Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 3: Vãng sự - Chuyện cũ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta-er: ToruD

Từ lúc rời khỏi Chính Tuyền cung, Hình Thần Mục vẫn chưa ngồi lên long liễn. Hắn đuổi hết mấy tên tùy tùng khác đi, chỉ mang theo Trác Ảnh tản bộ trở về trên đường nhỏ yên tĩnh.

Đã vào độ cuối thu, cây bạch quả* trong cung đã bắt đầu nhiễm sắc vàng óng ánh. Một cơn gió khẽ thoáng qua thổi vài chiếc lá rơi xuống, phiêu tán quanh người Hình Thần Mục, càng tô điểm thêm cho dáng vẻ khoác hoàng bào của hắn đẹp đẽ tựa như như tranh vẽ.

* Cây bạch quả: hay còn gọi là cây ngân hạnh, lá có hình rẻ quạt. Mình search trên GG với cả thường nghe mọi người gọi nó là cây rẻ quạt hơn.

Nhấn vào đây để xem ảnh

duong-cay-bach-qua-3-1333

re-quat

Cây bạch quả.

Trác Ảnh đi theo phía sau hắn nửa bước, xuất thần nhìn bóng người phía trước.

“Hôm nay Nghiêm Thanh phái người tới tìm ngươi sao?”

Hình Thần Mục hỏi nhưng đã một lúc lâu rồi mà vẫn không nghe được có người đáp lời. Hắn hơi nghiêng đầu sang gọi: “Trác Ảnh.”

Trác Ảnh thoát khỏi mớ suy nghĩ của chính mình, sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách.”

Lúc đang làm nhiệm vụ lại không tập trung tinh thần, y rõ ràng biết như thế có bao nhiêu phần nguy hiểm nhưng nổi chua xót dâng lên trong lòng tựa như làm cho y không thở nổi, không rảnh rỗi bận tâm tới chuyện khác được nữa.

“Đứng lên trước đi.” Ngữ khí của Hình Thần Mục bình tĩnh, không có ý tứ trách móc, chỉ lần nữa lặp lại câu hỏi vừa rồi của mình.

“Vâng, Nghiêm công công lo lắng cho Thánh thượng, lúc đó mới sai Tiểu An Tử đến tìm thuộc hạ.”

“Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm.” Hình Thần Mục cân nhắc một chút, lại hỏi, “Vừa rồi đang nghĩ cái gì mà lại nghiêm túc như thế? Ngay cả câu hỏi của trẫm cũng không nghe thấy.”

“Thuộc hạ đang nghĩ tới việc Thánh thượng có nhắc tới chuyện triều đình bất ổn, để đảm bảo an toàn thì cần tăng thêm thủ vệ trong cung. Về phía ảnh vệ, thuộc hạ sẽ nhanh chóng an bài tốt.” Trác Ảnh cúi đầu, thu hồi hết thảy tâm tư vào đáy mắt, lần đầu tiên trong đời y nói dối Hình Thần Mục.

“Được, ngươi làm việc, từ trước tới nay trẫm đều rất an tâm.”

Hình Thần Mục không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía Hiên Minh điện. Cũng bởi vì thế, ngay khoảnh khắc hắn xoay người đi, Trác Ảnh vẫn chưa phát hiện ra sắc mặt của hắn để lộ ra vẻ mất mát.

Quan hệ hiện giờ giữa hai người khiến Hình Thần Mục không thể trực tiếp giải thích quá nhiều với Trác Ảnh. Cho nên hắn cố ý mang người theo tới Chính Tuyền cung, nói mấy lời như thế với Thái hậu trước mặt Trác Ảnh là vì để đối phương hiểu được hắn sẽ không nạp phi. Mặt khác cũng muốn cố ý thăm dò thái độ của Trác Ảnh với ý trung nhân của hắn.

Là Thống lĩnh Ảnh vệ, Trác Ảnh hoàn toàn xứng đáng với chức vụ này. Nhiều năm qua chưa từng phạm lỗi, đối với việc hằng ngày quản lí ảnh vệ cũng vô cùng nghiêm khắc, lúc chấp hành nhiệm vụ lại cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng cũng vì gánh trên vai trọng trách này khiến cho Hình Thần Mục hiếm khi có thể tiếp xúc được tâm tình thật sự của y.

Hắn hiểu Trác Ảnh đối với hắn rất trung thành nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã bắt đầu không ngừng mưu cầu thứ vượt xa khỏi sự trung thành của thuộc hạ đối với chủ tử…

Hai người mang theo tâm sự trong lòng mình trở về Hiên Minh điện, Hình Thần Mục nói: “Trẫm hạ lâm triều ngươi mới đi nghỉ. Hiện tại đã quá giờ trưa, ngươi lên nhuyễn tháp sau bình phong nằm nghỉ một lát đi.”

“Hồi Thánh thượng, thuộc hạ đang trong lúc làm nhiệm vụ.”

“Hửm? Lúc làm nhiệm vụ không thể nghỉ ngơi, vậy trong lúc nghỉ ngơi cũng không nên bị quấy rầy. Nếu đã nói thế, trẫm buộc phải giáng tội Nghiêm Thanh, chỉ việc nhỏ nhặt như này đã làm phiền Trác đại nhân nghỉ ngơi.” Hình Thần Mục lạnh lùng nói.

Lúc này Nghiêm Thanh đang canh giữ ở cửa Hiên Minh điện, vừa nghe tới lời này đã sợ tới mức lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận.”

“Theo cách nhìn của Nghiêm công công, trẫm đã quấy rầy Trác khanh nghỉ ngơi, hiện giờ có phải nên để Trác khanh bổ miên(ngủ bù) hay không.” Tuy là nói với Nghiêm Thanh, Hình Thần Mục cũng không nhúc nhích, tầm mắt vẫn dừng lại trên người Trác Ảnh như cũ.

Nghiêm Thanh cúi đầu, cẩn thận đáp: “Tất… Tất nhiên là nên ạ.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thế nào cũng buộc y phải nghỉ ngơi, Trác Ảnh không thể không làm, đành phải thi lễ: “Là Nghiêm công công lo lắng cho thân thể Thánh thượng, mong Thánh thượng đừng trách tội nữa.”

Lúc này Hình Thần Mục mới nhìn người đang quỳ trên sàn nói: “Đứng lên đi, buổi chiều trẫm muốn phê duyệt tấu chương ngay trong điện, không có chuyện gì thì đừng để người khác tới làm phiền.”

“Vâng.” Nghiêm Thanh thở phào nhẹ nhóm, đồng thời đứng dậy hướng ánh mắt cảm kích về phía Trác Ảnh.



Đã đáp ứng Hình Thần Mục là phải nghỉ ngơi, sau khi đi vào Hiên Minh điện, Trác Ảnh tự giác lách người ra sau bình phong. Nơi này là chỗ Hình Thần Mục vẫn thường nghỉ ngơi, bên trong bày trí nhuyễn tháp cùng với kháo ỷ (ghế dựa). Trác Ảnh đi tới bên cạnh kháo ỷ, còn chưa kịp ngồi lên, chợt nghe Hình Thần Mục đi theo sau nói: “Ngươi lên nhuyễn tháp ngủ đi, trẫm ngồi kháo ỷ xem tấu chương.”

Hình Thần Mục sai người mang tấu chương cùng chu sa đặt lên bàn nhỏ, cung nhân an trí xong vật phẩm có liên quan, lại pha trà, sau đó lập tức theo căn dặn của hắn toàn bộ đều lui hết ra ngoài.

“Thánh thượng vẫn nên lên án (bàn dài) phê tấu chương đi, ngồi trong này lâu sẽ đau lưng.” Trác Ảnh nhíu mày, hiển nhiên không ủng hộ cách làm của Hình Thần Mục.

“Có nên lại chuyển một phần bổng lộc của Thái y viện sang cho Trác đại nhân hay không?” Hình Thần Mục cười một tiếng, nắm lấy cổ tay Trác Ảnh kéo y lên nhuyễn tháp, “Được rồi, nói nhiều như vậy lòng không mệt à? Mau ngủ đi, sau này trẫm sẽ căn dặn bọn họ không có chuyện gì đặc biệt thì không cần phải đi quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”

Trác Ảnh còn muốn nói thêm gì đó nữa, thần sắc Hình Thần Mục nhu hòa, nói: “Ngoan nào, ngươi ở đây trẫm cũng an tâm hơn. Trẫm biết cho dù ngươi ngủ, chỉ cần gió thổi cỏ lay ngươi cũng có thể phát hiện được.”

Ngay từ khi còn nhỏ, ảnh vệ được tuyển chọn vào trong cung đã phải tiếp nhận các loại huấn luyện, Trác Ảnh là Thống lĩnh Ảnh vệ đương nhiên là người nổi bật trong đám người đó. Đối với dị động quanh người mình đều vô cùng cảnh giác, dù cho là đi ngủ cũng chỉ là giấc ngủ nông mà thôi.

Hình Thần Mục đã nói như thế rồi Trác Ảnh cũng không tiện lại từ chối thêm, chỉ là trong lòng nghiêm túc cân nhắc tới việc tăng cường thêm hộ vệ.

“Nghỉ ngơi vẫn đeo mặt nạ không khó chịu hửm?” Cùng với lời nói của hắn, Trác Ảnh nhận thấy một bàn tay đang dừng trước mặt nạ của mình, y theo bản năng lui về phía sau, tay đang vươn ra của Hình Thần Mục lập tức hạ xuống khoảng không.

“Thánh thượng…”

“Tháo xuống.” Trên mặt Hình Thần Mục không biểu lộ hỉ nộ, trong giọng nói cũng mang theo vài phần mệnh lệnh.

“Vâng.” Trác Ảnh không dám cãi lời, giơ tay tháo mặt nạ xuống, dưới mặt nạ để lộ gương mặt non nớt tựa như trẻ con.

Làn da y trắng nõn, vầng trán đầy đặn, bên trong đôi mắt sáng ngời tựa như chứa cả một dòng suối trong trẻo sâu rộng, sống mũi cao thanh tú, hai gò má non mềm cứ như là có thể ngắt ra nước, đường xương hàm dưới góc cạnh lại sắc nét, cái cằm nhọn tựa như được chạm khắc tinh tế.

Ai lại có thể nghĩ tới một người có võ nghệ cao cường, bề ngoài là một Thống lĩnh Ảnh vệ đạm mạc vô tình lại có gương mặt tựa như trẻ con như thế này chứ.

Ngay cả Trác Ảnh thỉnh thoảng ở trong phòng tự nhìn mình trong gương cũng cảm thấy quái dị nữa mà. Cho nên y càng thích lúc mình đeo mặt nạ hơn, cũng cảm thấy việc mình không cần phải để lộ dung mạo với người ngoài rất tốt. Ngoại trừ đương kim Thánh thượng, không ai có thể biết được loại bí mật này.

Hình Thần Mục không muốn y khó xử, biết y không có thói quen tháo mặt nạ xuống nên cũng không hề xoay người nhìn y, thẳng cho tới khi ngồi xuống kháo ỷ mới nói: “Mau ngủ đi.”

Trác Ảnh xoa cằm, nằm xuống nhuyễn tháp.

Cũng không biết có phải do trước khi ngủ vẫn luôn nghĩ tới việc bố phòng (bố trí canh phòng) hay không, lúc y mơ mơ màng màng thiếp đi lại trở về đợt ám sát vào mười năm trước.



Phù lộc năm thứ mười lăm, Thái tử Hình Thần Mục vừa đủ mười tuổi, cũng là năm thứ hai Trác Ảnh được điều phái tới bên người Thái tử.

Lúc đó có hơn trăm ảnh vệ được phái đi bảo hộ Thái tử, những người này đều được Thống lĩnh Ảnh vệ cho thí luyện (luyện tập tỉ thí), ai cũng tự hiểu rõ, Thống lĩnh Ảnh vệ kế nhiệm sẽ được lựa chọn từ trong trăm người này, mà lúc đó Trác Ảnh cũng là một trong số đó.

Ba năm trước, trong hậu cung có sự thay đổi rất lớn, Ninh phi thông đồng với cung nhân hạ độc Đại hoàng tử Hình Thần Tu. Hình Thần Tu mạng lớn mới miễn cưỡng sống sót. Căn cứ nào chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng thượng tức giận tột cùng, hạ lệnh chém đầu cùng tịch thu tài sản cả nhà Ninh Quý phi, hai vị hoàng tử của Ninh phi cũng bị giáng xuống làm thứ dân.

Cách năm, Hoàng thượng nỗ lực thương nghị với quần thần, sắc phong Lâm phi xuất thân bình dân làm hậu, Tứ hoàng tử Hình Thần Mục lập làm Thái tử. Động thái này từng khiến cho phần đông đều chỉ trích, mấy trăm đại thần quỳ trước điện khẩn cầu Hoàng thượng suy nghĩ lại.

Trong lòng quần thần, so với Đại hoàng tử Hình Thần Tu được Tiên Hoàng hậu sinh ra, cùng với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đã bị giáng xuống làm thứ dân thì xuất thân của mẫu thân Hình Thần Mục quá thấp kém, không thể đảm đương nổi vị trí Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, mà bản thân Hình Thần Mục cũng không có tư chất thông minh, lập Thái tử cũng quá mức qua loa.

Hoàng thượng lúc ấy rất kiên định với lập trường của mình, không bị ảnh hưởng bởi triều đình, chẳng qua bởi vì coi trọng an nguy của Thái tử mà thôi.

Ai ngờ cuối cùng vẫn xảy ra sai sót. Người ta đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, lại không ngờ trong hoàng thất thật sự lại có người nhẫn tâm tới mức như thế. Đường đường là Thái hậu nương nương nhưng lại trăm phương ngàn kế mưu hại tôn tử ruột thịt của chính mình.

Hậu cung náo loạn một hồi, cả nhà Ninh phi đều bị chém đầu tịch thu tài sản. Cũng từ đó, Thái hậu thân là cô của Ninh phi cũng bắt đầu ở mãi trong Thượng Thanh tự, ăn chay niệm phật, không màn tới chuyện trong cung nữa.

Trong lòng Hoàng thượng vẫn luôn mang theo mấy phần áy náy đối với Thái hậu, thường phái người mang chút thức ăn cùng vật dụng đưa tới chùa, vô cùng quan tâm tới cuộc sống hằng ngày của Thái hậu.

Khi đó vừa lúc đại thọ năm mươi tuổi của Phùng thái hậu, mấy tháng liền Thái hậu đều phái người truyền tín cho Hoàng thượng, nói không muốn hồi cung mà Hoàng thượng lại bận việc triều chính, không bằng để Thái tử vào chùa bồi nàng qua sinh nhật, cũng thuận tiện thay bách tính Nhiễm Dĩnh cầu phúc.

Hoàng thượng dĩ nhiên đồng ý, Thượng Thanh tự nằm trên một ngọn núi yên tĩnh ở ngoại ô Loan thành, cách hoàng thành khoảng chừng hai ngày đi đường.

Dựa theo ý tứ của Thái hậu, Hình Thần Mục không gây ra động tĩnh quá lớn mà xuất cung, quần áo gọn gàng xuất hành, chỉ mang theo mấy trăm hộ vệ, không ngờ đây là một kế hoạch giết người đã được chuẩn bị chu toàn từ sớm.

Tối hôm đoàn người tới Thượng Thanh tự, cũng không biết mấy ngàn tặc nhân từ đâu tỏa ra bao vây Thượng Thanh tự. Vốn Thái hậu vẫn luôn ở đây một thời gian dài, trong chùa có mấy ngàn Quan vệ quân đóng giữ. Nhưng cho tới khi hai bên bắt đầu chân chính giao chiến, đám người Hình Thần Mục mới phát hiện, đám Quan vệ quân này chỉ che chở Thái hậu mà chẳng hề quan tâm tới giao chiến bên này.

Hình Thần Mục không mang theo nhiều người lắm nhưng mỗi người đều là tinh anh nên khi giao chiến với đám tặc nhân nhiều gấp mấy lần cũng không tỏ ra bị yếu thế. Nhưng ngay vào lúc này, đám Quan vệ quân vốn bảo vệ Thái hậu bỗng nhiên gia nhập chiến cuộc, nhưng không phải hỗ trợ ngăn địch mà là liên thủ với tặc nhân muốn trừ khử Hình Thần Mục.

Tới lúc này rồi, còn có cái gì không rõ nữa chứ, cái gọi là cầu phúc, cái gọi là mừng sinh nhật chẳng qua chỉ là cái bẫy do Thái hậu liên hợp với người ngoài giăng ra mà thôi.

Thái hậu đã mưu tính rất kĩ, ngôi chùa này cách hoàng thành một khoảng cách nhất định, chỉ cần bắt hết tất cả những người mà Hình Thần Mục mang theo khi xuất cung, chân tướng của chuyện ngày hôm nay sẽ chẳng có ai biết được. Chẳng sợ thế nhân phỏng đoán, ai lại dám đem mũi nhọn chĩa thẳng vào người Thái hậu đương triều kia chứ.

Đến lúc đó nàng sẽ lại lấy danh nghĩa là vì bi thương quá độ, thỉnh cầu Hoàng thượng triệu Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, hết thảy thuận lí thành chương*.

* Thuận lí thành chương – 顺理成章: chuyện cứ vậy mà thành.

Sau khi Quan vệ quân gia nhập chiến cuộc, thị vệ Hình Thần Mục mang theo dần dần không địch lại nổi. Cuối cùng chỉ còn lại vài tên ảnh vệ bảo vệ hắn chạy trốn nhưng thật ra bọn họ đều hiểu rõ, bên kia là vách núi, cũng không có đường xuống núi.

Trong lòng bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt việc mình hẳn phải chết nhưng ông trời không tuyệt đường người. Ở bên ngoài của cửa sau ngôi chùa, bọn họ gặp được một vị tiểu hòa thượng đang hấp hối.

Tăng nhân trong chùa không phải là người của Thái hậu, tất nhiên không thể giữ lại được, từ lúc tặc nhân xâm lấn thì đã giết toàn bộ tăng nhân. Tiểu hòa thượng này mạng lớn, cố tình giữ lại một hơi, thấy Thái tử chạy ra lập tức tiết lộ cho hắn biết bên trong nhà kho trữ lương thực có một cái ám cách.

Lúc đầu, bởi vì Thượng Thanh tự nằm ở vị trí hẻo lánh nên thường có sơn tặc tới xâm lấn. Sau mấy lần bị tập kích, trụ trì đã cho người đào một cái ám cách bên trong kho lương thực, dùng để trữ một phần lương thực. Chỉ có thế thì khi gặp sơn tặc, các tăng nhân trong chùa cũng có thể giữ lại một chút lương thực sống qua ngày đoạn tháng.

Chỉ là thanh danh Thượng Thanh tự càng lúc càng lớn, hương khói đầy đủ, vấn đề an toàn của chùa cũng được triều đình coi trọng, phái quan binh treo cổ sơn tặc ở phụ cận.

Sau này, trụ trì trong chùa cứ thay đổi một người lại một người, các tăng nhân cũng dần quên mất cái ám cách kia. Trong một lần đang quét tước, tiểu hòa thượng này vô tình chạm phải cơ quan, lúc này mới phát hiện được nơi ẩn thân chật hẹp đó.

Hoàn chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.