Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 51: Ngoại tổ phụ



Editor + Beta-er: ToruD

Hình Thần Mục chỉ nhất thời hứng khởi nói nhưng nói xong lại thấy hối hận ngay. Quả nhiên, cả đêm Trác Ảnh không ngủ được, Hình Thần Mục cũng không buồn ngủ tí nào nên cùng y nói rất nhiều chuyện trong nhà mà hắn nghe được từ mẫu hậu.

Mãi đến khi sắc trời bên ngoài dần sáng, hai người mới miễn cưỡng nhắm mắt chợp mắt một lúc nhưng cũng chẳng thể ngủ sâu, chưa tới một canh giờ đã rời giường rửa mặt.

Lúc hai người xuống lầu thì đã thấy Ảnh Bát, Ảnh Cửu đã ngồi chờ ở đại sảnh, thoạt nhìn trông có vẻ ủ rũ. Trong đầu Trác Ảnh chợt lóe lên một ý niệm, y đột ngột dừng bước.

Trên lầu hai của khách đi3m nhỏ này chỉ có ba gian phòng, vì lo lắng an toàn nên Trác Ảnh và Hình Thần Mục ở phòng giữa, phòng bên trái là Ảnh Bát ở, Ảnh Cửu ở phòng bên phải. Mà nơi này có vẻ cách âm không tốt lắm…

Trác Ảnh và Hình Thần Mục liếc mắt nhìn nhau. Hắn vừa tiến tới thì hai người kia đã đứng dậy hành lễ. Hắn kéo lấy ghế dựa bên cạnh Ảnh Cửu ngồi xuống, chẳng tỏ vẻ gì mà thuận miệng hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon à?”

“Chúng thần không nghe thấy gì hết!” Ảnh Cửu theo phản xạ bình thường nhanh nhảu đáp lời. Ảnh Bát muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi, chỉ kịp kéo kéo cái tên đầu gỗ này từ phía sau, cười gượng nói: “Hai vị thiếu gia, ăn cơm chưa ạ? Thuộc hạ đi tìm chủ quán.”

Trác Ảnh thực sự muốn đào cho mình cái lỗ rồi trốn luôn mất thôi. Đêm qua vì uống chút rượu, Hình Thần Mục lại cực thích trêu chọc y nên y chẳng còn biện pháp nào cả. Vì để có thể nhanh chấm dứt chuyện đó, y đã nghe lời hắn nói rất nhiều lời đáng xấu hổ. Với nhĩ lực của Ảnh Bác và Ảnh Cửu, cho dù không cố ý nghe lén cũng có thể nghe thấy được động tĩnh.

Hình Thần Mục có vẻ bình tĩnh hơn Trác Ảnh nhiều, chỉ hơi hơi nhíu mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài tiếng, nhắc nhở: “Thời gian các ngươi ở Ảnh vệ quân cũng không ngắn, cái gì nên nói cái gì không…”

“Thuộc hạ nghe thấy có tiếng động, sợ khách đi3m không an toàn nên đã xuống lầu ngồi canh cả đêm ạ.” Trong lòng Ảnh Bát than khổ một tiếng, có trời mới biết đêm qua vì để tránh “động tĩnh” ấy, thậm chí đã sang cả phòng Ảnh Cửu nhưng ai ngờ ngay cả phòng Ảnh Cửu cách xa giường họ như thế cũng không thoát khỏi. Bọn họ không dám tự tiện rời khách đi3m, chỉ có thể ngồi dưới lầu quan sát cửa phòng Hình Thần Mục canh gác cả đêm. Sáng nay lão bản còn khen bọn họ tận tụy với công việc nữa cơ.

Hình Thần Mục gật gật đầu: “Đi dọn dẹp đi, dùng bữa sáng xong thì đi luôn.”

“Vâng…”



Sau khi dùng cơm xong, Hình Thần Mục đi hỏi lão bản vị trí gia đình tổ phụ, biết được tầm giờ này cả nhà họ đều đã tới thư viện. Hắn cảm ơn rồi dẫn 3 người rời cửa đi về lại phía thư viện.

Lần này còn chưa tới cửa đã nghe thấy được âm thanh của hài đồng đang đọc sách, Trác Ảnh xuống ngựa trước, nghe thấy tiếng Hình Thần Mục thở dài, đỡ tay hắn xuống ngựa theo.

Bốn người đứng trước cửa thư viện, bên trong là giọng đọc non nớt của hài đồng: “Tử viết: Cử trực thố chư uổng, tắc dân phục; Cử uổng thố chư trực, tắc dân bất phục.*

*Khổng tử viết: Bổ nhiệm người ngay thẳng trên kẻ ác, ắt dân phục. Xếp kẻ ác trên người ngay thẳng, dân không phục.

Ánh mắt Hình Thần Mục dịu dàng đi một chút, giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở rộng vài cái, âm thanh đọc sách bên trong lập tức ngừng lại. Có mấy hài đồng tò mò quay đầu nhìn sang phía bên này, nam tử mặc áo dài màu xanh đứng đằng trước cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, vừa nhìn một cái đã ngây ngẩn cả người.

Ngoại hình của Hình Thần Mục rất giống với người Lục gia khiến cho người ta khó có thể bỏ qua nhưng Lục Thiệu vẫn không tin nổi, dừng lại một lúc. Hình Thần Mục dựa vào ngoại hình và tuổi tác phán đoán được thân phận của đối phương, mở miệng trước: “Nhị cữu phụ.”

Hốc mắt Lục Thiệu thoáng cái đỏ bừng, tiến lên vài bước định quỳ gối xuống thì Hình Thần Mục đã đỡ lấy: “Bọn nhỏ còn đang nhìn đó ạ.”

Nói xong hắn lại tự mình lùi về sau mấy bước, dựa theo lễ nghi dân gian chắp tay thi lễ với Lục Thiệu: “Tiểu sanh vái kiến nhị cữu phụ.”

Hình Thần Mục vái chào, ba người ở phía sau cũng hành lễ theo. Lục Thiệu sợ tới mức vội vàng xua tay: “Thảo dân sao dám… Ngàn vạn lần không được đâu.”

“Nhị cữu phụ, không biết ngoại tổ và đại cữu phụ có ở đây không ạ?” Hình Thần Mục cười hỏi.

Lục Thiệu vẫn còn hơi kích động, lau khóe mắt: “Có có chứ. Giờ thảo dân dẫn ngài tới gặp họ ngay đây.”

“Làm phiền nhị cữu phụ.” Hình Thần Mục nói xong thì quay đầu lại dặn dò Ảnh Bát, Ảnh Cửu, “Các ngươi ở đây trông bọn trẻ, đừng để chúng chạy lung tung.”

“Vâng!” Ảnh Bát, Ảnh Cửu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về đám hài đồng cùng lắm chỉ mới 7,8 tuổi kia nghĩ thầm, lần xuất hành này, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chẳng phải là vì bị đao kiếm sắc bén làm cho bị thương mà là bị Thánh thượng dọa cho ngốc luôn.

Cho tới giờ, hắn cảm thấy hâm mộ đám huynh đệ đang ở trong thành quá…



Hình Thần Mục cùng Trác Ảnh đi theo Lục Thiệu tiến vào thư viện, tâm tình của Lục Thiệu thoáng cái thả lỏng, bắt đầu giới thiệu sơ lược cho họ nghe.

Thư viện được mở vào năm mà Thái hậu được Tiên hoàng nghênh đón nhập cung. Lục gia trấn không lớn lắm, phải đi một đoạn đường dài mới vào được thị trấn mà cũng không gần đường chính. Hơn nữa, so với các thôn trấn khác thì nơi này cũng chẳng giàu có gì mấy, đám thanh niên có chút năng lực ở trấn trên đều vào thành làm việc thế nên mãi tới Tết thì cũng chỉ có ba phụ tử bọn họ ở thư viện thôi.

Đi qua sảnh giữa là đã thấy một cái sân nhỏ, Lục Thiệu dẫn hai người đi vào trong một phòng học, vừa hay Lục Gia Thụy và Lục Tiêu đều ở đây.

Năm nay Lục Gia Thụy đã hơn sáu mươi, râu tóc bạc phơ nhưng dáng dấp vẫn rất hiên ngang, trông tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Ông đang giảng bài cho đệ tử, thấy Lục Thiệu dẫn người đi vào thì hỏi ngay: “Thiệu nhi, hai vị này là bằng hữu của ngươi à?”

Trong phòng có không ít người nên Lục Thiệu thoáng do dự một lát rồi mới nói với Lục Gia Thụy và Lục Tiêu: “Phụ thân, đại ca, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”

Trong lòng Lục Gia Thụy hiểu rõ tính cách con trai mình, nếu không có chuyện gì quan trọng thì nhất định sẽ không quấy rầy lúc ông đang giảng bài nên ông căn dặn học trò của mình một tiếng rồi theo họ ra hậu viện.

Đợi tới khi đã không còn ai, Hình Thần Mục mới từ phía sau Lục Thiệu đi ra, ngẩng đầu. Lục Gia Thụy và Lục Tiêu đều ngẩn người: “Chuyện này, đây là…”

Hình Thần Mục vừa lúc chắp tay thi lễ với hai người, “Vãn bối kính chào ngoại tổ, cữu phụ.”

“Thảo dân khấu kiến Thánh thượng…”

Sau khi đã xác nhận được thân phận người tới, Lục Gia Thụy lập tức định cùng con trai quỳ xuống hành lễ nhưng Hình Thần Mục đã đoán trước được động tác của bọn họ nên đã cùng Trác Ảnh đỡ người, không để họ hành lễ: “Hai vị đều là trưởng bối, không cần giữ lễ tiết.”

“Thánh thượng, ngài, sao ngài lại tới đây?” Lục Gia Thụy còn chưa hoàn hồn, có nhiều điều rất muốn hỏi nhưng lại chẳng biết hỏi từ đâu, suy nghĩ một lúc lại lo lắng vội vàng tiến lên trước một bước nói, “Trước đó vài ngày thảo dân nghe đồn Loan thành có phản loạn, còn nói hiện tại Phụ chính vương quản triều chính. Thánh thượng, ngài, thân thể ngài…”

Thái hậu đã rời nhà nhiều năm, cũng chẳng có cách nào gặp gỡ phụ thân thân sinh. Mặc dù Lục Gia Thụy không muốn tới Loan thành nhưng tận sâu đáy lòng vẫn nhớ mong con gái và ngoại tôn, thường sẽ nhờ người đi hỏi thăm tin tức ở Loan thành. Nghe nói có phản loạn, Hình Thần Mục bị thương, trái tim ông nảy lên một cái.

Hình Thần Mục nghe thế cảm thấy ấm áp vô cùng: “Không sao, chỉ bị thương một chút thôi, hiện tại đã khỏe hơn rồi. Trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút nên mới để đại ca thay ta chủ trì triều chính. Ngoại tổ và hai vị cữu phụ không cần câu nệ như thế. Ta dùng thân phận dân thường đến thăm nhà mà. Đều là trưởng bối cả, có thể gọi ta là Mục nhi như mẫu hậu thường gọi. Mấy nhà dân khác đâu có trưởng bối nào lại dùng tôn xưng (cách gọi người mà mình tôn kính) với vãn bối đâu chứ. Huống chi các ngươi còn gọi ta là Thánh thượng sẽ gặp phiền toái nếu để người ngoài nghe thấy đấy.”

“Thế thì… Quá thất lễ.”

“Hiện giờ vãn bối đã qua nhược quán mà đây mới là lần đầu tới bái kiến ngoại tổ, đây mới đúng là thất lễ. Ngoại tổ đừng so đo với vãn bối như thế.” Hình Thần Mục bất đắc dĩ nói.

“Không dám không dám, cái này… Đều do tạo hóa trêu người cả…” Lục Gia Thụy nói xong lại thở dài, “Nương của ngươi, nàng gần đây thế nào?”

“Thân thể mẫu hậu không tồi, chỉ là người rất mong nhớ ngoại tổ và cữu phụ, di nương. Lần này vãn bối cải trang xuất cung, vừa hay trúng dịp lễ Trung thu nên đặc biệt tới đây bái kiến các vị trưởng bối.”

“Được được, Mục nhi có lòng, lão phu vốn tưởng ngươi lớn lên ở nơi như thế, tính tính khó tránh khỏi… Giờ xem ra là lão phu lo lắng thái quá rồi.” Lục Gia Thụy dù sao cũng đã trải đời, nói chuyện vài câu đã tỉnh táo, phân phó hai đứa con mình, “Thiệu nhi, ngươi chạy nhanh về nhà một chuyến nói nương của ngươi có khách quý tới để nàng chuẩn bị đồ ngon rượu thơm, sau đó tới nhà muội phu (em rễ) ngươi báo một tiếng, để muội muội ngươi hôm nay về nhà mẹ đẻ một chuyến. Tiêu nhi, ngươi đi ngâm một bình trà mang tới sảnh phụ.”

“Ngoại tổ, làm thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của đệ tử mất.” Đợi Lục Thiệu, Lục Tiêu rời đi, Hình Thần Mục có hơi hối lỗi nói.

“Hôm nay là Trung thu, thư viện chỉ giảng dạy nửa ngày thôi. Buổi chiều sẽ để bọn nhỏ về nhà sớm đoàn viên, Mục nhi không cần phải lo lắng. Nào, tới sảnh phụ ngồi trước thôi.” Lục Gia Thụy chỉ lo hỏi thăm Hình Thần Mục nên mãi cho tới lúc này mới chú ý tới Trác Ảnh đang ở cạnh hắn, “Mời vị đại nhân này cũng vào trong ngồi nhé.”

“Không dám ạ, ngài cứ gọi vãn bối là Trác Ảnh thôi ạ.” Trác Ảnh khom người nâng tay thi hành lễ.

Nơi đáy mắt Lục Gia Thụy thoáng qua chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường. Hình Thần Mục vẫn chưa phát hiện, chỉ thoáng suy tư rồi cúi đầu nói: “Mời ngoại tổ đi trước, đợi tới sảnh phụ, vãn bối có chuyện muốn nhờ vả.”

“Có chuyện gì Mục nhi cứ nói, không cần cầu xin, lão phu không nhận nổi.” Lục Gia Thụy nói xong, thấy Hình Thần Mục cố ý để ông đi trước, cũng không từ chối nữa, dẫn hai người tới sảnh phụ của thư viện.

Nghe Hình Thần Mục nói thế, Trác Ảnh cảm thấy mình thở không nổi. Nhân lúc Lục Gia Thụy không để ý, quay đầu khẩn cầu nhìn hắn.

Y có thể thấy được Hình Thần Mục rất coi trọng mấy vị trưởng bối này, thật sự không muốn vì chuyện với y mà phá hủy cơ hội đoàn tụ khó có dịp thế này.

Hình Thần Mục đón lấy ánh mắt của y, nở nụ cười an ủi, lại thừa lúc Lục Gia Thụy không để ý, ở trong ống tay áo nhéo nhéo bàn tay y.

Ba người vừa vào sảnh phụ thì Lục Tiêu cũng vừa mang trà đã ngâm xong tới: “Phụ thân, Mục nhi, các ngươi ngồi tán gẫu trước, ta đi xem đám đệ tử thế nào rồi.”

“Đại cữu phụ đi nhanh đi, hôm nay vãn bối đột nhiên tới, đã quấy rầy rồi.”

Gác chuyện thân phận sang một bên, thực ra Lục Tiêu thực tâm rất thích đứa cháu ngoại trai vừa biết cách ăn nói lại vừa hiểu cấp bậc lễ nghĩa thế này, chỉ cười lắc lắc đầu: “Vừa rồi Mục nhi còn bảo là người một nhà cơ mà, trở về nhà mình thì sao gọi là quấy rầy được.”

Hình Thần Mục sửng sốt, cũng cười nói: “Cháu lỡ lời ạ.”

Lại hàn huyên thêm vài câu thì Lục Tiêu xoay người đi xem xem đám đệ tử, lúc này Lục Gia Thụy mới hỏi: “Mục nhi có chuyện gì muốn nói với lão phu sao?”

“Vâng.” Hình Thần Mục đi tới trước mặt Lục Gia Thụy, cúi đầu thật sâu, “Vẫn thường được nghe mẫu thân nhắc tới ngoại tổ và ngoại tổ mẫu tình bỉ kim kiên (tình yêu còn quý hơn vàng). Hiện giờ ngoại tôn đã có người trong lòng, cả đời này chỉ muốn ở cạnh y, nhưng… Mẫu thân dường như không muốn tôn nhi cưới y. Tôn nhi muốn cầu ngoại tổ hỗ trợ thuyết thục mẫu hậu, không biết ngoại tổ có nguyện đáp ứng không.”

Lục Gia Thụy nghe vậy trầm mặc một lúc lâu rồi chuyển tầm mắt mình về phía Trác Ảnh đang đứng sau hắn, mở miệng hỏi: “Người trong lòng theo lời Mục nhi nói, hẳn là vị Trác Ảnh, Trác đại nhân nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.