- Chồng ơi, em sợ sấm sét lắm, anh mở cửa cho em ngủ chung nha? Chồng ơi... Em thật sự rất sợ. Đừng bỏ em một mình được không? Chồng ơi...
...
Suy cho cùng, anh cũng động lòng. Tuy anh không thích Trần Hoà, nhưng nghe thấy tiếng một cô gái mong nhanh đứng ngoài cửa cầu cứu, sao anh có thể tàn nhẫn không quan tâm được?
Vì vậy, vào nửa đêm, anh mủi lòng mở cửa ra.
Trần Hoà rưng rưng nước mắt, sau đó đã mở một nụ cười ranh mãnh, thoắt một cái lọt vào trong phòng, leo lên giường không nói một lời.
Nhận ra mình đã bị lừa, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng.
Anh đứng bên giường nhìn cô với vẻ trịch thượng:
- Ai bảo em được ngủ trên giường? Em tự dọn xuống sàn đi!
Trần Hoà lộ ra cái đầu nhỏ, túm lấy ga trải giường, cố gắng nâng cằm:
- Không, em muốn ngủ với anh.
Từ đó đến giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ vô liêm sỉ đến như vậy, anh tức giận đến bật cười.
Cuối cùng, anh tàn nhẫn kéo cô ra khỏi giường, lấy trong tủ ra một bộ chăn gối rồi ném lên người cô.
Trần Hoà bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn không dám chọc giận anh, ngoan ngoãn trải ga ra sàn.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không từ bỏ.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đúng như dự đoán, Trần Hoà giống như một chú mèo con ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Không biết cô ấy mơ thấy gì, thậm chí còn dụi mặt vào người anh.
Lúc đó anh tức giận đến mức lập tức đá cô ấy ra khỏi giường...
Nhớ lại những chuyện quá khứ không vui vẻ đó, Tống Lĩnh Viễn chợt phát hiện, hình như bọn họ cũng không đến nỗi bất hoà đến vậy.
Anh lại vô thức cười.
Trong 3 năm qua, Trần Hoà dường như đã cố gắng hết sức để quyến rũ anh.
Anh cũng không hiểu tại sao cô ấy lại thích mình đến mức đó.
Sở dĩ đêm qua cô ấy gửi tin nhắn chắc là do anh đòi ly hôn, nên cô ấy cố gắng làm hoà bằng phương pháp cũ.
Nhưng không nhận được hồi đáp, cô ấy nghĩ anh không thích mánh khoé này nữa nên hôm nay cô ấy thay đổi chiến thuật.
Dọn ra khỏi nhà, lấy đi nhẫn cưới và cố tình bỏ rời anh là chiến lược mới của cô.
Tống Lĩnh Viễn vui vẻ đặt điện thoại xuống.
Nghĩ mà xem, nếu anh cứ tiếp tục cứng rắn như vậy, bao lâu nữa Trần Hoà mới mềm lòng chịu về nhà đây?
13.
Ngày hôm sau, Tống Lĩnh Viễn quyết định đi công tác.
Lần này Trần Hoà làm hơi lố rồi.
Không những mang ảnh cưới đi mà nhẫn cưới cũng bị lấy.
Cô đã đụng tới sự nhẫn nại cuối cùng của anh nên anh quyết định để cô muốn đi đâu thì đi lâu hơn nữa.
Tuy thời gian đi công tác vẫn chưa được ấn định, nhưng anh ước chừng rằng cũng phải 1 tháng.
Không ngờ, chưa đầy 1 tuần, anh không chịu nổi nữa nên đã quay về.
Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân mình có chút nhớ Trần Hoà.
Anh nhớ những món ăn mà Trần Hoà nấu, anh nhớ giọng điệu nhẹ nhàng mỗi lần Trần Hoà gọi anh là chồng, anh nhớ cách Trần Hoà ôm anh trên giường,...
Anh mua cho Trần Hoà một đôi bông tai nhãn hiệu mà cô ấy thích, mua sô cô la yêu thích của cô ấy.
Trước khi về nhà, anh tưởng tượng cảnh Trần Hoà phiền muộn ngồi đợi anh trên ghế sô pha, nhìn thấy anh về mang quà cho cô, cô vui sướng đến bật khóc. Nghĩ đến thôi anh vô thức cười.
Trần Hoà rất dễ dỗ.
Tuy nhiên, khi về tới nhà, anh mở cửa ra vẫn thấy căn nhà vẫn y nguyên như lúc anh rời đi.
Trống rỗng và lạnh lẽo.
Những tấm rèm cửa bị gió thổi lay động khiến nơi đây càng thêm vắng vẻ.
Dấu vết những bức ảnh cưới được gỡ khỏi tường vẫn còn đó.
Không còn vết tích của Trần Hoà trong ngôi nhà này.
Nụ cười của Tống Lĩnh Viễn cứng đờ ở khoé môi.
- Trần Hoà!
Anh hét lên, không ai hồi đáp.
Đáp lại anh là sự im lặng.
Tống Lĩnh Viễn lúc này thật sự tức giận.
Trần Hoà lấy đâu ra tự tin để chống lại anh như vậy?
Cô ấy thật sự cho rằng anh không dám ký đơn ly hôn sao?
Anh đi vào phòng ngủ, bản thoả thuận ly hôn vẫn còn trên bàn đầu giường, giống như cách anh lần đầu nhìn thấy.
Anh nhặt nó lên và đọc một cách thiếu kiên nhẫn.
Một tờ giấy bên dưới thoả thuận ly hôn rớt xuống.
Tống Lĩnh Viễn sửng sốt một lúc, sau đó cầm lên xem.
Lập tức anh tràn đầy hạnh phúc!
Trần Hoà đang mang thai!
2 tim thai, 7 tuần!
Tính luôn cả tuần này thì là 8 tuần!
Bất ngờ ập đến khiến bàn tay Tống Lĩnh Viễn run lên, /m/á/u/ dồn lên não!
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Trần Hoà lại quá đáng như vậy!
Hoá ra cô ấy đang mang thai con của anh, không chỉ một mà là hai!
Giấy khám thai được cố tình đặt chung với thỏa thuận ly hôn. Chẳng phải là để cho anh nhìn thấy và cảm thấy hối hận hay sao?
Chắc chắn cô ấy chưa bao giờ có ý định bỏ đi!
Tống Lĩnh Viễn mỉm cười.
Từ cười mỉm, đến cười nhe răng, rồi cuối cùng cười không kiềm chế:
- Ha ha ha ha ha... Tôi sắp làm bố của 2 đứa trẻ! Ha ha ha ha...
14.
Tống Lĩnh Viễn liên hệ với một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng đến nhà mình ngày hôm sau.
Anh dự định biến 2 phòng trống thành phòng cho con.
Nhà thiết kế đưa cho anh những bản vẽ để anh lựa chọn, nhìn thoáng qua anh yêu thích cách trang trí phòng công chúa màu hồng.
- Tôi muốn cái này.
- Anh muốn làm kiểu này cho cả 2 phòng luôn?
Tống Lĩnh Viễn do dự một lát.
Hình ảnh anh và Trần Hoà bàn về việc có con cách đây không lâu chợt hiện lên.
- Sau này em nhất định phải có một đứa con trai, anh mà chọc giận em, em sẽ kêu con trai chọc lại anh.
Lúc đó tôi đang uống nước, nghe được những lời này, tôi lười biếng cười nhạo cô:
- Hy vọng em có thể có thai trước đó.
Chúng tôi luôn cẩn thận trong việc có con. Cách đây hơn nửa năm trước, anh thỉnh thoảng tính toán thời gian an toàn của cô để giúp cô thụ thai.
Anh đã sẵn sàng có con.
Nhưng anh không thể để Trần Hoà biết anh đang nghĩ gì.
Vì trước đây anh luôn tỏ thái độ ghét cô, việc anh thay đổi không khác gì tự vả mặt.
Và tất nhiên, anh sẽ không nói với Trần Hoà là anh thích con gái hơn con trai.
Hiện tại, đứng trước câu hỏi của nhà thiết kế, anh muốn trang trí cả 2 phòng thành phòng công chúa màu hồng. Tuy nhiên, khi nghĩ đến chuyện Trần Hoà thích con trai, anh lại bất đắc dĩ nói:
- Một phòng thôi cũng được, phòng còn lại làm theo chủ đề ô tô cho con trai.
- Được thôi.
15.
Nhà thiết kế cử người đến đo kích thước phòng. Tống Lĩnh Viễn đứng trong bếp, uể oải dựa vào tủ lạnh. Anh cầm một ly nước chỉ còn một nửa. Anh lơ đãng. Một số hình ảnh tự nhiên hiện lên trong đầu anh, khoé môi anh chậm rãi nhếch lên.
Có lẽ là nửa năm sau khi kết hôn.
Trần Hoà thường xuyên dùng thủ đoạn nhỏ khiến 2 người thi thoảng ngủ chung giường. Dù sao anh cũng là đàn ông, làm sao có thể chịu thua cô được chứ.
Anh thường xuyên đi xã giao và uống rượu.
Trần Hoà sẽ nấu canh giải rượu cho anh mỗi khi anh về.
Lợi dụng cơn say, anh vào bếp ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ cô, quay người cô lại để hôn, hai tay không ngừng chạm vào cô.
Mãi đến khi cả hai sắp vào cuộc thì anh dừng lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh giả vờ không nhớ gì và làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh vẫn còn nhớ cách Trần Hoà nhìn anh lúc đó, đôi mắt đẫm lệ đầy oán hận, khiến anh muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Không lâu sau, Trần Hoà bị sốt.
Không nghiêm trọng lắm nhưng cô ấy lại lấy cớ bệnh tật để bắt anh phục vụ mình.
Đôi khi cô nói rằng mình không thể đứng dậy nên nhờ anh lấy giúp cái này cái kia, đôi khi cô ấy lấy cớ mình bệnh nên nhờ anh ôm và xoa đầu mình.
Anh nhìn ra được Trần Hoà đang rất buồn, nhưng cô ấy lại nhịn nhục, gật đầu nói:
- Em hiểu rồi, sau này em sẽ không tái phạm nữa.
Sau khi qua giai đoạn chiến tranh lạnh, ngọn lửa lại bùng lên.
Nhưng tôi cũng là con người có cảm xúc. Ngày qua ngày, dù tim tôi có cố gắng như thế nào thì cũng sẽ có lúc bị xuyên thủng.
Có gì đó đang dần thay đổi từ khi anh cố gắng tiếp cận cô hơn.
Thậm chí, trong sâu thẳm trái tim anh, anh vẫn mong chờ Trần Hoà sinh con cho anh.
16.
Ngày hôm sau, Tống Lĩnh Viễn đến công ty, nhờ trợ lý tìm người đến nhà anh để giám sát thi công.
- Trần Hoà đang mang thai, tôi cần chuẩn bị phòng cho con.
Trợ lý nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, không biết phải nói gì.
Anh ấy không hiểu được tại sao chủ tịch vẫn chưa nhận được tin vợ mình đã qua đời.
Nhưng anh hiểu rõ nếu anh tạt gáo nước lạnh này vào mặt chủ tịch, Tống Lĩnh Viễn nhất định sẽ suy sụp.
Vì vậy, anh không nói gì và làm như lời Tống Lĩnh Viễn nói.
17.
Mấy ngày nay, Tống Lĩnh Viễn liên tục kiểm tra điện thoại, xem thử Trần Hoà có chủ động nhắn tin cho mình không.
Tiếc là không hề có cuộc gọi nào, không có tin nhắn, thậm chí anh cũng không hề nghe được tin tức nào của cô từ ai cả.
Nhưng anh hiểu.
Cô ấy đang mang trong người con của anh, cô ấy tự tin và tự hào nắm chắc phần thắng.
Vậy lần này anh có nên chủ động nhường cô một lần không?
18.
Một tuần nữa trôi qua.
Phòng của con đã được trang trí xong.
Tống Lĩnh Viễn trở về nhà, nhìn 2 căn phòng trang trí tông màu hồng và ô tô. Trái tim anh mềm nhũn. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh 2 căn phòng này sẽ tràn ngập tiếng cười khi Trần Hoà sinh con xong.
Nhà thiết kế đưa cho anh 2 búp bê em bé và anh chơi với chúng, như thể anh đang trải niệm niềm vui của trẻ con.
Cuối cùng, anh không thể chịu được việc ở một mình trong căn nhà trống vắng.
Anh nóng lòng muốn gọi cho Trần Hoà và chia sẻ niềm hạnh phúc này với cô.
Anh cũng muốn Trần Hoà vui vẻ ôm lấy cổ anh khi cô biết anh cũng mong chờ những đứa con của cả 2. Anh sẽ hôn tới hôn lui, nói với cô rằng cô đã không yêu sai người.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn của Trần Hoà ra, gửi tin nhắn thoại:
- Em về đi, chúng ta sẽ không ly hôn.
Tin nhắn gửi đi, anh bấm vào để nghe lại, cảm thấy giọng mình có chút ôn hoà.
Anh muốn thu hồi để gửi lại bằng giọng điệu lạnh lùng mà anh hay sử dụng với cô.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh không làm gì cả.
Họ đã có con với nhau, hận thù trong quá khứ cũng nên tan biến thôi.
19.
Lại 2 ngày nữa trôi qua.
Trần Hoà vẫn không trả lời tin nhắn, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy tức giận.
Lần đầu tiên anh chịu nhận thua cô, cô lại không thèm để mặt anh!
Cô ấy nghĩ rằng anh không thể bắt cô về nhà được?
Trong cơn tức giận, anh khoá tấm thẻ tín dụng mà anh đã đưa cô.
Trần Hoà luôn thích đi mua sắm bằng thẻ của anh, sau đó khoe với mọi người rằng đây là quà của chồng tặng.
Nếu biết thẻ bị khoá, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại trong tuyệt vọng.
Như vậy thì Tống Lĩnh Viễn lại trên cơ cô.
Cuối tuần, anh đến trung tâm thương mại để mua quần áo và đồ chơi cho con.
Đồ của trẻ em luôn có một sự dễ thương không khác gì người mặc chúng. Tống Lĩnh Viễn đơ ra, ước gì có thể mang hết đồ trẻ em ở đây về nhà.
Anh nhìn thấy một người mẹ đang đẩy xe nôi trong trung tâm thương mại.
Khi người mẹ được nhân viên đón tiếp, đứa nhỏ trong xe vui vẻ gặm chân. Tống Lĩnh Viễn cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu, không khỏi nhìn mấy lần.
Kết quả là em bé phát hiện ra.
Em bé cười toe toét với anh, để lộ 2 chiếc răng cửa nhỏ nhắn đáng yêu.
Tống Lĩnh Viễn lập tức cảm thấy tim mình tan chảy.
Khi người mẹ không để ý, anh lấy ra một trong những món đồ chơi mà mình đã mua, đặt vào trong xe đẩy của em bé rồi bỏ chạy như tên trộm.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tống Lĩnh Viễn trở lại với vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng thường ngày.
Anh ta thậm chí còn hơi hếch cằm lên, có chút coi thường việc mình vừa làm.
Đứa nhỏ đó thì sao? Con của anh và Trần Hoà nhất định sẽ đáng yêu hơn đứa bé vừa rồi gấp trăm lần!
20.
- Lưu Thất, chúng tôi đã bao vây nơi này, anh không trốn được nữa đâu. Mau đầu hàng để còn được hưởng khoan hồng. Nếu con tin trong tay anh bị thương, anh chỉ sẽ gánh thêm tội mà thôi!
Nhìn thấy đám đông trước mặt, Tống Lĩnh Viễn tò mò tới gần. Anh phát hiện ra có 7-8 cảnh sát mặc thường phục đang truy bắt tội phạm.
Tên tội phạm vẻ mặt lưu manh, một tay giữ bà lão, một tay cầm /d/a/o/ dí vào bụng bà ấy.
- Ai mà chẳng biết mấy người chỉ nói suông? Tôi /g/i/ế/t/ thai phụ kia, 1 /x/á/c/ 3 mạng, các người nhất định sẽ không tha cho tôi! Không được lại gần, nếu các người dám bước tới, tôi sẽ /đ/â/m/c/h/ế/t/ người này!
Người dân xung quanh đứng theo dõi nhận ra đối tượng này là ai, bắt đầu xì xầm:
- Đây có phải là một trong những người đã gây ra vụ /á/n/m/ạ/n/g/ trên phố Thập Đạo cách đây không lâu đúng chứ?
- Mẹ kiếp, loại cặn bã này /t/ử/h/ì/n/h/ cho rồi!
- /C/h/ế/t/ tiệt, nếu biết trước thì lúc nãy tôi đập hắn một trận rồi!
....
Một vài cảnh sát mặc thường phục giải tán đám đông, một số khác thì khuyên nhủ tên tội phạm:
- Lưu Thất, anh đừng nghĩ quẩn. Anh hãy nghĩ đến người mẹ 70 tuổi vẫn đang ngồi đợi anh ở nhà...
Tống Lĩnh Viễn không nán lại, anh xoay người đi xuống lầu.
Sau khi quan sát sơ bộ địa hình tầng dưới, anh ném quần áo và đồ chơi trẻ em mình mới mua xuống đất rồi bắt đầu trèo lên cột.
Tình huống này khá nguy hiểm. Ở vị trí tầng 4, một mặt của cây cột là khoảng không trống, mặt còn lại của cây cột dính vào hành lang của các tầng.
Tên Lưu Thất kia dựa vào lan can hành lang mà không để ý có người đang lặng lẽ trèo lên từ phía sau lưng.
- Chuẩn bị cho tôi xe và 100,000NDT tiền mặt! Nếu không tôi sẽ /đ/â/m/c/h/ế/t/ bà lão này ngay lập tức! Nhanh lên!
Cảnh sát mặc thường phục nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn đang đến gần, những người xung quanh cũng nhìn thấy, nhưng không ai lên tiếng.
Sau khi được cảnh sát khuyên nhủ, Lưu Thất vừa thả lỏng một chút liền bị Tống Lĩnh Viễn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay đang cầm /d/a/o/. Cảnh sát xung quanh chớp lấy thời cơ, nhanh chóng tiến lên giữ chặt Lưu Thất!
Trong lúc giằng co, Lưu Thất suýt chút nữa đã đẩy Tống Lĩnh Viễn rớt khỏi cột.
May mắn là một cảnh sát nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay Tống Lĩnh Viễn và kéo anh ta lên, giúp anh ta thoát khỏi cú ngã kia.
- Thả tôi ra! Tôi bị oan! Tôi được trả tiền để làm việc đó! Tôi còn không có ý định /g/i/ế/t/c/h/ế/t/ cô ta, tôi không biết cô ta có thai...
Có lẽ vì Lưu Thất đã bị khống chế, không còn gây nguy hiểm cho những người xung quanh, nên đã có người không kiềm chế được cảm xúc, bốc đồng chạy đến đá mạnh vào người Lưu Thất.
Người đàn ông kia chửi rủa:
- Thằng khốn! Đồ quái vật! Đồ khốn kiếp!
Cảnh sát nhanh chóng chặn người đàn ông kia lại, nhưng ông ta vẫn chưa thoả mãn. Khi bị kéo ra, ông ta nhổ vào mặt Lưu Thất:
- Sao mày không đi /c/h/ế/t/ đi!
Cảnh tượng này đã k1ch thích đám đông phẫn nộ.
- Một tên cặn bã thế này, /t/ử/h/ì/n/h/ vẫn là quá nhẹ đối với hắn!
- Vẫn nên là "xử lý" ngay tại chỗ!
- Hắn sống thêm 1 giây cũng là lãng phí không khí! Hắn có /c/h/ế/t/ cũng không ai thèm quan tâm!
Có người quay lại hỏi Tống Lĩnh Viễn:
- Anh có thấy án /t/ử/h/ì/n/h là quá nhẹ đối với hắn không?
Tống Lĩnh Viễn có chút giật mình.
Tuỳ rằng anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét tên ác nhân này, nhưng anh lại không dễ xúc động như đám đông xung quanh.
Có lẽ là vì chuyện này không liên quan gì đến anh, nên anh không cảm thấy đồng cảm với nạn nhân.
Anh ta chỉ cảm thấy dù sao kẻ ác sẽ nhận được hình phạt thích đáng, nên không cần phải lãng phí tâm trí của mình cho những kẻ này.
Tống Lĩnh Viễn gật đầu, chiếu lệ đáp lại người kia.
- Ôi, không thể tưởng tượng được chồng nạn nhân đau lòng đến chừng nào! Đúng là lũ súc vật /m/á/u/ lạnh!
Đám đông vẫn thở dài, nhưng Tống Lĩnh Viễn không có ý định tiếp tục ở lại xem.
Anh đi xuống lầu dưới, cầm quần áo và đồ chơi mình mua lúc nãy lên tay rồi quay người rời đi.
21.
Ngày hôm sau tại tập đoàn Tống thị.
Cảnh sát đến và trao tặng bằng khen cho hành động dũng cảm của Tống Lĩnh Viễn.
Người vào người ra, văn phòng chủ tịch trở nên nhộn nhịp.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy tâm trạng mình kỳ lạ. Anh không ngờ rằng có một ngày mình cũng nhận được bằng khen này.
Anh chụp hình bằng khen và đăng lên vòng bạn bè.
Một lúc sau, lượng like và lời khen ngợi của bạn bè khiến anh không thể nhịn được cười.
Chỉ có trợ lý của Tống Lĩnh Viễn đứng nhìn bằng khen hồi lâu với vẻ mặt phức tạp.
22.
Vẫn không có tin tức gì từ Trần Hoà.
Dần dần, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy bất an.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự việc tại trung tâm thương mại, anh ta nhận ra rằng nguy hiểm luôn rình rập xung quanh mọi người.
Trần Hoà vẫn chưa chịu về nhà, lỡ cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Chiều hôm đó, nhìn bầu trời u ám, Tống Lĩnh Viễn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đến nhà họ Trần để đón Trần Hoà về.
Vì Trần Hoà đang mang thai con của anh nên anh không ngại nhận thua cô lần này.
Anh lái xe đến nhà họ Trần.
Hình như lần cuối anh đến đây là 1 năm trước.
Khi đó, hoa trong sân nở rộ dưới bàn tay chăm sóc của mẹ Trần.
Tuy nhiên, chỉ sau 1 năm không lui đến, những bông hoa trong sân đã úa tàn, như thể bị mưa gió tàn phá, vật vờ trụ lại trên nền đất.
Có tiếng kêu yếu ớt của ai đó từ tầng 2. Nghe giống như tiếng mẹ Trần, nhưng giọng bà ấy lại không khàn đến thế.
Tống Lĩnh Viễn cau mày, bấm chuông cửa.
- Ai đấy?
Trần Dực đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn đứng sau hàng rào sát, sắc mặt Trần Dực lập tức trùng xuống.
- Anh đang làm gì ở đây?
Trần Dực không vui vẻ mà hỏi, tỏ rõ thái độ không muốn nhìn thấy mặt người kia.
Em rể không nể mặt mình, Tống Lĩnh Viễn cũng không chịu nhún nhường. Anh lạnh lùng cất giọng:
- Gọi chị cậu ra đây, tôi đưa cô ấy về nhà.
Trần Dực sửng sốt, sau đó nhìn Tống Lĩnh Viễn như thể nghe nhầm:
- Đưa chị tôi... về nhà?
Tống Lĩnh Viễn lạnh lùng nhìn Trần Dực trầm mặc.
Không biết cậu ấy đang nghĩ gì, Trần Dực cười lớn:
- Anh tới đón chị tôi? Ha ha... đón chị tôi? Về nhà? Ha ha ha...
Trần Dực cười ngày càng lớn. Cậu ấy vừa cười vừa rơi nước mắt.
Tống Lĩnh Viễn nghi hoặc nhìn Trần Dực, rồi lại lạnh giọng ra lệnh:
- Gọi chị cậu ra đây.
Trần Dực lau nước mắt, nhẹ nhàng đáp:
- Chị tôi không có ở đây.
Tống Lĩnh Viễn kinh ngạc:
- Vậy cô ấy ở đâu?
- Anh Tống hỏi buồn cười quá. Chị tôi là vợ anh, chị ấy ở đâu anh cũng không biết, thì làm sao tôi biết được?
Trần Dực tựa hồ không muốn nói chuyện với Tống Lĩnh Viễn nữa, xoay người đi vào nhà.
Nhưng trước khi đóng cửa lại, Trần Dực yếu ớt nói với Tống Lĩnh Viễn:
- Sau này không có việc gì thì anh đừng tới đây nữa.
Tống Lĩnh Viễn ngơ ngác.
Nhìn thấy Trần Dực không lo lắng về tung tích của Trần Hoà, anh cho rằng cậu ta nhất định biết Trần Hoà đang ở đâu, vậy nên anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của cô ấy nữa.
Chỉ khi nghe thấy tiếng kêu khàn khàn từ tầng 2 vọng ra. Anh ta nhìn ngôi nhà u ám trước mắt. Không biết tại sao, nhưng anh ta luôn cảm thấy Trần gia đang có một bầu không khí kỳ lạ khó tả.
23.
Tống Lĩnh Viễn gửi tin nhắn cho Trần Hoà hỏi cô đang ở đâu.
Không ai trả lời.
Anh cho Trần Hoà, âm thanh thông báo số điện thoại đang bận.
Tống Lĩnh Viễn giận Trần Hoà.
Dù có mang thai con của anh, thì Trần Hoà có cần nhất thiết phải làm giá như vậy không?
Anh kìm nén sự bức bối trong lòng. Trần Hoà muốn chơi trò trốn tìm thì cô ấy cứ việc chơi đi. Đừng nghĩ rằng cô ấy có thể thu hút được sự chú ý của anh bằng cách này!
Chiều hôm đó, anh tham gia cuộc họp như thường lệ.
Anh cảm thấy đau bụng âm ỉ. Anh lén lút vuốt nhẹ bụng dưới, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng, anh ta chật vật kết thúc cuộc họp, anh không nhịn được nữa và nhờ trợ lý đưa đến bệnh viện.
Sau khi khám, bác sĩ nói dạ dày anh có vấn đề.
Bác sĩ cho anh truyền dịch và yêu cầu anh nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.
Tống Lĩnh Viễn nhìn dịch nhỏ giọt trong ống truyền, cảm thấy có chút mất mát.
Từ khi Trần Hoà biến mất, anh không còn cảm giác thèm ăn và cũng không ăn uống nghiêm túc mỗi ngày.
Anh luôn biết mình có dạ dày yếu.
Nhưng đã lâu rồi anh không bị đau dạ dày.
Trong 3 năm qua, mỗi ngày Trần Hoà đều nấu cho anh một chén thuốc bổ cho dạ dày, đầy đặn mỗi ngày 3 cử.
Đến nỗi theo thời gian, dạ dày của anh ngày càng khoẻ hơn, thì cái mỏ hỗn của anh cũng ngày một năng suất hơn.
Phải đến khi đau dạ dày lại, anh mới một lần nữa nhận ra sự quan tâm của Trần Hoà dành cho anh đã thấm sâu vào mọi khía cạnh trong cuộc sống mình.
Có một người vợ tốt như vậy, anh được chiều chuộng sinh sinh hư cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Có không biết giữ, mất đừng tìm.
Tại sao anh lại luôn gay gắt đấu chọi với cô?
Ngọt ngào với cô ấy để cô ấy tiếp tục nấu thuốc bổ cho anh không phải sẽ tốt hơn sao?
Suy nghĩ một hồi, anh gọi trợ lý đến.
- Kiểm tra xem Trần Hoà hiện đang ở đâu.
Trợ lý sửng sốt, nhìn chằm chằm Tống Lĩnh Viễn một lúc không biết trả lời như thế nào.
Tống Lĩnh Viễn cau mày:
- Sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Trợ lý trầm mặc một lát mới mở miệng nói:
- Phu nhân, cô ấy...
Ring ring ring!
Điện thoại của Tống Lĩnh Viễn vang lên.
Anh cầm điện thoại lên thì thấy mẹ của Khúc Uyển Yên gọi đến.
Anh bấm nút nghe, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy mẹ Khúc Uyển Yên buồn bã ở đầu bên kia:
- Lĩnh Viễn, con mau tới, Uyển Yên nó tutu!
- Cái gì?
Đồng tử Tống Lĩnh Viễn run rẩy, anh ta vội vàng hỏi:
- Bác đang ở đâu?
- ......
- Được, cháu sẽ qua ngay.
Sau khi cúp điện thoại, anh rút kim truyền ra ngoài.