bạn em bắt
đầu nổi cáu.
- Miễn lễ, bình thân đi.
- Thôi tao nói thế này cho
nhanh. Nó cũng có thể như mày vẫn mặc định: quá vô tư trong sáng hiền lành
thánh thiện như bóng điện, công tơ gì gì ấy. Nhưng cá nhân tao thấy nó đơn
thuần giống một quyển vở mới tinh vậy. Nếu mày có kiên nhẫn viết được hết
quyển, đến cuối trang, phang cả bìa thì hãy tiếp tục, còn nếu không chắc
chắn…thì đừng vấy bẩn. Tốn mực, tốn công…
- Tao sẽ cố… Nhưng không được
gọi người yêu tao là “nó” - em dịu dàng hạ giọng.
Thằng bạn trố mắt nhìn em kinh ngạc
như thể em là sinh vật ngoài hành tinh vừa hiện hình trước mặt. Nó lắc đầu,
buông một câu bất lực:
- Bệnh viện trả về!
Em thì lại không nghĩ là em điên. Mà
chưa chắc. Cũng có thể em điên thật. Chỉ có con điên mới kìm nén nỗi bực tức từ
người này và đá bay sang người khác. Cũng may, sau quá nhiều lần bị phê bình
góp ý từ lũ bạn thì em đã thôi không còn giận cá chém thớt, thôi cái cảnh đánh
chó đập mèo, thay vào đó là ôm đồm tất cả những uất ức về anh, đào hố chôn sâu
lấp chặt rồi gặm nhấm một mình. Đúng là, những đứa điên thì chẳng bao giờ chịu
nhận mình điên, hay những thằng say luôn tự cho là mình vẫn tỉnh. Em cũng vậy.
Mọi người bảo em mù quáng quá, em gạt phăng tất cả. Em đã tự xây dựng trong
tiềm thức của mình về anh: là một tượng đài bất tử của sự hồn nhiên. Anh có thể
bỏ mặc em ngồi đợi tin nhắn hàng giờ vì bận xem bóng đá, hủy cuộc hẹn cuối tuần
vì dở trận DotA trong khi cả tháng anh mới về nhà một lần. Cũng có thể anh nghĩ
mọi cơn giận của em đều có thể xóa bỏ bằng một lời xin lỗi, bởi em vị tha hay
anh đã nhận ra là do em cần anh quá? Đó là em thiệt thòi mất rồi, nhưng không
hề gì, em chỉ cần tự nhủ rằng tại anh “trong veo” thôi. Em chống cằm mơ mộng
nói với thằng bạn thân:
- Tao thích yêu một người luôn
vui vẻ, biết làm tao cười khi tao khóc chứ không phải khóc cùng tao hay lúc nào
cũng trầm ngâm, sầu não.
Nó lườm em, nhếch mép:
- Thế thì tao nghĩ là mày yêu
tao sẽ hợp hơn. Toàn là nó làm mày khóc rồi tao là thằng theo sau mày dỗ…
- Không được gọi người yêu tao
là “nó”.
- Thôi cái bài ca ấy ngay! - Nó
rút dép dọa em.
- Ừ thì thôi - Em giơ tay lên
đỡ.
- Thế mày yêu nó vì cái gì?.
- Không được gọi người yêu tao
là “nó”!!! - Em nhăn mặt.
- Nói!
- Ừ thì… - Em ngập ngừng -
Vì… trong veo…
Thằng bạn thân lại thất bại trong
việc đả thông tư tưởng cho em, nó bảo nói chuyện với đứa cứng đầu như em chỉ tổ
hại não… Thế rồi, đôi lúc em cũng thử ngồi nghĩ lại, và bỏ mọi thứ lên bàn cân.
Quả thật so với thằng bạn thân, anh còn xa vời em nhiều lắm. Yêu anh, nghĩa là
chấp nhận việc không có ai đưa đón đi học như mấy con bé cùng lớp, chấp nhận
việc tự chăm sóc bản thân như một lẽ thường tình… nghĩa là buồn tự làm mình
vui, ốm tự đi mà uống thuốc, lạnh tự biết mặc thêm áo ấm, lúc cô đơn tự mang
ảnh anh ra mà ngắm. Thằng bạn em lại mở “máy phát”:
- Mày thấy chưa? Yêu nó mày chịu
biết bao nhiêu thiệt thòi. Người yêu có như không ấy.
- Không được gọi người yêu tao
là “nó”! - Em quát lên.
- Tao giết mày giờ!
Nó đuổi em chạy quanh lớp. Khổ thân
cái thằng…cũng vì nó thấy em tiều tụy, nó xót thôi. Lắm lúc em cứ nghĩ, hay là
yêu quách thằng bạn thân cho rồi, đỡ phải trằn trọc đắn đo… Thế nhưng mà, càng
cố rời xa anh, em lại càng nhận ra, đúng là KHÔNG ANH THÌ KHÔNG AI KHÁC…
Cũng như cái ngày đầu tiên khi em
nhận lời yêu anh, bằng một kiểu tỏ tình quái dị nhất, ban đầu em còn ngỡ anh
chỉ đùa thôi… Anh ngồi đối diện với em trong quán Café, thỉnh thoảng cứ nhìn em
cười tủm tỉm. Em mắc bệnh sợ số ít. Bình thường người ta đi đâu cũng thích có
đôi, còn em chỉ thích đi có…đội. Cho nên việc anh hẹn hò đi uống nước kiểu “một
chọi một” thế này khiến em vô cùng lúng túng. Mặc anh thao thao bất tuyệt đủ
thứ, em ngồi chọc ngoáy cốc cacao đến tan hết cả đá, hỏi gì em trả lời đó… Hình
như em đang chờ đợi một điều… khác cơ. Đột nhiên, anh lặng yên. Em thấy là lạ,
ngước lên nhìn anh đầy thắc mắc. Anh nhìn thẳng mắt em, nói nhỏ:
- Về ở với anh, nhé?
- Dạ?!?
Em suýt phun ngụm cacao trong miệng
ra. Tai em đỏ lừ, không phải em ngại, mà em tưởng anh đọc được suy nghĩ của em
lúc ấy. Anh nín thở nhìn em như chờ đợi. Quả thực em đã tưởng anh chỉ đùa, em
bỗng trở nên lém lỉnh:
- Anh có nuôi được em không?
- Có. Anh ăn gì em ăn nấy, một
gói mì tôm bẻ làm đôi.
- Nghe được đấy - Em khúc khích.
- Không phải nói gì chứ, nuôi em
bằng mì tôm, anh nuôi được cả đời. Thế về ở với anh, nhé nhé?
Em bối rối, mặt nóng ran, nói như vô
thức:
- Tốt rồi, kết thúc có hậu rồi…
Anh nhìn điệu bộ khổ sở của em, phì
cười:
- Thế có về không? Biết được mua mấy
thùng mì ăn dần hết tháng?
Em bỗng gật đầu lia lịa như sợ anh
đổi ý, sợ chỉ là giấc mơ và nếu không nhanh thì anh sẽ biến mất.
- Em có!
Nghĩ lại đến giờ vẫn thấy xấu hổ. Em
chẳng dám kể tiếp đoạn sau nữa, nhưng hình như kể từ giây phút ấy, em và
anh đã ngầm thừa nhận chúng là một đôi thì phải, em thấy bàn tay anh ấm áp…
Anh hứa bên anh sẽ là những ngày dài
bất tận. Nhưng hình như theo thời gian, tình yêu của anh dường như chẳng còn
mặn mà nữa, bằng chứng là những lần cãi vã, em khóc òa, người giành thời gian
làm em vui và cho em dựa vào mà khóc là thằng bạn thân, chứ không phải anh.
Những lúc yếu lòng như thế, em dễ sa ngã vào vòng tay kẻ khác lắm, thế mà không
hiểu sao anh chỉ cần tỏ ra ăn năn một chút là mọi muộn phiền trong em tan biến
hết. Nói chung là từ lúc yêu anh, em “mất chất” đi nhiều.
Sinh nhật em trước ngày Valentine
đúng một tuần. Em không nhắc chắc anh cũng chẳng nhớ. Đôi khi em thấy tủi thân
khủng khiếp bởi sự vô tâm của anh. Lại còn yêu xa, anh nói sinh nhật em
anh không về được. Đành vậy, em cũng quen rồi. Sẽ lại là bạn bè bên em thôi. Em
vẫn tự an ủi mình rằng đó là do hoàn cảnh, việc học hành của anh thì không
trách được. Em vẫn cố cười thật tươi, trang điểm đẹp để thằng bạn thân bớt càu
nhàu rồi lại nói xấu anh.
Vẫn sẽ xúng xính áo quần đi ăn với lũ
bạn, vẫn vui vẻ cho đến lúc cả bọn kéo nhau vào tiệm bánh kem… Lại là thằng bạn
thân mắt tinh như cú, suýt rú lên vì phát hiện kinh hoàng của nó:
- An! Quay ra đây tao bảo.
- Trình bày luôn đi! - Em còn
đang hoa mắt vì tìm chỗ ngồi cho từng ấy người đi cùng, thấy bực mình vì sự
phiền phức của thằng bạn.
Nó lôi em xềnh xệch ra phía quầy bánh
kem tươi, chỉ trỏ:
- Nhìn đi, có phải anh Duy không?
- Duy nào? - Em gần như bốc hỏa
khi nó cứ không ngừng lảm nhảm.
- Còn Duy nào nữa? Mày có mấy
thằng người yêu tên Duy hả con ngộ này?
Em thảng thốt:
- Duy có về được đâu?
- Thế kia là anh em cùng cha
khác bố với nó à?
Em bàng hoàng, tiến lại gần vài bước
nữa, nheo mắt cố nhìn cho thật chính xác, phải rồi, cái dáng kia thì lẫn đi đâu
được chứ, cái mũ NS em tặng anh trước ngày anh lên trường đào đâu ra cái thứ
hai? Em vẫn ngoan cố, không dám tin vào điều mình đang thấy. Biện minh yếu ớt:
- Trên đời này thiếu gì người
giống nhau…
- Mày gọi điện thử xem - Thằng
bạn em nhất định không chịu buông tha.
Em run run móc điện thoại, đột nhiên
trong em rối bời, tần ngần mãi không nhớ nổi số của anh. Chợt nhớ ra hôm nọ
hứng lên, lưu tên anh vào danh bạ: “Trong Veo, em yêu anh”. Em thấy tim mình
như ngừng đập khi đến hồi chuông thứ tư, anh nghe máy, đứng ngay phía trước em
vài bước, anh nghe máy!!!
- Em à?
- Vâng - Em lấy hết bình tĩnh,
nhẹ nhàng - Anh đang làm gì thế?
- À…anh…Đang ngồi chơi game linh
tinh và nhớ em thôi. Còn em?
Nước mắt em nóng hổi, mặn chát trên
môi. Em chua xót:
- Em đang ở Paris Bakery anh ạ,
và đang đứng sau con bé tóc vàng đi cùng anh ấy…
Anh quay ngoắt lại, nhận ra em, kinh
ngạc. Em vẫn giữ điện thoại trên tay, đôi mắt nhìn anh vô hồn, vô cảm. Thằng
bạn thân kéo em ra khỏi quán, tống ngay vào cái Taxi vừa trả khách trước cửa,
bắt em về nhà. Em thấy anh chạy theo, thấy anh gọi tên em, nhưng không kịp…
Nó mắng em xa xả:
- Bây giờ thì sáng mắt ra chưa?
Tao nói từ đầu mà có nghe đâu. Nhẹ dạ cho lắm vào, lúc nào cũng bênh chằm chặp.
Đến ngày sinh nhật mày nó còn nói dối không về được để mà đi hẹn hò với con
khác. Đùa chứ tao chưa thấy ở nó có cái điểm nào đáng để yêu cả. Hay mày ăn
phải bả gì rồi?
Em vừa khóc, vừa ngậm ngùi:
- Tao biết rồi, nhưng không được
gọi Duy là “nó”…
Thằng bạn em suýt đập đầu vào cửa
kính tự tử, công nhận, đến Thánh cũng phải chào thua sự ương ngạnh của em.
Em không khóc nữa, bỗng nhiên em chỉ
thấy… coi thường. Sau tất cả những gì em vì anh, thì cái giá mà em phải trả cho
sự ngu muội là việc anh thay lòng đổi dạ. Cảm tưởng như khi yêu anh, em có thể
vị tha tất cả, nhưng sự phản bội, thì đó lại là điều xúc phạm nặng nề đối với
lòng tự trọng của em. Thằng bạn ngày nào cũng lặng lẽ bên em, nó sợ em sẽ nghĩ
quẩn mà làm liều… Bọn dở hơi chết vì tình bây giờ nhan nhản, đến em còn chẳng
tin mình sẽ có nghị lực vượt qua chính mình, nữa là nó. Nó bắt em tắt máy, đề
phòng anh giở trò năn nỉ kẻo biết đâu em lại mềm lòng. Điện thoại em mấy hôm
nay lạnh ngắt. Em suy nghĩ nhiều đến mức phát ốm, lại là thằng bạn em chạy
ngược chạy xuôi lo thuốc men cơm cháo, đôi khi nó hát cho em nghe, làm em nhớ
giọng anh vô bờ bến. Một tuần của em trôi qua như tra tấn khi thiếu vắng hình
ảnh của anh. Em sốt li bì, đến hôm nay mới tỉnh hẳn. Quyển lịch trên bàn như
trêu ngươi em với cái chữ 14/02 to đùng em khoanh tròn bằng bút dạ đỏ, chi chít
trái tim. Em thở dài, với tay úp quyển lịch xuống cho khuất mắt. Người như em,
thì đến giờ này “Valinhtinh” cũng chỉ là ngày thương binh liệt sĩ! Thằng bạn
dặn em ăn uống đúng giờ, nếu tối buồn thì gọi nó qua đưa đi chơi, không thì ở
nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe. Em giật mình nhớ đến điện thoại. Nó thiếu hơi em đã
ít nhất bảy ngày rồi. Cái biểu tượng Nokia lúc bật máy làm em bồi hồi đến lạ…
Bản tin MCA hiện ra liên tiếp, em đếm đúng bảy mươi mốt cuộc gọi nhỡ từ anh
theo từng ngày, một cuộc từ con lớp trưởng, hai cuộc của thằng lớp học thêm
Toán và mấy tin nhắn tổng đài, tự nhiên hụt hẫng…
Đáng lẽ ra… anh nên giải thích…
Mà cũng chẳng quan trọng, giờ còn là
gì của nhau nữa đâu?
Tối đến, ăn cơm xong em lại lao vào
bàn học. Cả tuần nay bỏ bê sách vở, giờ sờ đến đầu cứ ong ong như đọc chữ
Ả-rập. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì tiếng chuông cổng vang lên giòn giã, em hét
vọng xuống nhà:
- Mẹ ơi! Thằng Tú sang chơi đấy.
Để con mở cổng cho.
Chỉ có nó là thằng chu đáo nhất, thế
nào cũng nghĩ ra trò gì quái quái kiểu như nó sẽ đưa cho em hộp quà rồi toe
toét “ngạc nhiên chưa”, hoặc “An ơi yêu Tú nhé” để rồi khi An gật đầu “Yêu
luôn” thì Tú sẽ bò lăn ra cười “Đùa đấy đừng tin”… chẳng hạn. Em hí hửng, mừng
thầm, tưởng tượng đủ các kiểu.
- Tao đến đây!!!
Vừa nói vừa chạy ra sân, trời rét căm
căm, thằng bé đứng ngoài lâu thế nào cũng nổi cáu. Cánh cổng mở ra, chợt em
khựng lại, nụ cười chết cứng trên môi. Không phải Tú! Mà là… chị…
Cô gái tóc vàng đi cùng anh buổi tối
hôm sinh nhật em trong tiệm bánh. Chị nghiêng nghiêng mái tóc:
- Em là An phải không?
Em thận trọng, rụt dè:
- Vâng.
- Chị là chị họ Duy, người hôm
nọ em đã gặp đó…
- Ơ… - Em sửng sốt.
- Thực ra hôm ấy Duy muốn gây sự
bất ngờ, nó trốn học rủ chị về bí mật tổ chức sinh nhật cho em… Ai ngờ - Chị
cười cười - Trời không thương nó…
- Em…
Chị quay lại đằng sau, gọi to:
- Thằng Duy đâu, ra đây ngay.
Anh lững thững bước ra từ màn đêm…Đốt
cháy những nghẹn ngào trong em mòn mỏi. Chị đẩy anh về phía em:
- Cố lên thằng em, chúc hai đứa
Valentine ấm áp. Chị đợi ngoài kia nhé.
Anh ngập ngừng tiến lại gần, đặt vào
tay em hộp bánh kem to vật vã.
- Chúc mừng em nhân ngày… sinh
nhật muộn…
Mắt em lại đỏ hoe, môi đã nở nụ cười
nhưng trong lòng vẫn còn bộn bề suy nghĩ
- Tại sao hôm ấy anh không giải
thích?
- Anh sợ em bảo giải thích là
ngụy biện…
Anh tiếp tục:
- Những ngày qua, anh đã nhiều
lần khiến em buồn, không quan tâm em, không để ý tới cảm xúc của em, anh đã trẻ
con, ích kỉ… tội anh to lắm, đáng bị tử hình. Nhưng anh hứa là sẽ không bao gờ
có lần sau đâu, em cho anh hưởng sự khoan hồng chứ? - Mắt anh long lanh - À còn
đây là…
Anh thò tay vào túi, lấy ra một quả
táo Mỹ đỏ thắm, thơm ngào ngạt.
- Tặng em nhé, nhưng chỉ để ngắm
thôi, ăn vào là thành…Bạch Tuyết đấy.
- Gì đây? - Em nhíu mày.
- Trái tim anh… - Anh láu cá -
Đem nhờ em cất hộ, em bây giờ cũng chính là tim anh, không có em thì anh chẳng
thể sống được nữa.
Bật cười trong nước mắt. Anh cứ như
thế này thì ghét làm sao nổi hả anh? Em hờn giận:
- Thế mà lắm lúc cứ khiến tim
đau…
Anh thì thầm, khuôn mặt rạng ngời
hạnh phúc:
- Tim đau thì người chết…
Em cầm quả táo trong tay, nâng niu
như thể đó là trái tim anh thật vậy.