Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 49: Giang Nam



Editor + Beta-er: ToruD

Chuyện ở phủ Lương Châu đã rõ ràng, khúc mắc của Trác Ảnh cũng coi như thông suốt nhưng Hình Thần Mục lại lo lắng thân thể Trác Ảnh. Cuối cùng vẫn dừng chân ở huyện Tuy Dương thêm mấy ngày, đợi sau khi y hoàn toàn khôi phục thì mới lên thuyền rời đi.

Cả chặng đường sau đó cũng không gặp thêm trắc trở gì nữa, mãi cho đến khi tiến vào biên cảnc Giang Nam.

Giang Nam chính là vùng đất trù phú của Nhiễm Dĩnh, là nơi tụ họp các tài tử giai nhân, là một vùng non xanh nước biếc, là nơi địa linh nhân kiệt (đất thiêng sinh người hiền tài, kiệt xuất). Hình Thần Mục mang theo đám người Trác Ảnh rời thuyền, quay đầu lại nói với thuyền phu, “Đã làm phiền nhà đò nhiều rồi, đoạn đường tiếp theo chúng tôi sẽ đi bộ, tạm biệt ngài tại đây.”

Thuyền phu đáp lễ, tạm biệt bọn họ.

Trên đường đi tới khách đi3m, Trác Ảnh nghi hoặc hỏi: “Trước khi xuất hành Mục nhi cũng không nói với chúng ta điểm đến, vừa đi vừa tính sao?”

Thật ra trước đó Trác Ảnh đã dự đoán được, đối với lần xuất hành này Hình Thần Mục hẳn là đã có kế hoạch hết rồi, mỗi một điểm dừng chân hay dừng lại bao lâu cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, dáng vẻ chẳng hề giống như chỉ đang tùy tiện đi thăm thú đời sống nhân dân tí nào.

“Vốn là thế.” Hình Thần Mục ngẩng đầu nhìn trăng sáng đã treo lửng lơ trên bầu trời, cười nói, “Chỉ là nếu đã tới Giang Nam rồi thì ta có một nơi muốn mang ngươi tới xem.”

Vào tháng tám, mặt trăng trên trời càng tròn thì tức là lễ Trung thu cũng đã tới gần.

Trác Ảnh ngẩng đầu theo hắn nhưng lại chẳng nhìn ra được cái gì, đành phải hỏi tiếp: “Nơi nào thế?”

“Đợi lúc tới thì ngươi sẽ biết thôi.” Hình Thần Mục thần thần bí bí, không chịu nói ra.

Mặc dù chỉ còn mấy hôm nữa là tới Trung thu nhưng bến tàu cũng đã bắt đầu náo nhiệt, mấy người hàng rong bán hoa đăng, bán bánh Trung thu đều đã chuẩn bị vật phẩm cả rồi, cao giọng mời những người đang tới lui ở bến tàu mua hàng.

Cũng không biết sao Hình Thần Mục lại cảm thấy hứng thú, lôi kéo Trác Ảnh tiến lên chọn một cái lồng đèn hình con thỏ: “Nếu ta nhớ không lầm, A Ảnh tuổi mão nhỉ?”

“Ừm, hơn Mục nhi 4 tuổi đó.”

Hình Thần Mục móc tiền ra mua sau đó lại nhét vào tay y, “Tặng ngươi đó.”

Trác Ảnh sửng sốt, nhìn quanh toàn trẻ con cầm lồng đèn cùng thiếu nữ, định khước từ lại có hơi tiếc nuối. Nhưng nếu một đại nam nhân lại cầm lồng đèn hình con thỏ đáng yêu như thế này đi đường thì vẻ kì lạ lắm, y tạm thời không biết nên phản ứng thế nào.

Hình Thần Mục như nhìn ra y đang ngượng ngùng, lại quay sang chủ quán mua thêm một cái lồng đèn nữa, cũng là một cái lồng đèn hình con thỏ giống như cái Trác Ảnh đang cầm. Nhưng đồ thủ công thì không thể nào làm giống nhau như đúc thế nên đặt cùng nhau có vẻ như có đôi có cặp.

Sau khi trả tiền xong hắn cầm lồng đèn trong tay, cười với Trác Ảnh: “Ta đi với ngươi, như vậy được rồi đúng không? Chúng ta lấy nó về trước, đợi tới Trung thu thì lại đốt đèn.”

“Được.” Trong lòng Trác Ảnh ấm áp, cùng Hình Thần Mục một trái một phải đi về phía trước. Mặt khác, ảnh vệ cùng Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh chỉ đi theo ở phía xa xa.

Đường phố Giang Nam tầm giờ chạng vạng phá lệ náo nhiệt. Mặc dù mặt trăng đã ló dạng nhưng sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, dọc đường có bán đủ thứ loại đồ, nào là son, trang sức của nữ tử, còn có văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy nghiên) của nam tử, cả đồ ăn vặt, đồ chơi mà hài đồng yêu thích.

Hình Thần Mục lẫn Trác Ảnh đều là lần đầu tới Giang Nam, thấy bên đường có rất nhiều món ăn trước đây họ chưa từng thấy qua. Hình Thần Mục mua mỗi thứ một phần rồi lại chia cho Trác Ảnh, tới khi đến khách đi3m đã có hơi no rồi.

Vẫn là ảnh vệ vào khách đi3m an bài trước, sau khi Hình Thần Mục đi vào mới dặn dò: “Chuẩn bị cho ta vài con ngựa tốt, sáng sớm mai xuất phát.”

“Vâng.” Tiểu nhị trong điếm đáp lời, rồi lại mang theo bọn họ tới phòng thượng hạng đã được chuẩn bị xong.

Từ lúc hai người làm chuyện thân mật đó, gần như đêm nào Hình Thần Mục cũng quấn lấy Trác Ảnh. May là thân thể Trác Ảnh tốt, ngoại trừ lần đó có hơi không khỏe ra thì chỉ cần Hình Thần Mục không quá mức thì chỉ cần ngủ một đêm thôi y cũng đã ổn định lại.

Nhưng lạ là đêm nay, sau khi hai người lên giường nằm thì Hình Thần Mục lại hết sức an phận.

Trác Ảnh cứ chờ mãi, thấy người nọ có vẻ như định cứ thế ngủ luôn nên cảm thấy có hơi lạ lùng. Nhưng y lại ngại hỏi trực tiếp, nghẹn trong lòng, nằm trằn trọc trên giường hồi lâu mãi không ngủ được.

Lại qua một lúc sau, trong bóng đêm bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ, Hình Thần Mục giơ tay ra kéo y lại gần chút nữa, ghé bên tai y nói: “A Ảnh không ngủ được à?”

“Ừm…” Trác Ảnh khẽ lên tiếng, nghĩ rằng Hình Thần Mục muốn làm chuyện đó, không đợi người nọ nói gì thêm đã chủ động giơ tay cởi áo lót.

Y còn chưa kịp cởi y phục, Hình Thần Mục đã giơ tay để lên cổ tay y: “Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đã.”

Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Trác Ảnh, Hình Thần Mục hôn lên trán y một cái, quanh co nói: “Ngày mai chúng ta phải cưỡi ngựa, trên đường có lẽ sẽ hơi vất vả, nếu… Ta sợ ngươi cưỡi kỵ mã sẽ bị thương.”

Thật ra theo kế hoạch của Hình Thần Mục thì sẽ không cần phải gấp rút lên đường nhưng vì ban đầu hắn trúng tên chưa lành đã thả chậm hành trình, sau đó lại trì hoãn mấy ngày ở huyện Tuy Dương, rề rà mãi mới tới Giang Nam.

Trác Ảnh nghe thế, mặt cảm thấy hơi nóng. Cũng may mấy ngày nay y đã dần dần quen rồi, rất nhanh đã tỉnh táo lại hỏi: “Mục nhi vẫn không chịu nói cho ta biết là sẽ đi đâu sao?”

“Không phải không muốn nói cho ngươi biết…” Là sợ ngươi nghe xong sẽ khẩn trương, ngược lại không thể nghỉ ngơi tốt được.

Câu sau đó Hình Thần Mục không nói, ôm người vào lòng sau đó vỗ vỗ lưng y: “Là một trấn nhỏ ở Giang Nam, nghe nói lễ hội lồng đèn dịp Trung thu ở đó náo nhiệt lắm, còn có đố đèn, ngắm trăng, đối thơ. Ta muốn A Ảnh theo ta đi xem xem.”

Trác Ảnh không rõ Hình Thần Mục nghe ai nói mấy cái này, chỉ cảm giác có vẻ là nơi hắn muốn đi: “Được, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.”

“Ừm, ngủ đi.”

Trác Ảnh nhắm mắt, nghe nhịp tim trầm ổn của Hình Thần Mục, dần chìm vào giấc ngủ.

Thật ra Hình Thần Mục cũng không buồn ngủ lắm, hắn cúi đầu nhìn vào khối ngọc bội Quan Âm ẩn hiện bên trong áo Trác Ảnh, tâm tình thoáng có hơi phức tạp, mãi cho tới khi bên ngoài gõ tới canh tư thì mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.



Hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì Hình Thần Mục tìm Nghiêm Thanh thương lượng. Lần này nơi hắn tới không nên mang theo quá nhiều người, Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh lẫn một số ảnh vệ đều lưu lại ở đây chờ. Hắn chỉ mang theo Trác Ảnh, Ảnh Bát và Ảnh Cửu.

Chủ quán dựa theo dặn dò của Hình Thần Mục chuẩn bị ngựa và ít lương khô, đồ ăn vặt.

Ảnh Bát rời cửa thấy số lượng ngựa nên âm thầm đoán trong lòng.

Quả nhiên, Hình Thần Mục đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt vô tội nhìn Trác Ảnh nói, “Đúng rồi, ta không biết cưỡi ngựa, A Ảnh mang ta theo nhé.”

Khóe mắt Ảnh Cửu co rút, quay đầu ngó Ảnh Bát, thấy Ảnh Bát nghiêm túc giống như không thấy chủ tử đang trợn mắt nói dối.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hình Thần Mục mặc dù không tinh thông bằng Hình Thần Tu nhưng cũng không tới mức bảo là không biết.

Dù là hoàng tử bình thường, cưỡi ngựa bắn cung cũng đã học một khóa từ nhỏ rồi. Huống chi sau đó Hình Thần Mục được lập làm Thái tử, Tiên hoàng đối với hắn đặc biệt khắc nghiệt. Sau khi đăng cơ, hằng năm tới mùa săn thú hắn lại giục ngựa xuất hành, làm sao lại không biết cơ chứ.

Nhưng cố tình, Trác Ảnh cũng giống như không biết mấy chuyện này, trực tiếp gật đầu nói: “Được, chúng ta cùng cưỡi một con.”

Nói xong thậm chí còn giơ tay ôm Hình Thần Mục ngồi lên bạch mã, sau đó tự mình vọt lên ngồi trên lưng ngựa. Y ngồi sau lưng Hình Thần Mục, siết lấy dây cương. Y ngồi trên ngựa thản nhiên liếc nhìn Ảnh Bát, Ảnh Cửu một cái.

Ảnh Bát, Ảnh Cửu cũng không dám nghĩ nhiều, lần lượt cũng lên ngựa của mình.

Quất roi xuống, bạch mã dẫn đầu chạy về phía cổng thành.

Thời gian còn sớm, người đi đường không nhiều lắm, bốn người thuận lời rời khỏi thành. Trác Ảnh kéo dây cương muốn hỏi, Hình Thần Mục đã thấy bản chỉ đường, chỉ vào một con đường nhỏ nói: “Đường này.”

Đường nhỏ chạy về hướng nam nhưng đi dọc đường một lúc thì không thấy người ở nữa, bên đường cũng không có quán trà hay quán xá gì cả, xem ra đường này bình thường không có mấy người đi.

Giữa trưa, mấy người bọn họ tìm dòng suối nhỏ múc nước, lấy chút lương khô ăn, nghỉ ngơi không bao lâu lại tiếp tục lên đường.

Nhưng mãi cho tới khi sắc trời tối đen cũng không tìm được chỗ nào có thể dừng chân, Ảnh Bát và Ảnh Cửu có hơi lo lắng, giục ngựa hơi nhanh đuổi tới, hỏi: “Hai thiếu gia, chúng ta có đi nhầm chỗ không ạ?”

“Từ lúc chúng ta rời khỏi thành thì chỉ có mỗi đường này, sao có thể lạc đường được.” Hình Thần Mục cười cười, quay đầu nói với Trác Ảnh, “Tối nay ủy khuất ngươi phải ngủ ngoài trời rồi, tính toán khoảng cách thì trước tối mai sẽ tới nơi.”

“Trước đây lúc đi tới trấn Bắc quân, chỗ ở kém hơn vẫn ở được, nơi này y sơn dựa núi xung quanh có nước, khí hậu dễ chịu, hạ trại bên ngoài cũng vô cùng thoải mái, sao có thể bảo là ủy khuất được. Chỉ sợ Mục nhi chưa từng sống ở nơi này, sẽ cảm thấy không quen thôi.”

Hình Thần Mục nghe thấy thế thở dài, giơ tay nắm lấy bàn tay vẫn đang giữ dây cương của y: “A Ảnh còn trách ta sai ngươi tới Bắc cảnh sao?”

“Không dám.” Trác Ảnh rút tay về, xoay người xuống ngựa.

Trách thì không dám trách, chỉ là nỗi sợ hãi ấy tựa như xâm nhập vào xương cốt, y thường xuyên sẽ cảm thấy nghĩ lại mà sợ. Hiện giờ tới vùng thôn quê hoang dã này, y lại nhớ tới những đêm dài đằng đẵng theo chân trấn Bắc quân hạ trại, trên mặt không tự chủ được lạnh đi vài phần.

Lúc này Hình Thần Mục cũng lười tiếp tục giả bộ không biết cưỡi ngựa, thuần thục xuống ngựa, kéo Trác Ảnh lại, nói: “Các ngươi đi xem gần đây có thứ gì ăn được không, chúng ta đi múc nước.”

Ảnh Bát đáp lời, đầu cũng không dám nâng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Mãi cho tới khi hai người đã đi xa, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, mang theo Ảnh Cửu vẻ mặt túng quẫn đi tìm thực vật có thể ăn được.

Về phần Hình Thần Mục, hắn nào phải thật sự muốn đi ra suối múc nước gì đấy chứ, đi chưa được mấy bước, thoát khỏi tầm mắt hai người kia hắn đã tựa như kẹo đường dính lên người Trác Ảnh: “Trác ca ca ơi, ta biết sai rồi, ngươi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa mà.”

“Được, không nghĩ nữa.” Trác Ảnh quay đầu cười cười với Hình Thần Mục, không muốn vì chút chuyện cũ quấy nhiễu hào hứng của hắn, dẫn hắn đi tới phía trước mấy bước, nói: “Chúng ta tới suối nhỏ xem xem có cá không nhé.”

Võ công của Trác Ảnh rất tốt, lấy kiếm đâm cá, gần như một phát ăn ngay. Cuối cùng mang được không ít cá về mà bên Ảnh Bát, Ảnh Cửu cũng vừa săn được một con thỏ hoang trong rừng. Cứ thế cơm chiều đã được giải quyết, ngay cả cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, không cần phải ăn lương khô nữa.



Vốn ba người họ còn lo lắng Hình Thần Mục ở không quen, ban đêm sẽ không thể nghỉ ngơi tử tế được. Nào ngờ ban ngày suốt đường bôn ba mệt mỏi, sau khi ăn xong không bao lâu đã dựa vào Trác Ảnh ngủ mất. Trác Ảnh ôm hắn tới nơi đã được trải quần áo sẵn, lại thêm chút củi vào đống lửa rồi nằm xuống với hắn.

Ảnh Bát lẫn Ảnh Cửu thay nhau gác đêm, không dám quấy rầy hai người nghỉ ngơi cũng không dám đi quá xa, chịu khổ hết nửa đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người tiếp tục lên đường, cuối cùng trước khi mặt trời lặn cũng có thể nhìn thấy một trấn nhỏ cách đó không xa.

Rẽ một con đường nhỏ dẫn vào thị trấn, Trác Ảnh đi tới tấm bia đá có khắc chữ nằm ven đường, chỉ thấy trên bia đã có ba chữ to “Lục gia trấn”.

Nếu y nhớ không lầm, Thái hậu đương triều có xuất thân trong một gia đình ở Nam Giang, họ Lục.

Trác Ảnh bỗng dưng ghìm chặt dây cương. Hình Thần Mục quay đầu nhìn y cười: “Trung thu tới rồi, vừa lúc dẫn A Ảnh tới gặp trưởng bối trong nhà nào.”

Hoàn chương 49.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.