Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 18-19



Đi được một đoạn, Hứa Phóng mới phát hiện chính mình giờ phút này cũng đang đi một cách không có mục đích, cậu ngừng lại, nhất thời có chút mờ mịt, thấp giọng hỏi cô: "Bây giờ cậu muốn đi đâu?"


 


Lúc này Lâm Hề Trì đang dựa trên lưng cậu líu ríu nói chuyện, cảm xúc cũng không giống lúc nãy nói vài câu là sẽ khóc, giống y như đứa trẻ.


 


Nghe được những lời này của cậu, Lâm Hề Trì ngậm miệng, rất nhanh lại nhỏ giọng nói: "Không về nhà."


 

 


Hứa Phóng cũng không nói gì, đến ven đường ngăn xe taxi, thả cô xuống, nửa ôm nửa đỡ nhét cô vào trong xe, sau đó nói tên khách sạn cho lái xe.


 


Không chỉ là bình thường mà ngay cả lúc uống say, Lâm hề Trì cũng nói rất nhiều. Cô tựa lưng vào ghế, nhìn cậu không chớp mắt, sau đó sáp lại gần, vô cùng ẩn ý nói: "Rắm Rắm, hôm nay cậu có chút đẹp trai."


 


Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.


 


Lâm Hề Trì từ từ nâng tay lên, đầu ngón tay chọc chọc vào lông mi cậu.


 


Hứa Phóng sững người tại chỗ.


 


Dường như cô cảm thấy chơi rất vui, lại chọc chọc hai má cậu, sau đó lại chọc chọc khóe miệng cậu.


 


Thấy tay của cô còn muốn dời xuống, hầu kết Hứa Phóng trượt trượt, cầm lấy tay cô đặt về chỗ cũ, nghiêm mặt nói: "Ngồi yên cho tớ."


 


 


"A." Lâm Hề Trì hít mũi, vô cùng nghiêm túc nói, "Là kiểu đẹp rất hiền lành."


 


".........." Nếu không phải Lâm Hề Trì nói chuyện có chút vấp, thỉnh thoảng bị cậu mắng cũng chỉ ngây ngốc đồng ý thì Hứa Phóng đã nghĩ có phải cô đang giả vờ say hay không.


 


Cậu gãi đầu, không quan tâm tới cô nữa, nghĩ thầm lát nữa nên làm gì bây giờ.


 


Rất nhanh Hứa Phóng liền nhớ tới một người, quay đầu nhìn Lâm Hề Trì. Sự chú ý của cô đang đặt trên những thứ khác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn những vật trang trí nhỏ trên quần áo của mình.


 


Hứa Phóng thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ nửa ngày mới tìm ra số điện thoại của Lâm Hề Cảnh.


 


Cậu không chút do dự gọi điện thoại.


 


Điện thoại vang năm sáu tiếng vẫn không có ai nghe máy.


 


Sự kiên nhẫn của Hứa Phóng cũng sắp bị khoảng thời gian chờ đợi này làm cho cạn kiệt, lúc chuẩn bị tìm người khác, Lâm Hề Cảnh liền nhận điện thoại.


 


Bên Lâm Hề Cảnh vô cùng im lặng, hình như rất kinh ngạc vì cậu lại gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy dừng vài giây, rất không chắc chắn hỏi cậu: "Anh?"


 


Hứa Phóng nói thẳng: "Đang ở đâu."


 


"Có thể ở đâu chứ lão đại." Lâm Hề Cảnh cố hạ thấp giọng, đối với vấn đề của cậu vô cùng cạn lời, "Ở trường học đó, đợi lát nữa còn có một tiết tự học."


 


"Hiện tại có thể ra ngoài không?"


 


"Làm sao có thể." Lâm Hề Cảnh lập tức từ chối, "Bị giáo viên bắt được em sẽ chết đó."


 


"Ừ." Hứa Phóng đang định ngắt cuộc gọi.


 


"A đợi đã." Lâm Hề Cảnh cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với cuộc gọi này của cậu, "Anh gọi cho em làm gì, chị em đâu? Anh về Khê Thành rồi? Anh để chị em đón Trung thu một mình hả?"


 


Đúng vào lúc này, Lâm Hề Trì đột nhiên sáp lại gần, tò mò hỏi: "Rắm Rắm, cậu đang gọi điện thoại cho ai vậy?"


 


Hứa Phóng rũ mắt nhìn cô.


 


Tầm mắt của cô hoàn toàn đặt trên điện thoại của cậu, ngay cả dư quang cũng không thèm chia cho cậu.


 


Hứa Phóng giật giật khóe miệng, không lên tiếng mà đưa điện thoại cho cô.


 


Lâm Hề Trì ngoan ngoãn nhận lấy, cũng không đưa lên bên tai nghe mà giống như đồ ngốc cầm lấy điện thoại của cậu nghịch, không cẩn thận nhấn phải nút loa ngoài.


 


"Này! Anh đâu rồi!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Lâm Hề Cảnh mang theo một chút lo lắng, "Chị của em đang ở cạnh anh? Chị ấy cũng về Khê Thành? Sao chị ấy không nói với em."


 


Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Hề Trì chớp mắt, nhỏ giọng gọi cô ấy: "Lâm Hề Cảnh."


 


"..........." Giọng nói của Lâm Hề Cảnh nháy mắt liền ngừng lại, rất nhanh lại mở miệng, không còn chút lo lắng nào như vừa rồi, giọng điệu trở nên rất lạnh nhạt, "Có chuyện gì."


 


"Chị về Khê Thành rồi."


 


"Ừ." Lâm Hề Cảnh không có phản ứng gì, rồi lại nhịn không được nói, "Ngày mai em mới nghỉ."


 


"Ngày mai mới nghỉ." Lâm Hề Trì tự hỏi một chút, bởi vì đầu óc hỗn loạn, nói câu sau không liên quan gì đến câu trước, "Vậy hôm nay có nghỉ không?"


 


"..........."


 


Lâm Hề Cảnh rốt cuộc cũng phát hiện có điều không thích hợp, lời nói mang theo suy đoán: "Lâm Hề Trì, chị uống rượu hả?"


 


"Ừ, uống -----" Lâm Hề Trì cười tủm tỉm xòe tay ra đếm, giọng nói chậm rì rì, "Một, hai, ba, bốn, năm, uống.......... Năm chai, nhiều như một bàn tay vậy!"


 


Lâm Hề Cảnh im lặng.


 


Bởi vì đèn đỏ nên xe taxi dừng lại, lái xe nhìn hướng dẫn, đột nhiên hỏi: "Sắp đến rồi, hai người muốn xuống ở đâu? Xuống thẳng cửa khách sạn Ni Tư sao?"


 


Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong xe so với vừa nãy còn im lặng hơn.


 


Người trong xe không nói chuyện, người bên kia điện thoại cũng không nói chuyện.


 


Hứa Phóng nhướng mi, đang định trả lời tài xế một tiếng.


 


Trong điện thoại truyền ra tiếng hét to của Lâm Hề Cảnh: "Mẹ kiếp! Hứa Phóng anh vẫn là con người sao?!!!"


 


"..........."


 


"Anh muốn dẫn chị của em đi đâu? Anh chuốc say chị ấy rồi mang đi đâu?"


 


Sau đó là một loạt âm thanh va chạm ma sát cùng với tiếng giày chạy trên sàn nhà, ngoài ra còn có tiếng một nam sinh đang gọi: "Này! Lâm Hề Cảnh cậu đi đâu đấy! Chuông reo rồi! Lát nữa giáo viên sẽ đến kiểm tra đấy!"


 


Lâm Hề Cảnh cũng la to: "Tớ sợ cái rắm ấy!"


 


Xe chạy đến trước cửa khách sạn Ni Tư.


 


Hứa Phóng thanh toán tiền, đỡ Lâm Hề Trì xuống xe, thấy dáng vẻ bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả của cô, cậu lại lần nữa ngồi xổm xuống cõng cô lên.


 


Lâm Hề trì dựa vào lưng cậu, hình như là nói mệt rồi, giọng nói trở nên vô cùng yếu ớt, nói chuyện mơ hồ không nghe ra là đang nói gì.


 


Hứa Phóng cũng không nghe rõ.


 


Xung quanh toàn là người, bên tai là tiếng động cơ xe, trước mắt là đèn ngôi sao được trang trí trên trần phía trước cửa kính của khách sạn, xung quanh trông vô cùng náo nhiệt.


 


Hứa Phóng cõng Lâm Hề Trì trên lưng, hai người cũng không nói gì nữa, nhưng lại không cảm giác được một chút vắng vẻ nào.


 


Hứa Phóng mím môi nhìn về phía trước.


 


Đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng thất bại nảy lên trong lòng.


 


Cậu biết Lâm Hề Trì dường như có cái gì cũng đều nói với cậu.


 


Cho dù là đạp trúng một viên đá ở trên đường, cơm tối ăn nhiều một hai miếng, khi thẻ tắm nước nóng đột nhiên hết tiền... những chuyện nhỏ như thế này, cô đều coi là chuyện lớn mà nói với cậu.


 


Nhưng khi gặp được chuyện lớn thật sự làm cô không vui, cô lại che giấu thật cẩn thận, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại cho cậu phát hiện.


 


Thật sự là bởi vì người ta đập vỡ cái cốc nên mới không vui sao?


 


Hứa Phóng nghiêng đầu, thấy cô đã nhắm mắt đang ngủ. Ở góc độ này chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của cô, bị tóc che khuất hơn một nửa, hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt vô cùng có quy luật.


 


Cậu hạ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.


 


"Đồ ngốc."


 


Lo lắng cho hai cô gái ngủ lại bên ngoài, Hứa Phóng dùng chứng minh thư của cậu và Lâm Hề Trì thuê hai phòng, sau đó cầm thẻ phòng đưa Lâm Hề Trì vào một phòng.


 


Hứa Phóng đặt cô lên giường.


 


Vừa đụng tới giường, Lâm Hề Trì cũng rất tự giác bò dậy, cởi giày và tất ra. Hứa Phóng đứng một bên nhìn những động tác theo thói quen này của cô cũng không ngăn cản.


 


Ngay sau đó, hai tay Lâm Hề Trì cầm lấy vạt áo, hình như là muốn cởi quần áo ra.


 


Tầm mắt Hứa Phóng ngưng lại, lập tức bước lên phía trước, trước khi cô cởi quần áo ra thì cầm lấy cái chăn, quấn lấy Lâm Hề Trì từ đầu đến chân.


 


Lâm Hề Trì bất động.


 


Một lát sau, dường như cảm thấy bên trong rất nóng, Lâm Hề Trì vươn đầu ra từ trong chăn, nhắm mắt lại, xem ra đã rất muốn ngủ rồi.


 


Rượu phẩm thật tốt.


 


Uống rượu rồi chỉ nói hưu nói vượn một trận, không nôn cũng không quậy, nhu thuận đến nỗi muốn đem cô trộm đi.


 


Hứa Phóng ngồi trở về sô pha, cúi đầu xuống, vẻ mặt bị tóc trước trán rũ xuống che khuất, nhìn không rõ vẻ mặt. Vài giây sau, cậu đột nhiên đưa một tay lên che mắt.


 


Bên tai là một mảng đỏ rực.


 


Cậu chật vật cụp mắt xuống, không nhìn về phía Lâm Hề Trì nữa.


 


Nhỏ giọng mắng: "Mẹ nó."


 


Lúc Lâm Hề Cảnh đến, đã là chuyện của nửa tiếng sau.


 


Dáng vẻ của cô ấy và Lâm Hề Trì không khác nhau lắm, mặc đồng phục sọc xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ là do vội vội vàng vàng chạy tới nên trên trán đều là mồ hôi.


 


Vừa nhìn thấy Hứa Phóng, ánh mắt vốn lo lắng của Lâm Hề Cảnh liền biến thành địch ý, lập tức chạy vọt vào trong phòng tìm Lâm Hề Trì.


 


Cho đến khi nhìn thấy Lâm Hề Trì đang an an ổn ổn nằm ngủ ở trên giường thì cô ấy mới yên tâm. Lúc đang muốn quay đầu lại tranh luận với Hứa Phóng thì thấy cậu vừa đi ra khỏi cửa vừa nói: "Em trông chừng cô ấy, anh đi ra ngoài mua chút đồ."


 


Nhận ra tâm trạng Hứa Phóng không tốt lắm, Lâm Hề Cảnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám nói nữa, chỉ dạ một tiếng.


 


Ra khỏi khách sạn, Hứa Phóng tới cửa hàng bên cạnh khách sạn, nói nhân viên bán hàng tùy ý lấy hai bộ quần áo của nữ sinh, sau đó lại đến khu vực nội y, dừng chân đứng trước cửa, hoàn toàn không có dũng khí đi vào.


 


Cậu buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nghiêm mặt rồi đi vào.


 


Một nhân viên bán hàng đi tới, nhiệt tình hỏi: "Là tới mua nội y giúp bạn gái sao?"


 


"..........." Lần này Hứa Phóng ngay cả tâm trí muốn thừa nhận cũng không có.


 


Nhân viên bán hàng dường như rất quen thuộc với loại tình huống như thế này, trực tiếp hỏi: "Cô ấy có nói muốn kiểu dáng như thế nào không?"


 


Hứa Phóng cứng rắn trả lời: "Tùy ý."


 


"Kích cỡ thì sao?"


 


".........."


 


"Ngài không nói chúng tôi không có cách nào tư vấn cho ngài được."


 


"Tùy ý." Hứa Phóng kiềm chế tính tình, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng thử đặt chính mình vào một tình huống xấu hổ như thế này, giọng điệu sắc bén lại tồi tệ, "Tôi nói là tùy ý, cô không cần hỏi lại."


 


"........." Nhân viên bán hàng không hiểu ra sao nhìn cậu, trong lòng suy đoán, sau đó cầm bộ bên cạnh hỏi cậu, "Vậy lấy bộ này?"


 


Hứa Phóng không nhìn, nói thẳng: "Gói lại giúp tôi."


 


Giải quyết xong chuyện này, tinh thần Hứa Phóng thả lỏng không ít. Cậu lên mạng tra, rồi đến siêu thị bên cạnh mua một ít sữa chua với mật ong, sau đó lại mua hai phần cháo về.


 


Hứa Phóng đem đồ đưa cho Lâm Hề Cảnh, lại nhìn xuyên qua cửa phòng nhìn Lâm Hề Trì một chút, rồi mới xoay người đi về phòng bên cạnh.


 


Lâm Hề Cảnh lật xem mấy túi đồ, cô ấy nhìn Lâm Hề Trì đang ngủ say, rối rắm không biết có nên đánh thức cô hay không.


 


Đúng lúc đó, Hứa Phóng gửi wechat cho cô ấy: [Đánh thức cô ấy dậy, cho cô ấy uống một ly nước mật ong, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.]


 


Nhìn thấy những lời này, Lâm Hề Cảnh liền đưa ra quyết định, đi qua vô cùng ôn nhu vỗ vỗ Lâm Hề Trì.


 


Rất nhanh Lâm Hề Trì liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó yên lặng nhìn cô ấy, rồi lại nhắm mắt lại, than thở nói: "Nằm mơ mà cũng có thể mơ thấy đồ xấu xí Lâm Hề Cảnh."


 


".........." Lâm Hề Cảnh cười lạnh một tiếng, sự ôn nhu mới vừa rồi nháy mắt liền biến mất, ngay sau đó trực tiếp đem chăn trên người cô xốc lên, "Đứng lên tắm rửa, thối chết đi được!"


 


Lâm Hề Trì lại mở mắt.


 


Ngủ được một giấc, dường như cô đã tỉnh táo hơn một chút, cau mày, chần chừ nói: "Lâm Hề Cảnh?"


 


"Nếu không thì?"


 


"Sao em lại ở đây?"


 


Lâm Hề Cảnh khẽ hừ một tiếng, không để ý tới cô.


 


"Chị nhớ là Hứa Phóng đến tìm chị mà." Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhớ lại, "A, cậu ấy gọi điện thoại cho em."


 


"Sao chị lại uống nhiều rượu như vậy."


 


Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ: "Chị quên rồi."


 


Sau đó cô cúi đầu ngửi mùi trên người mình, chun mũi ghét bỏ: "Thối quá, chị muốn đi tắm rửa."


 


"Đi, phòng tắm bên kia." Lâm Hề Cảnh chỉ về một hướng, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi pha nước mật ong cho cô, "Chỉnh nước ấm cho chị rồi, đợi lát nữa em lấy quần áo cho chị."


 


"Ừ." Lâm Hề Trì lười suy xét, đi thẳng vào phòng tắm.


 


Lâm Hề Cảnh lật mấy cái túi to Hứa Phóng đưa.


 


Hai bộ quần áo giống nhau, một bộ nội y, còn có một hủ mật với sữa chua.


 


Làm như cô ấy không cần nội y vậy, Lâm Hề Cảnh trợn mắt khinh thường.


 


Cô ấy đem quần áo với nội y nhét vào trong túi, treo trước cửa phòng tắm cho Lâm Hề Trì, nói to: "Em treo trên cửa đó."


 


Rất nhanh, Lâm Hề Trì từ trong phòng tắm đi ra, tóc không lau khô, giọt nước theo sợi tóc rơi xuống dưới, làm ẩm ướt áo. Khuôn mặt cô nhăn nhó, cầm trên tay cái túi Lâm Hề Cảnh vừa nhét vào, hỏi: "Cái này là em mua hả?"


 


Lâm Hề Cảnh cúi đầu nhìn điện thoại, nghe tiếng cô thì nhìn qua một cái, rồi lại cúi đầu.


 


"Không phải, là anh Hứa Phóng."


 


Nghe vậy, Lâm Hề Trì đứng tại chỗ không nói gì.


 


Lâm Hề Cảnh cảm thấy cô tắm rửa rồi ngược lại càng không tỉnh táo, nghi ngờ hỏi cô: "Sao vậy?"


 


"Bộ nội y này là 32A."


 


".........."


 


"Hứa Phóng có phải có hiểu lầm gì với chị không."


 


".........."


 


Nói xong, cô đột nhiên vò vò đầu, cầm theo nội y đi ra  ngoài.


 


Lâm Hề Cảnh ngơ ngác: "Chị muốn làm gì?"


 


"Chị muốn đi tìm cậu ấy tranh luận một chút."


 


".........."


Hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói vậy, Lâm Hề Cảnh ngẩn ra, nhẹ nhàng “À” một tiếng, nhìn Lâm Hề Trì dùng ngón trỏ móc áo lót đi ra khỏi phòng.
Lâm Hề Cảnh phản ứng lại, lập tức đứng dậy gắt gao mà ôm lấy nàng: “Chị…… Chị đợi một lát, đừng làm loại chuyện này, bình tĩnh một chút.”
Không biết vì sao cô bé phản ứng như vậy nhưng Lâm Hề Trì cũng không phản kháng, yên lặng xem nàng.
Lực tay buông lỏng, đồ lót rớt trên mặt đất.
Lâm Hề Cảnh đang muốn kéo nửa người nàng bên ngoài cửa vào, đúng lúc này, ở phòng bên cạnh Hứa Phóng cũng bước ra.
Vẫn là bộ quần áo vửa rồi, trên tay cầm thẻ phòng và chìa khóa, không biết muốn đi đâu.
Khóe mắt liếc thấy 2 chị em nàng, Hứa Phóng quay đầu, nhíu mày: “Các cậu muốn đi đâu.”
Nghe được giọng Hứa Phóng, Lâm Hề Trì lấy lại tinh thần, lại hít hít cái mũi, nhẹ nhàng mà chỉ vào cậu: “Hứa Phóng, mình hỏi cậu ——”
Thấy bộ dáng nàng vẫn ngây ngốc như cũ, Hứa Phóng mặt mày hơi cau lại, muốn biết con ma men trong nàng muốn nói gì với cậu.
Lâm Hề Cảnh vội duỗi tay bịt kín miệng nàng, ngượng ngùng nói “Ách, đầu óc chị ấy còn chưa tỉnh, a ha ha ha ha…… Chúng ta đi ngủ.”
“……”
Hứa Phóng liền nhìn bộ dáng Lâm Hề Trì rất muốn nói chuyện, bị Lâm Hề Cảnh kéo về trong phòng, sau là tiếng đóng cửa thật lớn.
Có thứ gì bị rơi ngay ngoài cửa lúc đó.
Hứa Phóng cúi đầu nhìn thấy.
Vừa lúc, phòng đối diện một người phụ nữ đi ra.
Chú ý tới tầm mắt Hứa Phóng cùng đồ vật trên mặt đất, ánh mắt của cô ta trở nên cổ quái, cảnh giác mà nhìn cậu, lại trở về phòng lần nữa, đóng cửa lại.
“……”
Ở một khắc kia, Hứa Phóng thật sự muốn đem Lâm Hề Trì kéo ra đánh chết.

-
Lâm Hề Cảnh đem Lâm Hề Trì đẩy về phòng, đem nước mật ong vừa pha xong để vào tay nàng, trợn mắt nói: “Nhanh uống hết cho em, uống mười ly!”
Co bé còn muốn dạy dỗ tiếp Lâm Hề Trì, chuông di động vang lên.
Anh Hứa Phóng: 【 rơi đồ vật.


Lâm Hề Cảnh nghi hoặc nói nhỏ “Rớt cái gì?”, lại hướng ngoài cửa đi.

Bên ngoài đã nhìn không thấy bóng dáng Hứa Phóng, cô bé cúi đầu, chú ý tới cái áo lót trên mặt đất kia, biểu tình cứng đờ.
Lâm Hề Cảnh hít một hơi thật sâu, lập tức nhặt nó lên, đóng cửa lại.
Lâm Hề Trì say rượu rất nghe lời, đang ngồi uống nước mật ong từng ngụm một.

Đôi mắt nàng muốn nhìn cô bé lại né tránh sợ bị mắng,.
“Chị biết chị vừa mới làm gì sao?” Lâm Hề Cảnh đi qua đứng trước mặt nàng, lúc này cô bé trừ muốn mắng ra không còn ý gì khác, “Mặt mũi chị vứt hết ở phòng bên cạnh rồi!”
Lâm Hề Trì vội vàng uống hết nước trong ly, đem cái ly đặt ở trên tủ đầu giường, nhanh nhẹn mà chui vào trong chăn, liền một sợi tóc cũng không lộ ra, cự tuyệt nghe lời kế tiếp cô bé sẽ nói.
Thấy thế, Lâm Hề Cảnh lười dạy dỗ cô chị gái, lẩm bẩm: “Dù sao chị ngày mai đừng mắng em, em đã cố hết sức ngăn chị, thật là —— không biết uống rượu còn dám uống nhiều như vậy.”
Lâm Hề Trì dần dần đi vào giấc ngủ trong tiếng oán giận của cô em gái.
-
Nửa đêm, Lâm Hề Trì đột nhiên tỉnh lại, mơ màng mà nhìn hoàn cảnh chung quanh, đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.

Đầu óc nàng trống rỗng, giống người mù sờ soạng xung quanh.
Sau đó, nàng sờ thấy một cái đầu tóc dài.
Người này đang ngủ, nàng xoa nắn như vậy đều không có phản ứng gì.
Những hình ảnh trong đầu như cơn bão tràn đến, hô hấp Lâm Hề Trì dừng lại, đạp người bên cạnh: “Lâm Hề Cảnh? Đừng ngủ! Dậy! Mau đứng lên!”
Bị nàng đá, Lâm Hề Cảnh mở mắt, sau đó lại đem đầu rúc vào chăn, ý thức mơ hồ hỏi: “Mấy giờ a……”
“Không biết.” Lâm Hề Trì hiện tại việc này, giọng như sắp khóc, “Em nói cho chị, chị có đi tìm Hứa Phóng cãi nhau không? Chắc là không có, tuyệt đối không có khả năng, chị uống say cũng không có khả năng làm loại chuyện này đi……”
Nghe vậy, nửa khuôn mặt Lâm Hề Cảnh từ trong chăn ló ra, nhìn nàng: “Không có.”
Lâm Hề Trì nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Hề Cảnh nhắm mắt lại, ngáp một cái, giọng rất bình tĩnh: “Nhưng chị đem áo ngực làm rơi bên ngoài, anh Hứa Phóng làm em đi nhặt về.”
“……”
Cách đã lâu, Lâm Hề Cảnh không nghe được Lâm Hề Trì nói.

Cô bé đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Lâm Hề Trì ngồi ở bên cạnh cô bé đột nhiên bò lên, phát ra một trận tiếng bùm bùm.
Ở trong bóng tối ngây người một lúc, Lâm Hề Trì cũng thấy được tương đối bố cục phòng, nàng bật đèn đầu giường, sau đó thu dọn đồ trên bàn vào cặp sách như là bắt đầu chạy nạn.
Lâm Hề Cảnh bị nàng làm loạn đã cáu: “Chị làm gì ? Ngủ ngon sao? Đừng quậy ngày mai em còn muốn dậy sớm về trường.”
“Em ngủ.” Lâm Hề Trì tiếp tục thu thập, theo sau ngẩng đầu cùng nàng nói, “Cảnh Cảnh, chị đi rồi, sáng mai em cũng dạy sớm một chút, trốn đi, đừng cho Hứa Phóng phát hiện.”
“…… Chị muốn làm gì?”

“Em làm cho cậu ấy cảm thấy chỉ là làm một giấc mơ đi.” Lâm Hề Trì kéo khóa kéo, đeo cặp sách trên lưng, “Chị không còn mặt mũi gặp cậu ấy, chị tuyệt đối không thể gặp lại người này.

Chị phải đi, hẹn gặp lại.”
Lâm Hề Cảnh à một tiếng, chậm rì rì mà bò dậy.
Nhận thấy được nàng động tĩnh, Lâm Hề Trì nghi hoặc nói: “Em cũng muốn đi cùng chị luôn?”
“Không phải.” Lâm Hề Cảnh xốc lên chăn, ở trên giường tìm đồ vật, “Em phải cho gọi điện cho anh Hứa Phóng.”
“……” Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm cô bé, nói rất nghiêm túc: “Lâm Hề Cảnh, chị nói với em, việc này rất nghiêm trọng, chị không phải ở cùng em nói đùa, đem điện thoại buông xuống nhanh cho chị.”
Lâm Hề Cảnh lầm bẩm, vứt điện thoại sang một bên, nghe tiếng bước chân Lâm Hề Trì, rầu rĩ: “Em chính là trốn tiết tự học buổi tối ra tìm chị.”
Nghe được lời này, bước chân Lâm Hề Trì dừng lại, lại rút trở về, hiếu kỳ nói: “Chủ nhiệm lớp em không phải gì ác ma sao?”
Lâm Hề Cảnh: “Đúng vậy.”
“Em thảm rồi.” mặt Lâm Hề Trì đồng tình, lại giơ hai tay lên cao, bày ra bộ dáng vui vẻ “Có một lần vào tiết của thầy ấy chị đến muộn 1 phút bị mắng một tiết liền.”
“……”
Lâm Hề Trì: “Hơn nữa thầy ấy khẳng định sẽ thông báo người lớn trong nhà, em định giải thích cùng ba mẹ như thế nào.”
Lâm Hề Cảnh ra vẻ khinh thường: “Mặc kệ nó.”
“Được.” Lâm Hề Trì đem đồ vật ném lại trên bàn, nằm lại trên giường, “Chị không có khả năng cả đời tránh mặt cậu ấy ——” nói đến đây, nàng dừng lại, nửa ngày mới thốt ra: “Hơn nữa Hứa Phóng cũng không giống như là loại người như vậy, như vậy……”
Lâm Hề Trì không thốt ra.
Lâm Hề Cảnh không trả lời.
Lâm Hề Trì cũng không hề nói cái gì, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Một lát sau, Lâm Hề Cảnh đột nhiên hỏi: “Cho nên ngày mai chị sẽ về trường sao?”
Lâm Hề Trì không có làm cái gì tự hỏi: “Chắc là thế.”
“À.” Lâm Hề Cảnh lại hỏi, “Vậy quốc khánh chị về sao?”
“Quốc khánh lại nói.”
“Nếu chị về.” Lâm Hề Cảnh nghĩ nghĩ, “Em sẽ cùng chị đi nhà ông ngoại ở, sau đó chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Nếu chị không nghĩ về liền tính.”
Lâm Hề Trì không đáp, ngược lại cười nhạo nàng: “Em là học sinh cấp 3 quốc khánh được nghỉ mấy ngày?”
Lâm Hề Cảnh: “Cũng được ba ngày a.”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Lâm Hề Trì cong môi, vui sướng khi người gặp họa, “Em vẫn là nghĩ cách ứng phó với thầy chủ nhiệm và cha mẹ vào ngày mai đi.”
“À.” Lâm Hề Cảnh cũng vui sướng khi người gặp họa, “Cùng nhau nghĩ a, chị không nghĩ đến ứng phó anh Hứa Phóng sao.”
“……”
-
Ngày hôm sau, Lâm Hề Cảnh sáng sớm dậy rồi về trường.
Cô bé đi rồi, Lâm Hề Trì cũng không ngủ được.

Nhưng nàng cũng không dám chủ động đi tìm Hứa Phóng, ở trên giường tới 9 giờ, đến lúc đói không chịu được mới đến phòng tắm rửa mặt.
Lâm Hề Trì mặc chỉnh tề, đứng ở cửa phòng Hứa Phóng tự cổ vũ an ủi mình, Hứa Phóng tuyệt đối sẽ không so đo cũng sẽ không nhớ chuyện này.


Sau đó bắt đầu gõ cửa phòng.
Cốc, cốc, cốc.
Gõ ba tiếng lễ phép.
Không ai trả lời.
Lâm Hề Trì lặp lại một lần.
Vẫn là không ai.
Nháy mắt nàng không kiên nhẫn, nhận định Hứa Phóng đang ngủ, bắt đầu dùng sức gõ cửa, tức giận: “Dậy, tối qua là ai uống rượu vậy, đã gần 10 giờ ——”
Cửa phòng lập tức bị người kéo ra.
Hứa Phóng trên đầu đội một cái khăn lông trắng, tóc đang ướt, trên mặt còn ướt nước, ập vào mặt hương bạc hà.

Quần áo đã thay bộ khác, quần áo , thoạt nhìn thập phần hưu nhàn.
Biểu tình lại rất khó coi.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, mất hết khí thế, nháy mắt giọng điệu thay đổi, rất ngoan ngoãn: “Cậu đang tắm rửa sao, mình trở về chờ……”
Cậu ngắt lời nàng “Đau đầu không?”
Lâm Hề Trì sửng sốt, theo bản năng mà sờ sờ đầu: “Không đau……”
Hứa Phóng nhìn nàng vài lần, dùng tay chỉ đầu nàng, xác định nàng nói nói thật mới đi vào phòng, mang đầy đủ đồ của mình đi ra ngoài, dùng đuôi mắt liếc nàng một cái: “Đi thôi.”
Lâm Hề Trì vội vàng đuổi theo: “Cậu không lau khô tóc sao?”
“……” Không để ý nàng.
“Chuyện kia, Thí Thí.” Sợ cậu nhắc lại chuyện hôm qua, giọng và biểu cảm Lâm Hề Trì đã đa dạng, “Mình rất cảm ơn hành động của cậu ngày hôm qua.”
“……”
“Nếu là cậu uống say, mình nói với cậu, liền tính cậu quậy như thế nào, mình đều sẽ chăm sóc cậu thật tốt, liền tính là cậu nôn ở trên người mình ——”
Nghe vậy, Hứa Phóng quay đầu lại, hai mắt đen tối, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Hề Trì nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Mình sẽ làm bộ cái gì đều không có xảy ra.”
“……” Hứa Phóng vẫn không nói chuyện.
Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm biểu tình của cậu, suy nghĩ ý nghĩ của cậu.
Chẳng lẽ mức độ còn chưa đủ? Nôn ở trên người nàng hành động này chưa đủ to lớn với tình bạn giữa bọn họ.
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, do dự mà thật cẩn thận mà nói: “Liền tính cậu ị phân trên đầu mình——”
Hứa Phóng: “……”
Nàng lời nói còn chưa nói xong, liền lập tức sắp điên mất đấm cậu một cái.
“Không được, cái này tuyệt đối nhịn không nổi!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.