Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 38: Xưng hô



Editor + Beta-er: ToruD

Phu mã chẳng phải ai xa lạ, chính là Đại nội tổng quản Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh.

Tiểu Oánh vốn họ Ninh, khuê danh là Ninh Oánh nhưng họ Ninh này giờ đã không thể dùng được nữa rồi. Sau khi Hình Thần Mục thăng chức cho nàng lên làm thượng cung hầu hạ ở Hiên Minh điện thì nàng đều nói với mọi người mình họ Oánh.

Mang Tiểu Oánh theo vốn là ý của Trác Ảnh, mặc dù Nghiêm Thanh làm việc nghiêm túc nhưng suy nghĩ vẫn không tinh tế bằng nữ tử, Trác Ảnh sợ đi như thế thì hai người bọn họ sẽ không thể hầu hạ chu đáo được nên mới yêu cầu mang Tiểu Oánh theo, rất nhiều chuyện có thể hỗ trợ Nghiêm Thanh xử lí tốt.

Nghiêm Thanh cho xe ngựa dừng lại ở ngoại thành: “Thánh thượng, đã rời khỏi Loan thành, ngài muốn ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi một lúc hay là ra bên ngoài hít thở không khí ạ?”

Nếu trực tiếp mang theo hơn mười ảnh vệ xuất cung thì khó tránh khỏi việc khiến người khác hoài nghi. Dựa theo kế hoạch của Hình Thần Mục, nhóm bọn họ sẽ rời khỏi Loan thành trước, sau đó sẽ hội ngộ với nhóm ảnh vệ rồi sẽ lại đi đến Thượng Nguyên thành cuối cùng đi bằng đường thủy xuống Giang Nam.

“Đã xuất cung rồi, Nghiêm Thanh, ngươi phải sửa xưng hô đi.” Hình Thần Mục gạt một góc mành bố xốc nó lên, thăm dò nhìn ra phía bên ngoài. Còn chưa để hắn thấy rõ cảnh sắc thì từ bên trong xe đã duỗi ra một đôi tay kéo hắn trở về.

Giọng nói trầm thấp của Trác Ảnh vang lên giữa đường rừng yên tĩnh lại phá lệ êm tai: “Ảnh vệ quân còn chưa tới, Thánh thượng vẫn nên ngồi lại trong xe ngựa đi, phải chú ý an toàn.”

“Chẳng phải đã có A Ảnh ở đây rồi sao?” Hình Thần Mục nói thì nói thế nhưng vẫn rất nghe lời ngồi xuống ghế mềm, “A Ảnh, ngươi cũng đừng cứ mãi gọi ta là Thánh thượng lúc ở ngoài như thế, để người bên ngoài nghe thấy thì chẳng phải sẽ biết thân phận của ta luôn à. Đó mới nguy hiểm đó.”

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ để ý.”

Hình Thần Mục vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười: “Tự xưng thuộc hạ chẳng lẽ không bại lộ thân phận à?”

Trác Ảnh sửng sốt, sờ sờ mặt nạ người vẫn còn chưa quen thuộc, có chút quẫn bách nói: “Vậy thuộc… Tiểu nhân nên xưng hô với ngài thế nào đây ạ?”

“Sao lại là “tiểu nhân”, còn chưa quyết định quan hệ giữa ta và ngươi lúc xuất hành cơ mà, sao lại dùng “tiểu” hả.” Hình Thần Mục hưng phấn nói: “Hiện tại thân phận của ta là một thương nhân bình thường, lần này đi xuống phía Nam là để bàn bạc chuyện thu mua lá trà Giang Nam. Đi theo ta ngoại trừ quản gia và tỳ nữ thì ngươi nghĩ đi, ta sẽ mang theo ai thì mới thích hợp đây?”

Trác Ảnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Hộ vệ đi. Công tử xuất môn đi bàn bạc chuyện buôn bán, trên người sẽ mang theo không ít vàng bạc, mời vài vị võ sư hộ vệ cũng không quá.”

“A Ảnh thân thiết với ta như thế, vừa nhìn là đã biết không phải người ngoài rồi. Nếu bảo là hộ vệ, chỉ sợ chọc cho người ta nghĩ nhiều đó.” Mặc dù Trác Ảnh mang theo mặt nạ nhưng dung mạo sau khi đeo mặt nạ cũng thật sự rất tuấn tú, nào có dáng vẻ của một võ sư do một nhà bình thường mời tới đâu chứ. Nếu bảo là võ sư, có thể sẽ khiến người ta cho rằng y là trai lơ (ý tác giả là đang chỉ nam thiếp, nam sủng; nói thô tục là đờ iếm đó) mất thôi.

Trác Ảnh hiểu ý tứ của hắn, hai tai không chịu được dần đỏ bừng, lúc lâu sau mới miễn cưỡng hỏi, “Vậy ngài cảm thấy nên thế nào?”

Hình Thần Mục gấp quạt lại: “A Ảnh lớn hơn ta vài tuổi, chi bằng chúng ta cứ là huynh đệ cùng nhau xuất hành đi. Họ Hình là họ của Hoàng tộc, xuất môn chắc chắn không thể dùng được, vậy thì ta sẽ theo họ Trác của ngươi.”

Không hiểu sao trong đầu Trác Ảnh lại hiện lên ba chữ “theo họ phu” (theo họ chồng), lập tức nói: “Cái này, cái này không thích hợp đâu…”

“Sao lại không thích hợp? Ta thấy rất tốt mà.” Hình Thần Mục cười cười, “Ta dùng tên giả Trác Mục. Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh sẽ gọi chúng ta là Đại công tử Nhị công tử, ta gọi ngươi là ca, còn ngươi sẽ giống như đại ca của ta khi còn bé vậy, gọi nhũ danh của ta, Mục nhi.”

“Tuyệt đối không được đâu Thánh thượng!” Trác Ảnh sợ hãi. Hình Thần Mục chính là cửu ngũ chí tôn, nhũ danh đâu thể tùy tiện để cho người khác gọi đâu chứ. Đừng nói là chính y, ngay cả Phụ chính vương hiện giờ cũng chưa chắc đã dám gọi, vẫn phải gọi hắn là Thánh thượng nữa kia kìa.

“Ha, mãi một lúc sau lại trở về ban đầu rồi, đã nói là không thể gọi là Thánh thượng.” Hình Thần Mục vươn ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi Trác Ảnh, như là khiển trách, “Cũng đã xuất cung rồi, sao lại vẫn nhiều quy tắc thế. Hiện tại ta không phải là Hoàng thượng mà ngươi cũng không phải là Thống lĩnh Ảnh vệ. Nếu trong dân gian, ngươi lớn hơn ta bốn tuổi, ta gọi ngươi một tiếng ca, ngươi nói nên hay không nên đây?”

Trác Ảnh nghiêm túc suy nghĩ, khẽ gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, phụ thân mất sớm, chưa kịp đặt tên cho. Ngươi là huynh trưởng, gọi nhũ danh của ta cũng không quá đáng gì.”

Đạo lý của Hình Thần Mục rõ ràng như thế nhưng Trác Ảnh vẫn cảm thấy không thích hợp, lo trái nghĩ phải hồi lâu mới cẩn thận nói: “Nếu không, ta giả bộ làm trai lơ theo ngài nhé?”

Một câu này thôi cũng khiến Hình Thần Mục vui vẻ chết đi được, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, khẽ chạm ngón tay lên môi mình: “Nếu đã thế, ta muốn xem thử ngươi có năng lực làm trai lơ không đã.”

“Ngài… Ta…”

“Được rồi, chuyện này nghe ta đi. Ngươi nguyện ý giả làm trai lơ nhưng mà ta không nỡ.” Hình Thần Mục sáp người sang, hôn lên vành tai y, “A Ảnh chính là người mà ta muốn kết tóc làm thê sau này, lại là Hoàng hậu tương lai của Nhiễm Dĩnh ta. Hiện giờ ngươi tự xưng là trai lơ, đây chẳng phải chỉ mình ngươi mà còn là uy nghiêm của cả Nhiễm Dĩnh quốc rộng lớn này nữa.”

Đã nói tới quốc uy (thanh danh của quốc gia) rồi, Trác Ảnh cũng chẳng có gan từ chối thêm nữa, đành cúi đầu đáp ứng.

Hình Thần Mục nhân cơ hội áp sát người lại gần y, lại hô: “Trác ca ca ơi.”

Giống như nữ tử đang gọi tình lang của mình, tiếng gọi ấy khiến Trác Ảnh thoáng cái cảm thấy nửa người tê rần luôn, một lúc sau mới có thể tìm về giọng nói của mình, bất đắc dĩ nói: “Thánh thượng đừng có trêu thuộc hạ nữa.”

Hình Thần Mục nhíu mày, cũng không sửa lại xưng hô của y: “Được rồi, ca mau gọi ta là Mục nhi đi, chuyện này đã quyết rồi mà.”

Bất luận là trong cung hay ngoài cung, trong xương tủy Hình Thần Mục vẫn luôn là vị Thánh thượng bá đạo, không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua.

Trác Ảnh chẳng có còn cách nào nữa, biết mình hiện giờ nếu mình không gọi hai chữ này thì đối phương tuyệt đối sẽ không dễ gì buông tha y. Tính toán thời gian một chút, Ảnh vệ quân sẽ sớm tới. Hiện giờ chỉ có Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh, tốt xấu gì bọn họ cũng đã biết quan hệ của hai người rồi nhưng nếu đám người kia tới, trước mặt thuộc hạ, sợ là y lại càng khó mở miệng nổi.

Nghĩ như thế, Trác Ảnh nhắm mắt, cắn môi run run gọi: “Mục, Mục nhi…”

“Sao đến lúc ca gọi Mục nhi thì lại thành Mục Mục nhi rồi.”

Hình Thần Mục vốn còn muốn nói gì đó nhưng Nghiêm Thanh ở bên ngoài lại ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Thánh thượng, ở phía xa có ánh sáng, Ảnh vệ quân tới rồi.”

Trác Ảnh vừa rồi bị Hình Thần Mục dọa sợ. Y xưa nay nhạy cảm thế mà lại không nghe thấy động tĩnh từ xa truyền tới. Lúc này cẩn thận nghe, quả thật có tiếng vó ngựa tới gần, ước chừng khoảng ba mươi người, tương ứng với số lượng ảnh vệ mà y điều đi.

“Để thủ hạ đi xem xem.” Nắm lấy cơ hội, y không đợi Hình Thần Mục trả lời đã vội vàng xốc mành bố lên nhảy xuống xe ngựa.

Quả nhiên, không bao lâu sau Ảnh Bát mang theo một nhóm ảnh vệ đuổi tới.

Hình Thần Mục mặc thường phục xuất hành, người đi theo bên mình không nhiều lắm. Trác Ảnh điều ba mươi ảnh vệ tới, chia thành 3 nhóm nhỏ, một nhóm đi trước để mở đường, hai nhóm phụ trách đi sau để phòng truy kích. Còn Ảnh Bát mang theo chín Vân Ảnh vệ còn lại đi theo âm thầm bảo hộ an nguy của Hình Thần Mục.

Sau khi xác nhận người tới, Trác Ảnh phân phó một nhóm xong nói: “Các ngươi xuất phát đi, đến Thượng Nguyên thành trước sắp xếp, kiểm tra xem có người âm thầm mai phục không, tìm hiểu rõ ràng tình huống các khách điếm, thuê thuyền, đến lúc đó bẩm báo Ảnh Bát.”

“Vâng!” Một nhóm người sau khi ôm quyền hành lễ thì nhanh chóng lên ngựa rời đi.

Trác Ảnh sau khi dặn dò xong hai nhóm còn lại thì trở lại xe ngựa, nói với Nghiêm Thanh: “Nghiêm quản gia, chúng ta đi thôi.”

“Vâng ạ, Đại công tử Nhị công tử, các ngươi ngồi đi.”

Nghiêm Thanh giật dây cương, con ngựa lập tức nhấc chân lên bắt đầu chạy, kéo theo xe ngựa màu xanh sẫm hoa lệ phía sau theo, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Ước chừng đã đi được khoảng bảy canh giờ, đoàn người cuối cùng cũng tới Thượng Nguyên thành trước chính ngọ (giữa trưa).

Vào thành chưa được bao lâu, Ảnh Bát đã giục ngựa tới trước xe ngựa, bẩm: “Nhị thiếu gia, người của chúng ta để lại bức thư, ở Thượng Nguyên thành có ba khách điếm lớn nhất là Hồng Loan, Lai Phúc và Đồng Thuận. Trong đó, Hồng Loan là khách điếm nổi danh nhất, đa phần thương nhân sẽ lui tới. Ngoại trừ khách điếm, nơi này còn đồng thời kinh doanh thuyền hoa, hoa lâu và tửu quán nữa, làm ăn rất khá.”

Ảnh Bát đợi ở bên ngoài, chợt nghe thấy Hình Thần Mục ở bên trong mỉm cười hỏi: “Trác ca ca, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tay nắm cương ngựa của hắn run lên, suýt chút nữa là ngã khỏi ngựa luôn rồi. Qua hồi lâu hắn mới nghe thấy người đứng đầu từ trước tới nay luôn nói năng thân trọng của mình nhẹ giọng nói: “Ngài… Ngươi đừng có gọi như thế mà.”

“Được rồi, ca, chúng ta sẽ ở khách điếm Hồng Loan, nhé?” Hình Thần Mục ngoan ngoãn sửa lại xưng hô, thấy Trác Ảnh gật đầu, hắn mới phân phó người vẫn đang đứng bên ngoài, “Đi khách điếm Hồng Loan.”

Ảnh Bát lau mồ hôi trên trán, thấy Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh dáng vẻ như thể đã quá quen với chuyện này rồi, nhịn không được quay đầu nhìn xe ngựa kia vài lần, lúc này mới quay đầu đi an bài.

Đợi sau khi đám người Hình Thần Mục tới khách điếm Hồng Loan thì đã có tiểu nhị đứng chờ ở ngoài cửa, thấy bọn họ đã lập tức tiến lên nghênh đón trước ngựa: “Xin hỏi đây có phải là xe ngựa của Trác công tử không ạ? Tiểu nhân đã đợi ở đây lâu lắm rồi, mời mọi người vào trong.”

Bởi vì Thượng Nguyên thành cách Loan thành không xa nên thường xuyên luôn có vương tôn quý tộc lẫn thương nhân phú hào lui tới. Khách điếm Hồng Loan là khách điếm lớn nhất thành, tất nhiên cấp bậc lễ nghĩa cũng sẽ chu toàn hơn nhiều.

Nghiêm Thanh thấy thế gật đầu xuống xe ngựa, nói với vào bên trong xe: “Hai vị công tử, tới khách điếm rồi ạ.”

Trác Ảnh xuống xe ngựa trước, quay đầu lại đỡ Hình Thần Mục xuống xe. Mặc dù phải ngủ một đêm trên xe ngựa nhưng có lẽ Hình Thần Mục đã được nghỉ ngơi đủ, trông tinh thần có vẻ không tồi chút nào. Hắn liếc mắt đánh giá toàn bộ khách điếm một lát sau đó sóng vai với Trác Ảnh đi vào trong.

Ảnh Bát đã dặn dò trước đó rồi, chưởng quầy bên trong khách điếm thấy bọn họ thì lập tức nói: “Hai gian phòng hảo hạng đã được an bài xong rồi, các vị muốn vào ở trước hay là dùng cơm trước?”

Hình Thần Mục nghe vậy nhíu mày, nhưng chưa kịp mở miệng thì Trác Ảnh đã thấy ở đại đường có không ít người ngồi, quay đầu nói: “Cảm phiền giúp ta mang cơm lên phòng.”

“Được, để ta sai người dẫn các vị quay về phòng nghỉ ngơi trước.”

Tiểu nhị nhanh chóng dẫn bọn họ lên lầu. Trác Ảnh đi ở đằng trước, chợt nghe Hình Thần Mục đi phía sau cười nói: “Hai gian phòng thôi à? Ca ơi, phòng hảo hạng chỉ có một giường thôi đó.”

Tất nhiên Trác Ảnh đã dặn dò chuyện Nghiêm Thanh sẽ ở cùng Tiểu Oánh cùng một phòng, phòng còn lại, thật ra Hình Thần Mục biết rõ Trác Ảnh sẽ vì lo lắng cho sự an toàn của hắn mà hộ vệ bên người nhưng hắn vẫn chẳng thể khắc chế được kích động trong lòng.

Trác Ảnh không trả lời, trái lại tiểu nhị đang dẫn đường đằng trước lại nghi hoặc dừng bước: “Là tiểu điếm nghĩ sai sao? Trong điếm vẫn còn phòng trống, các vị nếu lại cần phòng thì tiểu nhân sẽ lập tức đi an bài.”

“Không cần, huynh đệ chúng ta ở cùng phòng được rồi.”

Từ khi khách điếm mở, mỗi ngày đều gặp qua rất nhiều người, loại người nào cũng đều đã thấy qua, tiểu nhị hiển nhiên cũng từng gặp qua người nhà giàu nhưng lại cần kiệm, nghe vậy gật gật đầu: “Phòng hảo hạng ở khách điếm chúng tôi cũng chia thành nhiều loại. Mỗi người mỗi ý, nếu đã thế, tiểu nhân sẽ cố gắng chọn cho hai vị phòng có giường rộng một chút, dễ dàng nghỉ ngơi hơn.”

Hình Thần Mục nghe vậy nói luôn: “Chúng ta cần phòng nào yên tĩnh một chút. Về phần giường, nhỏ một chút cũng không sao.”

❃ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hoàng thượng: Giường càng nhỏ càng tốt! Tốt nhất là để hai người đè lên nhau mà ngủ.

Hoàn chương 38.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.