“Chuyện, chuyện này…” Trác Ảnh tạm thời quên mất mình định nói gì, không chỉ mỗi y, ngay cả Ảnh Bát và Ảnh Cửu ở phía sau cũng bị dọa, nơi này đúng là nhà mẹ của Thái hậu.
Mắt thấy sắc trời sắp tối đen, Hình Thần Mục không để mấy người họ điều chỉnh tâm tình, hơi quay đầu lại nói một câu: “Ôm chặt nào.”
Trác Ảnh chỉ kịp vòng tay ôm lấy eo hắn thì bạch mã đã vội vã chạy về phía trấn nhỏ.
Thừa lúc này, Hình Thần Mục nói sơ lược qua tình huống nhà mẹ hắn với Trác Ảnh.
Tổ tiên Lục gia từng là Trạng nguyên nhưng lúc nhậm chức trong triều lại bị người ta hãm hại phải từ quan hồi hương. Từ đó cho đến nay, con cháu Lục gia ai cũng đều tinh thông thi họa nhưng lại chưa từng có người làm quan.
Ngoại tổ phụ (Ông ngoại) của Hình Thần Mục sinh ra trong một làng chài nhỏ ở Lục gia trấn, có hai trai hai gái, Thái hậu của hắn chính là con thứ hai, trước có huynh trưởng, sau có đệ muội.
Bốn đứa nhỏ lần lượt lớn lên, thu nhập ít ỏi thì việc đánh cá ở làng chài không đủ để chống đỡ cả gia đình. Thế nên ngoại tổ dẫn theo thê tử và hai nữ nhi tới khách đi3m gần đó để làm đầy tớ. Ông thuê một căn nhà trệt ở ngoài thị trấn, hai nữ nhi giúp thê tử thêu hoa, mang vào trong huyện bán được không ít tiền; hai nhi tử thì vẫn ở quê nhà đánh cá, trồng trọt nuôi sống chính mình.
Tới dịp lễ Tết, nhi tử mang ít tôm cá trong nhà đến ngoài huyện để đoàn tụ cùng người nhà, mặc dù nhà nghèo nhưng lại mãn nguyện.
Mãi cho tới khi năm đó Tiên hoàng cải trang đi xuống phía Nam ghé ngang qua đây, bị mỹ mạo của Thái hậu hấp dẫn. Hai người lén lút yêu đương, có một đêm h0an ái. Sau khi Tiên đế rời đi, Thái hậu phát hiện mình mang thai, ở cái nơi dân dã chất phát như Giang Nam, có thai trước khi cưới hỏi tức là mắc trọng tội phải nhốt vào lồ ng heo. Cuối cùng rơi vào đường cùng, phụ thân Thái hậu để nàng về trốn trong thôn, nói với thôn rằng nàng đã có gia đình, nhà chồng ở bên ngoài buôn bán.
Nhưng mấy tháng sau, một số thôn dân ra bên ngoài làm việc trở về thôn, còn đem tin tức về thôn, lúc này dẫn đến một loạt tranh chấp.
Sau đó Thái hậu được Tiên hoàng hậu Trần thị dẫn nhập cung, người trong nhà cũng không nói ra thân phận thực sự của con rể. Nhưng mà họ cũng không muốn tiếp tục sống trong thôn nữa, bàn nhau dời lên trấn trên, cứ thế ở một mạch tới hai mươi năm.
“Sau khi ngài đăng cơ, sao lại không đưa họ tới Loan thành sống?” Dựa vào hiểu biết của Trác Ảnh về Hình Thần Mục, hắn tuyệt đối sẽ không vì quyền thế mà sợ nhà mẹ hắn nghèo khổ bị người ta chê cười là bất hiếu được.
“Là bọn họ không muốn tới Loan thành. Thật ra sau khi mẫu hậu bước lên hậu vị thì đã sai người mời bọn họ đến. Nhưng ngoại tổ vẫn luôn áy náy vì lúc trước không bảo vệ tốt mẫu hậu, khiến nàng suýt nữa mất mạng. Lại sợ sau khi bọn họ tới Loan thành thì sẽ không hòa hợp được với những người xung quanh, ngược lại lại liên lụy mẫu hậu. Hai cữu phụ (cậu) vốn là cữu gia đương triều nhưng bọn họ cũng cho rằng như vậy là vô công nhận bổng lộc, thầm nghĩ muốn dựa vào bản thân nuôi sống chính mình.”
“Cho nên cho tới hôm nay, ngoại tổ và cữu phụ, di nương (dì) đều vẫn ở trong trấn nhỏ này. Chung quanh không người nào biết mẫu hậu đã gả vào hoàng gia, chỉ nghĩ nàng lấy chồng xa không thể về nhà. Lại nói, từ khi ta sinh ra cho tới nay còn chưa từng gặp bọn họ, chỉ có mẫu hậu thường viết thư qua lại với họ báo bình an mà thôi.”
Trác Ảnh nhịn không được tán thưởng: “Cả nhà Thái hậu khí phách quá, thật sự khiến người ta kính nể.”
Ai có thể tưởng tượng nỗi, phụ mẫu thân sinh và huynh đệ của đương kim Thái hậu sẽ ở trong một trấn nhỏ thế này đâu chứ, lại còn là dựa vào sức mình lao động mà duy trì cái ăn cái mặc.
Hình Thần Mục sở dĩ mang theo Trác Ảnh tới gặp ngoại tổ cũng bởi vì hắn biết rõ tính tình ngoại tổ rộng lượng, không tham phú quý, không câu nệ thế tục. Chính việc năm đó ông liều chết cũng muốn bảo vệ tánh mạng Thái hậu, hắn tin rằng hiện giờ bọn họ sẽ hiểu được tình cảm của hắn.
Trong lúc trò chuyện, bốn người họ đã tới trấn rồi. Dựa vào mấy lá thư huynh trưởng của Thái hậu gửi vào cung, Hình Thần Mục biết ngoại tổ và hai vị cữu phụ đã mở một thư viện ở trong trấn. Tìm người hỏi thăm vị trí thư viện, đợi tới khi bọn họ tìm được thì sắc trời cũng đã hoàn toàn tối mù.
Cửa lớn thư viện đóng chặt, Ảnh Bát xuống ngựa nhảy bờ tường, chỉ thấy trong viện tối đen, xem ra là nhà ở nơi khác, “Gia, hay chúng ta lại đi hỏi thăm nhà chính ngoại tổ của ngài ở đâu không ạ?”
Hình Thần Mục suy tư một chút, bảo Ảnh Cửu: “Ngươi đi xem trong trấn có chỗ nào để trọ không, nếu có thì chúng ta ở lại một đêm trước, ngày mai hẵng đi bái phỏng ngoại tổ.”
Thân phận của Hình Thần Mục đặc thù, nếu lúc này tới nhà sẽ không tránh khỏi việc chiêu đãi hàn huyên, sợ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của người lớn tuổi, không bằng cứ đợi sáng sớm mai rồi tới cửa cũng không muộn.
Ảnh Cửu lĩnh mệnh giục ngựa rời đi, không bao lâu sau đã quay về bẩm báo: “Cách đó không xa có một khách đi3m nhỏ, khách đi3m có hơi cũ kỹ nhưng khách phòng lại sạch sẽ lắm ạ.”
“Đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường đi.”
Khách đi3m vốn là do một đôi vợ chồng trẻ tuổi kinh doanh, chỉ có ít lữ khách tới trấn nhỏ này nên chủ yếu là kinh doanh tiệm cơm, trên lầu hai có ba gian phòng cho khách, vừa đủ bốn người vào ở.
Lúc bọn họ tới nơi, trong điếm vẫn còn vài khách địa phương uống rượu tán gẫu, hiếm thấy có người bên ngoài nên rất kinh ngạc. Người dân nơi đây rất hiếu khách, bảo mấy người bọn họ mau ngồi xuống uống rượu. Trác Ảnh còn tưởng Hình Thần Mục sẽ cự tuyệt, không ngờ đối phương sau khi nhìn quanh một chút thì vừa cười vừa ngồi xuống.
Nhà bếp phía sau đã tắt lửa, chủ quán lại nghe họ chưa dùng cơm đã đi đốt củi xào cho họ ít món. Một người trung niên ở bàn bên cạnh thấy thế thân thiện dò hỏi: “Mấy vị đã tính đi đâu chưa? Thôn trấn của bọn ta không nằm trên đường lớn, phía trước cũng chỉ có mấy thôn nhỏ thôi, đường cũng không dễ đi đâu. Muốn đi đâu thì nói một tiếng, chúng ta quen đường quen nẻo, vừa hay có thể chỉ đường cho các ngươi.”
“Đa tạ đại ca.” Hình Thần Mục nâng chén lên với người nọ, nhấp một ngụm rượu trong chén, “Chỉ có điều lần này chúng ta tới Lục gia trấn là để bái phỏng ngoại tổ, cũng không cần đi tiếp.”
“Nói thế thì, trùng hợp mai là Trung thu, nhà mẫu thân ngươi là người trấn trên à?” Khách nhân xung quanh lại tò mò, kéo ghế dựa vây lại, “Thôn trấn này cũng không lớn, người trong thôn đều biết lẫn nhau. Vị tiểu đệ này biết tên họ của trưởng bối trong nhà không, nói đi, chúng ta có lẽ sẽ biết đó.”
“Ngoại tổ họ Lục, tự Gia Thụy.”
Bình thường những người lớn tuổi sẽ dùng tôn xưng nhiều hơn, rất ít khi nhắc tới hiệu. Sau khi Hình Thần Mục nói ra tên, mọi người đều cau mày, tạm thời không nhớ nổi là ai. Trái lại, lão bản mang đồ ăn lên gõ vào đầu mình: “Ngài là ngoại tôn của thầy đồ Lục hở?”
“Ngươi là con của đại nữ nhi của thầy đồ Lục ở thư viện Hữu Khang á hả?” Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, cẩn thận đánh giá hắn, một lúc lâu sau đều gật đầu, “Đúng rồi đúng rồi, lúc vừa mới thấy ngươi ta đã thấy mặt mày ngươi có hơi quen quen, người ta đều nói cháu ngoại trai giống cữu phụ, ngươi lớn lên giống với Lục tiểu phu tử khi còn trẻ lắm đó.”
Hình Thần Mục không ngờ cả nhà ngoại tổ ở chỗ này lại nổi danh như thế, một lúc sau mới nhớ tới việc phải giải thích: “Vâng, ta lớn lên ở phương Bắc, vô cùng nhớ mong ngoại tổ và hai cữu phụ nên mới cố tình tới đây tìm họ. Không biết mấy năm nay cả nhà ngoại tổ thế nào?”
“Được được, mười mấy năm qua trấn trên bọn ta đều dựa vào thư viện nhà họ dạy mấy đứa nhỏ đọc sách viết chữ. Thầy đồ Lục đã lớn tuổi rồi nhưng thân thể không tồi, cùng với Lục lão phu nhân tình cảm rất tốt, khiến người ngoài phải ghen tị đỏ mắt. Hai nhi tử của lão tiên sinh cũng là người lương thiện, hễ cứ thấy nhà nào khổ thì sẽ nguyện ý thu nhận mấy đứa nhỏ vào thư viện học tập miễn phí. Nếu ngươi là ngoại tôn của lão tiên sinh thì không cần phải ở đây đâu, nhà họ cách đây không xa, ta dẫn ngươi qua đó.” Lão bản dừng một chút, lại hỏi, “Mấy vị này là?”
“Trong nhà lo lắng một mình ta đi xa, phái vài tên hộ vệ đi theo. Thời gian không còn sớm nữa, mấy người bọn ta không muốn quấy rầy ngoại tổ nghỉ ngơi nên mới nghỉ tạm ở khách đi3m. Tối nay vẫn phải làm phiền lão bản, ngày mai chúng ta mới tới bái phỏng ngoại tổ.” Nghe người bên ngoài khen một nhà ngoại tổ, đáy mắt Hình Thần Mục cũng đong đầy ý cười.
Những người đó nghe hắn nói thế mới biết hóa ra đại nữ nhi nhà thầy đồ Lục được gả vào nhà không tồi. Nhiều năm rồi chẳng nghe ông khoe gì với người xung quanh nên cảm thấy cả nhà người này toàn là người có giáo dưỡng, mấy người trong điếm đều muốn uống rượu với Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục cũng không từ chối, một ly lại cứ một ly nối tiếp, ước chừng qua một canh giờ, Trác Ảnh ngồi bên cạnh không kiên nhẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Gia, say rượu hại thân.”
Lúc này hắn uống cạn rượu trong chén, đứng dậy nói: “Thật xin lỗi các vị, sáng sớm mai ta còn phải đi bái phỏng ngoại tổ, không thể bồi các vị uống tiếp được.”
Trác Ảnh thấy thế lập tức đi tới chỗ lão bản thanh toán tiền cơm, lại trở về đỡ Hình Thần Mục về phòng.
“Mục nhi muốn tắm rửa không?” Sau khi đóng cửa phòng, Trác Ảnh hỏi.
Hôm nay Hình Thần Mục đã uống không ít, Trác Ảnh cũng uống mấy chén nhưng vẫn chưa tới mức say rượu. Hình Thần Mục ngồi trên ghế hơi ngẩng đầu nhìn Trác Ảnh đang đứng trước mặt: “A Ảnh giúp ta nhé?”
Vốn chỉ muốn trêu chọc ái nhân dễ thẹn thùng nhà mình một chút, không ngờ sau khi suy nghĩ, Trác Ảnh lại gật đầu nói: “Được rồi, ta đi tìm lão bản đun nước nóng.”
Khách đi3m ở trấn nhỏ không thể so với trong thành, không có chưởng quầy, tiểu nhị gì cả mà chỉ có hai người lão bản và lão bản nương mà thôi. Lão bản nương ở phía sau nhóm lửa còn lão bản thì ở đằng trước tiếp đón khách nhân.
Trác Ảnh ra ngoài tìm lão bản, lúc y trở lại phòng thì cái đầu hơi say của Hình Thần Mục mới phản ứng được người nọ vừa đáp ứng cái gì. Hắn vươn tay kéo y ngồi lên đùi mình, thở ra hơi rượu nóng hổi phả vào bên tai y: “Hôm nay tâm trạng A Ảnh có vẻ tốt nhỉ?”
Lúc sắp gặp tổ phụ và hai cữu phụ, Hình Thần Mục tưởng rằng mình sẽ cảm thấy hồi hộp nhưng có vẻ hắn lại thấy lo lắng hơn.
“Bởi vì hôm nay Mục nhi vui vẻ đó.” Trác Ảnh bị hơi thở của Hình Thần Mục quấy nhiễu nên hơi nghiêng đầu né tránh. Vậy mà lại bị nam nhân kéo về hôn lên một bên mặt, một lát sau y mới bối rối tìm lại được giọng nói của mình, “Hơn nữa… Hôm nay Mục nhi không giống với mọi hôm.”
Hình Thần Mục chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây với Trác Ảnh, từ lúc xuất cung cũng sẽ hòa thuận với tất cả mọi người nhưng sẽ không bình dị gần gũi với mọi người như thế. Hắn như vậy khiến Trác Ảnh cảm thấy giống như hắn tựa như người thường đang đến thăm trưởng bối vậy đó, vừa có chút kích động lại hưng phấn nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Lúc hắn vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm với đồng hương, cách nói chuyện cũng chứa đựng một chút mong đợi.
Hình Thần Mục như vậy giống như cởi xuống tầng thánh quang lấp lánh, trở nên chân thực vô cùng, đồng thời cũng lộ ra tính cách hơi trẻ con của hắn.
“A Ảnh thích chứ?”
Từ lúc nhỏ, Hình Thần Mục thường nghe mẫu hậu nhắc tới ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, kể về cuộc sống trước đây của bọn họ. Cho tới giờ hắn mới hiểu, cuộc sống trong cung của mẫu hậu không hề vui vẻ. Nếu không phải vì hắn thì dù là vì lí do gì, mẫu hậu cũng sẽ không muốn rời khỏi quê hương để bước vào nơi thâm cung kia.
Trong lòng mẫu hậu, hoàng cung tựa như một nhà giam hoa lệ, mà ở trấn nhỏ xa xôi này, nơi có cha mẹ huynh đệ tỷ muội này mới là nhà của người.
Hình Thần Mục cũng biết hôm nay hắn có hơi mất khống chế, có lẽ chịu ảnh hưởng từ mẫu hậu, dù chưa từng gặp nhưng trong lòng hắn cả nhà ngoại tổ mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Hắn cũng muốn mang Trác Ảnh theo để có thể một lần được trải nghiệm sự dịu dàng của một gia đình bình thường.
Huống chi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đã lấy nhau hơn 40 năm, vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, cùng đồng cam cộng khổ không để người ngoài có cơ hội chen chân vào. Chịu sự ảnh hưởng từ họ, huynh trưởng và đệ đệ của Thái hậu cũng chỉ cưới vợ không nạp thiếp, vô cùng tôn trọng vợ mình.
Không chỉ Thái hậu, đây cũng là tình cảm mà hắn hằng mong đợi.
Trác Ảnh không biết tâm tình của Hình Thần Mục có bao nhiêu phức tạp, vẫn đắm chìm trong vấn đề hắn vừa hỏi, qua một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “Ngươi, ngươi có thề nào thì ta đều… thích.”
Nói xong lại cảm thấy ngại quá chừng, y tránh thoát khỏi vòng tay của hắn rồi đi ra ngoài: “Ta đi xem nước… đã nóng chưa.”
—
Hình Thần Mục và Trác Ảnh tắm cùng nhau, tất nhiên không phải cái kiểu chỉ tắm thôi. Chưa kể hai người đều có uống chút rượu, cũng không muốn nhịn xuống khát vọng nguyên thủy nhất của mình.
…
Mãi cho tới khi nước bắt đầu lạnh đi, Hình Thần Mục mới ôm Trác Ảnh ra khỏi thùng gỗ. Hai người vẫn dính lấy nhau như sam, cũng không thèm lau người mà cứ thế trở về giường tiếp tục chuyện dang dở.
Một chiếc giường ngủ nào đó nằm trong trấn nhỏ phát ra âm thanh “cót két” cực kì rõ ràng giữa đêm khuya thanh vắng, chẳng biết đã qua bao lâu thì âm thanh mới dừng lại.
Hình Thần Mục giúp Trác Ảnh lau sạch vết dơ trên người sau đó cúi người xuống đặt lên trán y một nụ hôn: “Nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn phải theo ta tới gặp ngoại tổ nữa. Nhưng mà A Ảnh của chúng ta tốt thế này đây, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhất định sẽ chấp nhận ngươi.”
Trác Ảnh vốn đang buồn ngủ nhưng sau khi những lời này lẩn quẩn trong đầu y vài lượt, y lại đột nhiên mở mắt, chẳng còn thấy buồn ngủ tí nào nữa: “Chấp… nhận? Không phải ta sẽ dùng thân phận thị vệ sao?”
“Tất nhiên là không rồi.” Hình Thần Mục cũng sửng sốt, rốt cục hiểu được tại sao Trác Ảnh lại chẳng hồi hộp tí nào, “Ngươi phải dùng thân phận thê tử tương lai của ta đi bái kiến ngoại tổ và cậu.”