Mặc dù nhân số viện binh chiếm ưu thế nhưng hoàng thành không giống với nơi chiến trường. Hiện tại Hình Thần Mục đang bị vây ở trung tâm quân địch, đám người Trác Ảnh mặc dù có thể thấy rõ tình huống của hắn nhưng không có cách nào lập tức trợ giúp được.
Trác Ảnh lo lắng vô cùng, sớm đã mất đi sự bình tĩnh trước đó. Trong đầu y bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải nhanh chóng đến bên cạnh Hình Thần Mục.
Y gần như từ bỏ phòng ngự, trường kiếm trong tay múa cực nhanh, chiêu nào chiêu nấy cũng đoạt mạng người. Đồng thời trên người y cũng không thể tránh khỏi xuất hiện thêm nhiều vết thương. Mắt thấy Ninh Viễn đang từng bước tới gần Hình Thần Mục, hai mắt Trác Ảnh đỏ bừng, trái tim như sắp vỡ ra từng mảnh.
Ngay lúc này, Vệ Diễn đi tới trước mặt Trác Ảnh, bình tĩnh nói: “Trác đại nhân, chúng ta tiến vào thôi.”
Ảnh vệ bên cạnh Hình Thần Mục đã bị tổn thất trầm trọng trong cuộc đối chiến trước đó. Với thế tấn công hiện tại của đám người Ninh Viễn, nếu chỉ dùng phương pháp tiến công thông thường để tiến vào, chỉ sợ sẽ không kịp cứu Hình Thần Mục.
Ý Vệ Diễn là muốn y cùng Vệ Diễn mang theo một nhóm nhỏ trợ giúp, tranh thủ mở ra một con đường máu sau đó Hình Thần Tu sẽ bắn tên, trực tiếp bắn chết Ninh Viễn, cuối cùng là khuyên Quan vệ quân còn lại đầu hàng.
Chỉ có điều cách thức này cực kì mạo hiểm với người dẫn đầu.
Trác Ảnh chắc chắn không ngại nguy hiểm. Y gật đầu với Vệ Diễn. Hai người nhanh chóng tự mình chọn trong đám binh mã vài người, hợp lại thành một nhóm.
Trần Tư nhanh chóng chú ý tới động tĩnh của bên này, không còn bận tâm chuyện khác nữa, phóng ngựa tới cạnh Ninh Viễn.
Thực ra từ lúc gã thấy Vệ Diễn và Hình Thần Tu dẫn binh mã đuổi tới thì tự biết rằng thế sự đã không thể vãng hồi. Nhưng gã không cam lòng, không cam lòng nhiều năm trù tính như thế mà lại dễ dàng bị đổ bể như thế được. Cho dù có chết gã cũng phải kéo Hình Thần Mục chết cùng.
Trần Tư phẫn hận nghĩ như vậy thì cũng thực sự làm thế. Thừa dịp nhân mã Quan vệ quân đang triền đấu với ảnh vệ bên cạnh Hình Thần Mục, gã nhanh chóng rút kiếm đánh về phía Hình Thần Mục, nhưng có người còn nhanh hơn gã.
Một mũi tên phá không mà tới, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang. Mũi tên bắn trúng vào mũi trường kiếm trong tay gã, mạnh mẽ đánh bật trường kiếm khỏi tay gã. Còn chưa để gã kịp hoàn hồn, mũi tên thứ hai đã theo sát phía sau, xuyên qua khoảng trống giữa áo giáp và mũ giáp, từ sau gáy đâm xuyên qua yết hầu gã.
Trần Tư chỉ kịp trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn Hình Thần Mục trước mắt. Gã chưa kịp có chút động tác nào, cứ thế mà ngã xuống.
Chết không nhắm mắt.
Trong đám người, chỉ nghe thấy Vệ Diễn cất cao giọng nói: “Trần Tư đã chết, các ngươi còn chờ gì mà không chịu đầu hàng? Thánh thượng nhân từ, nếu các ngươi chịu vứt bỏ binh khí, sau này có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Thế thượng phong đã mất, nhóm phản quân hai mặt nhìn nhau. Rốt cục cũng có người đầu tiên vứt binh khí, sau đó những người còn lại cũng đều làm theo.
Ảnh vệ sau khi thoát khỏi triền đấu thì lập tức trở lại bên cạnh Hình Thần Mục để bảo hộ hắn.
“Ngươi… Các ngươi… Mưu phản là tội lớn phải tru di cửu tộc, các ngươi cho rằng hiện giờ đầu hàng thì còn kịp sao?” Ninh Viễn biết rõ mình sẽ không còn cơ hội nào ám sát Hình Thần Mục nữa, bỗng nhiên cười ha hả, ngũ quan dữ tợn. Gã nâng kiếm dự tính cứa lên cần cổ để tự sát, ngay tại thời khác đó, từ phía sau gã xuất hiện một thân ảnh quỷ mị vung kiếm chém đứt cánh tay phải đang cầm kiếm của gã.
Ninh Viễn bị mấy ảnh vệ phía sau Trác Ảnh khống chế, Trác Ảnh kéo trường kiếm, lướt qua Ninh Viễn đã ngã xuống đất đi tới trước mặt Hình Thần Mục, hai mắt đỏ hoe quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ đến trễ.”
Hình Thần Mục nở nụ cười, vươn tay nắm lấy tay phải vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi của y: “Chưa trễ, trở về là tốt rồi.”
—
Hắc phục của Trác Ảnh đã ướt đẫm máu tươi, vài sợi tóc tán loạn rũ xuống trước trán. Y nghênh đón từng tia nắng đầu tiên của ngày mới, gục đầu xuống khiến cho người ta không thể thấy rõ thần sắc.
Qua một lúc lâu, đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, Hình Thần Mục còn tưởng y sẽ rút tay lại. Y ngược lại lại chậm rãi nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau, giống như đang xác nhận sự tồn tại của người trước mặt, y hơi dùng sức nhưng rồi lại nhanh chóng buông ra: “Ngài bị thương rồi.”
Nói xong còn không để Hình Thần Mục mở miệng, y đã nhanh chóng đứng dậy, hấp tấp nói: “Thuộc hạ đi mời Thái y tới.”
“Trác Ảnh.” Hình Thần Mục giữ y lại, nỗ lực trấn an nam nhân đang dần mất bình tĩnh.
Đáng tiếc Trác Ảnh còn bị vây khốn trong nỗi sợ chưa kịp hoàn hồn, mắt vẫn nhìn Hình Thần Mục nhưng vốn chẳng nghe lọt tai cái gì cả.
Hình Thần Mục đành nói: “Có Vương huynh rồi, không cần Thái y.”
Hình Thần Tu chính là Thất đệ tử của Thần y Hoa Tân. Có y ở đây, chuyện chữa trị cho Hình Thần Mục tất nhiên không đến phiên Thái y. Cung nhân nhanh chóng nâng long liễn lên, lúc này Trác Ảnh mới thoáng ổn định cảm xúc, hỗ trợ nâng Hình Thần Mục đi từng bước.
Mà vào lúc Hình Thần Mục đang định bước lên long liễn thì chợt nghe thấy âm thanh trầm đục ở cách đó không xa, sau đó là tiếng kinh hô của các tướng sĩ: “Lí tướng quân!”
Lí Nguyên Mạc vốn đã ngoan cường chiến đấu với phản quân suốt hai ngày đêm, thân thể sớm đã bị trọng thương. Toàn bộ phải dựa vào ý chí chống đỡ. Hiện tại thấy phản quân đã bị khống chế, Hình Thần Mục cũng không còn vấn đề gì nữa thì mới thả lỏng, lập tức ngã xuống.
Hình Thần Tu tiến lên xem xét, sắc mặt ngưng trọng. Y rắc thuốc bột lên các miệng vết thương của ông, nói: “Lí tướng quân mất máu quá nhiều, phải lập tức đưa đến Thái y viện. Giờ ngậm chút nhân sâm để giữ mạng, trước mắt là thế rồi lại tính toán.”
Hình Thần Mục dừng bước, nhìn Trác Ảnh rồi lại phân phó với mọi người đang đứng chung quanh: “Dùng long liễn đi, mau.”
Ở đây có không ít tướng sĩ Cấm vệ quân, giờ phút này không quan tâm gì nữa, nghe vậy lập tức tiến lên nâng Lí Nguyên Mạc lên, an trí vào long liễn xong thì nhanh chóng đi về phía Thái y viện.
Cung nhân hầu hạ thấy thế xoay người muốn tìm tòa giá mới cho Hình Thần Mục lại bị Hình Thần Mục ngăn cản.
Trên lưng Hình Thần Mục vẫn cắm hai mũi tên, vì đau đớn mà trên trán hắn xuất ra không ít mồ hôi lạnh nhưng hiện tại lại vô cùng bình tĩnh: “Các ngươi nhìn này, trên đất toàn là các tướng sĩ, người nào cũng bị thương nặng hơn trẫm. Trẫm có thể đi được, đỡ trẫm về Thừa Ương điện là được rồi.”
“Thánh thượng…”
Hình Thần Tu là người đầu tiên lên tiếng khuyên can, còn chưa để y nói hết lời thì Trác Ảnh đã nửa ngồi xổm xuống trước mặt Hình Thần Mục: “Thuộc hạ bồi Thánh thượng hồi Thừa Ương điện.”
“Được!” Hình Thần Mục sợ y đổi ý, vội vàng nằm lên tấm lưng dày rộng kia.
Trác Ảnh cẩn thận tránh chạm vào vết thương trên người Hình Thần Mục, vững vàng nâng người đứng dậy, đi về phía Thừa Ương điện.
Hình Thần Mục tựa đầu lên vai y, nhịn xuống đau đớn vì bị xóc nảy, nghiêm túc ngắm sườn mặt đoan trang của y.
Trác Ảnh vừa mới trở lại hoàng thành, vẫn chưa đeo mặt nạ nửa mặt nên trên mặt vẫn còn dùng miếng vải đen để che mặt, để lộ ra đôi mắt giăng đầy tơ máu. Lúc bước đi, tấm vải đen hơi xốc lên, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt được che giấu bên dưới. Chỉ là mới có mười ngày ngắn ngủi, y đã sút mất một vòng, hai má cũng không còn tròn tròn như trước nữa.
Thần sắc Hình Thần Mục tối sầm, nhanh chóng dán sát lên tai y nói: “A Ảnh à, đừng giận trẫm.”
“Thuộc hạ không dám.” Trác Ảnh không ngừng cước bộ, thản nhiên đáp.
“Nhưng mà rõ ràng ngươi đang tức giận mà.” Hình Thần Mục than thở. Hắn sớm chiều ở chung với Trác Ảnh nhiều năm rồi, tất nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương, “Lần này là trẫm không đúng, đã để ngươi lo lắng. Đợi trẫm khỏe hơn thì sẽ bồi tội với ngươi có được không?”
Lần này Trác Ảnh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thánh thượng không nên làm thế. Thuộc hạ là giận bản thân, thuộc hạ tự ý tạm rời khỏi vị trí, không thể bảo vệ chu toàn cho Thánh thượng, tội đáng chết vạn lần.”
“Vậy ngươi cứ giận trẫm đi, đừng làm khó chính mình.”
Giọng nói Hình Thần Mục có hơi trầm hơn so với trước đó, Trác Ảnh lập tức nhận thấy được điểm khác thường, nghiêng đầu cả kinh gọi: “Thánh thượng!”
“Suỵt, đừng sợ, trẫm không sao mà. Chỉ là có hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát thôi.” Sắc mặt Hình Thần Mục gần như đã không còn chút huyết sắc nào nhưng khóe môi vẫn hơi cong cong, giống như đang muốn trấn an người dưới thân.
Sao Trác Ảnh lại không sợ được chứ. Trái tim y run rẩy, thậm chí cả tay đang đỡ Hình Thần Mục cũng hơi phát run: “Thánh thượng, xin ngài… Xin ngài cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.”
Cũng may Thừa Ương điện đã ở ngay trước mắt, Trác Ảnh mang người vào trong điện, an trí người nằm trên giường.
Vì vừa rồi lo lắng cho vết thương của Hình Thần Mục nên y đi không quá nhanh. Lúc này Hình Thần Tu đã đợi sẵn trong điện. Nước nóng, vải mịn lẫn dược phẩm cũng đã được đưa đến.
“Bổn vương muốn giúp Thánh thượng rút mũi tên ra, làm phiền Trác đại nhân cởi áo giáp giúp Thánh thượng.”
Trác Ảnh đáp lời ngay.
Trên người Hình Thần Mục vẫn còn cắm mũi tên, không thể cởi giáp theo cách thông thường. Trác Ảnh chỉ đành dùng kiếm cắt mở áo giáp, lại cẩn thận từng chút một tháo từng phần xuống.
Hình Thần Mục sau chịu đựng cơn choáng váng mà mở mắt ra. Hình Thần Tu đưa một cái khăn đã được giặt sạch đặt cạnh miệng hắn: “Sẽ hơi đau, chịu đựng một chút.”
“Ừm.” Hình Thần Mục chuyển tầm mắt lên người Trác Ảnh, vẫy vẫy tay gọi y, “Lại đây nào.”
Trác Ảnh lập tức tiến lên, nửa quỳ bên giường: “Thánh thượng có gì dặn dò sao?”
“Cho trẫm mượn một bàn tay.” Hình Thần Mục duỗi bàn tay áp lên cạnh giường, Trác Ảnh hiểu ý lập tức nắm lấy tay hắn. Hình Thần Mục cười cười, lúc này mới dùng tay còn lại nhét khăn vào trong miệng, gật đầu với Hình Thần Tu.
Hình Thần Tu dùng một tay nắm lấy mũi tên trên người hắn, tay còn lại vẩy bột thuốc lên vải mịn, động tác dứt khoát lưu loát. Vốn chưa để hai người kịp phản ứng đã rút mũi tên khỏi người hắn, máu tươi phun tung tóe. Sau đó miệng vết thương nhanh chóng bị ấn thuốc bột cầm máu lên. Y cầm mảnh vải bên cạnh băng bó vết thương lại, sau đó lại tương tự như thế làm với mũi tên còn lại.
Đợi cho tới khi những vết thương nhỏ khác cũng được bôi thuốc thì Hình Thần Mục đã đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
“May là vết thương không nằm ở chỗ hiểm nhưng vì mất máu quá nhiều nên vẫn cần phải an dưỡng thật tốt. Tạm thời không được cử động mấy ngày đã.” Hình Thần Tu nói xong, lại nhìn sang người đang ở bên cạnh, sắc mặt Trác Ảnh so với Hình Thần Mục còn tái nhợt hơn nói, “Trác đại nhân ra thông báo với các đại thần đang quỳ ngoài điện một tiếng, bảo Thánh thượng đã không có gì đáng lo nữa, để cho bọn họ về trước đi.”
“Vâng.” Trác Ảnh thở dài, đang muốn rời đi thì Hình Thần Mục đang nằm trên giường lại đột nhiên mở mắt, “Khoan hẵng đi.”
Người trong điện sớm đã bị đuổi ra ngoài. Lúc này chỉ có ba người bọn họ, Hình Thần Mục tựa như muốn nói gì đó nhưng thấy gương mặt có hơi suy yếu của Trác Ảnh, nói: “Vết thương trên người ngươi còn không mau đi tìm Thái y lấy thuốc đi. Lại còn mặc quần áo dính máu, là muốn làm trẫm đau lòng sao?”
“Thuộc hạ không dám.” Thật ra mấy vết thương trên người Trác Ảnh cũng không nghiêm trọng lắm, so với với vết thương của Hình thần Mục thì không đáng nhắc tới. Lúc cõng Hình Thần Mục trên lưng về Thừa Ương điện y cũng chưa từng thấy đau nhưng y biết Hình Thần mục nói thế là đang cố ý đuổi y đi.
“Ngươi cũng đang ỷ vào việc trẫm không nỡ mắng ngươi.” Hình Thần Mục thở dài, nhìn y rồi lại nói, “Không dám còn không mau đi lấy thuốc đi!”
Trác Ảnh nhớ tới cái đêm mà trước khi y rời đi, Hình Thần Mục có nói mấy lời kia. Trong lòng y đoán được có lẽ Hình Thần Mục có lời muốn nói với Hình Thần Tu, bước chân có hơi do dự.
Nhưng y đồng thời cũng nghĩ rằng, nếu đây là quyết định của Hình Thần Mục, dù là chân trời góc bể chỉ cần đối phương đi đâu thì y đi đó. Đối với y hay đối với Hình Thần Mục mà nói, có lẽ đây cũng không phải là chuyện gì xấu xa cả.
Nghĩ thế, cuối cùng y vẫn đáp lời, sau khi hành lễ xong thì lùi ra ngoài điện…