Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Chương 17



Edit: Zịt cac cac cac

“Kim Linh đã nói gì với em mà em vui vẻ thế?”

Giữa lúc đang đợi đèn đỏ, Quý Sơ Đồng liếc nhìn kỹ Dụ Noãn trong kính hậu. Tuy rằng cô cười thế rất đáng yêu, anh cũng mong cô cười nhiều hơn, nhưng mà vừa nghĩ đến người làm cho cô có biểu hiện đáng yêu như thế không phải là mình, anh liền…

Có hơi phẫn nộ, khó chịu và không vui.

Thật giống như con thỏ nhỏ mà mình lo lắng tốn công chăm sóc, cực kỳ phòng bị với mình, nhưng ngoảnh đầu thì nhào vào trong ngực người khác làm nũng.

… Bỏ đi. Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, anh tủi thân thì tủi thân.

Dụ Noãn lấy một món đồ hình hộp vuông vuông dẹt dẹt từ trong túi ra, động tác thật sự rất là cẩn thận.

Cô nâng lên cho Quý Sơ Đồng xem như dâng vật quý: “Chị Kim tặng tôi một báu vật.”

Quý Sơ Đồng liếc mắt nhìn trong kính hậu, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt. Anh thuận miệng hỏi một câu: “Báu vật gì thế?”

“Album của nam thần tôi.” Dụ Noãn nâng hộp như báu vật, sự hạnh phúc và vui sướng trong mắt đều sắp tràn ra: “Còn có chữ ký tay của nam thần.”

Quý Sơ Đồng: “…”

Nam thần của em đang ngồi phía trước làm tài xế cho em nà bé đáng yêu!

Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ cảm động của Dụ Noãn, Quý Sơ Đồng có suy nghĩ xấu xa. Chỉ là một chữ ký thì đã cảm động thành như thế này rồi, nếu bây giờ anh nói cho cô biết nam thần chính là mình, đang làm tài xế cho cô, không biết cô sẽ cảm động đến như thế nào.

Có thể nào vừa cảm động đến bật khóc, vừa bắt đầu xin anh ôm ôm xin anh muah muah không nhỉ?

Như là đang nghĩ đến hình ảnh đó, Quý Sơ Đồng không nhịn được mà bật cười khúc khích.

“Anh cười cái gì vậy?”

Không biết từ lúc nào Dụ Noãn đã bỏ cái hộp vào trong túi, khó hiểu nhìn anh.

“Khụ, không gì.” Quý Sơ Đồng vờ khụ hai cái, lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Kim Linh biết Dụ Noãn thích Ngô Đồng Hướng Noãn!?

Không xong! Kim Linh biết anh chính là Ngô Đồng Hướng Noãn mà!

Ba người anh với Kim Linh và Cố Khúc biết nhau đều vì ở giới 2D. Lúc đầu cảm thấy hứng thú, tam quan cũng hợp, lại vừa vặn ba người đều ở thành phố B, cứ thuận theo tự nhiên mà gặp nhau ở ngoài đời thực.

Sau này cũng càng ngày càng quen thuộc ở giới 3D, trở thành những người bạn độc địa. Kim Linh cũng biết Cố Khúc và Quý Sơ Đồng lần lượt là Cố Vô Khúc và Ngô Đồng Hướng Noãn.

Nghĩ tới điểm này, nhất thời Quý Sơ Đồng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ở phía sau.

Nhưng nghĩ kỹ lại, không đúng nha.

Nếu Dụ Noãn biết anh chính là Ngô Đồng Hướng Noãn, tuyệt đối sẽ không phản ứng như lúc này. Vậy là nói cách khác, Kim Linh vẫn chưa nói chuyện anh là Ngô Đồng Hướng Noãn cho cô biết?

Quý Sơ Đồng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, coi như là chị ta còn có chút lương tâm.

Dụ Noãn không biết những thăng trầm trong lòng Quý Sơ Đồng, cô vẫn chìm đắm trong sự vui sướng khi có được album có chữ ký của nam thần.

Ngô Đồng Hướng Noãn chủ yếu là sáng tác và viết lời, rất ít hát, bình thường đều là hợp tác với Cố Vô Khúc. Nhưng hình như là hai người đều thích chơi nhạc, chỉ đăng nhạc ở trên mạn, chỉ là lúc hai người vừa mới bắt đầu hợp tác thì đã từng phát hành album.

Nhưng cô lại lọt hố muộn. Là khi cô mắc chứng sợ đàn ông hai năm trước, lúc ở nhà nghe nhạc không cẩn thận click vào một playlist, click vào bài anh hát.

Khoảng thời gian kia vốn dĩ ngay cả giọng đàn ông cô nghe thôi cũng sợ, nhưng mà bất ngờ thay, lần đó cô lại không phản ứng bao nhiêu, còn cảm thấy giọng này rất dịu dàng êm tai. Cũng từ khi đó, cô thích Ngô Đồng Hướng Noãn.

Chỉ là thật đáng tiếc, lúc cô bắt đầu thích, Ngô Đồng Hướng Noãn đã trong tình trạng nửa lui khỏi giới. Dường như anh rất bận rộn, gần như đã không viết nhạc nữa. Ngay cả Cố Vô Khúc cũng đã không hát bài mới, cũng đã không livestream nữa.

Cô đăng ký một tài khoản Weibo phụ, follow Weibo của Ngô Đồng Hướng Noãn, mỗi ngày cô đều lên Weibo, không xem bảng hotsearch cũng không đăng Weibo, chỉ làm duy nhất một việc đó là đi cập nhật tình hình của Ngô Đồng Hướng Noãn.

Nhưng hình như sự quan tâm của cô chính là điểm giới hạn. Trước một ngày cô follow, anh còn đăng Weibo chế giễu Weibo của Cố Vô Khúc, dỗi nhau dưới phần bình luận với Cố Vô Khúc.

Trước đó, gần như mỗi ngày anh đều đăng một bài cố định lên Weibo, nói là chứng minh không phải mình bị mất tích, báo bình an mỗi ngày.

Nhưng mà từ sau khi cô follow, Ngô Đồng Hướng Noãn lại không đăng Weibo nữa, giống như là đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Mãi cho đến nửa năm trước, anh đột nhiên cập nhật tình hình Weibo, nói sau này sẽ livestream hát vào mỗi thứ bảy hằng tuần.

Có fan hỏi chuyện anh mất tích lúc trước, anh cũng không nói tỉ mỉ, chỉ đùa rằng mình đi du lịch thế giới.

Tất cả những tin tức này đều là Dụ Noãn tìm kiếm được thông qua theo dõi Weibo và các livestream của anh. Tuy là quá trình có quanh co, nhưng dù sao thì nam thần cũng đã trở về.

Cô phát hiện, thế giới thật sự rất nhỏ.

Vừa nãy ở trong tiệm, Kim Linh hỏi cô có thích thứ gì không, cô nhắc tới Ngô Đồng Hướng Noãn. Hình như Kim Linh có hơi ngạc nhiên, sau đó liền giải thích rằng chị ấy cũng thích Ngô Đồng Hướng Noãn.

Có thể gặp được người có sở thích giống mình, thật sự là rất khó.

Dụ Noãn cong môi. Hôm nay đàm phán xong về trò chơi, tìm thấy người có chung sở thích với mình, còn nhận được album có chữ ký của nam thần, thật sự là quá tuyệt vời.

Cô cho rằng đây đã là một ngày hoàn mỹ nhất mà cô trải qua, tất cả chuyện tốt đều đã rơi lên trên đầu cô.

Thế mà đến tối, cô lên Weibo chính, lúc cô nhìn thấy tin nhắn Ngô Đồng Hướng Noãn gửi cho mình, cô cảm thấy sự hoàn mỹ của hôm nay phải gấp đôi số “Nhất”. Không, gấp mười số “Nhất”!

[Ngô Đồng Hướng Noãn (v): Xin chào đại thần Noãn Dương. Tôi nhận được lời mời của công ty Thần Hi tới hỗ trợ ca khúc chủ đề của <Đậu đỏ>, có thể thêm QQ của tôi để nói chuyện không? ^ _ ^ QQ tên xxxxxxxxx]

Không không không, anh mới là đại thần! Anh là nam thần của tôi đó!

Dụ Noãn hét lên trong lòng. Cô gần như là run rẩy bắt đầu chuyển từ Weibo sang QQ, thêm QQ của Ngô Đồng Hướng Noãn.

[Bạn đã là bạn tốt với Ngô Đồng Hướng Noãn. Mau chào hỏi thôi~]

Cô vừa mới thoát khỏi giao diện lời mời kết bạn, tin nhắn tự động của hệ thống liền bật ra.

Dụ Noãn kích động đến lăn lộn ở trên giường, lăn hai vòng lại lập tức bò dậy, gửi một tin nhắn.

[Noãn Dương: Chào buổi tối đại thần Ngô Đồng, tôi rất thích anh.]

Cô vốn muốn nói rất thích bài hát của anh, nhưng nhất thời kích động, gõ cũng chưa gõ xong đã gửi đi. Cô vội vàng tiếp tục gõ chữ, định bổ sung toàn bộ câu nói kia.

Nhưng tốc độ tay của đối phương cũng rất nhanh. Lúc cô vừa đang chuẩn bị gửi hai chữ “bài hát” đi, giao diện chat lập tức hiện lên tin nhắn của anh.

[Ngô Đồng Hướng Noãn: Tôi cũng thích em~(///▽///)]

Nhìn thấy tin nhắn này, biểu cảm trên mặt Dụ Noãn đã giống như cái icon mà anh gửi kia.

Cô che khuôn mặt chuyển đỏ, nhiệt độ trên mặt dường như sắp làm bỏng cả tay cô.

Tin nhắn định bổ sung kia bị xóa đi, Dụ Noãn cũng gửi một biểu cảm thẹn thùng qua.

Nhớ tới hôm nay là thứ bảy, nhìn thấy thời gian trên di động, sắp đến giờ Ngô Đồng Hướng Noãn thường livestream mỗi tuần, Dụ Noãn nhắn tin qua hỏi.

[Noãn Dương: Có phải đại thần Ngô Đồng sắp live rồi không? Chat với tôi có thể bị trễ live không _(:зゝ∠)_]

Lúc “ting” một tiếng, anh nhìn tin nhắn của cô rồi lại lấy điện thoại ra lên Weibo nhìn thử. Hình như anh từng nói tuần này không live mà nhỉ.

Sau đó anh lại hiểu ra. Dụ Noãn cũng hay quên, rất có thể là cô đã quên chuyện này.

Vốn dĩ anh định nói cho cô biết tối nay anh không live, nhưng mà lúc gõ chữ, anh lại do dự.

Nếu như anh nói không live, chắc chắn cô sẽ cảm thấy thất vọng, mà một khi thất vọng thì sẽ không vui. Sao anh có thể làm cho bé đáng yêu của anh không vui đây?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng Quý Sơ Đồng ra quyết định.

Trời đất bao la, tâm trạng tốt của bé đáng yêu mới là lớn nhất.

[Ngô Đồng Hướng Noãn: Live liền đây. Hôm nay chỉ tán gẫu không ca hát, vừa live vừa nói chuyện với em ^ _ ^]

Gửi xong tin nhắn này, anh lại vội vã xóa bài đăng Weibo trước đi, đăng lại một bài khác.

Ngô Đồng Hướng Noãn (v): Chuyện làm xong sớm, các bạn ơi, mau vào livestream tán gẫu nào!

Dụ Noãn nhìn cái câu “Vừa live vừa nói chuyện với em”, đột nhiên cảm thấy mình bị nam thần trêu rồi. Cũng không thể nói là đột nhiên, bởi vì nam thần làm cái gì cũng đều trêu người ta! (///▽///)

Dụ Noãn nhanh chóng vào phòng livestream. Cô ôm máy tính, nghe Ngô Đồng Hướng Noãn chào hỏi với fans ở trên kênh, tay cô cầm điện thoại, nói chuyện với anh.

Nhân sinh viên mãn!

Lúc Dụ Noãn cảm thấy nhân sinh viên mãn, Quý Sơ Đồng chỉ cảm thấy nhân sinh… Cmn quá đủ rồi!

Anh vừa khoe khoang khoác lác trên live vừa trò chuyện với Dụ Noãn trên QQ. Cùng một lúc phải quan tâm cả hai bên, nên cơ bản là có hơi bận chết đi được.

Đúng vào lúc này, Cố Khúc lại ra sức spam anh trên QQ khác, chất vấn sao anh quyến rũ nữ thần Noãn Dương—— Sau khi Dụ Noãn nhìn thấy tin nhắn QQ của anh thì quay về tắt Weibo của anh đi.

Đối với mức độ điên cuồng của Cố Khúc, Quý Sơ Đồng cảm thấy rất là cạn lời. Noãn Dương và mình mới follow nhau chưa đến một tiếng, anh ta đã lập tức phát hiện, cho nên anh ta luôn cập nhật tình hình Weibo của Noãn Dương à…

Cố đại thiên vương trong truyền thuyết, thầy hướng dẫn Cố trong chương trình tuyển chọn âm nhạc nổi tiếng nào đó, mỗi ngày đều nhàn như vậy hả?

QQ riêng tư bị Cố Khúc spam mãnh liệt, QQ công việc thì đang nói chuyện với Noãn Dương, phòng live lại không thể để fans cảm thấy tẻ nhạt, Quý Sơ Đồng chỉ cảm thấy mình sắp bị tâm thần phân liệt tới nơi rồi!

Người lênh đênh bốn bể, acc phụ thì không thể thiếu, nhưng nhiều quá cũng không tốt!

Sau khi kéo Cố Khúc vào danh sách đen, Quý Sơ Đồng mới cảm thấy nhàn nhã hơn chút.

Thế mà giây tiếp theo, đối phương đã gọi điện thoại tới.

Quý Sơ Đồng: “…”

Xem ra thầy Cố đúng là thật sự rất nhàn.

Tiếng chuông điện thoại thông qua mic truyền đến phòng livestream, lập tức có fans hóng hỏi là ai gọi đến. Quý Sơ Đồng nhẫn nhịn, giải thích một câu là Cố Vô Khúc gọi đến.

Hàng loạt comment trong phần bình luận, tất cả bắt đầu spam “6666”.

“Mị đã biết đại thần Ngô Đồng và Khúc Tử có mờ ám mà!”

“Gọi điện đêm hôm khuya khoắt, hệ hệ hệ hệ tự tưởng tượng đi~”

“Cầu hiện trường Ngô Đồng và Khúc đại dỗi nhau!”

“Hiện trường hát tình ca cũng ok luôn!”

Quý Sơ Đồng: “…”

Fans bây giờ thật sự là người này còn có thể làm ầm ĩ hơn người kia nữa.

Quý Sơ Đồng nói rằng sẽ tạm thời tắt mic. Sau khi tắt mic, anh mới nhận cuộc gọi của Cố Khúc.

“Quý Sơ Đồng! Cậu…”

“Tôi nhận ca khúc chủ đề game <Đậu Đỏ> chuyển thể.”

Không đợi Cố Khúc biểu đạt phẫn nộ thành ngôn ngữ, Quý Sơ Đồng chỉ dùng một câu này để tước đi phân nửa khí thế của đối phương.

Bên kia trầm mặc một hồi, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cậu muốn mượn chuyện này để trở lại à? Vậy tôi có thể hợp tác với cậu. Vẫn như trước đây, cậu viết lời làm nhạc, tôi trình bày.”

Cố Khúc phân tích một cách bài bản hẳn hoi: “<Đậu Đỏ> là một IP không nhỏ, nhiệt độ của game chắc chắn sẽ không thấp. Mượn nhiệt của game để tuyên truyền, như vậy quả thật sẽ làm ít mà công to, đến lúc đó, tôi thừa dịp thử tìm cơ hội hát ca khúc chủ đề bên phim ảnh. Cậu muốn trở mình, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Tuy là ké fame của nữ thần làm anh ta có cảm giác rất tội lỗi, nhưng nói thế nào thì Quý Sơ Đồng cũng là anh em của anh ta. Vì anh em không tiếc mạng sống, phần cảm giác tội lỗi đấy để anh ta lặng lẽ chịu đựng một mình đi…

Lúc thiếu chút nữa Cố Khúc đã bị mình làm cảm động, nội tâm đang sục sôi, người bên kia điện thoại cũng rất bình tĩnh đáp lại một câu: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Cái gì?”

“Tôi chỉ đơn thuần là muốn móc nối với nữ thần của cậu thôi.”

“…”

Over.

Quý Sơ Đồng dùng một câu kết thúc bộ não suy nghĩ sâu xa vô tận của Cố Khúc, rồi dùng một ngón tay kết thúc cuộc điện thoại này.

Anh gửi một tin nhắn QQ cho Dụ Noãn.

[Ngô Đồng Hướng Noãn: Vừa nói chuyện điện thoại, không trả lời tin nhắn đúng lúc, thật ngại quá à _(:зゝ∠)_]

Anh còn cố ý dùng tới cái icon thảo mai cô vừa dùng kia, tỏ vẻ cute.

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Noãn Dương: Không sao muah muah (╯3╰)]

Thấy cô gửi biểu cảm hôn nhẹ, Quý Sơ Đồng không nhịn được mà nở nụ cười. Dụ Noãn ở trên mạng cũng hoạt bát thật.

Nói tới điều này, anh lại nghĩ đến những nội dung trong Weibo phụ của cô, tất cả đều là “điên cuồng ủng hộ Ngô Đồng”, “đại thần Ngô Đồng, aishiteru*”. Bộ dạng điên cuồng đó, hoàn toàn không thể liên tưởng đến cô ở hiện thực là một người thẹn thùng như vậy.

(*Aishiteru là cụm từ dùng để bày tỏ tình yêu trong tiếng Nhật)

Chỉ là, có lẽ cô ở trên mạng mới là cô lúc ban đầu, một Dụ Noãn không mắc chứng sợ đàn ông.

Quý Sơ Đồng gửi qua một cái muah muah, bật mic lại: “Nói điện thoại hơi lâu, nào, chúng ta tiếp tục nào. Coi như đền bù, tôi sẽ hát một đoạn, mọi người muốn nghe gì?”

Nghe anh nói muốn hát, lượt comment lập tức nhảy nhanh hơn gấp bội.

“Uy phong*!”

(*Bài威風堂々 của Hatsune)

“Thanh Mị Hồ!”

“Nhiệt liệt đề cử Eo thon nhỏ!”

“Tui muốn cợt nhả chút. Điệu múa quạt của Lãng đi!”

Quý Sơ Đồng: “…”

Sợ là anh có một số fans pha kè rồi.

Anh không biết rằng, Dụ Noãn cũng là một trong những fans pha kè đó.

Vừa thấy hàng loạt bình luận đều đang spam những ca khúc đen tối, cô vội vàng mở app nghe nhạc ra, comment tên từng bài có trong playlist mà cô sưu tầm với tốc độ tay cực nhanh.

Nhưng mà bài hát trong playlist cũng còn chưa comment hết một nửa, cô chợt nghe giọng nam bất đắc dĩ truyền đến trong tai nghe: “Tôi là người đứng đắn, phải rụt rè chút, nên là hát bài hát Tây Ban Nha hot nhất gần đây đi.”

Dụ Noãn hơi thất vọng, nhưng lúc nghe thấy anh bắt đầu hát câu đầu tiên, cảm xúc thất vọng lại lập tức bị ném đi, kích động nghe anh hát.

Cô cũng không lo tai nghe rớt xuống, hưng phấn đạp chân lung tung ở trên giường rồi vùi mặt vào trong chăn, phát ra tiếng cười nghẹt nghẹt.

Cô cứ liên tục hưng phấn như vậy, kích động mãi cho đến khi…

“Phụt!”

Một âm thanh ngắn ngủi vang lên.

Trước mắt bỗng nhiên trở nên tối đen như mực, chỉ có ánh sáng màu xanh đậm phát ra từ màn hình máy tính.

Dụ Noãn sợ hãi vì bóng tối bất thình lình này, tinh thần hơi luống cuống. Cúp điện cũng sẽ bị ngắt mạng, giọng hát trong tai nghe cũng theo đó mà gãy gánh giữa chừng.

Cô mò di động, mở đèn pin điện thoại, bò từ trên giường dậy.

Bóng tối bất chợt làm cô hơi sợ. Nương theo ánh sáng đèn pin, cô tìm áo khoác tùy tiện khoác lên rồi mang dép lê vào, nhìn nhìn ở bên ngoài cửa, sau khi xác định không có ai mới vội vã chạy đến đối diện gõ cửa nhà Quý Sơ Đồng.

Lúc đó Quý Sơ Đồng đang hát đến phần điệp khúc thứ hai, trong tiếng nhạc đệm nhịp nhàng vui tươi chợt nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa dồn dập, anh bất giác dừng hát.

Các comment chạy trong phần bình luận hỏi xảy ra chuyện gì, anh giải thích một câu: “Xin lỗi lần nữa nhé, chờ tí nha, có người gõ cửa.

Trong lòng chính anh cũng nghi ngờ, lúc này đến gõ cửa, không phải bởi vì tiếng hát của anh quá lớn đấy chứ? Nhưng mà không phải căn hộ này được cách âm rất tốt à?

Quý Sơ Đồng tắt mic, mang theo sự nghi ngờ đi đến cửa. Từ trong mắt mèo trông thấy Dụ Noãn đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng, anh hơi sửng sốt, vội vàng mở cửa cho cô.

“Dụ Noãn, em sao thế?”

Thấy vẻ mặt cô lo lắng, Quý Sơ Đồng tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi thăm.

Dụ Noãn cầm điện thoại, đèn pin của điện thoại cũng quên tắt.

Cô thật sự rất vội, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường: “Nhà của tôi mất điện rồi, không biết sao lại thế nữa, rõ ràng đã đóng tiền điện theo định kỳ…”

Quý Sơ Đồng suy nghĩ một chút: “Có thể là cầu chì bị hỏng rồi, bây giờ anh đi xem thử giúp em nhé?”

Dụ Noãn lập tức gật đầu rồi lập tức xua tay, cô vội đến độ suýt giậm chân: “Có thể cho tôi kết nối mạng nhà anh một lúc được không, nam thần của tôi hiện đang livestream.”

Quý Sơ Đồng: “… Hả?”

“Là kết nối mạng… A tiếng gì thế?”

Dụ Noãn tưởng là anh không nghe rõ, đang định nhắc lại, chợt nghe thấy giai điệu quen thuộc truyền đền trong căn hộ, cô thoáng bất ngờ: “Trùng hợp bài nam thần tôi hát chính là bài này nè! Thật… Khéo…”

Trong nháy mắt khi nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn bỗng cảm thấy, có thể không phải là khéo như vậy.

Vết sẹo giống nhau, vị trí cũng giống nhau, cùng một bản nhạc, cùng một thời điểm, thật sự có sự trùng hợp như vậy sao?

Không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.