Dụ Noãn không thể không đi gặp mặt người phụ trách của công ty kia.
Hà Thanh Thanh đã giải thích trước tình huống của cô với bên kia, họ tỏ vẻ thấu hiểu và đồng ý hoãn thời gian gặp mặt lại, cô được quyết định địa điểm và thời gian cụ thể.
Dụ Noãn nhờ Quý Sơ Đồng chuẩn bị phòng riêng ở nhà hàng lẩu của Kim Linh, như vậy cô có thể đi vào từ cửa sau giống lần trước.
Mặc dù Quý Sơ Đồng không vui vẻ gì khi để cô và Kim Linh chơi với nhau, nhưng anh không thể không đồng ý, anh chẳng thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô cả.
Kim Linh biết Dụ Noãn định đến thì vô cùng vui vẻ, tự mình ra đón.
Cô ấy vẫn mặc bộ sườn xám cổ như trước, chỉ là lần này đổi sang màu xanh lục. Màu xanh lục sẫm phối với son môi đỏ tươi, không chỉ không lạc quẻ mà còn hòa hợp ngoài mong đợi.
Người phụ nữ này hội tụ cả sự khiêm tốn lẫn khoa trương, khuôn mặt và dáng người cô ấy kiểm soát bộ đồ này đỉnh nhất.
Kim Linh cực kỳ hưởng thụ những lời này, tự nhiên khoác tay Dụ Noãn: “Bé đẹp Dụ Noãn cũng rất đẹp, đẹp đến nỗi chị chỉ muốn hôn em.”
Dụ Noãn cảm thấy ngại ngùng vì được cô ấy khen, mím môi cười.
Mà Quý Sơ Đồng đi theo sau hai người suýt thì hét lên vì thấy Kim Linh khoác tay Dụ Noãn, nhưng điều khiến anh càng muốn kêu gào hơn đó chính là Dụ Noãn không hề đẩy cô ấy ra? Cô không có tí phản ứng nào ư?
Được rồi, cô ấy chỉ sợ đàn ông thôi…
Quý Sơ Đồng lại hiểu thêm về chướng ngại tâm lý đặc biệt này, nó có tính lựa chọn, phân biệt đối xử! Kỳ thị giới tính!
Anh nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau, trong lòng có cảm giác ngọt bùi cay đắng, à không, lòng chỉ thấy đắng cay, không hề ngọt bùi.
Bàn tay mà anh chưa một lần nắm cứ thế mà bị người khác dắt đi.
Anh mất bao nhiêu lâu mới có thể giảm khoảng cách từ ba bước xuống một bước, người khác lại dễ dàng đạt được khoảng cách bằng không.
Không công bằng, tràn ngập sự không công bằng!
Tại sao anh không phải là phụ nữ… Ô nô nô!
Quý Sơ Đồng ngay lập tức tát vào mặt mình một phát, ngăn chặn những ý nghĩ điên khùng kia.
Bàn tay tát vào mặt phát ra tiếp “bốp” khiến Dụ Noãn và Kim Linh đang vừa đi vừa trò chuyện phía trước đều dừng chân, quay lại nhìn anh.
“Không có gì, không có gì.” Quý Sơ Đồng vội xua tay, tìm bừa một cái cớ: “Vừa rồi có con muỗi.”
Dụ Noãn ồ một tiếng, dễ dàng tin tưởng lý do của anh.
Nhưng Kim Linh thì không dễ lừa như vậy, cô ấy để ý thấy Quý Sơ Đồng nhìn mình với ánh mắt không thân thiện cho lắm thì hơi nhướng mày, buông tay Dụ Noãn ra, chuyển sang khoác vai Dụ Noãn, còn đùa với cô: “Bọn mình vừa nói đến đâu ý nhỉ? À hình như là màu son của chị hôm nay. Em thích màu này à?”
Dụ Noãn không có phản ứng gì với động tác của cô ấy, hoặc có thể nói là cô không hề để ý, hào hứng nói: “Em rất thích! Em muốn mua màu này của YSL lâu rồi, nhưng em chỉ sợ em không cân được nó nên cứ phân vân.”
“Em muốn thì cứ mua, sợ gì? Bé đẹp Dụ Noãn xinh đẹp như thế này thì đánh màu nào chả đẹp.”
Trong lúc nói chuyện, Kim Linh còn quay sang véo má Dụ Noãn, nhưng thực ra cô ấy chỉ đang nghiêng mặt để liếc nhìn Quý Sơ Đồng đằng sau.
Quả nhiên sắc mặt người kia thay đổi liên tục chẳng khác gì thuốc nhuộm vải, hết trắng, đỏ, đen lại đến vàng, cuối cùng dừng lại ở màu xanh lá.
Kim Linh khẽ nhếch môi lên, ôi chao, xem cô ấy phát hiện ra điều gì này.
Trên đường đi Dụ Noãn và Quý Sơ Đồng bị tắc đường một lúc, nhưng hai người vẫn đến đúng giờ.
Không ngờ phía bên kia còn đến sớm hơn.
Dụ Noãn vừa bước vào phòng riêng đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ thì ngay lập tức trở nên lo lắng.
Cô nắm vạt áo, nhỏ giọng tự giới thiệu với người kia: “Chào anh, tôi là Dụ Noãn… tác giả Noãn Dương.”
Người đàn ông đã đứng lên từ lúc bọn họ tiến vào, nhưng không đi lên nghênh đón. Anh ta đứng tại chỗ, gật đầu với Dụ Noãn: “Chào cô Dụ, tôi là người phụ trách chuyển thể game từ <Đậu đỏ>, Tiết Diễm.”
Nói xong, anh ta liền nhìn sang Quý Sơ Đồng đứng cạnh Dụ Noãn, gật đầu thay lời chào.
Quý Sơ Đồng chỉ cười đáp lại, không có ý định giới thiệu bản thân.
Người kia cũng hoàn toàn không để ý. Sau khi hai bên ổn định chỗ ngồi, anh ta bèn đi thẳng vào vấn đề chính.
“Mặc dù tác phẩm <Đậu đỏ> rất dài nhưng lại được xây dựng từ mười hai câu chuyện ngắn. Ý tưởng ban đầu của chúng tôi là biến mỗi câu chuyện thành một phần trong game, nhưng sau đó chúng tôi nhận ra mỗi câu chuyện đó đều có thể mở rộng và phát triển thành những cốt truyện riêng lẻ, xoay quanh một cốt truyện chính. Tuy nhiên nếu vậy thì có nhiều đoạn sẽ cần tác giả bổ sung thêm…”
Có thể do người kia suy xét đến tình huống đặc biệt của Dụ Noãn mà ngồi ở vị trí cách xa cô nhất, chính vì vậy nên khi xem phần thuyết trình về trò chơi, cần phải di chuyển laptop từ bên này sang bên kia, mà Quý Sơ Đồng trở thành người vận chuyển
Sau khi đàm phán cơ bản xong xuôi, hai bên trao đổi thông tin liên hệ.
Quý Sơ Đồng thấy cuối cùng cuộc đàm phán cũng kết thúc thì thở phào một hơi.
Rốt cuộc anh có thể nghỉ một lát rồi.
“Tôi xin lỗi vì đã không tính toán cẩn thận, đáng ra tôi nên đem theo hai chiếc laptop.” Tiết Diễm khách sáo nói lời xin lỗi.
Ấy thế nhưng Quý Sơ Đồng lại không khách sáo tí nào: “Anh cũng biết mình không tính toán cẩn thận cơ đấy.”
May mà có anh đi cùng, nếu không làm sao một mình Dụ Noãn xử lý được.
Dụ Noãn thấy anh mệt như vậy cũng cảm thấy hơi áy náy: “Quý Sơ Đồng, tôi xin lỗi…”
“Không sao, không sao.” Quý Sơ Đồng vội vàng xua tay: “Anh khỏe…”
Lắm…
“Quý Sơ Đồng?”
Trước khi anh kịp phun ra chữ “lắm” thì đã bị chặn lại vì Tiết Diễm gọi cái tên này.
“Quý gì cơ, Sơ gì cơ?” Quý Sơ Đồng vội vàng giả vờ không biết gì cả: “Anh nghe nhầm rồi hay sao ý?”
Nhưng Tiết Diễm lại rất “chu đáo” mà nhắc lại lần nữa: “Cô ấy vừa gọi anh là Quý Sơ Đồng.”
Anh ta dừng lại một chút, nói một câu đầy ý tứ: “Trên đời này không chỉ có một người tên như thế, sao anh lại căng thẳng thế? Anh Quý Sơ Đồng.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Sau khi cân nhắc một hồi, Quý Sơ Đồng quyết định mặt dày thêm lần nữa, tiếp tục giả vờ: “Anh nói đúng, trên đời không chỉ có một người tên như này, cho nên… Nếu nói xong rồi thì chúng tôi đi trước đây.”
Anh cua gấp, nói xong định chạy trốn ngay lập tức, nhưng lại nghe thấy giọng điệu thong thả rõ ràng của người phía sau.
“Quả là trùng hợp, tôi vừa hay biết một người cũng tên là Quý Sơ Đồng, là thiên tài sáng tác trong giới giải trí…”
“Tiết tổng!”
Quý Sơ Đồng bỗng nhiên hô to một tiếng, chặn lại lời nói của người kia.
Dụ Noãn đứng ngoài mù mờ nhìn xung quanh, hỏi: “Sao thế? Hai người quen nhau à…”
“Quen chứ quen chứ.” Quý Sơ Đồng tiếp lời Dụ Noãn rồi vội vàng rời khỏi chỗ ngồi: “Dụ Noãn, em đi tìm Kim Linh trước nhé, anh với Tiết tổng bàn chuyện cũ một tí.”
Cô cứ cảm thấy sai sai ở đâu. Cô nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người kia, có vẻ như họ đang giấu cô chuyện gì đó vậy?
Dụ Noãn vừa rời đi, Quý Sơ Đồng đã đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông trong phòng bao. Vài giây sau anh giống như nhụt chí, buông lỏng hai vai.
“Nói đi, anh có điều kiện gì, phí bịt miệng này nọ.”
“Anh Quý đúng là hào phóng.”
Chính Tiết Diễm cũng không ngờ lại có duyên gặp gỡ trong lần đàm phán này.
Tuy nhiên, chuyện này vốn không ai có thể nghĩ tới, Quý Sơ Đồng tiếng tăm lừng lẫy một thời vậy mà bây giờ lại làm trợ lý của một cô gái nhỏ.
Anh ta nhếch môi, nói: “Bài hát chủ đề của trò chơi, tôi muốn nhờ anh giúp một chút.”
Quý Sơ Đồng trề môi, thành thật thú nhận: “Đại ca ơi, nếu anh đã biết tới tên tôi, hẳn cũng đã nghe qua “sự tích anh dũng” của tôi rồi.”
Anh ngồi phịch xuống ghế, hai tay đặt ở hai bên thành, bày ra tư tế cá muối: “Tài năng của tôi đã cạn kiệt, không thể viết bài hát được nữa.”
Như thể sợ Tiết Diễm không tin, anh lại nở nụ cười tự giễu, bổ sung một câu: “Nếu không, sao tôi có thể đi đến bước đường “đạo nhái” chứ?”
Năm đó trên mạng cực kỳ hỗn loạn, cái gì mà Quý Sơ Đồng cạn kiệt tài năng, đạo tác phẩm mới của thầy mình, gì mà người nông dân và con rắn phiên bản giới giải trí. Người đó, trận chiến đó, khiến anh sợ tới nỗi chạy ra nước ngoài.
Không có nguyên nhân gì, chỉ là sợ hãi.
Tiết Diễm nhìn chằm chằm anh vài giây, thong thả nói: “Thực ra, tôi không tin anh đạo nhạc.”
Nghe vậy, Quý Sơ Đồng bỗng trở nên nghiêm túc, hỏi: “Tại sao?”
Tiết Diễm nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì anh khinh thường chuyện đó.”
Quý Sơ Đồng nghe anh ta nói vậy thì lại quay trở về dáng vẻ không đứng đắn, nhìn Tiết Diễm với vẻ “Mẹ nó anh trêu tôi à”, “Người anh em, anh tấu hài đấy à?”.
Anh còn tưởng anh ta sẽ nói ra lý do đứng đắn gì đấy, kết quả lại nói một câu “Anh khinh thường chuyện đó”?
Nếu lời nói vớ vẩn này có thể coi là bằng chứng thì đã chẳng có ai phải ngồi tù rồi!
“Rốt cuộc thì ai đạo ai, trong lòng anh tự biết, không cần tôi phải giải thích.”
Tiết Diễm có vẻ không có kiên nhẫn làm “Thiên sứ nhỏ tri kỷ” để cho anh lời khuyên.
Anh ta đứng lên rồi nói: “Anh chỉ cần biết hai việc. Thứ nhất, tôi tin tưởng anh không đạo nhái. Thứ hai, trên cơ sở đó, mong anh soạn nhạc cho game của bên tôi, thế là đủ rồi.”
“Cái gì mà đủ rồi! Đủ cái gì!” Quý Sơ Đồng suy sụp đứng dậy. Trời biết anh không thể đối phó được với kiểu người tự quyết định, không ăn mềm không ăn cứng này: “Tôi đồng ý soạn nhạc cho bên anh bao giờ?”
“Tôi có số điện thoại của cô Dụ.”
“…”
Một chưởng KO.
Thấy Quý Sơ Đồng cuối cùng cũng im lặng, Tiết Diễm hài lòng nhếch môi, đang định đi thì bị người kia gọi lại: “Đợi đã.”
Tiết Diễm dừng bước, quay sang nhìn anh.
Quý Sơ Đồng nắm chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, trông có vẻ muốn băm anh ta thành trăm mảnh, vài giây sau liền ủ rũ buông tay, nói: “Tôi đồng ý soạn nhạc, nhưng không thể lấy danh nghĩa Quý Sơ Đồng được.”
Anh nhìn Tiết Diễm, tiếp tục nói: “Anh tin tưởng tôi thì đó cũng chỉ là mỗi cá nhân anh, còn ở trong mắt công chúng, cái tên Quý Sơ Đồng này đã gắn liền với con chó đạo nhái. Anh cũng không mong muốn trò chơi của anh mới phát hành đã bị chửi rủa vì tôi đúng không?”
Mặt Tiết Diễm không đổi sắc chỉ ra sự thật: “Tôi nghĩ rằng anh chỉ không muốn cô Dụ biết anh là cái tên Quý Sơ Đồng hèn nhát đó thôi.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Đừng phá đám như thế chứ người anh em!
Tiết Diễm không tổn thương anh nữa, nhắc lại vấn đề chính: “Trò chơi của chúng tôi có yếu tố cổ phong, cho nên ca khúc chủ đề cũng mang hơi hướng cổ phong, nó khác với phong cách trước đây của anh. Anh có thể giấu tên, cũng không lo bị phát hiện. Hoặc bây giờ chúng tôi có thể giúp anh xây dựng một vỏ bọc mới, làm quen với công chúng trước, đến lúc đó sẽ không bị nghi ngờ.”
“Không cần phiền như thế đâu.”
Quý Sơ Đồng ghét bỏ xua tay: “Người trong giang hồ sao có thể thiếu vỏ bọc chứ.”
Anh nhếch môi cười đáp: “Tôi sẽ dùng vỏ bọc của chính mình, Ngô Đồng Hướng Noãn.”